"A? Ngươi nói nàng cũng rời khỏi?” Dung nhan tuấn mỹ làm cho nữ tử đều phải thất sắc, thay đổi trời đất, vẻ đẹp không mang khói lửa nhân gian. Trong mắt mang theo ý cười, trên mặt lại không biểu hiện bất kỳ cái gì, làm cho người khác thấy đều chấn động. Khí chất như vậy một ngốc tử làm sao sẽ có được?
Khí phách vương giả bễ nghễ lại mang theo thị huyết!
Đây chính là Lãnh Tứ Hàn, giống như vạn vật trên thế gian đều không thể lọt nổi vào mắt xanh của hắn.
"Vâng, chủ tử, hơn nữa tình huống hiện tại là.....” Khóe miệng Tả Phong co rút, ra sức kiềm nén tiếng cười, nhìn Quý Mộc “Mộc Mộc, ngươi nói đi!”
Quý Mộc nhìn lướt qua Tả Phong, quay lại nhì Lãnh Tứ Hn “Một con gà trống cùng một con tiểu xà bái đường.” Nghĩ đến lời nữ nhân kia nói “Tiểu kê kê bái đường đi!” Khóe miệng hơi hơi căng lên.
Lãnh Tứ Hàn dừng tay, trong miệng phát ra tiếng cười rất nhỏ. Mặc dù nhỏ, nhưng hai người bên cạnh đều nghe thấy, cả hai chấn động, màn kịch diễn hay như vậy sao? Là rất buồn cười đi.
"Các ngươi đi xuống đi!” Ánh mắt Lãnh Tứ Hàn lạnh lùng tràn đầy thú vị, phất tay cho hai người lui xuống.
Lúc này bên Phong Vân Ngạo ——
Phong Vân Ngạo một thân quần áo dính máu, bóng dáng nho nhỏ không che dấu được phần thị huyết xinh đẹp kia. Tuy không có dáng người nóng bỏng, lại gia tăng vài phần non nót, thân thể xinh đẹp cùng non nót mâu thuẫn nhưng vẫn không che được dung nhan tuyệt mỹ của nàng, làm cho người ta nhịn không được si mê.
Phong Vân Ngạo đi trong vương phủ, nhìn khắp nơi không có chút không khí vui mừng nào, chau mày. Xem ra, nàng hoàn toàn bị xem nhẹ.
Theo trong trí nhớ lầu các cổ đại xây dựng theo quy tắc, từ từ đến gần giữa sân, mặc dù không biết bản thân đang ở đâu, nhưng biết đây là một cái sân viện. Bởi vậy, tân nương nào đó cũng rất tự nhiên tiêu sái đi vào một chỗ trong gian viện xinh đẹp.
"A? Lam sắc yêu cơ?” Phong Vân Ngạo tập trung nhìn vào, nơi này thậm chí có hoa hồng xanh. Màu xanh sáng, thanh thuần đầy sức quyến rũ, làm cho không người nào có thể hô hấp. Sau khi nhìn kỹ, lại lộ ra một cỗ ưu thương, có dũng khí vui vẻ chịu đau. Đây chính là lam sắc yêu cơ, theo ngôn ngữ của loài hoa chính là ‘tình yêu trong lòng khó mở miệng’.
Phong Vân Ngạo nhìn hoa hồng xanh, cũng không có đến gần, chỉ là dừng bước lại, nhàn nhạt thưởng thức. Nàng thích nhất là hoa diên vĩ, bởi vì nó cũng là yêu, nhưng tầng hàm nghĩa sâu xa của nó là ‘tình yêu tuyệt vọng’.
Hoa hồng xanh quay chung quanh căn phòng gỗ tinh xảo, lịch sự tao nhã để lộ ra một mùi tự nhiên thơm ngát, phồn hoa qua đi là yên tĩnh. Phong Vân Ngạo đẩy cửa phòng ra, nhìn bài trí đơn giản trong phòng, một cái bàn dài, một chiếc ghế dài, là loại đào mộc tốt nhất. Bên ngoài cửa sổ cao một thước rộng rãi là một cái ao nhỏ, bên trong là ba đóa thủy liên màu lam, vây một đóa thủy liên màu tím ở giữa. Trong mắt Phong Vân Ngạo lô ra kinh ngạc, thật sự là thủy liên màu tím? Loại liên này gần như đã tuyệt tích vậy mà lại xuất hiện ở nơi này. Khóe miệng Phong Vân Ngạo nhếch lên, thủy liên màu tím có thể đả thông kinh mạch, tăng chân khí, hóa thành kình khí bên trong, cũng là theo cách nói của những người tu tiên, nhưng mà đây là truyền thuyết, cụ thể cũng chỉ có thể làm tăng công lực mà thôi.
Phong Vân Ngạo nhìn căn phòng nhỏ, coi như vừa ý, nhất là trận pháp cùng độc khí ở cửa, tuyệt đối không có người dám tiến vào, không sai! Thật ra, cái trận pháp cùng độc khí ở cửa đối với nàng chỉ là cái rắm.
"Cái gì?” Lãnh Tứ Hàn nhận được thông tri của ám vệ, biết cái tân nương gây họa nào đó đã vào phòng của hắn, nhất thời xù lông, lập tức biến mất, để lại mấy người ám vệ ngu ngơ......
"Không phải nói tiếp đãi tân khách sao?"
". . . . . ."
Trong lòng Quý Mộc không nhịn được xem nhẹ ‘tân khách cái rắm!’
Cảm giác được dao động, Phong Vân Ngạo mở mắt ra. Toàn thân nàng là bộ hỷ phục dính máu, nằm trên giường, nhìn người nam tử cuồng ngạo trước mặt, thật sự là ngốc vương? Có lầm hay không đây?
Nhất thời hai người đối mắt nhìn nhau. Tà mị xinh đẹp, đây là cảm thụ của Phong Vân Ngạo. Thị huyết lạnh lùng, đây là cảm thụ của Lãnh Tứ Hàn.
Khóe miệng Phong Vân Ngạo nhếch lên, nhìn Lãnh Tứ Hàn đứng trước giường, mở miệng nói: “Ta và ngươi không liên quan gì. Bọn hắn phái ta đến xem ngươi là khờ thật hay giả khờ.” Ngươi vẫn nên phủ thêm áo cà sa đi!
Bảnh bao! Nàng tuyệt đối không nói, nàng ghen tị vẻ đẹp của hắn.
"Ân!"
"A!"
". . . . . "
"Ngươi làm gì vậy? Ta là gian tế!"
"Ân!"
Ân! Ân cái đầu ngươi! Ân mà còn cởi y phục của nàng? Phong Vân Ngạo không có cảm giác được sát khí của người trước mắt, cho nên trong lúc này không có phản kháng. Nhìn hắn đánh về phía mình, thật là không biết hắn đang làm gì đối với người gian tế như nàng. Đáng tiếc, a, ngươi thoát y phục của lão nương, lại còn nơi nơi kéo loạn?
"Cút!" Phong Vân Ngạo trừng mắt, một cước giẫm cái người nào đấy đang táo bạo sờ soạng trước ngực của mình xuống giường. Khuôn mặt Phong Vân Ngạo đầy hắc tuyến. Nàng tới làm gian tế không phải tới để bán sắc.
"Hu hu hu . . . . . Oa oa. . . . . ." Bịch một tiếng ngã trên mặt đất, trong lúc Phong Vân Ngạo thở phì phò, không nhìn thấy lãnh ý thoáng qua trong mắt người ngồi dưới đất. Lúc này, Phong Vân Ngạo nhìn lại, liền nghe thấy tiếng khóc lớn.
Phong Vân Ngạo nhìn nam tử cao gầy ngồi dưới đất, hai tay bụm mặt, oa oa khóc lớn. Còn thường hé tay ra nhìn lén nàng, cái loại ánh mắt trong suốt tràn đầy ủy khuất này làm cho thân thể Phong Vân Ngạo ngẩn ra.
Trong đầu tràn đầy một giọng nói “Tỷ tỷ, ngươi xem Hàn nhi có suất không? Tỷ tỷ, oa oa tỷ tỷ.....”
Phong Vân Ngạo bước xuống giường, một bàn tay vuốt ve đôi mắt của Lãnh Tứ Hàn. Thân thể Lãnh Tứ Hàn cứng lại, trong lòng căng thẳng, nhưng lại không có động tác nào.
"Ánh mắt như thế" Trong mắt Phong Vân Ngạo mang theo lệ quang, tràn đầy hoài niệm. Đệ đệ của nàng, người đệ đệ 5 tuổi của nàng, cũng tại đêm hôm đó đã bị giết. Vì bảo vệ người tỷ tỷ này, vì nàng cản viên đạn đó. Đệ ấy mới có 5 tuổi thôi!
Trong nháy mắt nàng thu hồi vẻ mặt, đứng lên, nhìn Lãnh Tứ Hàn đang ngơ ngác nhìn mình, trên mặt tràn đầy lãnh ý, chỉ là trong con ngươi có chút ấp áp “Lãnh Tứ Hàn?”
"Ừ. . . . . . Hừ!" Lãnh Tứ Hàn che giấu tia đau lòng vừa nảy, xoay đầu một cái, hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới nàng.
Khóe miệng Phong Vân Ngạo nhếch lên “Phát cáu rồi? Đường đường là vương gia lại phạm sắc tâm?”
"Không có! Gạt người! Cái này gọi là "này nọ í é í é"! Hàn Hàn có thể sờ bánh bao nhỏ!"
"Phốc!" Khóe miệng Phong Vân Ngạo co rút, nhìn đôi mắt tràn đầy tức giận của người ngồi trên mặt đất, còn kèm theo ủy khuất. Sờ bánh bao nhỏ? Này nọ í é? Trên trán Phong Vân Ngạo tràn đầy hắc tuyến “Ai nói?”
"Hu hu hu....Ngươi làm dữ với ta!” Lãnh Tứ Hàn nhìn Phong Vân Ngạo, trong mắt mang theo sợ hãi nhưng lại không có trốn tránh mà là nhìn nàng, nước mắt trong mắt chảy xuống.
Trong lòng Phong Vân Ngạo căng thẳng, áp chế hoài nghi trong lòng lại, nhìn vào đôi mắt kia, vứt bỏ toàn bộ. Nàng nhìn Lãnh Tứ Hàn ngồi trên mặt đất, khó có được lúc ôn nhu, nâng người dưới đất dậy “Ngoan, đứng dậy!”
"Không cần đánh Hàn Hàn, Hàn Hàn sẽ không sờ loạn.” Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn tràn đầy sợ hãi nhìn Phong Vân Ngạo, thân thể có chút run rẩy.
Phong Vân Ngạo bắt được Lãnh Tứ Hàn, nhìn hắn run rẩy, trong lòng tê rần “Sẽ không đánh, tới, đứng dậy!”
Thân thể Lãnh Tứ Hàn cứng lại một chút, nhìn Phong Vân Ngạo không giống Phong Vân Ngạo, trong mắt tràn đầy đau lòng thương tiếc, không giống dĩ vãng xa cách cùng lạnh lùng mà không biết vì sao trong lòng lại tràn đầy ấm áp.
Phong Vân Ngạo đỡ Lãnh Tứ Hàn lên giường, nhìn hắn, trên mặt tràn đầy hắc tuyến. Nàng cúi đầu nhìn trước ngực, một đôi tay đang sờ loạn. Người nào đó còn cau mày, chỉ nghe thấy trong miệng thì thầm “Như thế nào lại nhỏ như vậy, còn cứng nữa.”
Khóe miệng co rút, sắc mặt tối sầm, trong mắt tràn ngập lửa giận. Thân thể Lãnh Tử Hàn đông cứng, không tốt! Xoay người muốn chạy, đáng tiếc Phong Vân Ngạo nhanh hơn “Hừ! Lão nương không phát huy ngươi còn tưởng lão nương là mèo bệnh. Tên tiểu tử ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước. Mới đó mà gan lớn thật, sắc tâm thế mà vẫn không đổi....”
Một thị vệ một mực bên cạnh bảo vệ Lãnh Tứ Hàn vừa vào cửa liền thấy:
Trên giường, một nử tử mặc hồng y một tay vặn lỗ tai của chủ tử hắn, một bên mở miệng một tiếng lão nương hai tiếng lão nương mắng liên tục.....