"A!" Lãnh Thiên Chiến ngẩng đầu lên nhìn với ánh mắt đầy vô tội, tất cả đều là ánh mắt xem thường, nhất thời không nói gì “A! Nhị hoàng tẩu”
Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn tràn đầy ý cười. Phía sau, trong lòng Lãnh Dịch cũng cười ngất. Chiến vương ngây thơ này tuyệt đối là khắc tinh của Phong Vân Ngạo!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Linh chợt lóe, đi đến bên cạnh Phong Vân Ngạo, cao thấp đánh giá Lãnh Thiên Chiến. Sắc mặt Lãnh Thiên Chiến lạnh lùng, tràn ngập sát khí nhìn Vân Linh làm cho nàng chấn động, sát khí thật mạnh!
Phong Vân Ngạo không dấu vết kéo Vân Linh bảo hộ sau người, trong lòng tính toán. Vân Linh đã trải qua rất nhiều thử thách cũng không bằng khí thế cường hãn của người thường xuyên sống trên chiến trường chém chém giết giết, loại sát khí nồng đậm này là loại từ trong sống chết sinh ra.
Chẳng qua, chỉ là một người bảo thủ! Khóe miệng Phong Vân Ngạo cong lên. Quân quân, thần thần, có lẽ mỗi người đại tướng, trường cột nước nhà đều là người bảo thủ! Trong mắt thoáng qua một tia hoài niệm, nháy mắt lại biến mất “Tam đệ không cần so đo với nha đầu không hiểu chuyện này.” Trong giọng nói cũng mang theo vài phần trọng lượng. Lãnh Thiên Chiến chau mày, ngừng xuất ra sát khí. Hắn không ngốc, chính là hắn chán ghét việc như vậy thôi. Lãnh Thiên Chiến nhìn Phong Vân Ngạo, gật đầu.
"Nhị hoàng tẩu, nàng ta còn chưa có động tĩnh.” Không lại để ý, quay đầu nhìn thanh y nha hoàn trên đất, mày càng nhíu chặt.
Phong Vân Ngạo nhìn nàng ta, khóe miệng nhếch lên một chút ý cười quỷ dị, nhìn ánh mắt khiêu khích của nha hoàn, không nói gì.
"Chắc hẳn tất cả mọi người đều nhìn thấy. Phong Vân Ngạo, ngươi là vương phi liền hận bản cung như vậy sao? Bản cung đã làm gì để ngươi hận? Thế nhưng lại nói xấu bản cung như vậy? Ngươi vậy mà lại giết hại một nữ tử còn chưa xuất giá, muốn cuộc sống về sau của nàng ta như thế nào đây?” Trong mắt Tư Đồ Nhã chợt lóe lên một tia sáng lạnh như băng, nhìn Phong Vân Ngạo, trên mặt tràn đầy ủy khuất, nói.
"Tại sao có thể như vậy?"
"Ta còn tưởng rằng có người muốn mưu hại Ngốc Vương chứ? Xem ra không phải!"
"Có phải ngươi bất mãn khi phải gả cho Ngốc Vương mới ngấm ngầm hại người như vậy hay không?”
"Nha hoàn này liền chết thảm như vậy!”
"Làm sao có thể ngoan độc như vậy chứ?”... ....
Mọi người ngươi một lời, ta một câu chậm rãi thảo luận. Trong lòng Phong Vân Nhã xẹt qua một tia đắc ý. Loan Như không chút biểu tình, chính là trong mắt có chút phức tạp.
Phong Vân Ngạo nghe mọi người nói chuyện, nhìn xem nha hoàn thanh y trên mặt đất, chỉ thấy nàng ta ngẩng đầu, ngồi dậy, “Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng, nô tỳ trung thành tận tâm, tiếc rằng vương phi lại nói xấu nô tỳ như thế, như vậy làm sao nô tỳ còn có thể hầu hạ các vị chu tử? Nô tỳ, nô tỳ....” Nha hoàn cắn răng một cái “Không bằng nô tỳ chết đi thôi!”
Nói xong liền đứng lên đâm đầu vào cột trụ ——
"Đừng!"
"A!" Một vài người nhát gan liền che mắt lại. Trong mắt Lãnh Tử Kỳ tràn đầy ý cười không biết tên. Trong mắt Lãnh Tử Yên thoáng qua một tia tức giận, đưa tay ngăn cản nhưng không kịp.
"A! Buông ta ra!"
"Ha ha. . . . . . Muốn chết? Yên tâm, bản phi không nghĩ muốn cứu ngươi, nhưng mà cũng phải đợi đến sau khi độc dược phát tác hãy chết.” Phong Vân Ngạo kéo nha hoàn đang nhằm về phía cột trụ ngã xuống trên đất.
Lúc này Lãnh Thiên Chiến mới nhìn thẳng Phong Vân Ngạo. Một nử tử khuê phòng lại có khí lực lớn như vậy! Đôi mắt như châu ngọc vừa chuyển, vừa mới bước ra nửa bước, tuyệt đối là người luyện công phu!
Nhất thời Phong Vân Ngạo cảm thấy sau lưng gió lạnh vèo vèo, không dấu vết sờ sờ cổ, a! Ai đang tính kế nàng?
Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn tràn đầy ý cười, nhìn Lãnh Thiên Chiến như là phát hiện bảo tàng, lại nhìn Phong Vân Ngạo, trong mắt tràn đầy ác ý thú vị. Phía sau, Lãnh Dịch ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Chiến Vương gia lại phát hiện mục tiêu mới, hình như là vương phi.”
"Ha ha ha. . . . . . Rất thú vị, bổn vương thật là chờ mong!"
Thân thể Lãnh Dịch run lên, đã quên chủ tử nhà mình là một người chỉ sợ thiên hạ không loạn. Nhìn nhìn Lãnh Thiên Chiến, quay đầu nhìn Phong Vân Ngạo, nhất thời đồng tình. Hoàng cung này không người nào là bình thường!
"Vân Ngạo, cho ai gia một lời giải thích, cũng cho các đại thần một lời giải thích.” Trên mặt Tư Đồ Ninh mang theo tức giận, lạnh lùng quát lớn.
"A!"
"Tử Yên, làm sao vậy?" Lãnh Tử Kỳ hỏi.
Mọi người cũng theo tiếng thét chói tai nhìn về phía Lãnh Tử Yên, chỉ thấy Lãnh Tử Yên vươn tay chỉ vào nha hoàn của hoàng hậu, trong mắt mang theo không thể tin.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Ngươi xem nàng?"
"Ánh mắt đờ đẫn, mạch tượng thác loạn, cứ như vậy xem ra.....” Thân là ngự y nhanh chóng bước tới, nhìn mạch tượng phồng lên cho biết kết quả “Đã hóa ngốc!”
Hai chữ vừa nói ra làm cho trong lòng mọi người tràn đầy hoảng sợ, nhìn nha hoàn không ngừng cười ngây ngô trên đất, vừa mới còn là một người khỏe mạnh, nay lại biến thành như vậy, thật là ngoan độc!
"Ái khanh có biết đây là độc gì không?” Trong mắt Lãnh Doanh tràn đầy lãnh ý, khí phách trên người nhất thời hiển lộ.
"Hồi hoàng thượng, vi thần tra không ra.” Vương ngự y lắc đầu, trên mặt tràn đầy ảo não “Trong ly rượu bị người ta bỏ đồ vào nhưng lại tra không ra bên trong là dược vật gì.”
"Ngay cả Vương ngự y cũng tra không ra!”
"Phụ hoàng, nhi thần xem lúc này nên bắt nàng ta, chậm rãi tra xem người có liên hệ với nàng ta là ai.” Lãnh Vương, Lãnh Thiên Khải đứng lên nói.
"A?” Ánh mắt Lãnh Doanh vừa chuyển “Tốt, Thiên Khải, chuyện này liền giao cho con, phụ hoàng muốn biết kết quả chuẩn xác.”
"Nhi thần tuân lệnh!"
"Đánh!" Vừa dứt lời, mọi người chỉ cảm thấy lỗ tai giống như bị chấn điếc, nhìn Lãnh Thiên Khải toàn thân tản ra sát khí, giống như lửa mạnh hừng hực vây quanh, nhìn chằm chằm Phong Vân Ngạo.
Phong Vân Ngạo quay đầu nhìn Lãnh Thiên Chiến, đây là muốn đánh nàng? Nàng đã trêu chọc qua hắn? Nhất thời ánh mắt tràn đầy vô tội nhìn Vân Linh, mí mắt run run, ý tứ là: Chủ tử của ngươi đắc tội qua hắn rồi sao?
Hai tay Vân Linh vuốt ve, hai chân lui về sau rời xa chiến trường, ánh mắt chớp chớp, miệng rút gân: Chủ tử, người đắc tội vô số người, ai biết lúc nào thì người trêu chọc ai!
Phong Vân Ngạo nhìn thuộc hạ không có nghĩa khí, thầm kêu: Kết giao lầm người, à không, là thu nạp nhầm thuộc hạ.
"Này này, làm sao ngươi nói đánh liền đánh? A a a.... Sao ngươi lại không biết thương hương tiếc ngọc! A a a..... eo của lão nương, ai ôi..... Ngươi, sắc lang! Ai ôi.......Đê tiện!”
"A a a…...Ừ ừ......A a....."
Phía dưới, trên mặt mọi người đỏ bừng một mảnh. Âm thanh này, nếu không phải bọn họ nhìn thấy rõ ràng, thật sự là làm cho người ta hiểu lầm.
Trán Lãnh Tứ Hàn nổi đầy gân xanh, Lãnh Thiên Chiến! Nữ nhân đáng chết, phát ra âm thanh dâm đãng như vậy làm gì?
Thật ra thì Lãnh Thiên Chiến vô cùng đau khổ, nhìn Phong Vân Ngạo chạy loạn còn la lối như vậy “Đứng lại cho lão tử!”
"A a.......Ừ ừ....... Cạn một chút, ai ôi...... Sâu một chút......Ừ ừ.... ... Đúng, đúng........A a.......Thật là thoải mái.......Tiếp tục.... A a" Sắc mặt Lãnh Thiên Chiến trương hồng, nhìn người ở một bên tràn đầy hưởng thụ, rất muốn bóp chết nàng.
"Ai ôi, ta nói, ngươi là một đại tướng quân lại không biết thương hương tiếc ngọc, thế nhưng lại muốn giết ta. Ai ôi, nhìn xem hoàng tẩu ngươi biểu diễn, không thèm so đo với ngươi.” Trong mắt Phong Vân Ngạo tràn đầy hậm hực hờn dỗi, nhìn Lãnh Thiên Chiến, phảng phất còn làm ra vẻ ban ơn thật lớn cho hắn.
"Ngươi! Nhị......Nhị!"
"TMD! Lão nương đã nói với ngươi bao nhiêu lần, không được gọi lão nương là Nhị! Kêu hoàng tẩu! À không, kêu tỷ tỷ! Nhanh!” Thân thể Phong Vân Ngạo chợt lóe, một tay nhéo một bên tai của Lãnh Thiên Chiến. Bùm bùm, nhất thời, Lãnh Thiên Chiến bị đống nước miếng tiêu diệt rồi.
Lãnh Dịch không dấu vết nhìn chủ tử nhà mình một chút, thở dài một hơi nhẹ nhõm “Khụ khụ.....” Nhìn chủ tử nhà mình, lại nghe âm thanh vèo vèo ừng ực, nhất thời bị sặc.