Tuyệt Sắc Yêu Phi

Chương 11: Chương 11: Quả nhiên ta là tuyệt thế đại mỹ nhân!






Vài ngày sau, Vân Hiểu Nguyệt không ra khỏi cửa, cả ngày ở trong phòng, nếu không xem y thư, thuận tiện chăm chút dung nhan, dần dần thừa nhận, phải lấy lại khuôn mặt đẹp của mình, tiêu trừ nốt đỏ trên mặt!

Không phải nói, hiệu quả thật sự không sai! Vài ngày sau, nốt đỏ trên mặt quả thực dần dần biến mất, khuôn mặt tuyệt mỹ dần dần lộ ra.

“Chậc chậc, trắng noãn, làm mi mi xinh đẹp, mặt hồng như cánh sen, da dẻ nõn nà, yểu điệu mà thanh thoát, nhẹ nhàng uyển chuyển, quả là tuyệt sắc, phải nói là khuynh thành. Huyên nhi, ta quả nhiên là tuyệt thế đại mỹ nhân! Không sai, thật sự thực không sai!” Nhìn khuôn mặt trong nước đã xinh đẹp, Vân Hiểu Nguyệt rất vừa lòng!

“Xì!” Bộ dáng tự kỷ tự sướng của Vân Hiểu Nguyệt làm một bên Huyên Nhi nở nụ cười, “Nương nương, người vốn là nữ tử đẹp nhất Thanh Long quốc chúng ta, ai đã thấy người đều nói người còn xinh đẹp hơn tiên tử!”

“Ôi, Huyên nhi, rất khoa trương! Em đã gặp bao nhiêu nữ tử? Có bao nhiêu người đã gặp ta? Tuy nhiên, ta tin tưởng, cho dù ta không phải người xinh đẹp nhất, nhưng sẽ không kém quá xa, đúng không!” Đông chiếu chiếu, tây xem xét, Vân Hiểu Nguyệt cười tủm tỉm hỏi.

“Đương nhiên! Mỗi lần Đại thiếu gia trở về đều nói, người là cô nương xinh đẹp nhất mà ngài từng gặp! Lão gia cũng nói, tất cả thiên kim tiểu thư của kinh thành Thanh Long quốc đều không thể sánh bằng nương nương! Nương nương, nếu không phải người vẫn ru rú trong nhà, kẻ đến cầu hôn, khẳng định sẽ phá nát cửa phủ Thừa Tướng!” Huyên Nhi kiêu ngạo nói.

“Đại thiếu gia? Ca ca của ta sao, hắn tên là gì, ta quên rồi!” Vân Hiểu Nguyệt tò mò hỏi.

“Đại thiếu gia gọi là Vân Trần Viễn, là đại tướng quân rất lợi hại, võ công cao cường, là bằng hữu tốt của Hoàng Thượng! Lần này người có thể vào cung, Đại thiếu gia cũng góp sức rất lớn, không nghĩ tới. . . Nương nương, Đại thiếu gia luôn luôn yêu thương người nhất, nếu biết người bị ủy khuất lớn như vậy, khẳng định đau lòng muốn chết!” Thanh âm có chút nghẹn ngào, Huyên nhi khổ sở nói.

“Vân Trần Viễn, tên rất hay! Huyên nhi, kia. . . Ta có đại tẩu không?”

“Không có! Thiên kim tiểu thư trong kinh thành rất nhiều người đều muốn gả đến nhà chúng ta làm Tướng quân phu nhân, nhưng Đại thiếu gia không muốn, nói là không có thời gian cho tình dài, ngay cả thị thiếp cũng không có, bên người chỉ có thư đồng, không có thị nữ, trong sân của Đại thiếu gia, trừ bỏ Tiểu thư, cũng chỉ có Huyên nhi có thể đi vào truyền lời, vì chuyện này, lão gia cùng phu nhân gấp đến độ không đợi được, nơi nơi thu xếp suy nghĩ đón dâu cho Đại thiếu gia. Vì thế, Đại thiếu gia liền tự động yêu cầu đi trấn thủ biên quan!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Huyên nhi đỏ rực, hồi đáp.

“Như vậy sao? Như vậy, đại ca của ta bao nhiêu tuổi?”

“Ngài lớn hơn nương nương năm tuổi, năm nay hai mươi mốt! Nương nương, em thấy, muốn Đại thiếu gia đón dâu, cũng chỉ có người có thể khuyên bảo!” Ánh mắt Huyên nhi có chút né tránh, thì thào mỉm cười nói.

“Ha ha. . . Huyên nhi nhà ta tương tư rồi, được, chờ đại ca trở về, ta khuyên huynh cưới em! Huyên nhi xinh đẹp đáng yêu, thiện lương, ta rất thích!” Vân Hiểu Nguyệt bỡn cợt nói.

Ôi, xem vẻ mặt của tiểu nha đầu này, khẳng định tất cả tấm lòng đều dành cho đại ca ta chưa thấy mặt kia rồi! Như vậy, mai mối cho người khác, không bằng thành toàn Huyên nhi!

“Nương nương. . . Người giễu cợt Huyên nhi!” Tiểu nha đầu không thuận theo, che khuôn mặt đỏ bừng hờn dỗi: “Đại thiếu gia giống như thần tiên, Huyên nhi nào dám trèo cao?”

A ha? Thần tiên? Rất được sao?

“Thật sự? Cũng đúng, huynh là ca ca ta, khẳng định bộ dạng rất được!” Vân Hiểu Nguyệt rất hứng thú hỏi.

“Đương nhiên! Đại thiếu gia cực kì tuấn mĩ, không kém đương kim Hoàng Thượng cùng Hộ quốc vương gia là mấy, Huyên nhi cảm thấy, ngài còn tuấn mĩ hơn cả Hoàng Thượng!” Vẻ mặt Huyên nhi khát khao nói, Vân Hiểu Nguyệt tinh tường thấy trong mắt nàng hiện lên mối tình say đắm!

“Huyên nhi ngốc, nếu thích ca ca ta thì dũng cảm nói ra! Lần sau thấy huynh ấy, ta nhất định giúp em làm mối! Nếu đại ca của ta thực thích ta, lời của ta, thế nào thì huynh ấy cũng sẽ nghe một chút, được không?” Vân Hiểu Nguyệt cầm tay Huyên nhi, mỉm cười nói.

“Nương nương, người thật tốt! Cám ơn nương nương, tuy nhiên, Huyên Nhi tự mình hiểu, thân phận của em không xứng với Đại thiếu gia! Em chỉ cần ở lại bên người nương nương, được nhìn thấy đại thiếu gia, là em đã mãn nguyện !”

“Thật sự là ngu ngốc! Được rồi, không nói nữa, tìm cho ta bộ quần áo mộc mạc, ta muốn ra ngoài đi một chút! Mấy ngày nay vẫn ở trong phòng, khó chịu muốn chết! Gần đây có người không?” Vân Hiểu Nguyệt không cùng nàng dây dưa vấn đề này nữa, quyết định chờ đại ca trở về nói sau, vì thế nghĩ đến ra ngoài hít thở không khí!

“Nương nương, nơi này ở gần Lãnh cung, ngay cả cung nữ bình thường cũng không dễ dàng đến đây, mọi nguyên liệu nấu ăn, đều là bọn thị nữ tự ra ngoài tìm, người yên tâm đi ra ngoài, chỉ cần không đi quá tòa đình trên mặt hồ kia, sẽ không có ai biết!” Huyên Nhi mỉm cười trả lời.

“Tốt quá, thay quần áo cho ta!” Vân Hiểu Nguyệt đứng lên, trong lòng vui mừng không thôi: rốt cục có thể rời cửa, dị thế Hoàng cung, muốn nhìn một chút xem như thế nào!

Mặc vào cẩm y màu hồng, Vân Hiểu Nguyệt lấy ra một cái trâm cùng màu, búi tóc đen ra sau, đi đến cửa trước!

“Nương nương, người xuất môn như vậy, không hợp lễ! Cho Huyên nhi chải đầu đi, trước kia, người thích nhất kiểu tóc Huyên Nhi búi!” Huyên Nhi đi theo phía sau, vội vàng nói.

“Không cần! Chỉ là đi ra ngoài nhìn xem mà thôi, không cần phức tạp như vậy, đi thôi!” Thản nhiên cười, Vân Hiểu Nguyệt dẫn đầu đi ra ngoài.

“Sau khi nương nương mất trí nhớ, thay đổi thiệt nhiều!” Huyên nhi kỳ quái tự nói, theo đi ra ngoài!

“Thật sự là xinh đẹp!” Đứng ở ngoài điện, đắm chìm trong ngày xuân ấm áp, Vân Hiểu Nguyệt thật sâu hít một mùi hương, nhịn không được tán thưởng!

Bầu trời màu ngọc mênh mông, không có một đám mây, không khí hơi ẩm, hô hấp cảm thấy tươi mát sảng khoái, có hương khí phiêu đãng làm người ta say mê.

Đối diện mình, là một cái hồ rất lớn, mặt hồ trong như gương, hồ nước như một khối phỉ thúy xanh biếc, trên hồ tọa lạc một cầu đá bằng cẩm thạch, sau đó là một rừng cây thật to, cảnh sắc bên kia, một chút cũng không nhìn thấy! Mà ánh nắng chiếu qua, dường như mang theo sợi lông ngỗng bay phất phơ đầy trời.

Nơi nơi phản chiếu nắng mặt trời, nơi nơi khoe ra sắc thái, nơi nơi tràn ngập tiếng chim chóc côn trùng kêu vang, mặt cỏ trải dài, không gian mênh mông, ngàn nụ quỳnh hoa, gợn sóng dìu dịu. Dưới ánh mặt trời, hoa cỏ phá lệ xanh tươi đáng yêu, dưới nền cỏ mọc đầy hoa dại nhỏ xíu, làm cho người ta nhịn không được muốn chân trần bước lên hưởng thụ một phen!

Bên kia là một hoa viên xinh đẹp, tướng phù lục hồng, đẹp đến mê người. Vườn thược dược uyển chuyển đung đưa, phơi tình ẩn tình, màu sắc hài hòa, kiều diễm quyến rũ, muôn hồng nghìn tía, xuân sắc viên mãn, bách hoa đua nở, cánh bướm dập dờn, càng khiến cho cảnh xuân xinh đẹp dị thường như chốn thần tiên, thật sự là cánh sắ khó gặp, kiều diễm vô vàn.

“Xuân sắc di nhân đạm phục nùng – Nam Sơn hoa phóng Bắc Sơn hồng – Dương chi thổi làm ngàn điều tuyến – Hô lữ hoàng oanh lộng hiểu phong.” Nhìn cảnh đẹp như thế, con người luôn luôn yêu thích văn học cổ như Vân Hiểu Nguyệt nhịn không được tán thưởng nói!

Lững thững đi đến bên hồ, quay đầu lại, Vân Hiểu Nguyệt nhìn thấy toàn cảnh Sắc Điệp Cung của mình: rất lớn, thực đồ sộ! Sơn son kiều diễm, mặt trên khắc tứ thánh thú tinh xảo, dưới mái hiên là màu sắc chạm trổ kim bích hồng lục, sắc thái diễm lệ, hấp dẫn ánh mắt! Cây xanh trời xanh, hơn nữa màu sắc ánh vàng, kiến trúc hết sức diễm lệ.

“Huyên nhi, nơi này thật sự là yên tĩnh, rất được, ta rất thích!” Vân Hiểu Nguyệt nhịn không được cười nheo mắt, cao hứng nói.

“Nương nương, nơi này là góc hẻo lánh nhất Hoàng cung, cung điện cũng đơn sơ nhất, người là nhất phẩm Điệp phi, đáng nhẽ phải ở bên cạnh Phượng Minh cung của Hoàng hậu nương nương, hiện tại nơi đó đã bị Nhu phi nương nương chiếm lấy, nương nương, Huyên nhi bất công cho người! Người còn nói nơi này xinh đẹp?” Tiểu cô nương tức giận nói.

“Đứa ngốc, nhìn không thấy nhân tài! Bên kia, chính là Lãnh cung sao? Có người sống ở đó sao?” Chỉ vào nóc nhà màu đen xa xa thấp thoáng cây cối, Vân Hiểu Nguyệt hỏi.

“Đúng vậy! Nhưng chỗ đó không có phi tử, nói như là, Hoàng Thượng không đem phi tử vào lãnh cung, đều là trực tiếp xử tử!” Huyên Nhi hồi đáp.

Ách? Tàn bạo như vậy sao! Cái này, Vân Hiểu Nguyệt đối với vị Hoàng đế hoang dâm háo sắc, ấn tượng lại càng kém!

“Thật tốt! Nói như vậy, nơi này chính là thiên hạ của ta? Ha ha, rất cao hứng! Huyên nhi, đi, đưa ta đi thăm dò địa hình!” Hắc hắc, thật sự là thiên thời địa lợi, không ai quản, ta nghĩ rời đi, chẳng phải là rất dễ dàng sao! Chờ ta có võ công, ta sẽ mang theo Huyên nhi, tiêu dao giang hồ, chơi đùa dị thế!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.