Những ngày tiếp theo, Vân Hiểu Nguyệt trở
nên trầm mặc hơn rất nhiều, im lặng hơn rất nhiều, nằm suốt trên giường.
Ngoại trừ uống thuốc, dùng bữa, thời gian còn lại đều dùng để tập nội công,
khôi phục võ công!
Ngày nào Tần Vũ cũng đến Sắc Điệp Cung ngồi
một lúc, chẳng qua, Vân Hiểu Nguyệt không quan tâm đến hắn, thái độ dần dần xa
cách khiến Tần Vũ rất bất lực. Về phần Tần Ngạo, từ bữa thổ lộ tâm sự với Vân
Hiểu Nguyệt lần đó, chiều nào hắn cũng đến chỗ Vân Hiểu Nguyệt trò chuyện.
Lúc đầu, Vân Hiểu Nguyệt còn nổi giận đùng đùng bảo hắn cút đi, nhưng Tần
Ngạo quả là đã hạ quyết tâm chết cũng không đi, sau khi thấy quát mắng vài lần
không hiệu quả, Vân Hiểu Nguyệt liền áp dụng thái độ hoàn toàn coi thường, mặc
xác hắn nói gì, làm gì, mình cũng coi như không nhìn thấy. Nàng ăn thì vẫn ăn,
ngủ thì cứ ngủ, chẳng qua cái giường này, đừng hòng đến gần, bằng không nàng sẽ
lấy kiếm mà hầu hạ!
Tần Ngạo vốn còn tìm may mắn, đã được Vân
Hiểu Nguyệt cảnh cáo còn không tin, thử mó vào giường, Vân Hiểu Nguyệt quả thật
không chút khách khí lấy thanh đoản kiếm đặt dưới gối ra đâm tới, cũng may bệnh
nặng chưa lành, chẳng có sức lực, nếu không bụng hắn sẽ bị đâm thành một cái lỗ
lớn, dù vậy, vẫn máu tươi chảy ròng. Tần Ngạo biết mình đuối lý, không cho bất
luận ai nói chuyện này ra ngoài, để Trương Thái y bí mật băng bó, giấu diếm mọi
người. Cũng chính là từ lần đó về sau, hắn biết điều hơn rất nhiều, mỗi ngày chỉ
trơ mặt đến sau bữa trưa rồi chạy về, nhưng thái độ lạnh lùng trước nhau như một
của Vân Hiểu Nguyệt khiến Tần Ngạo khoanh tay hết cách, cuối cùng bàn với Thái
Hậu.
Thái Hậu sau khi trở về từ chuyến đi vái
Phật, nghe nói Vân Hiểu Nguyệt bất hạnh sảy thai, đau lòng suýt té xỉu. Chẳng
qua, Thái Hậu không biết này đứa con này là do Tần Ngạo tự tay phá, còn tưởng rằng
không cẩn thận, Vân Hiểu Nguyệt cũng không muốn vạch trần huynh đệ Tần gia, dù
sao thì Thái Hậu đã lớn tuổi, không chịu nổi đả kích. Huống chi ở trong cung, nếu
nói có gì đáng giá cho nàng lưu luyến thì đó là tình thương của Thái Hậu.
Từ đó về sau, Thái Hậu rất hay tới, mỗi
ngày đều tới khuyên nhủ Vân Hiểu Nguyệt. Cũng chỉ khi đối mặt với Thái Hậu, Vân
Hiểu Nguyệt mới hơi có vẻ tươi cười, mở miệng trò chuyện, chuyển biến của Vân
Hiểu Nguyệt khiến Thái Hậu đau lòng không thôi. Vì muốn Vân Hiểu Nguyệt vui vẻ,
mỗi ngày những trò vui mới không ngừng được đưa vào trong cung. Nhưng tất cả
các thứ ấy đã không thể khiến Vân Hiểu Nguyệt cảm thấy hứng thú, tâm nguyện duy
nhất lúc này của nàng chính là đưa Huyên nhi cùng Viễn rời cung. Nhưng Viễn thì
không thấy người đâu, nàng thì không thể hỏi trực tiếp. Vì thế Vân Hiểu Nguyệt
bảo Huyên nhi dò hỏi đám thị vệ, chỉ cần biết chỗ hắn đi, sau khi rời cung đi tìm
cũng như nhau.
Một tháng trôi qua, vết thương thân thể đã
hoàn toàn bình phục, võ công cũng khôi phục cơ bản, nhảy khỏi bức tường cao
hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng vết thương trong lòng, có lẽ cả đời này
cũng khó mà lành hẳn!
Tối nay, Vân Hiểu Nguyệt đuổi tất cả cung
nữ đi, nàng mặc y phục dạ hành, trang bị đầy đủ, chuẩn bị đến dò Ngự Thư Phòng.
Vì ban ngày Huyên nhi trở về nói cho nàng, Tư Đồ Viễn bị phái đến biên cương,
nhưng cụ thể chỗ nào thì không biết, cho nên nàng chuẩn bị đến Ngự Thư Phòng tìm
bản truyền lệnh mà nàng từng thấy Tần Ngạo lấy ra, nàng biết nó ở đâu.
Vận khinh công, đi lướt trên nóc nhà,
trong lòng Vân Hiểu Nguyệt có chút vui sướng. Có võ công rồi, lúc chuồn đi, dù
là thiên quân vạn mã cũng có thể thong dong rời đi. Trong thiên hạ này còn có
chỗ nào mà không đi được?
Đi đến Ngự Thư Phòng, Vân Hiểu Nguyệt kinh
ngạc phát hiện, đã trễ thế này mà Tần Ngạo vẫn ở đó. Bên trong truyền ra tiếng
nói chuyện nhẹ nhàng, Vân Hiểu Nguyệt quỳ rạp xuống nóc nhà, nhấc một mảnh ngói
ra nhìn vào, bên trong còn có Tần Vũ.
“Hoàng huynh, huynh xác định sẽ làm như vậy?
Văn võ toàn triều sẽ không dễ dàng đồng ý đâu!” Vẻ mặt Tần Vũ ưu sầu, ngồi ở
trên ghế.
“Vũ đệ, Trẫm tâm ý đã quyết, đây là do Trẫm
thiếu Điệp nhi, cho nên Trẫm nhất định phải giải tán Hậu cung, đệ cũng thấy đấy,
hiện tại thái độ của Điệp nhi đối với Trẫm, lạnh đến tận băng. Dù Trẫm đã hạ lệnh
cưỡng chế tất cả phi tần không được rời cung, nhưng sự tồn tại của chúng nhất định
sẽ làm Điệp nhi không thoải mái. Vũ đệ, không giải tán Hậu cung, Trẫm càng
không có cơ hội được Điệp nhi tha thứ! Còn nữa, Trẫm sẽ phát vàng bạc, cho dù rời
cung, cũng không đói chết được!” Tựa vào ghế, Tần Ngạo thở dài trả lời.
“Hoàng huynh, một ngày vợ chồng trăm ngày
ân ái, người làm như vậy là không công bằng với phi tần! Aiz, quên đi, chỉ sợ họ
biết cũng không đồng ý. Huống hồ Hoàng huynh à, lần này Điệp nhi bị thương,
Thái y đã xác định về sau nàng rất khó mang long thai, huynh thật sự không muốn
có con nối ngôi hay sao?”
Cái gì? Ta không thể mang thai? Vân Hiểu
Nguyệt quá sợ hãi, vỗ nhẹ bụng mình, đau lòng. Khó mang thai ư! Hay, hay lắm, Tần
Ngạo, Nhu phi, các người độc lắm, Vân Hiểu Nguyệt ta không báo thù này, thề
không làm người.
Cắn môi, Vân Hiểu Nguyệt cưỡng chế đau
lòng, nàng vẫn muốn nghe, nghe xem nam nhân chết tiệt này hiện tại như thế nào,
có phải hối hận đến chết hay không?
Quả nhiên!
“Vũ đệ, đệ đừng nói nữa, Trẫm hối hận đến
nỗi muốn một quyền đánh chết mình! Cho dù Điệp nhi không thể có con để truyền
ngôi, không phải còn có đệ sao? Vũ đệ, Trẫm tâm ý đã quyết, không nói nữa, được
không?” Tần Ngạo nói đến đây, giọng nói đã nghẹn ngào, Vân Hiểu Nguyệt nhìn thấy
rõ ràng, giọt lệ trong suốt rơi trên Long bào vàng rực của Tần Ngạo!
Ha ha, tốt lắm! Vân Hiểu Nguyệt không phát
ra một âm thanh nào, cười đau đớn: Tần Ngạo, ngươi cũng có ngày hôm nay đấy!
Ngươi chờ đi, nỗi đau lớn hơn còn ở đằng sau. Khó mang thai thì sao chứ? Vừa
đúng lúc cho bổn cô nương thả sức chơi đùa, chỉ cần ta muốn, bằng y thuật của
ta, muốn có con sẽ không thành vấn đề. Nhưng ngươi, sau này sẽ rất thảm!
“Aiz… Hoàng huynh, như vậy, cũng nên triệu
Tư Đồ Viễn về kinh rồi! Người muốn giải tán Hậu cung, nhất định sẽ có rất nhiều
người phản đối, đến lúc đó việc của người sẽ sơ sót. Điệp nhi bệnh nặng chưa
lành, nếu khiến những kẻ bụng dạ khó lường kia ra tay lần nữa, có lẽ là hết
cách trở về được! Dù sao chăng nữa, Tư Đồ Viễn cũng là người của còn sót lại
Vân gia, hắn chắc chắn sẽ tận tâm bảo vệ Điệp nhi, võ công của hắn lại cao cường,
không phải người sẽ càng yên tâm sao?”
Viễn? Bọn họ biết Viễn là người mà cha Nhược
Điệp phái tới nằm vùng ư? Vân Hiểu Nguyệt vừa định rời đi lập tức dừng lại,
trong lòng cả kinh, lại lần nữa nằm úp sấp xuống nghe.
“Tư Đồ Viễn…” Tần Ngạo ngẩng đầu, nâng tay
lau đi giọt lệ bên khóe mắt, nhẹ nhàng thở dài: “Đúng vậy, nên triệu hắn về
kinh âm thầm bảo vệ Điệp nhi, hắn tuy là người của Vân gia, nhưng là kẻ sĩ hiểu
rõ đúng sai. Lần này diệt trừ được Vân tướng, hắn cũng có công, chờ hắn hồi
kinh, Trẫm sẽ thưởng cho hắn, hy vọng có thể bù lại chút ít áy náy!”
Cái gì? Vân Hiểu Nguyệt sợ hãi suýt nữa bật
ra thành tiếng, lập tức ôm miệng mình, ngẩn ngơ tại chỗ: Viễn cũng liên quan tới
chuyện này? Trời ạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đêm nay, ta nhất định phải biết
rõ ràng tất cả chân tướng!