Tuyệt Sủng Quỷ Y Độc Phi

Chương 44: Chương 44: Phong Vân Nhã bêu xấu




Yến Ngữ quốc ——

Hoàng đế Thượng Quan Phục ngồi trên giường bên cạnh hoàng hậu, vẻ mặt tức giận quát: "Ngươi nói cái gì?"

"Ngươi đi xuống đi!" Trên giường, hoàng hậu Long Nhan phất tay, để người phía dưới lui xuống.

Nói đến Yến Ngữ quốc, mọi người đều biết đương kim hoàng thượng Thượng Quan Phục là người si tình. Giữa hậu cung, không thể nói “nhất sinh nhất thế nhất song đôi” nhưng mà có thể nói, hắn chỉ sủng ái một mình hoàng hậu.

"Nhan nhi, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ tìm tiên y tử cho nàng, nàng nhất định sẽ không có việc gì!” Thượng Quan Phục khép mắt, trong ánh mắt tràn đầy kiên định cùng đau lòng, ôm thê tử sắc mặt tái nhợt nói.

Long Nhan không nói gì, chỉ là một phần thương tâm trong mắt chôn vùi trong một câu này.

Tiên y tử, Nguyệt Nhiễm, Vân Lâu tộc, một loạt sự tình gần như đồng thời xuất hiện, lại giống như đã xuất hiện mấy chục năm trước, chính là quay chung quanh bên người Phong Vân Ngạo, mà đương sự lại không hề biết gì, lúc này nàng đang.... .....

... ...... ...... ...

Đại sảnh Phong phủ cực kỳ yên tĩnh, dùng một câu để hình dung chính là: Mắt to trừng mắt nhỏ, mắt nhỏ lại giương mắt nhìn. *D>?>Đ?>Q
Lãnh Tứ Hàn thất vọng đau khổ, hiện tại lại xuất hiện một tiểu nhân, bị nàng sai khiến. Ngước mắt nhìn Phong Vân Ngạo, trong mắt tràn đầy lên án, nhưng mà......

"Ai nha, như thế nào? Ánh mắt lạnh lùng của Hàn bị sao vậy? Mắt bị đau? Thật là, tiểu hài tử thế mà lại bị đau mắt, xem ra là đã nhìn mấy thứ không nên nhìn rồi. Ngươi đó, bảo ngươi không nên xem Kim Bình Mai, hoàng đế Tâm Kinh.... ... vậy mà lại không nghe, hiện tại thì tốt rồi....... Ưm ưm, bẹp bẹp...... Trái này ăn ngon!” Còn chưa nói xong đã bị Lãnh Tứ Hàn dùng nho trong tay chặn miệng lại. Trong mắt Phong Vân Ngạo tràn đầy ý cười nhìn khuôn mặt đen thui của Lãnh Tứ Hàn, cái này gọi là vui vẻ! Quả nhiên vui vẻ thành lập trên thống khổ của người khác mới là hạnh phúc nhất!

"Tam muội trở về phủ, tỷ tỷ không có gì tốt đưa cho muội muội, cũng không có gì chúc phúc, chỉ hy vọng muội muội không nên hối hận lựa chọn hôm nay, bình thản một đời!" Phong Vân Ngưng không có vẻ kiêu ngạo ngày xưa, lúc này nàng bớt đi một phần ngạo khí, đổi lấy một phần ánh sáng không thể che giấu, một phần khí chất trong veo, làm cho trong mắt Phong Vân Ngạo thoáng qua một chút nhàn nhạt vừa lòng.

"Lời của tỷ tỷ, Vân Ngạo ghi nhớ, cũng hy vọng tỷ tỷ tìm được chốn trở về của mình!" Phong Vân Ngạo nhìn Phong Vân Ngưng, trong mắt thoáng qua một tia bi ai, chân thành nói.

Khóe miệng Phong Vân Ngưng giương lên nụ cười khổ, há miệng thở dốc, nhìn Phong Vân Ngạo còn muốn nói cái gì, lại bị bao phủ trong tiếng quát lớn.... ...

"Ngưng nhi, nói cái gì đó!" Trong mắt Vương Yến tràn đầy tức giận túm lấy Phong Vân Ngưng, nhìn Phong Vân Ngạo, nói: “Chốn về của Ngưng nhi còn không phiền đến vương phi.” Trong mắt mang theo ghen tị, âm dương quái khí nói.

Phong Vân Ngạo nhìn Phong Vân Ngưng, sắc mặt nàng ta mang theo một chút tái nhợt, khóe môi Phong Vân Ngưng nhếch lên một chút chua sót, hướng về phía Phong Vân Ngạo gian nan gật đầu, sau đó chậm rãi ngồi xuống. *D”//Đ”//L”//Q”//Đ* Phong Vân Ngạo lắc đầu, vươn tay cầm lấy nho trong tay Lãnh Tứ Hàn, bẹp bẹp, miệng nhỏ há ra nhấm nuốt, mặt nhăn lại, mí mắt giật giật, thật là chua!

Vừa quay đầu đã nhìn thấy trong đôi mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn mang theo ý cười, khóe miệng Phong Vân Ngạo co rút, khi nào thì người này lại ngây thơ như vậy?

"Nhị muội cái gì cũng không có? Ngay cả lời chúc phúc cũng không có? Đệ nhất tài nữ mà cái gì cũng không nói, có phải căn bản là không muốn nói hay không, hay là không có gì hay để nói?” Sắc mặt Phong Vân Nhã mang theo trào phúng nhìn Phong Vân Ngạo, khóe miệng giương lên một chút ý cười khinh thường “Tam muội gả cho một ngốc tử, đại tỷ không có gì để tặng, tin tưởng mấy thứ đó muội muội có rất nhiều, chính là tỷ tỷ muốn nói, gả cho ngốc tử cũng không thiệt thòi rồi.”

"Nương tử, nàng ta là ai? Nương tử còn nhỏ hơn nàng ta, vậy mà nàng ta còn ở trong Phong phủ.” Lãnh Tứ Hàn nhìn mọi người không muốn nhìn thấy Phong Vân Ngạo, càng vì sự khinh thường trước mắt mà mở miệng nói.

Trong mắt Phong Vân Ngạo mang theo ý cười, người này mắng chửi người cũng không mang theo một chữ thô tục nha! Không phải là đang nói Phong Vân Nhã lớn tuổi như vậy còn ở trong nhà mẹ đẻ, là lão nương không gả ra ngoài được sao?! Phong Vân Ngạo trực tiếp vỗ tay cho hắn.

Nhìn toàn thân Lãnh Tứ Hàn tản ra hàn khí, trên mặt lại mang theo vẻ vô tội, trong lòng Phong Vân Ngạo ấm áp. Đây là vì bảo vệ nàng sao? Loại cảm giác này, cũng không tệ!

"Ngươi!" Phong Vân Nhã đi lên mấy bước, đến trước mặt Phong Vân Ngạo “Phong Vân Ngạo, ngươi tìm một ngốc tử đến nhục nhã ta, ngươi đang rất đắc ý có phải không?”

Phong Vân Ngạo nhìn Phong Vân Nhã trước mặt, trong lòng hung hăng gật đầu. Đúng vậy đó! Nhưng mà lời nói ra miệng lại là: “Bản phi cái gì cũng chưa nói, chẳng lẽ ngươi sinh ra ảo giác rồi?”

“Lão yêu bà bất tử vừa ngu ngốc vừa xấu xí này, không được làm hư nương tử của ta!” Mặt Lãnh Tứ Hàn lạnh lùng không tốt, một tay đẩy Phong Vân Nhã ra.

Phong Vân Nhã cực kỳ phẫn nộ, lão yêu bà bất tử vừa ngu ngốc vừa xấu xí? Nói nàng? Toàn thân Phong Vân Nhã tràn đầy sát khí nhìn Lãnh Tứ Hàn. Cái đồ ngốc tử này cũng dám nói nàng như vậy! Trong cơn phẫn nộ đánh mất lý trí, nâng tay sẽ đánh xuống.....

"Phong Vân Nhã, đừng quên thân phận của mình, cút!" Phong Vân Ngạo nhấc tay cầm chặt cổ tay của Phong Vân Nhã, ánh mắt sắc bén liếc nhìn nàng ta, làm cho thân thể Phong Vân Nhã cứng đờ.

Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn chợt lóe, túm chặt tay Phong Vân Ngạo, xẹt qua bàn tay Phong Vân Nhã, nhìn Phong Vân Ngạo “Thật là hung dữ! Bọn họ dám đánh Hàn Hàn! Hu hu...... Ngay cả phụ hoàng còn chưa từng đánh Hàn Hàn.”

Ánh mắt Phong Vân Ngạo chợt lóe, tựa tiếu phi tiếu nhìn Phong Vân Nhã, làm cho Phong Vân Nhã lui về sau mấy bước, giống như ý thức được bản thân đã làm ra việc ngu ngốc gì.

"Ngạo nhi, đều là tỷ muội trong nhà, thôi đi! Tỷ muội với nhau cũng không có thù hận lớn gì, Vân Nhã cũng chỉ là một tiểu hài tử mà thôi.” Phong Chiến Quân đứng lên nhìn Phong Vân Ngạo, trong giọng nói không có lạnh như băng, nhẹ giọng nói.

Khóe miệng Phong Vân Ngạo xẹt qua một tia trào phúng, vẻ yếu đuối trong mắt thoáng qua, nháy mắt khôi phục biểu cảm, nhưng mà ý cười trong mắt ngày xưa đã không còn, chỉ còn lại lạnh như băng, làm cho người ta không biết nàng đang nghĩ gì.

Chỉ là, Phong Vân Ngạo thả cổ tay của Phong Vân Nhã ra, quay đầu nhìn Phong Chiến Quân “Tỷ muội?” Mỉm cười trào phúng, nụ cười bao hàm rất nhiều......

Ánh mắt Phong Vân Nhã chợt lóe, vội vàng xoay người trở về chỗ ngồi của mình, nhìn nhìn Phong Chiến Quân, trong mắt mang theo mỉm cười, tay nhỏ bé run run nâng chun trà lên, chậm rãi uống vài ngụm.

Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn chợt lóe. *D~??Đ~??L~??Q~??Đ* Phong Vân Ngạo liếc nhìn Lãnh Tứ Hàn, lại nhìn thoáng qua Phong Vân Nhã, khóe miệng giương lên một tia đùa giỡn xem kịch vui, không nói chuyện, trực tiếp ngồi trên người Lãnh Tứ Hàn, dựa trên vai hắn, ăn nho.

"Tủn!"

"Ách.... ..... Ưmh!"

"Thật là thối!"

Mọi người che lỗ mũi nhìn về phía đầu sỏ gây nên, Phong Vân Nhã che bụng, sắc mặt khó coi, trên mặt nhăn nhúm quặn đau, nhìn nhìn mọi người, trong mắt mang theo nước mắt, hung hăng nhìn thoáng qua Phong Vân Ngạo, sau đó chạy nhanh ra ngoài.

"Tủn!"

"Thật thối!"

Phong Vân Ngạo dựa trên người Lãnh Tứ Hàn, thân thể run run, thật sự là thối quá! Vừa rồi Lãnh Tứ Hàn đè lại tay nàng xẹt qua tay Phong Vân Nhã, thời điểm đó đã hạ dược trên tay nàng ta. Phong Vân Nhã vừa uống trà, thuốc liền lập tức tiến nhập vào thân thể, khụ khụ.... ... Một màn này thật sự là mắc cười chết người. Ha ha ha......

Phong Vân Ngạo đứng dậy kéo tay Lãnh Tứ Hàn, không liếc mắt mọi người một cái, mang theo hắn đi ra ngoài.

Trên mặt Vương Yến mang theo ý cười, che mũi nói: “Thật là thối! Ngưng nhi, chúng ta cũng đi thôi, chánh chủ cũng đều đã đi rồi. Tướng quân, tỷ tỷ, thiếp lui xuống trước.” Lôi kéo Phong Vân Ngưng, trên mặt mang theo vẻ đắc ý cùng ý cười châm chọc rời khỏi.

Trong đại sảnh chỉ còn lại Loan Như cùng Phong Chiến Quân, sắc mặt Loan Như khó coi nhìn Phong Chiến Quân “Tướng quân cứ để cho nàng tùy ý làm xằng bậy như thế sao?” Che giấu hận ý sâu đậm, nghĩ đến gương mặt xấu xí của nữ nhi nhà mình, tràn đầy hận ý nói.

Sắc mặt Phong Chiến Quân lạnh như băng, trong mắt mang theo tia sáng sắc bén, nói: “Nếu không phải vì hoàng thái hậu, bản tướng quân đã giết chết ngươi rồi!” Nói xong cũng không thèm liếc bà ta một cái, xoay người rời đi.

"A.... .... Ha ha ha ha!" Trong mắt nước mắt chảy xuống, thì ra là, thì ra là, hắn đều biết, hắn đã biết từ lâu! Lúc này trên mặt Loan Như tràn đầy bi thương, vậy thì cũng không nên trách bà “Phong Chiến Quân, ngươi đã vô tình thì đừng trách ta vô nghĩa!” Trong mắt xẹt qua một tia ác độc, nhìn ra ngoài cửa, mang theo vẻ điên cuồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.