Tuyệt Sát Hoa Hồng

Chương 8: Chương 8: Phát lời thề bị thiên lôi đánh




Hắn lắc đầu nhìn theo bóng dáng mập mạp chạy về phía rừng cây. Nàng vừa đi khỏi Vũ Phượng từ trong ngôi nhà gỗ đi ra, thở nhẹ một hơi rồi nhanh chóng bưng đồ ăn đến bên hắn.

“Chủ nhân. Mời dùng bữa.”

“Ờ.”

Hắn lười biếng ngồi dậy chỉnh lại cổ áo, Vũ Phượng đặt chén cháo xuống bàn, mùi cháo lan tỏa thơm phức. Hắn dùng muỗng ngọc múc miếng nhỏ đưa lên miệng chậm rãi thưởng thức. Tay nghề của Vũ Phượng ngày càng khá, hắn rất hài lòng nhẹ rút lấy khăn tay lau qua miệng ngước đầu nhìn Vũ Phượng rồi hỏi:

“Chuyện đó sao rồi?”

“Bạt Long hiện đang tìm kiếm nha đầu Yến Nhi, chủ nhân có cảm thấy kỳ quái không? Bạt Long vì sao muốn bắt Yến Nhi.”

“Ừ, có điểm kỳ quái với khả năng của hắn, hắn thừa sức giết chết Hắc Khiết nhưng tên họ Bạt kia hành tung bất định, xưa nay luôn hành động theo cảm tính. Kẻ đáng chết thì hắn lại cứu còn kẻ đáng cứu hắn lại muốn giết, lần này không biết hắn bắt nha đầu Yến Nhi nhằm mục đích gì?”

“Ngươi nói xấu gì ta?”

Đột nhiên giọng nói như tiếng chuông vàng lanh lảnh ngân vang khiến hai nam nhân giật mình, đều đưa mắt nhìn về phía Yến Nhi, mặt hắn đen thui. Còn Vũ Phượng biến mất không thấy hơi.

“Ngươi vẫn chưa tắm sao?” Hắn buồn bực cất tiếng, mùi vị thơm ngon của cháo đã bị cảnh quan trước mặt phá hư.

Đúng là nàng vẫn chưa đi tắm, ôn tuyền ở đâu nàng không thấy, chỉ thấy rừng cây xanh bạt ngàn. Hơn nữa quần áo này rất khó cởi, khó mặc. Nàng ngồi phịch xuống cỏ, nắn chân xoa bóp.

“Đi mỏi chân, chẳng nhìn thấy ở đâu có hồ nước ngươi không nói dối ta đấy chứ.” Nàng ném tay nải qua bên.

“Ngay phía sau căn nhà gỗ ở bên trái, lúc nãy ngươi chạy nhanh quá ta không kịp nói.” Hắn nhún vai nói.

“Ngươi... đồ vô lại, ngươi là cố ý đúng không?” Nàng tức giận, lần sau muốn hỏi gì nàng sẽ đi tìm Vũ Phượng, hắn thật giống hồ ly mà.

“Là ngươi không hỏi ta.” Hắn bình thản đáp lại.

“Ngươi có nhìn thấy cây châm màu đỏ của ta ở đâu không?” Dù mang trong mình một bụng tức, tức đến nỗi sắp nổ cả bụng nhưng nàng vẫn mở miệng hỏi, nàng bèn chuyển sang đề tài khác hy vọng lần này hắn sẽ thực tâm hơn.

“Thay bằng hỏi ta ngươi tự đi tìm có tốt hơn không?” Tay chậm rãi múc cháo đưa lên miệng. Mắt thì liếc nhìn xem phản ứng của nàng, chọc nàng giận rất thích.

“Biết ngay mà, cẩu khẩu nan sinh xuất tượng ngà, miệng cẩu của ngươi chẳng bao giờ phun ra được từ nào tốt đẹp cả.” Nàng nghiến răng nghiến lợi nhìn kẻ nhàn nhã đang dùng bữa, còn nàng đói sắp chết đây.

“...” Hắn im bặt, dù sao hồ ly cũng gần giống chó mà đều là động vật bốn chân, đừng mắng mỏ là đồ súc sinh là được rồi.

Hắn im lặng, nàng nghiến răng, nghiến lợi hỏi lần nữa:

“Cây châm màu đỏ ngươi có nhìn thấy không? Châm của ta là bảo bối quý giá nhất...”

“Ta không phải nói rồi sao, mất đồ thì tự mình đi tìm hỏi ta cũng vô ích.”

“Biết rồi.” Nàng cáu gắt.

Mùi cháo thơm phức khiến bụng nàng càng thêm đói, bụng phát ra âm thanh ồn ột, nàng nhìn chén cháo hắn đang ăn nuốt nước miếng cất tiếng:

“Ta đói.”

“Ngươi tự mình đi kiếm ăn.” Hắn đặt chén cháo qua bên khi đã ăn hết, liếc nhìn nàng nhàn nhạt cất tiếng: “Lấy thêm cho ta chén cháo.”

“Ngươi muốn ăn cũng tự mình đi mà lấy. Ta không rảnh.” Nàng bực tức đáp lại, hắn cũng có tay chân đầy đủ cớ sao không tự mình đi lấy mà đi sai người khác.

“...” Hắn chịu thua nàng, nếu là kẻ khác hắn đã cho thịt nát xương tan chẳng hiểu sao đối với nàng hắn lại dung túng. Lẽ nào là nàng vẽ cho hắn bức họa kia. Nhìn khuôn mặt mập mạp vênh vênh tự đắc thực buồn cười, khuôn mặt sưng húp lúc nãy giờ đã giảm đi rất nhiều.

Nàng vênh vênh nhìn hắn, để xem cái thân dính liền với ghế có chịu nhúc nhích không nhưng mà khuôn mặt vênh váo của nàng bị hắn làm cho bẹp dí khi hắn vung tay lên một cái, lập tức trước mặt chén cháo xuất hiện. Chén cháo thơm ngát nóng hổi.

Hắn nhìn khuôn mặt nàng nghệch ra rất hài lòng với phản ứng của nàng. Hắn nhấc tay tao nhã dùng bữa.

Hắn chỉ vung tay một cái là có ngay bữa ăn, thật lợi hại, nàng cũng muốn được như thế, nếu sau này khi đói chỉ cần vung tay lên sẽ có ngay một bữa ăn thật thịnh soạn, nàng thu hồi bộ mặt cóc chết chạy tới bên hắn nịnh hót.

“Sư phụ, ngươi thật lợi hại a, đồ nhi muốn học được không?”

Nhìn bộ mặt tươi cươi vô lại của nàng thay đổi một cách nhanh chóng còn hơn lật sách, hắn khinh bỉ. Xong hắn cũng trả lời: “Muốn học cũng không dễ.”

“Vì sao vậy?” Nàng mất hứng hỏi.

“Trước tiên muốn học được chút phép thuật ngươi hãy học hồn kiếm trước.” Hắn vung tay lên, một quyển sách xuất hiện ở trên không rơi xuống đầu nàng.

“Ui da... ngươi cố ý?” Nàng xoa chỗ đau trên đỉnh đầu.

“Ta đang kiểm tra độ phản ứng của ngươi, ngươi thật chậm chạp, trước tiên hãy xem quyển pháp sử dụng kiếm hồn.”

“Có gì đáng để xem.” Nàng cầm quyển sách lật qua loa.

“Ngươi không xem vậy có muốn học phép thuật không?

“Có. Nhưng liên quan gì chứ?”

“Ta sẽ nói cho ngươi sau, trước tiên hãy đi tắm rửa ngươi thực hôi muốn chết.”

“Nhưng mà ta không biết mặc đồ, mọi khi toàn là Phù Dung giúp hay là ngươi biến ra cho ta một bộ đồ nam nhi đi.” Ánh mắt nàng sáng như sao nhìn hắn.

“Ngươi là nữ nhân, không nên mặc đồ nam nhân.” Hắn liếc nhìn nàng.

“Đồ của nam nhân mặc thoải mái hơn, không rườm rà đồ nữ nhân mặc khó muốn chết.”

Đúng vậy, đồ của nữ nhân trước tiên là áo yếm, một lớp áo dài tay kế tiếp một lớp áo dài phủ bên ngoài lớp cuối cùng một lớp y xa mỏng, dây thắt thì lung tung nàng không biết phải buộc dây nào trước, dây nào sau. Nàng vốn thích nhẹ nhàng để vận động cho dễ khi mặc trên người một đống như vậy nàng rất khó chịu. Dù sao mặc đồ của nam nhân dễ chịu hơn, một lớp áo dài cùng một cái quần thế là xong, đơn giản dễ mặc lại rất nhẹ nhàng.

“Ngươi vẫn nên mặc đồ của nữ nhân.” Hắn vẫn nhắc lại.

“Ta nói, ta không biết mặc nếu vậy ta không ngại để cho ngươi mặc giúp ta đâu.” Nàng thật tức, hắn cứ nói hoài bảo biến ra thì cứ biến ra cho, cứ lắm mồm như mấy bà cô bán rau ngoài chợ kì kèo mặc cả giá.

“...” Hắn suýt sặc, nàng nói vậy mà cũng nghe được, xưa nay chỉ có nữ nhân nâng khăn sửa túi cho phu quân của mình, làm gì có chuyện ngược lại hơn nữa hắn là sư phụ của nàng nha chuyện như vậy càng không thể. Hắn nhẹ lau miệng, với lấy bình trà nhưng nhìn thấy chum ngọc lúc nãy bị nàng dùng, hắn lại lấy ra cái khác ra.

Thấy hắn duỗi tay ra trên tay xuất hện chén ngọc màu xanh lam, nàng nhíu mày rõ ràng hắn có thể biến ra mọi thứ nhưng hắn keo kiệt tới mức không biến ra cho nàng một bộ quần áo.

“Ngươi có thể biến ra cho ta một bộ mà.”

“Ta không có khả năng đó.” Hắn dập tắt hy vọng của nàng.

“Giỡ hoài, không có khả năng biến hóa vì sao ngươi biến ra đồ ăn còn có cả chén ngọc nữa.” Nàng chỉ vào chén ngọc trên tay hắn.

“Cháo do Vũ Phượng nấu sẵn, chỉ vung tay đem ra còn chén ngọc là đồ dùng cá nhân của ta đem theo bên người.” Hắn nhẹ giọng giải thích.

Nàng: “...”

Nhìn nàng môi nhỏ nhắn, cong lên hạ xuống lại há ra như muốn nói gì đó lại không biết nói như thế nào, hắn buông thìa ngọc trên tay đặt xuống tựa người ra ghế hỏi:

“Ngươi muốn nói gì, hỏi gì?”

“Tại sao ta thấy một số người có thể biến hóa ra rất nhiều thứ.” Nàng không cho là thế, xem phim hay đọc truyện đều thấy thần tiên biến hóa rất thần kỳ nha, nàng mới không tin lời hắn nói.

“Vậy thì, ta hỏi ngươi, ngươi dùng ngân lượng để làm gì?”

“Mua đồ... nhưng có liên quan gì đến biến hóa chứ?”

“Nếu ai cũng biến hóa ra được vậy nhân loại còn dùng ngân lượng để làm gì?”

Nàng: “...”

“Có làm mới có ăn, có lao động mới có thành quả.”

“Ngươi nói ta chẳng hiểu.”

“Để ta cho ngươi một cái ví dụ đơn giản thôi, nếu ngươi muốn nấu ăn thì sao?”

“Thì, nấu chứ còn làm sao?”

“Đúng vậy, nếu ngươi muốn nấu ăn thì phải trực tiếp động tay động chân còn ta muốn nấu ăn tuy có động tay động chân nhưng lại dùng bằng phép thuật điều khiển, nếu ta muốn hỏa, lập tức hỏa xuất hiện muốn thủy, lập tức có thủy. Nếu ngươi chịu khó tu luyện cũng sẽ sử dụng được.” Hắn vừa nói vừa làm thí nhiệm cho nàng xem, khi hắn nói hỏa lập tức trên đầu ngón tay hắn có hỏa diễm màu đỏ rực, khi nói tới thủy thì cột nước nhỏ từ ngón tay bay lên.

Nhìn khuôn mặt mập mạp bị hắn làm cho sững sờ, hắn rất hài lòng về phản ứng của nàng. Nàng lấy lại tâm trạng vui mừng hỏi hắn.

“Ta cũng có thể học sao?”

“Đúng, tu luyện cũng cần có thiên phú cũng phải có căn cơ, ta nhìn qua ngươi cũng có căn cơ để tu luyện nhưng quá kém, ta cũng không hy vọng ngươi có thể trở thành thiên tài.”

“Vì sao lại không mong như thế?” Chẳng có sư phụ nào như hắn cả, ai chẳng muốn đồ nhi của mình trở nên tài giỏi cơ chứ.

“Nhìn ngươi thật vô dụng. Bởi vậy ta không mong ngươi sẽ trở thành thiên tài, sau này ngươi có thể học tốt ngự kiếm để phi hành đã là tốt lắm rồi.”

Mặt mũi nàng đen thui vì giận, ai dám nói nàng vô dụng chứ, nàng rất thông minh nha chỉ có tội thấy trai đẹp là trở nên đần thối một chút thôi à. Nấu ăn nàng biết rất giỏi là đằng khác, mẹ của nàng là đầu bếp giỏi từng đoạt giải bàn tay vàng trong cuộc thi nấu ăn toàn quốc. Nhảy múa nàng cũng biết, đàn cũng có thể chơi vì ba của nàng là giáo viên dạy nhạc và dạy mỹ thuật, y thuật nàng cũng hiểu biết chỉ là thơ ca nàng bó tay nhưng đạo thơ lại có thể. Gỏi như thế mà hắn bảo nàng vô dụng. Bị cho là vô dụng nàng rất tức, nếu nàng vô dụng thật nàng chỉ hận không thể một tay đập bẹp hắn như đập một con gián.

Hắn không thèm nhìn bộ dạng hậm hực của nàng lại nằm ườn ra ghế vẫn cái kiểu nằm nàng tiên cá nghiêng mình phơi nắng. Nhẹ vung tay lên, một vật rơi vào trán nàng, hắn dường như thích làm như vậy.

“Cho ngươi.”

“Một ngày ngươi không gây sự với ta ngươi cảm thấy tay ngứa phải không?” Nàng cáu giận xoa cái trán đáng thương của mình. Rồi cầm lấy chiếc vòng thạch anh tím, toan quăng lại hắn nhưng nhìn thấy bảo bối lại thôi.

“Cũng như ngươi nếu không thấy nam nhân thực buồn tẻ, tuổi còn nhỏ đã như vậy sau này sẽ không biết thế nào?”

“Đúng vậy đấy, một ngày không nhìn thấy mỹ nam trong lòng ta rất khó chịu a, ta thề với trời đất sau này ta không gả cho ai mà mỹ nam trong thiên hạ phải gả cho ta...”

Oành...

Bầu trời đang trong xanh bỗng nhiên một đạo thiên lôi đánh xuống người nàng, ánh sáng chớp nhoáng bao phủ xung quanh rồi biến mất, thay vào đó là bộ dạng nhếch nhác của nàng. Mặt mũi đen thui, tóc dựng ngược, mặt mũi bốc khói số may là quần áo không việc gì, nếu bị cháy rụi nhìn nàng chẳng khác gì heo quay. Sự việc xảy ra quá nhanh khiến nàng không kịp phản ứng, miệng vẫn há hốc ngước mắt nhìn ngón trỏ của mình vẫn chỉ lên trời bàn tay đen thui như cục than. Sau đó lại nhìn trời, bầu trời vẫn trong xanh không có dấu hiệu trời sẽ mưa vậy tiếng sét vừa rồi từ đâu mà có vì sao phải nhằm vào nàng.

“Chính ngươi không còn muốn sống nữa phải không?” Hắn tức giận quát lớn.

Nàng làm gì hắn đều dung túng bỏ qua nhưng lần này nàng phát thệ bừa bãi hắn không tức sao được. Cái chỉ tay vừa rồi nàng dám thách thức với lão thiên, lão thiên không sai người trừng phạt mới là lạ. Hắn cũng cảm thấy lạ, lúc nãy lôi hạ giáng xuống oanh tạc rất mạnh, là phàm nhân sẽ bị banh xác không còn một mảnh, nếu là kẻ tu hành ít nhất cũng bị nội thương còn kẻ tu vi cao hơn có thể tránh được bạo lôi vừa rồi. Nhưng nàng nội lực không có chứ đừng nói đến tu vi hay tu luyện phép thuật gì gì đó.

“Lời này của ngươi không thể phát thệ bừa bãi, lúc nãy ngươi dám hướng lão thiên thách thức.” Hắn giận run người giải thích.

Nàng: “...”

“Ngươi đã phát thệ, quy tắc đã buông xuống là minh chứng cho lời thề của ngươi đã linh nghiệm.”

Nàng nhìn ngón tay trỏ vẫn còn hóa đá chỉ lên trời, vừa rồi sét đánh nàng chỉ thấy tê tê như điện giận nên không có phản ứng, bị điện giật mấy lần nên nàng cảm thấy thân quen. Nàng dơ bàn tay phải lên giúp ngón trỏ bên tay trái gập xuống.

“Ta... chỉ là nói đùa thôi mà.” Nàng le lưỡi, đúng vậy nàng bị hắn làm cho tức giận nên mới phát ngôn bừa bãi. Kiếp trước nàng vẫn chỉ tay lên trời thề liên tục, thề xong còn làm trái với lời thề đâu có việc gì xảy ra vậy mà ở đây phun ra chưa hết đã bị sét đánh. Nàng rụt tay xuống, tặc lưỡi hóa ra là ở cổ đại, ở cái thời đại thần thần bí bí phát thệ là điều cấm kỵ, một khi đã phát ra lời thề sẽ linh ứng. Vậy một câu nói tức giận lúc nãy của nàng đã trở nên linh ứng rồi.

Khuôn mặt nàng ảo não nhìn hắn, hắn mang bụng tức nhìn khuôn mặt đen thui như chết cháy của nàng, càng nhìn càng phát hỏa, dù chẳng liên quan sau này nàng gả cho ai hay ai gả cho nàng nhưng không hiểu sao hắn thấy tức và tức. Càng nhìn càng tức, càng tức hơn với bộ mắt ngây ngô của nàng.

“Nhìn ta thì được ích gì, là tự ngươi phát thệ ta cũng không giúp gì cho ngươi được, kể cũng tốt nhìn bộ dạng ngươi xấu như vậy xem mỹ nam trong thiên hạ ai dám thú ngươi.” Hắn rốt cuộc cũng chịu rời khỏi ghế bước đến bên dí mạnh tay vào trán của nàng thật mạnh.

“Không thú ta thì ta thú lại.” Nàng chết đến nơi vẫn còn mạnh miệng, bản tính này thật khó sửa.

“Câm miệng, ngươi còn nói được câu đó à?” Nha đầu này làm hắn tức chết rồi.

“Ngươi lớn tiếng với ta làm gì, ai thú ta, ta thú ai không liên quan tới ngươi. Hừ!” Nàng xoay người đưa lưng về phía hắn.

Hắn tức giận không làm gì được bèn giật lấy chiếc vòng mà hồi nãy hắn phóng cho nàng. Thu hồi cất đi.

“Ngươi cho ta sao còn đoạt lấy.” Đó là chiếc vòng ngọc thanh anh tím nha, bảo bối quý giá như thế lấy đi ai mà không tiếc, hơn nữa chiếc châm bảo bối kia mất nàng tiếc đứt ruột.

“Ta đổi ý.” Hắn trắng trợn lên tiếng.

Nàng tiếc hùi hụi khi bị nẫng đi, hắn đúng là kẻ tiểu nhân. Nàng cũng chẳng thèm so đo với tiểu nhân làm gì, trừng mắt nhìn hắn. Hắn cũng khom người xuống trừng mắt lại, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau. Nàng ngạc nhiên hắn như thế lại có đôi mắt màu xanh lam ngọc, một đôi mắt màu xanh hiếm thấy, đôi mắt sáng như ngọc, long lanh như nước, xanh thăm thẳm như nước biển sâu không thấy đáy. Nàng chạm tay lên chiếc mặt nạ màu bạc lướt qua đôi mắt của hắn.

“Đôi mắt này, thật đẹp.” Quên béng hiện tại đang tức hắn, cũng tại mắt hắn vừa đẹp vừa độc lại vừa lạ mới khiến nàng quên.

Hắn ngẩn người, nàng là đang khen hắn có đôi mắt đẹp sao, muội muội hắn nói, hắn có đôi mắt thực xấu và hắn cũng thấy vậy, đôi khi hắn thấy phiền. Mọi người trong tộc hồ ly đều có đôi con ngươi màu hổ phách lung linh, riêng hắn có đôi mắt màu lam ngọc khác biệt cùng với bộ tóc cũng khác biệt là màu bạch kim. Tại sao không phải màu đen nhánh hay màu nâu chứ. Nàng là người đầu tiên khen hắn có đôi mắt đẹp. Tâm tình bực bội vừa rồi cũng tiêu tan.

“Ngươi nói đôi mắt ta đẹp?” Hắn hỏi lại cho chắc chắn, sợ là nghe nhầm.

“Đẹp, lần đầu ta thấy, màu mắt ngươi thực sự rất đẹp a nhưng đáng tiếc là...”

“Là sao?” Đừng để hắn đang phiêu trên thiên đàng lại cho rớt xuống địa ngục.

“Nếu ngươi không già, ta nghĩ hẳn ngươi rất mỹ, dù ngươi đã già nhưng đôi mắt của ngươi vẫn còn rất đẹp nha!”

Hắn thở nhẹ, cũng may không phải chê mắt xấu nhưng ngay sau đó hắn lại bực khi nàng chê hắn già... hừ hừ... chẳng qua đang là thời kỳ thay da mặt nên hắn mới phải che dấu dung nhan bị bong lên từng lớp da. Mất một thời gian khá dài da mặt sẽ trở lại bình thường và hoàn mỹ hơn trước, cứ sau một trăm năm da mặt hắn lại thay đổi một lần mỗi lần kéo dài tới bốn năm thời gian không ngắn cũng không dài.

Sau một trăm năm hắn sẽ quay lại Vân Đảo Sơn để “dưỡng nhan”, ở Vân Đảo Sơn địa linh bảo khí phong phú rất thích hợp cho việc phục hồi, vào thời gian này cơ thể hắn cũng yếu đi. Sáng nay chính là lúc bắt đầu hắn thay da đổi thịt, vài ngày nữa cơ thể hắn bắt đầu có dấu hiệu chuẩn bị “lột xác” thoát khỏi vỏ kém già. Hắn không thèm so đo với nàng đành chấp nhận bản thân mình già hắn năm nay mới có năm trăm tuổi chứ mấy so với bốn vị trưởng lão trong tộc hắn còn thua xa, tuổi của hắn năm trăm năm là còn quá trẻ theo cách nói của phàm nhân hắn sẽ được mệnh danh là lão yêu hồ còn so với người trong tộc hắn mới có mười bảy tuổi à. Đang nằm trong độ tuổi vị thành niên nha!

Hừ! Đợi hắn thay da đổi thịt lớn lên chút nữa lúc đó cho nàng hay, hắn không già mà còn rất rất trẻ. Sự thay da đổi thịt sẽ dừng lại khi hắn sống đủ một nghìn tuổi, lúc đó nhan sắc sẽ giữ như vậy cho tới khi lìa đời vẫn không hề thay đổi, nếu có thay đổi chỉ thêm mỗi bộ râu vào, mà hắn lại ghét mặt mũi mọc đầy lông như mấy vị trưởng lão trong hồ tộc. Liếc nhìn nàng một cái sau đó lại trở về ghế ngồi xuống nằm ườn ra tiếp.

Hắn nằm nghiêng người, một tay chống đầu luồn qua mái tóc màu bạch kim, tay kia phe phẩy quạt. Cổ áo rộng rãi theo đó mở rộng để lộ bộ ngực săn chắc khỏe mạnh, tuy gầy như cơ ngực phân chia ranh giới rất rõ ràng uốn lượn như được vẽ, chỗ thiếu thì cần thiếu, chỗ đủ thì cần đủ chỗ nào khuyết nên che đi thì cũng che đi, nhưng đáng tiếc là hắn có vấn đề. Nếu hắn là nữ nhân với tư thế này nam nhân không đè hắn ra ăn ngay mới gọi là chuyện lạ.

“Sư phụ thân ái, ngươi không còn kiểu ngồi hay kiểu nằm nào không có khiêu gợi được không?” Nàng thực chướng mắt cái kiểu nửa nằm nửa ngồi của hắn.

“Ngươi có thành kiến sao?”

“Không có thành kiến nhưng nhìn vào ta thấy sư phụ giống như con mãng xà đang uốn éo trên thân cây... à không đúng là trên thân nam nhân chứ.”

“Ngươi nên ngậm họng lại.” Hắn trừng mắt, nha đầu này miệng thực thúi, nói ra lời nào lời đấy đều thúi không ngửi được.

“Vậy thì đừng cho ta nhìn thấy cái kiểu nằm “đợi chờ” của ngươi nếu không ta tổng cảm thấy ngươi thực sự đang uốn éo trên thân nam nhân như thế này này.” Dứt lời nàng lắc cái mông mập mạp của mình múa bụng để phụ họa.

“Muốn chết, đi tắm cho miệng ngươi bớt thúi.”

Hắn vung tay lên, nàng bị hất đi rơi ngay xuống hồ nước, uống một bụng nước nàng ngoi lên phun nước ra khỏi miệng quát lớn.

“Đồ khốn, nếu ngươi muốn giết ta không cần phải dùng cách này.”

Dù bị đánh bay đi nhưng hắn vẫn nghe thấy giọng nàng quát lớn. Lúc này Vũ Phượng mới từ đâu xuất hiện, hắn liếc mắt nhìn Vũ Phượng.

“Thuật ẩn thân của ngươi có vẻ ngày càng lợi hại.” Hắn không hờn không giận cất tiếng.

“Mong chủ nhân tha tội.” Vũ Phượng chắp tay thành kính.

“Lúc nữa ngươi đưa nha đầu vào thành tiện thể mua sắm vài thứ, ta sẽ ở lại đây một thời gian khá dài. Tiện thể bắt nha đầu này cùng tu luyện nên vài ngày sau ngươi sẽ phải giúp ta hoàn thành một ít chuyện.” Hắn ngồi dậy, bộ dáng phất phơ cà lơ phong lưu lúc nãy đã biến mất thay vào đó là một dáng vẻ uy nghiêm, băng lãnh.

“Chủ nhân cứ phân phó thuộc hạ sẽ cố gắng hết sức. Nhưng chuyện đó... chuyện đó...” Vũ Phượng ấp úng.

Hắn liếc nhìn đã hiểu chuyện đó là chuyện gì, hắn bèn cất tiếng: “ Ngươi so với nha đầu đó lớn tuổi hơn ngươi là sợ cái gì, liệu ngươi có trốn tránh được mãi không những chuyện nha đầu đó nói rất có lý, chu tước và kê kê đuôi chạm đuôi thực sự như vậy chăng?” Hắn là đang cố tình bới móc vết thương lòng của Vũ Phượng.

“Chủ nhân...” Vũ Phượng mặt lại đỏ.

“Thực sự khi làm chuyện đó các ngươi đều dùng đuôi chạm đuôi hả?” Hắn vẫn không chịu bỏ qua, càng thích chọc ghẹo.

“Không phải...” Vũ Phượng xua tay.

“Ồ, vậy ngươi đã từng trải qua.” Hắn nheo con mắt lại nhìn Vũ Phượng lướt từ trên rồi xuống dưới.

“Chưa... chưa từng, chủ nhân cũng đừng trêu chọc thuộc hạ.” Khuôn mặt Vũ Phượng đỏ phừng, nói đến vấn đề này khiến hắn ngượng chết. Hắn cũng từng vô tình thấy qua Vương Á cùng một tên nam nhân không mảnh vải che thân quấn lấy nhau ở trên giường khi đó còn nhỏ hắn không biết bọn họ là đang làm cái gì nên đứng ở một góc nhìn chằm chằm. Nghĩ lại hắn cảm thấy hổ thẹn không thôi.

Lại nói về Yến Nhi sau khi bị hất bay đến bên hồ nước cũng may hồ nước, nước không có sâu chỉ tới nách, nếu hồ nước sâu chắc nàng chết rồi. Hắn và nàng kiếp trước là kẻ thù kiếp này là oan gia.

Nàng tìm một chỗ thoải mái dựa vào tảng đá lúc này nàng mới có thời gian quan sát.

Nước trong hồ rất ấm, mặt hồ nước trong xanh lượn lờ khói nước, hồ nước rộng trừng hai mươi mét vuông nằm trên thảm cỏ xanh, xung quanh có nhiều khóm hoa mọc cao che khuất tầm nhìn. Điều nàng ngạc nhiên, hồ nước giống một cái bể hình ô van, xung quanh không nhìn thấy mạch nước chảy vào và thoát ra. Hồ nước giống như một cái thùng lớn cần người đổ nước vào rồi lại đổ đi.

Ở giữa mặt hồ, nước bỗng gợn sóng ước chừng năm đến mười phút mặt nước lại giao động một lần. Cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy lần nàng cũng đã hiểu ra, nước là ở dưới mặt hồ phun lên mạch nước lớn hơn cổ tay. Một nơi như thế này thật tuyệt, một cái bể bơi ngoài trời thực thích, có thể nhìn thấy mây bay, chim hót rồi còn ngắm hoa nở rộ sống như vậy mới gọi là sống để hưởng thụ.

Nàng chỉ nhìn qua loa, hơi đâu mà đánh giá quan tâm làm gì cho mệt. Cái nàng quan tâm là bụng vào lúc này rất đói, cả ngày nay nàng chưa có gì vào bụng, đều do tên khốn kia hại nàng bị đàn ong rượt đuổi, bị thiên lôi oanh tạc, sét đánh cũng không ghê gớm như nàng nghĩ cũng chỉ là tê tê như điện giật thôi. Nhưng nghĩ lại nàng thấy tức, rõ ràng hắn cố ý mới khiến nàng gặp tai họa.

Nàng tức giận đập mạnh tay xuống nước, a da thật là đau đến chết, ngay cả nước cũng khi dễ nàng, bị nước bắn lên miệng lúc này nàng mới cảm thấy khác lạ, dùng mũi ngửi ngửi nàng cau mày.

“Tên khốn này, hắn cố ý.”

Ở trong nước có mùi dược thảo để giải độc khi bị phong hoa chích, sáng nay hắn biến mất tại chỗ là tới chỗ này chuẩn bị giải dược cho nàng, là hắn đã biết nơi này có phong hoa. Hắn để cho phong hoa châm chích nàng một trận đau đớn sau đó cứu nàng bằng cách ném xuống hồ. Phong hoa chỉ bị tê liệt khi trúng mê hồn mà loại mê hồn chỉ có loài hồ ly mới đối phó được nó, điều này có ghi lại trong y thư của sư phụ. Mà hắn lại biết sử dụng xem ra hắn không phải là một kẻ tầm thường.

Điều mà hắn không ngờ tới là nàng đã dùng cách khác để trị khi bị phong hoa châm, bây giờ vết ong châm đã không còn đau, sưng tấy cũng dần lui. Khuôn mặt to tròn cùng đôi môi cá anh vũ đã trở lại bình thường. Nghĩ đến nàng không khỏi nghiến răng. Đợi đấy, quân tử mười năm báo thù vẫn chưa muộn còn nàng thích tiểu nhân nên thù chỉ cần một ngày đã báo xong.

Nàng nằm xuống cúi thấp cho nước ngập đầu cho tới khi không thở được nàng mới ngoi lên, đứng dậy rời khỏi hồ.

Mặc quần áo ướt bước đi rất khó chịu khi quần áo dính vào da thịt. Nàng vừa đi vừa rũ tóc cho khô, mắt nàng bỗng nhiên sáng lên khi nhìn thấy quả dại có thể ăn được, thứ quả này nàng rất thích, mùi vị vừa thơm vừa ngọt. Chạy đến bên nhặt vài quả chén đã, mùi vị lan tỏa trong khoang miệng chua chua ngọt ngọt thật dễ chịu. Ở đây có rất nhiều đủ lấp cái dạ dày đang đói meo của mình. Khi bụng đã ổn định không còn réo rắt đòi ăn nàng hái một ít đem về cho Vũ Phượng, còn hắn. Hừ! Đợi đấy muốn ắn tự bò đi mà lấy.

Nhưng suy nghĩ của nàng bị dập tắt, khuôn mặt nàng bị bóp méo triệt để khi gặp hắn đang từ xa tiến tới không nói không rằng vung tay một cái, thu hết toàn bộ trên tay nàng, rồi ném cho nàng một câu:

“Đồ nhi thực ngoan, sư phụ rất thích loại quả này.” Nói xong hắn biến mất tiêu, trước khi biến mất hắn ném cho nàng một bộ y phục nam nhân của hắn khi còn nhỏ.

Nàng chậm rãi kéo bộ y phục bị hắn ném trùm kín đầu xuống. Nắm chặt trong tay bộ y phục miệng không ngừng gầm gừ giận dữ. Hừ! Mối thù này nàng nhất định phải trả, hắn thực bỉ ổi cậy mạnh bắt nạt kẻ yếu, nàng thề về sau sẽ dạy cho hắn một bài học.

Nhìn bộ y phục màu trắng nằm trong tay nàng thực sự muốn xé rách nhưng lại không nỡ, bộ y phục thật mềm mại như lụa, chất vải thực sự rất quý hiếm ở hiện đại chưa chắc đã có loại lụa thượng hạng tốt như thế nếu xé đi thật sự rất uổng không những thế hắn còn rất keo kiệt, nếu xé đi hắn chắc gì đã cho.

Nghĩ như thế nàng quyết định nhận, không nghĩ hắn có nhiều đồ tốt như vậy. Nàng sẽ moi móc của hắn thên một vài thứ nữa. Một ít hoa quả đổi được đồ tốt thực thích, hoa quả còn nhiều đồ tốt thì hiếm thấy, tâm trạng tức giận lúc nãy còn bùng phát giờ đã tiêu tán không còn dấu vết.

Cầm bộ quần áo chạy nhanh về phía căn nhà gỗ thấy hắn nằm ườn trên ghế quý phi thưởng thức số hoa quả vừa đoạt được, nhìn bộ dáng hắn thực biết hưởng thụ. Còn Vũ Phượng đứng quay lưng về phía nàng chẳng biết đôi mắt đó nhìn đi đâu, tìm kiếm thứ gì ở ngọn núi phía trước. Nàng quăng cho hắn cái liếc mắt sau đó bước vào trong căn nhà gỗ đóng cửa lại, rồi lại mở ra.

“Ta thay đồ, cấm được vào trong đấy.” Dứt lời lại đóng rầm cửa vào.

Bộ đồ mặc vào cảm thấy thực vừa vặn, xoay trái xoay phải, nhìn một hồi rồi đánh giá “thực giống áo dài truyền thống”, tìm lấy lược chải tóc, vấn tóc như mấy cô tiểu thư nàng chịu, mọi khi vấn tóc đều là Phù Dung giúp. Chải chuốt một hồi nàng quyết định vấn theo kiểu của nam nhân, lấy vài sợi tóc vuốt cho mượt rồi buộc lại một túm nhỏ trên đỉnh đầu quấn lại thế là xong, chỉ còn thiếu mỗi chiếc châm cài lên. Hoàn hảo nàng mới mở cửa bước ra.

“Xong rồi, thấy ta có được không?” Nàng hất hàm về phía hắn.

Hắn chậm rãi đưa quả ngọt lên miệng, bạc môi hơi khép hờ nhìn rất mê hoặc, nam nhân này thực mê hoặc suốt ngày chỉ nghĩ cách quyến rũ kẻ khác. Nhìn một khía cạnh nào đó thì rất giống hắn đang quyến rũ Vũ Phượng.

Môi nàng bỗng giật giật lẩm bẩm mắng: “Hắn chính là kẻ đồng tính luyến ái không hề sai. Thật tội cho Vũ Phượng suốt ngày bị hắn dụ dỗ”

Sự lẩm bẩm của nàng đâu có nhỏ, mọi chữ đều lọt vào lỗ tai của hắn và Vũ Phượng không sót từ nào. Vũ Phượng khóe môi co quắp lại thật khó coi.

Bạc môi hắn đang ngậm quả đột nhiên phun ra bắn về phía nàng nhằm đúng cái miệng nàng đang lúc mở ra.

Phi... phi... phi... nàng liên tục nhổ nước miếng, trừng mắt quát: “Ngươi thực muốn chết có phải không? Ta thề... ưm...”

Một đống quả tự nhiên lấp đầy miệng nàng, hắn rất ghét khi nàng thề thốt, miệng nàng mà thề chẳng có gì tốt đẹp. Bộ dạng cà lơ phất phơ trong gió bỗng nhiên thay đổi, khuôn mặt hắn lúc này thật đáng sợ, băng lãnh có thể đông chết người. Giọng nói cũng lạnh lẽo không cà chớn như trước:

“Lần này ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn tùy tiện phát thệ bừa bãi đừng có trách ta. Nếu ngươi muốn phát thệ tốt nhất đừng có phát ra lời gì liên quan tới ta hiểu chưa?”

Nàng im bặt bởi nhìn thấy thái độ khủng bố của hắn, nàng nói gì làm gì hắn không quan tâm nhưng khi nàng nói những lời thề thốt bừa bãi hắn lại bực, thói quen thề lung tung nàng phải sửa rồi, bởi lúc nãy vì thề lung tung bị lôi bạo hành.

“Không trả lời ta là vì sao, ngươi muốn ta phạt ngươi hả?” Hắn tức giận trong tay xuất hiện trường tiên màu trắng quất vào không khí, trường tiên phát ra một đạo quang làm nổ một khoảng đất rộng sâu dưới đất.

Nhìn mảnh đất khi hắn vung trường tiên oanh tạc trong lòng nàng thực kinh hãi. Chẳng may bị cây roi đó quất lên người sẽ không còn một mảnh xương, nàng nhìn bãi cỏ xanh mượt phía trước ngự trị một cái hố sâu, rồi lại nhìn trường tiên trong tay hắn màu trắng trong suốt như pha lê, mềm dẻo lả lướt như thân hình của hắn mà có uy lực kinh hãi.

“Từ nay về sau kêu ta sư phụ hiểu chưa?”

“...” Nàng im lặng gật đầu, phải tuân theo phép tắc rồi.

“Không được phát thệ những gì liên quan tới ta.”

“...” Nàng vẫn gật đầu.

“Còn tùy tiện phát thệ nữa không?”

“...” Nàng gật đầu xong lại lắc đầu.

Nhìn biểu hiện của nàng hắn thực hài lòng, nha đầu này không cứng rắn lập uy sẽ không biết sợ trời đất là gì, rồi có ngày nàng sẽ ngồi lên đầu hắn mất. Trường tiên trong tay hắn biến mất, hắn về chỗ ngồi lại biến thành bộ dáng nàng tiên cá nằm ườn chảy thây trên ghế tiếp tục ăn hoa quả. Thái độ của hắn thay đổi một cánh nhanh đến chóng mặt, nãy đây thôi mặt hắn đằng đằng sát khí vậy mà bây giờ lại trở thành một tên vô lại, phong lưu, lả lướt đầy mị hoặc...

Lúc này hắn mới nhìn nàng trong bộ y phục màu trắng, bộ y phục được lấy từ những sợi lông trên người của hắn tạo thành, bộ y phục này rất đặc biệt, có thể co giãn theo cơ thể của chủ nhân thậm chí chủ nhân cao y phục theo đó cũng dài ra. Về mùa đông tuy y phục mỏng nhưng lại rất ấm áp, về mùa hè rất mát mẻ, tu vi của chủ nhân cao y phục càng trở nên hoàn hảo... dù sao hắn có hai kiện y phục là bảo bối, hắn chỉ dùng một bộ chính là bộ trên người hắn đang mặc do chính lớp lông trên cơ thể hắn tạo thành, còn bộ nàng đang mặc do lông lá trên người lâu lâu rụng rời một sợi hắn rảnh rỗi nên gom góp tích lũy mấy trăm năm mới làm đủ một bộ y phục.

Thấy hắn nhìn chằm chằm nàng thấy không quen, nhìn hắn thật giống một con hồ ly giảo hoạt, nàng ngượng nghịu cất tiếng:

“Sư... sư phụ... đồ nhi có gì không ổn sao?”

“Hôm nay ta cho ngươi được phép đi ra ngoài, kể từ ngày mai ngươi bắt đầu tu luyện sau bốn năm mới được rời khỏi Vân Sơn Đảo. Muốn rời khỏi Vân Sơn Đảo ngươi phải học được cách sử dụng phi hành kiếm đó là điều cơ bản nhất.”

“Bốn... những bốn năm sống ở đây?” Nàng không thể tin bèn dơ bốn ngón tay ra hỏi lại hắn.

“Đúng, nếu ngươi thực sự có thiên phú chỉ trong bốn năm này ngươi sẽ trở thành thiên tài hoặc là ngươi cũng có thể tu thành tiên nhưng ta chỉ mong ngươi có thể thành thạo khi sử dụng kiếm hồn, Vũ Phượng đi mau rồi còn về.”

“Dạ!” Vũ Phượng cung kính với hắn, sau đó quay sang phía nàng nói nhanh: “Xin thất lễ.”

Lời chưa dứt eo của nàng đã bị Vũ Phượng ôm lấy nhấc bổng lên rồi bay đi, nàng chật vật mội hồi rồi bám chặt vào hông Vũ Phượng, thân hình Vũ Phượng cứng đờ vì không quen.

Hoàng hôn dần buông xuống phía xa chân trời ánh chiều tà một mảng đỏ tía, những đám mây bay nhẹ theo gió. Gió thổi qua y phục của hai người, Vũ Phượng vẫn ôm nàng bay về phía trước, trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, trong lòng rất căng thẳng nhưng khuôn mặt vẫn hiện rõ sự băng lãnh.

Nàng không hề chú ý tới Vũ Phượng mà chỉ chuyên tâm mở mắt nhìn xuống phía dưới, cảnh vật hiện ra trước mắt rồi biến mất phía sau. Dưới chân một mảng màu xanh của núi rừng lần lượt bị bỏ lại, Vũ Phượng đem nàng bay qua một dãy núi được bao phủ sương mù, xung quanh núi là mặt nước mênh mông. Bay... bay mãi vẫn chưa ra khỏi dãy núi mù sương cùng biển nước, không nhịn được nàng bèn hỏi:

“Vũ Phượng, huynh nói xem còn bao lâu nữa mới bay ra khỏi hòn đảo quỷ quái này?” Với Vũ Phượng nàng có ấn tượng tốt nên xưng hô với Vũ Phượng có tôn ti trật tự.

“Mất một canh giờ nữa?” Vũ Phượng lạnh nhạt đáp lại. Xong cũng giải thích thêm: “Bình thường ta chỉ mất ba canh giờ sẽ đi tới thành Hà Sơn nếu là phàm nhân chí ít cũng phải hơn một tháng mới tới Vân Đảo Sơn.”

“Một tháng.” Nàng không dám tin nhưng mà Vũ Phượng sẽ không gạt nàng. Vậy tốc độ của Vũ Phượng bây giờ giống như một con chim sắt. Đúng nha, một con chim chính hiệu bay còn nhanh hơn con chim sắt ở hiện đại. Nàng lại cảm thán: “Vũ Phượng, huynh thật sự rất giỏi nha!”

Vũ Phượng híp mắt nhìn nàng, khuôn mặt trắng nõn tròn tròn rạng rỡ tươi cười, đôi mắt long lanh nhìn về phía trước thực sống động. Thấy nàng vui vẻ, phấn khởi tâm tình Phượng Vũ cũng nới lỏng bớt căng thẳng một phần.

“Sau này huynh có thể đem ta bay đi không?”

“Với điều kiện ngươi phải ngoan ngoãn.” Vũ Phượng nhìn nàng.

“Chỉ cần huynh không như tên Hồ Ca suốt ngày khinh dễ ta là được.” Nàng cũng vui vẻ đáp lại.

Khi hoàng hôn buông xuống sắc màu đỏ tía dần tan đi, bóng tối dần buông xuống cảnh sắc núi non trở nên huyền ảo vô cùng, hai bóng người lúc ẩn lúc hiện trong sương mù. Nàng vẫn bám chặt vào Vũ Phượng, ở bên cạnh Vũ Phượng nàng cảm thấy an tâm, đáng tin cậy. Khi bóng tối phủ kín cũng là lúc hai người tới thành Hà Sơn.

Vũ Phượng đem theo nàng hạ xuống một ụ đất cao ở ven rừng ngoại thành.

“Huynh xuống đây làm gì, tại sao không đi thẳng vào trong thành.” Nàng thắc mắc hỏi.

“Sẽ rất phiền phức nếu có kẻ nhìn thấy.” Vũ Phượng trả lời, chỉnh lại vạt áo cho ngay ngắn Vũ Phượng bước đi trước.

Nàng không kịp nhìn xung quanh, vội vã chạy theo sau nắm lấy tay áo Vũ Phượng.

“Đi chậm chút coi, ta không quen với bóng tối.” Đúng nha, bây giờ trời đã nhá nhem, ở ven rừng cây cối um tùm nên nàng không nhìn thấy rõ, dưới chân cỏ mọc cao hơn mắt cá chân bước đi trên cỏ thật sự rất êm như đi trên đệm. Vũ Phượng cũng mặc kệ để cho nàng nắm lấy ống tay áo của mình, bước chân vẫn đều đặn hướng về phía trước.

“Đây là đâu vậy?” Nàng cất tiếng hỏi Vũ Phượng.

“Ngoại thành Hà Sơn.” Vũ Phượng đáp gọn.

“Hà sơn cách Sơn Khê có xa không?”

Vũ Phượng nhíu mày, sau đó cũng trả lời: “Hà Sơn là một thành lớn của Tây Lam Quốc thuộc nước láng giềng Hoa Nguyệt Quốc.”

“Hoa Nguyệt Quốc hay Tây Lam Quốc ta không biết, ta chỉ muốn biết từ Hà Sơn cách Sơn Khê có xa không?”

“Mất ba ngày đêm...”

“Ba ngày đêm á!” Nàng không thể tin xa đến thế nhưng tiếp theo Vũ Phượng sẽ cho nàng á khẩu.

“Nhưng đối với phàm nhân, mất một năm có thể tới Sơn Khê.”

Nói toàn những lời sốc không, vậy rốt cuộc chỗ này là nơi khỉ ho cò gáy nào vậy? Nàng chợt nhớ ra cái gì đó vội hỏi.

“Vậy, hôm mà ta gặp huynh ở trong rừng đem ta đi cũng là ba ngày đêm mới tới Vân Sơn?”

“Ừ, chủ nhân đã cho ngươi ngủ, vì ngươi quá ầm ĩ.”

“Hóa ra là vậy, tên Bạch Hồ chó chết hắn chẳng phải là loại người tốt đẹp gì? Hèn chi ba ngày ta không được ăn bụng đói gần chết đã vậy hắn còn để cho lũ ong khốn nạn chơi đùa ta.” Nàng gầm gừ tức giận cả buổi.

Vũ Phượng liếc nhìn áo trên người nàng đang mặc nhủ thầm “tên hồ ly này thật giảo quyệt” cho dù nàng ở tận đâu đi chăng nữa hắn vẫn nghe thấy, nàng làm gì hắn đều biết. Lời nàng vừa nói hắn đều nghe rõ, về tới Vân Sơn nàng chết chắc rồi.

Mất chừng nửa tiếng hai người cũng tới cửa thành, binh lính canh cửa kiểm tra Vũ Phượng xuất ra một thẻ bài, nàng quan sát ai ra vào đều có một thẻ bài để chứng minh thân phận giống như chứng minh thư hay hộ chiếu ở hiện đại. Tên binh lính nhìn tấm thẻ bài trên tay Vũ Phượng màu xanh màu lục bảo. Thẻ bài rất đặc biệt, là miếng ngọc lục bảo hình hoa sen, họa tiết hoa văn tinh tế lạ mắt trên mặt ngọc có khắc chữ Trang mặt sau có chữ Phong Loan Quốc.

Phong Loan quốc duy nhất có dòng họ Trang nổi tiếng dù nước lớn hay nước nhỏ đều biết. Khi nhìn thấy thẻ bài binh lính trao trả cho Vũ Phượng:

“Trang công tử, thật thất lễ, công tử xin mời.” Lính canh cổng thành hướng Vũ Phượng với tư thế thỉnh thật tôn kính.

Bọn họ cũng không dám đắc tội với những kẻ có thể lực lớn, Phong Loan là quốc gia có thực lực mạnh, một nước nhỏ như Tây Lam Quốc chỉ cần cái đạp chân có thể bị chết chìm.

“Không nghĩ bọn họ nhìn thấy huynh lại rất sùng bái và tôn kính nha!”

“Ngươi hãy mua một ít đồ dùng...”

“Nhưng ta không có tiền.” Nàng cướp lời Vũ Phượng.

“Ngươi cứ lấy, ta trả.”

“Oa... vậy ta không khách khí, sau này kiếm được tiền ta sẽ trả cho huynh sau.”

Đôi mắt nàng sáng như sao nhìn ráo riết khắp nơi, đôi mắt thật linh động, đảo bên này liếc bên kia nhìn khắp nơi. Hà Sơn phải nói rằng phố đông đúc tấp nập người qua lại, những ngôi nhà mọc san sát cao vút. Tửu lâu, khách điếm hay quán rượu mọc kề sát bên nhau, khách đi ra vào tấp nập.

Nàng hết nhảy tới chỗ này xem chỗ kia xem cuối cùng nàng dừng lại trước một sạp bán hàng rong bên vỉ hè. Nhìn những đồ trang sức tuy đơn giản nhưng lại rất đẹp mắt, nàng chú ý tới chiếc châm màu lam với họa tiết hoa văn rất lạ, nàng cầm lên xem, thân châm có họa tiết lá trúc thật tinh xảo.

“Ông chủ, ta đổi vật này lấy cây châm ngọc được không?” Nàng lấy chiếc châm ngọc ở trong ống tay áo của mình đưa cho người bán hàng.

Người bán hàng đón lấy châm ngọc trong tay nàng, nhìn một hồi rồi lại nhìn nàng vẻ hoài nghi.

“Ngươi hãy yên tâm đấy là đồ của ta vài bữa nữa là ngày sinh thần của biểu muội nên ta mua tặng cho muội ấy, nhưng mà tới đây ta lại thích cây châm của lão bán nó rất hợp với đại ca của ta, ta lại không mang theo bạc nên muốn đổi.”

“À... được được... của công tử.” Lão bán hàng vui vẻ trao đổi.

Nàng cất châm ngọc vào ống tay áo. Quay sang chẳng thấy Vũ Phượng đâu, nhìn qua nhìn lại đang tính mở miệng chợt bên cạnh có tiếng nói.

“Đi thôi.”

Nàng nhìn người vừa cất tiếng nói, quần áo mặc trên người rất quen thuộc nhưng trên khuôn mặt dung nhan nghiêng nước đổ thành bị che đi bằng chiếc mặt nạ màu trắng. Mặt nạ màu trắng kết hợp với mái tóc màu vàng thật nổi bật một sự kết hợp không hài hòa.

“Sao huynh lại...?” Nàng muốn hỏi là che mặt đi nhưng lại thôi.

“Ta không muốn nhân chú ý, mua gì đó rồi còn về ta thấy ngươi cứ chạy loạn, chỗ này tới chỗ kia, vừa nãy ngươi...”

“Cho huynh.” Nàng nắm lấy tay Vũ Phượng đặt châm ngọc vào bàn tay rộng lớn của Vũ Phượng: “Ta thấy nó rất hợp với huynh nên tặng cho huynh, đi thôi, ta đói.”

Nàng tung tăng đi trước, Vũ Phượng nhìn châm ngọc trong tay, bàn tay chợt nắm chặt lấy châm ngọc không nói gì liền bỏ vào túi không gian.

Có người trả tiền nàng chọn lựa tửu lâu nổi tiếng nhất ở thành Hà Sơn, gọi món ăn ngon nhất để thưởng thức. Trong khi đợi tiểu nhị đem đồ ăn lên nàng đảo mắt nhìn xung quanh.

Tửu lâu được bố trí rất trang nhã, hài hòa toàn bộ rèm cửa đều màu xanh ngọc nhã nhặn lại hợp thời với khí sắc bên ngoài. Trong tửu lâu khách đến khách đi ra vào tấp nập.

Nàng lại chuyển mắt nhìn Vũ Phượng đang nhàn nhã thưởng trà, ở Vũ Phượng toát lên vẻ cao quý, dáng người thẳng tắp uy nghi, ngạo nghễ khiến người khác không dám xúc phạm. Một khí chất thoát tục, cao cao tại thượng.

Rất nhiều ánh mắt đều chú ý tới Vũ Phượng, nàng hiểu vì sao Vũ Phượng phải đem khuôn mặt đẹp tuyệt thế của mình dấu đi. Nếu không dấu đi chắc chắn sẽ có tai nạn xảy ra, nam nữ già trẻ sẽ bị Vũ Phượng đoạt lấy hồn.

Tiểu nhị đem đồ ăn tới nàng bỏ thời gian nhìn ngắm sang một bên, lúc này giải quyết dạ dày đang đói trước. Mùi vị đồ ăn thật hấp dẫn, cách chế biến ở cổ đại cũng rất ngon, không những vậy mà vẫn còn giữ được mùi vị đặc chưng của từng món.

Nàng ăn một mạch cho tới khi no mới buông đũa xuống nhìn Vũ Phượng, từ đầu cho tới giờ vẫn chưa động đũa.

“Huynh không ăn sao?”

“Ta không đói, ta nghĩ nên trở về.”

“Ta chưa mua được gì, về là về thế nào?” Nàng rót cho mình một tách trà đưa lên miệng uống ực cái hết luôn, uống đến tách thứ ba mới dừng lại.

Vũ Phượng cau mày, nàng ăn uống chẳng giữ ý tứ. Cũng may nàng ở trong bộ dạng nam nhân nếu ở bộ dạng nữ nhân thực sự rất mất mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.