“Ding dong”, huyền âm ngân tiếng, sau đó, một âm thanh trong veo đột
nhiên xuất hiện bốn phía đại điện, tiết tấu hoạt bát, giống như một cơn gió mát
lạnh thổi ùa vào trong căn phòng yên tĩnh, lại như âm thanh tự
nhiên, quanh quẩn ở bên tai, trong lòng lập tức yên ổn, yên tĩnh lắng
nghe, có một cảm giác sung sướng đê mê!
Bỗng nhiên, ánh nến trong đại điện tối sầm lại, một thân ảnh thấp
thoáng, nhẹ nhàng như cánh yến lướt tới, lụa trắng che mặt, áo trắng như tuyết,
phía sau là phần lụa mỏng thật dài như đang bay múa theo gió, mái tóc đen huyền
dùng một cây bạch ngọc phượng trâm bới cao lên, eo nhỏ thắt dây, làn da nõn nà,
chỉ xem dáng người đã biết là giai nhân tuyệt sắc!
Vân Hiểu Nguyệt bước vào trung tâm, hơi hơi cúi người vấn an Thái Hậu,
mở ra hai tay, theo nhịp đàn tranh du dương mà nhảy múa, có lúc như hoa sen nở
rộ, có lúc như nai con bỡ ngỡ, có lúc như khổng tước kiêu sa… Vân Hiểu Nguyệt sử
dụng nét đẹp của đôi lông mi, nét mặt, ngón tay, vòng eo, dùng mỗi bước đi uyển
chuyển của mình, đung đưa theo tiếng chuông vang, lướt như mây trôi, lúc lại di
chuyển tựa bão táp, phảng phất như nàng có cánh, một mình bay múa ở đây, khí chất
xuất trần, giống như tiên tử, thánh khiết như vậy, duy mĩ như vậy, người xem
cũng như đã say mất rồi!
Đột nhiên, tiết tấu biến chuyển, người đứng ở đó đột nhiên xoay
tròn, những tầng lụa mỏng bao vây thân hình ấy, như có một trận cuồng phong bão
táp thổi quét qua giác quan của mọi người, chỉ thấy tầng tầng lớp lớp lụa trắng
rơi xuống, lộ ra dung mạo tuyệt thế!
“Oaa…” Các phía đại điện phát ra tiếng hít không khí, mọi ánh mắt đều
nhìn vào Vân Hiểu Nguyệt, ngây dại!
Đó là dung mạo xinh đẹp làm sao! Ánh mắt sóng sánh như chứa làn nước
mùa xuân, phong thái mềm mại kiều diễm hơn cả một bông hoa, chỉ như tước thông
căn, khẩu như hàm chu đan, quả thực là một vẻ đẹp kinh ngạc không thể dùng văn
chương hình dung, một vẻ đẹp thánh khiết, nhưng, lớp y phục bó sát người tôn
lên dáng người linh lung, hơi lộ ra bờ vai mượt mà, phần đùi thon dài sau lớp
tơ lụa bó sát người, dã tính như vậy, mĩ mạo như vậy, trang phục lớn mật lớn mật
như vậy khiến Vân Hiểu Nguyệt tản ra một loại yêu dị, một tuyệt sắc khiến người
ta hít thở không thông!
Tất cả mọi người trong đại điện cảm giác mình không thể hô hấp, mở
to ánh mắt, nhìn đôi giày kỳ quái nàng đi, lúc thì hai hàng lông mày chau lại,
biểu hiện ra sầu bi vô hạn, lúc thì cười tươi rực rỡ, biểu hiện ra vui vẻ khôn
cùng; lúc thì nghiêng người uyển chuyển, biểu hiện ra vẻ lưỡng lự thẹn thùng;
lúc thì giương mắt nhìn sâu, biểu hiện ra sự oai phong một cõi; lúc thì mềm mại
ôm cánh tay, vẽ mắt uốn mi, biểu hiện cách trang điểm thuần thục; lúc thì động
thân mạnh mẽ, như cánh cung đã kéo căng tên, khiến người ta dường như có thể
nghe thấy tiếng vang dội lại!
Tất cả mọi người, dưới sự dẫn dắt của Vân Hiểu Nguyệt, chìm trong vũ
đạo cuồng nhiệt, dường như đã quên bản thân, quên tất cả, khi âm thanh cuối
cùng chấm dứt, khi Vân Hiểu Nguyệt cõ một nhịp xoay tròn vô cùng đẹp mắt rồi dừng
hẳn thân hình, tất cả mọi người đều không tự chủ được, tràng vỗ tay nhiệt liệt ầm
ầm vang dậy!
“Điệp nhi dâng lên vũ khúc này, chúc Thái Hậu tuổi xuân giữ mãi,
phúc thọ song toàn!” Mỉm cười, Vân Hiểu Nguyệt bước đến trước điện, cung kính
thi lễ!
“Tốt! Tốt! Vũ khúc của Điệp nhi thật sự là độc nhất vô nhị, ai gia
thật sự rất thích!” Thái Hậu cười đến ánh mắt thành một đường cong cong, vui
tươi hớn hở.
“Thái Hậu nương nương, Điệp nhi còn có một món quà muốn dâng cho người,
xin được trình lên!” Thần bí nháy mắt mấy cái với Thái Hậu, Vân Hiểu Nguyệt vỗ
tay ba cái, từ ngoài điện có một đoàn cung nữ y phục rực rỡ đi vào, đi đầu là
Huyên nhi, trong tay nâng một cái bàn ngọc, trên mặt bàn có một chiếc bánh ngọt
hình trái tim có ba tầng, chung quanh cắm những ngọn nến màu đỏ, trong ánh nến
bập bùng thêm vẻ linh lung đáng yêu, trong tay những cung nữ còn lại cũng nâng
những chiếc bánh ngọt như thế, một hương thơm thanh nhã như mùi hoa nhanh chóng
tràn ngập toàn bộ đại điện!
“Đây là cái gì?” Thái Hậu vô cùng hứng thú hỏi.
“Thái Hậu nương nương, cái này gọi là bánh ngọt, là nô tì thiết kế
riêng vì người, nô tì còn nghiền nát hoa trộn vào, hương vị vô cùng ngon! Nô tì
thấy trong khoảng thời gian này, khẩu vị của Thái Hậu không phải tốt lắm, cho
nên nô tì đã dày công nghiên cứu, người nếm thử xem, nhất định sẽ thích! Nô tì
vì cũng chuẩn bị một ít cho các đại thần cùng nương nương, hy vọng tất cả mọi
người đều có thể cảm nhận được ý của nô tì!” Tiếp nhận chiếc bàn ngọc trong tay
Huyên nhi, Vân Hiểu Nguyệt đi đến bên người Thái Hậu, tự mình cắt một phần bánh
dâng lên!
“Chà! Ngon, ngon quá! Điệp nhi, con quả là hiếu tâm, mọi người cũng
nếm thử đi!” Thái Hậu cho một miếng bánh vào miệng, vui vẻ nói.
Rất nhanh, phía dưới truyền đến tiếng khen ngon của quần thần, trong
lòng Vân Hiểu Nguyệt rất vui, khen ngợi như vậy, quả nhiên là gặp may, chẳng
qua, nàng cũng chỉ có một mục địch khiến khiến Thái Hậu mà mình thích vui vẻ, về
phần những người khác chỉ là nhân tiện làm mà thôi!
“Điệp nhi, Trẫm không nghĩ tới, nàng còn có tài này! Xem ra, Trẫm đã
cưới một bảo bối!” Một bên, Tần Ngạo vốn chưa nói một lời, nay mắt phượng híp lại,
mỉm cười nói.
“Tạ Hoàng thượng khích lệ, Thái Hậu mẫu thân vui, Điệp nhi sẽ vui
theo!” Vân Hiểu Nguyệt làm bộ không thấy ánh mắt giận dữ của hắn khi nhìn lướt
qua trang phục của mình, cười hì hì nói.
“Nàng quả là tiểu yêu tinh!” Tần Ngạo rốt
cục nhịn không được, một tay ôm Vân Hiểu Nguyệt vào trong ngực, lấy qua áo
choàng của mình bao lấy Vân Hiểu Nguyệt, “Lần sau, không được mặc như vậy!”
“Ta…” Vân Hiểu Nguyệt vừa định phản bác, đột
nhiên cảm giác một trận mê muội, mất đi tri giác!