Ngọn lửa xinh đẹp đang nhảy múa điên cuồng, rất nhanh đã bao phủ mọi
nơi, ló ra từ cửa sổ, lôi kéo nhau kết bè kết đội, ôm chặt Sắc Điệp Cung vào
trong ngực, ánh lửa cao tận trời chiếu sáng hơn nửa bầu trời đêm, đỏ rực đẹp đến
loá mắt, đẹp không sao tả xiết!
Vân Hiểu Nguyệt lẳng lặng tựa vào cành cây, nhìn Sắc Điệp Cung đang
chìm trong biển lửa, nụ cười tuyệt mỹ dần dần hiện lên: Điệp nhi, đây từng là
nhà của muội, muội đi rồi, vậy hãy chôn nó theo cùng đi.
“Nhanh lên, nương nương còn bên trong, mau dập lửa!” Rất nhanh, tiếng
bước chân hỗn loạn truyền vào trong tai, một đám thị vệ, cung nữ cầm thùng, chậu,
chạy đến cái hồ nhỏ bên cạnh Sắc Điệp Cung để múc nước, sau đó chạy vào hắt vào
đám lửa. Đáng tiếc, tơ lụa ướt sũng dầu, hơn nữa rượu là chất dẫn cháy mạnh,
dùng nước bình thường sao có thể dập tắt? Ngọn lửa càng bùng lên càng dữ dội,
càng cháy càng to, một chậu nước vừa tiếp xúc với ngọn lửa đã mau chóng bị bốc
hơi, nhìn bóng người hỗn loạn phía dưới, Vân Hiểu Nguyệt lẳng lặng nhắm
hai mắt lại, chờ đợi…
“Điệp nhi… Điệp nhi…” Tiếng la lo lắng vang lên từ xa tới gần, Vân
Hiểu Nguyệt đột ngột mở mắt ra, thấy thân ảnh nhanh như điện của Tần Ngạo.
“Điệp nhi ở đâu, Điệp nhi ở đâu?” Chạy đến trước đám người đang quỳ
thành một đống, tùy tay túm lấy bất kì ai, Tần Ngạo lo lắng hỏi.
“Nương nương, nương nương còn ở bên trong, người vẫn chưa đi ra!” Thị
vệ nơm nớp lo sợ trả lời.
“Cái gì?” Tần Ngạo ngẩn ngơ trong phút chốc, sau đó đột nhiên giống
như phát điên, quăng người trong tay xuống, phóng tới biển lửa, miệng gào lên:
“Điệp nhi, Điệp nhi, đừng sợ, Trẫm tới cứu nàng!”
“Hoàng thượng, Hoàng thượng… không thể!” Vài thị vệ quỳ một bên lập
tức xông lên ôm lấy Tần Ngạo, lo lắng khuyên nhủ: “Hoàng thượng, thế lửa rất
lớn, chỉ sợ nương nương đã… Hoàng thượng, người là vua của một nước, phải bảo
trọng long thể!”
“Cút! Điệp nhi của Trẫm đang rất sợ hãi, Trẫm phải đi cứu nàng, đám
phế vật các ngươi, còn không mau dập lửa cho Trẫm, dập lửa mau! Cút! Cút…”
Tần Ngạo dường như đã nổi điên giãy ra khỏi mấy thị vệ đang giữ lấy mình, đánh
cho họ phun ra máu tươi, nhưng vẫn không thoát ra được!
“Hoàng thượng, xin bảo trọng long thể!” Mọi người sợ tới mức không
ngừng dập đầu khuyên bảo, sao Tần Ngạo có thể nghe vào chứ? Hắn lo lắng nhìn ngọn
lửa hừng hực, dồn lực vào cánh tay, vừa định đánh vào đầu đám người đang ôm lấy
mình, đột nhiên, một cung nữ la hoảng lên: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, trên
cây có chữ viết!”
“Chữ viết?” Tần Ngạo sửng sốt, nhìn về phía cung nữ chỉ, chỉ thấy
trên một thân cây cách đó không xa, một thanh đoản kiếm loang loáng đang gim chặt
lên một tờ giấy có chữ viết bằng máu nhìn đã ghê người, trong ánh lửa chiếu rọi,
lóe lên màu đỏ thê lương!
“Sống có gì vui, chết có gì sợ!
Bướm hóa hoa đỏ, chẳng còn kiếp sau!
Ta đã hưu người, cho nên, cho dù chết, ta cũng sẽ không để lại
tấm thân này cho người!”
Từng câu từng chữ quyết tuyệt như vậy, quyết tâm thà chết đến như vậy
làm tất cả mọi người đều kinh sợ, thật lâu sau, Tần Ngạo lảo đảo đi đến trước
cái cây, không thể tin được, hắn vươn tay, run run khẽ vuốt tấm lụa màu trắng,
tuyệt vọng khóc: “Điệp nhi, Điệp nhi, nàng hận Trẫm đến như vậy sao? Hận đến nỗi
thà chết cũng không muốn ở bên Trẫm sao? Sao lại thế được, sao nàng có thể tàn
nhẫn như vậy? Ngay cả một cơ hội để bù đắp lại, nàng cũng không cho Trẫm, vì
sao? Điệp nhi, Trẫm sai rồi, Trẫm thật sự biết sai rồi, nàng trở về đi, được
không? Ta xin nàng, trở về đi…” Chậm rãi ngồi phệt xuống mặt đất dọc theo thân
cây, Tần Ngạo lòng đau như cắt, nỗi hối hận vô tận đang cắn xé trái tim hắn, bất
lực ngồi yên, dòng lệ nóng bỏng, lã chã rơi xuống.
“Hoàng huynh, xảy ra chuyện gì vậy, Điệp nhi đâu?” Tần Vũ vội vàng
chạy tới, nhìn thấy mọi người đang quỳ, khuôn mặt trắng bệch, lao tới bên cạnh
Tần Ngạo hỏi dồn.
Dại ra nhìn Tần Vũ, Tần Ngạo vươn tay, đưa bức huyết thư cho hắn.
“Không… Điệp nhi, sao nàng lại ngốc như vậy? Hoàng huynh, là huynh
đã ép nàng đến chết, là huynh!!!…” Tần Vũ xem xong bức huyết thư, bi phẫn siết
hai vai Tần Ngạo rống giận.
“Đúng, là Trẫm ép nàng đến chết, là Trẫm đã ép người con gái Trẫm
yêu nhất, đến nỗi nàng thà tự thiêu, cũng không muốn sống với Trẫm, là Trẫm
đáng chết, Điệp nhi, Trẫm đi với nàng, Trẫm sẽ đi với nàng!” Tần Ngạo ngây ngốc,
lắc lư người đứng dậy, bước dần về phía ngọn lửa.
“Huynh điên rồi!” Tần Vũ kinh hãi, xông lên ngăn Tần Ngạo lại, khóc
rống: “Hoàng huynh, là thần đệ nhất thời nói lỡ, người phải bảo trọng!”
“Điệp nhi là nữ tử thiện lương như vậy, vì Trẫm mà phải tự tay giết
người, Trẫm nhìn vào ánh mắt thống hận của nàng, trong lòng Trẫm rất đau, đau đến
ứa máu. Nay, nàng đi như vậy, là muốn trừng phạt Trẫm, trừng phạt Trẫm hại chết
tất cả người thân của nàng, Vũ đệ, Trẫm biết sai rồi, nhưng Điệp nhi nàng, rốt
cuộc không về được nữa! Điệp nhi…” Tần Ngạo quỳ rạp xuống đất, nhìn ngọn lửa hừng
hực mà gào lên, trả lời hắn, là thế lửa càng mãnh liệt và tiếng lửa cháy bùm
bùm.
Điệp nhi, muội nhìn thấy chưa, tỷ tỷ báo thù cho muội, tỷ tỷ không
giết hắn, tỷ tỷ khiến hắn nhớ muội trọn đời trọn kiếp, Điệp nhi à, muội biết rồi,
nhất định sẽ rất vui vẻ, đúng không? Điệp nhi, bắt đầu từ giờ khắc này, thế giới
này sẽ không còn Vân Nhược Điệp, sau này, tỷ tỷ sẽ thay thế muội, sống thật tốt!
Mắt lạnh nhìn Tần Ngạo cực kỳ bi thương cùng Tần Vũ nước mắt ràn rụa, Vân Hiểu
Nguyệt mỉa mai nở nụ cười, hai vị, từ nay về sau, vĩnh viễn không gặp lại!
Nhẹ nhàng vận khí, Vân Hiểu Nguyệt vừa định rời đi, đột nhiên, một
tiếng “Nguyệt nhi…” quen thuộc làm nàng khựng lại, vừa quay đầu lại, Vân Hiểu
Nguyệt đã nhìn thấy Tư Đồ Viễn đã đi rất lâu, lúc này đâu trên gương mặt tuấn
tú của hắn tràn đầy đau đớn, hai mắt đầy tơ máu, như ngọn cuồng phong cuốn đến
đám cháy.
Đột nhiên gặp lại, một nỗi đau quen thuộc từ từ thấm vào trong tim,
Vân Hiểu Nguyệt vốn định rời đi, không biết vì sao lại bất động, chỉ có thể yên
lặng nhìn, nhìn…
“Hoàng thượng, Vương gia, nương nương đâu, nương nương đâu?” Gắng gượng
hành lễ, Tư Đồ Viễn vô cùng lo lắng hỏi.
“Điệp nhi nàng…” Tần Vũ nghẹn ngào nói không nên lời, đưa bức huyết
thư ra.
Tư Đồ Viễn run run mở ra đọc, giọt lệ trong suốt rơi xuống: Nguyệt
nhi, sao nàng lại ngốc như vậy? Xin lỗi, là ta đã tới chậm, Nguyệt nhi, sao
nàng lại có thể bỏ lại ta chứ? Chờ ta, Tư Đồ Viễn ta nguyện đời đời kiếp kiếp
bên nàng!
Tháo xuống lệnh bài bên hông đặt xuống dưới chân Tần Ngạo, Tư Đồ Viễn
cúi người hành lễ: “Hoàng thượng, thần muốn đi cùng Điệp phi nương nương, thần
vốn là ảnh vệ của nương nương, Hoàng thượng, xin người hãy bảo trọng!” Nói xong,
lao vào trong biển lửa!
Không… Che miệng mình, Vân Hiểu Nguyệt kìm lòng không được hô một tiếng
dưới đáy lòng, hơi thở lập tức hỗn loạn, lập tức nhắm mắt lại, nàng không muốn
nhìn, cho nên không có chú ý, thân ảnh đang bay giữa không trung của của Tư Đồ
Viễn hơi khựng lại đôi chút, đôi mắt đỏ bừng đột nhiên hiện lên một sự mừng vui
điên dại, rồi sau đó không chút do dự quăng mình vào trong biển lửa.
“Tư Đồ Viễn…” Tần Vũ không cứu kịp, trơ mắt nhìn Tư Đồ Viễn lấy thân
chết theo chủ, lập tức vang lên tiếng “ầm ầm”, Sắc Điệp Cung đổ sụp xuống,
thế lửa mạnh mẽ!
“Điệp nhi…” Tần Ngạo lại xót thương kêu lên, nghịch huyết phun
ra một vốc máu ra, nghiêng đầu sang một bên, ngất lịm đi!
“Hoàng huynh!”
“Hoàng thượng…”
Chỉ một thoáng sau, càng lúc càng hỗn loạn, tiếng động ồn ào khiến
Vân Hiểu Nguyệt mở mắt ra, không gian trước mắt đã không còn bóng hình Tư Đồ Viễn.
Viễn, vì sao huynh lại lừa gạt ta? Nếu huynh đã lựa chọn cái chết,
vậy hãy ở lại đây đi, gặp lại!
Nâng tay lau đi giọt lệ chảy xuống bên khóe mắt, Vân Hiểu Nguyệt
không chút nào lưu luyến bay lên khỏi ngọn cây, như một cơn gió lướt nhanh qua
bờ tường Hoang cung cao cao, biến mất trong màn đêm!