Ban đêm, bầu trời tràn ngập một tầng sương, mùa xuân tháng ba mà lại xuất hiện loại thời tiết này làm cho người ta mê mang, ông trời cho dù có tự mình nắm trong tay cũng cảm thấy thương tâm mà lại bất đắc dĩ.
Bên trong gian phòng cũ nát, mấy tấm ván ít ỏi làm thành một cái giường đơn tồi tàn thê lương, lúc này lại đặc biệt ấm áp, trên mặt Nguyệt Nhiễm tràn đầy thỏa mãn, nhìn tiểu nhân nhi ngủ say trên giường, lại nhìn gian phòng chính mình, hối hận sao? Lúc này không có phụ thân hài tử, hối hận sao? Khóe miệng Nguyệt Nhiễm thoáng mỉm cười, trong mắt tràn đầy hạnh phúc cùng thỏa mãn, bà không hối hận, bà vì yêu mà trả giá, cho dù là trả giá bằng tất cả, không có được một phần yêu nào của ông ta nhưng bà lại chiếm được cái quý giá nhất, đó chính là nử nhi của bà, bà không hối hận.
Thân thể ngày càng cúi thấp, mãi đến khi trời dần sáng lên, Nguyệt Nhiễm vẫn không hề động, không có nhắm mắt. Phong Vân Ngạo mở mắt ra liền nhìn thấy dung nhan Nguyệt Nhiễm nhuộm đầy ôn nhu, cười “Mẫu thân”
"Đã tỉnh rồi? Tới, nằm thêm một chút.” Nguyệt Nhiễm ấn Phong Vân Ngạo trở lại trên giường, khóe miệng nhếch lên, trên mặt là nụ cười trong veo “Mẫu thân làm điểm tâm cho con, được không? Ngoan, trước nằm thêm một chút.” Nói xong hôn lên trán Phong Vân Ngạo một cái, từ từ đi ra ngoài.
Phong Vân Ngạo nhìn Nguyệt Nhiễm đi khỏi, từ từ ngồi dậy, trong mắt là sát ý mãnh liệt, khóe miệng giương lên một nụ cười lạnh, gia gia, Ngạo nhi đã về tới Phong gia. Phong gia, còn có những người năm đó truy giết người, con tuyệt đối sẽ không buông tha.
Phong Vân Ngạo nhìn ra cửa, nàng cảm thấy Nguyệt Nhiễm không phải là nha hoàn bình thường, bởi vì người trúng độc không phải là một ngày hai ngày, một năm hai năm nào tạo thành. Đây là từ lúc mới sinh đã bị, mà thành phần độc tố đều không giống nhau, gần như là có cả độc tố cực mạnh, cái này chỉ có thể giải thích, người biết y thuật, hơn nữa từ nhỏ đã luyện chế độc dược.
"Ngạo nhi, đang suy nghĩ gì đấy?” Nguyệt Nhiễm từ từ tiến vào, nhìn vẻ mặt Phong Vân Ngạo âm trầm ngồi trên giường, thân thể cứng lại một chút, cười nói.
"Thơm quá!" Phong Vân Ngạo ngửi được mùi thơm, nhìn chén cháo trắng, từ từ đến gần Nguyệt Nhiễm, trên mặt lô ra nụ cười đơn thuần.
Nguyệt Nhiễm khoác thêm áo cho Phong Vân Ngạo, đi xuống giường, ngồi trên bàn đơn giản đặt hai chén cháo nhỏ, Phong Vân Ngạo nhíu mày, nhìn Nguyệt Nhiễm nói: “Mẫu thân, Ngạo nhi đi chuẩn bị những món ăn khác.”
"Ngồi xuống.” Nguyệt Nhiễm nghiêm mặt nhìn Phong Vân Ngạo “Thân thể mẫu thân, tự ta biết, mấy thứ này không có việc gì, thật ra có thêm nhiều thứ cũng vô dụng. Ngạo nhi không phải biết độc dược sao? Trong thân thể mẫu thân không phải có độc mà là cổ, đây là thành quả mà cả đời mẫu thân nghiên cứu.” Trên mặt Nguyệt Nhiễm tràn đầy kiêu ngạo, rốt cuộc bà cũng nghiên cứu thành công, tuy trả giá bằng cả sinh mạng, nhưng mà cho tới nay bà cũng không chết được, có thể nhìn Ngạo nhi của bà lớn lên.
"Cổ độc?" Thân thể Phong Vân Ngạo cứng đờ, chỉ cần không phải là Tử cổ liền không có việc gì, nàng có thể giải, nhưng nếu là Tử cổ, nàng đã nghiên cứu mười mấy năm nhưng vẫn chưa nghiên cứu ra giải dược. Có là cái này kêu là sợ cái gì gặp cái đó.
"Hơn nữa nó gọi là Tử cổ.” Trong mắt Nguyệt Nhiễm chợt lóe một tia im lặng, bà không có giải dược. Vốn tưởng rằng cứ như vậy chết đi cũng tốt, nhưng mà nhìn đến Ngạo nhi giống với bà, vẫn ở bên cạnh bà, đáng tiếc, không có khả năng rồi.
". . . . . ." Lời này đối với Phong Vân Ngạo như là sét đánh, thật sự là Tử cổ, tại sao? Tại sao? Ông trời lại tàn nhẫn như vậy, kiếp trước không có tình thân, kiếp này lại cho nàng nếm được, lại thu rồi. Chẳng lẽ ngay cả một phần tình thân còn lại cũng muốn thu hồi sao? Vì sái gì? Nàng cũng không trách ông trời bất công, nhưng lần này nàng thật sự muốn bắt ông trời lại hỏi một câu, vì sao lại đối với nàng như vậy?
"Mẫu thân không có việc gì!" Nguyệt Nhiễm nhìn hài tử tràn ngập sát khí, trong khoảnh khắc trái tim giống như đang chảy máu, nhìn Phong Vân Ngạo tràn đầy tự trách.
"Mẫu thân, có thể kiên trì bao lâu?" Phong Vân Ngạo nắm chặt quả đấm, nhìn sắt mặt Nguyệt Nhiễm đã chuyển biến tốt, hỏi.
"Mười năm!" Trong mắt Nguyệt Nhiễm tràn đầy tự tin nhìn Phong Vân Ngạo, “Từ nhỏ mẫu thân đã nghiên cứu điều chế độc, chút chuyện nhỏ này không làm khó được ta, Ngạo nhi không cần lo lắng, đừng quên mẫu thân con là tổ tông độc dược.” Mang theo một tia nghịch ngợm, kéo thân thể cứng ngắt của Phong Vân Ngạo đến gần trong mắt mang theo tia đau lòng nói.
Phong Vân Ngạo nằm sấp trước ngực bà, rầi rĩ nói: “10 năm đủ rồi, 10 như vậy là đủ rồi.” Nàng có thể nghiên cứu chế tạo ra độc dược, nhất định có thể. Ngẩng đầu lên nhìn Nguyệt Nhiễm “Mẫu thân cùng Ngạo nhi nghiên cứu chế tạo giải dược được không?” Phong Vân Ngạo vẫn có chút lo lắng, trong lòng cảm giác sắp mất đi cái gì đó.
Nguyệt Nhiễm cười một tiếng, trên mặt tràn đầy tự trách, nhìn Phong Vân Ngạo nói “Mấy năm nay mẫu thân không tốt, không có sống cùng con, mẫu thân đồng ý với con, ta chờ giải dược của con. Ngạo nhi, mẫu thân muốn nói, nếu để mẫu thân chọn lại con đường cho cả đời, mẫu thân vẫn như cũ chọn lựa con đường này.”
Đôi mắt Phong Vân Ngạo chợt lóe lên một tia nhung nhớ, nghĩ đến thời gian ở cùng gia gia trên núi Thiên Sơn, cực kỳ cảm tạ sau nhiều năm như vậy cấp cho nàng một gia gia tốt như vậy, mặc dù không có phụ thân tốt, nhưng như vậy đã đủ rồi.
Thời gian ấm áp luôn có người đến phá hư, cái người sát phong cảnh đã đến, bây giờ Phong Vân Ngạo không biết, nếu nàng có thể đoán được tương lai, nàng nhất định không cho những người này vào cửa.
"Ha ha ha. . . . . . Muội muội đây là đang làm cái gì? Mẹ con tâm sự?” Phong Vân Ngạo ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một nử tử xiêm y quý giá diễm lệ đẹp đẽ đang lay động đi tới. Nhìn đến đồ ăn trên bàn, lại nhìn xung quanh gian phòng, trong mắt hiện lên ý khinh thường, trong mắt là vẻ vui sướng khi người gặp họa. “Muội muội đều ăn mấy thứ này sao? Aiz da, nhìn xem, sắc mặt đều tái nhợt, lần này người lại như thế nào thành ra như vậy.” Trong giọng nói tràn ngập trách cứ.
"Ngươi tới làm gì?” Sắc mặt Nguyệt Nhiễm đột nhiên lạnh xuống, dung nhan băng lãnh, hơi lạnh thấu xương, làm cho nử tử nhịn không được lùi về sau vài bước, vẻ mặt phẫn nộ nhìn bà.
"Hừ, nhìn người như thế nào tâm sự cùng đứa dã chủng này.” Khinh Thường nói, lên mặt nói “Lão gia kêu ta tới, hừ dã chủng.” Sau cung liếc mắt nhìn thoáng qua Phong Vân Ngạo một cái, xoay người liền rời khỏi.
Nguyệt Nhiễm đứng ở đó, lạnh lùng nháy mắt biến thành bi thương, lại kiên cường, đối với tình phu thê bỏ qua, thê thiếp kéo đến khiêu khích, đều rất đau lòng, yêu, cũng không phải là vô cảm, trừ phi tim chết.
"Nương” Sắc mặt Phong Vân Ngạo đột nhiên lạnh xuống, cố nhịn xuống sát ý, nâng lên chân nhỏ ôm lấy chân Nguyệt Nhiễm. “Nương” Nàng không biết an ủi như thế nào, không biết nói ra làm sao, nàng chưa từng được ai yêu thương, cũng không biết đến cái loại tình yêu cho đi không oán không hối, cái gì là có yêu mới có hận. Nàng chỉ biết đã là đồ của nàng người khác đừng mơ tranh đoạt, nàng chỉ cần biết nếu thứ nàng đã muốn liền sinh tử không rời, chấp tay đến đầu bạc.
"Ngạo nhi, nương không có việc gì, nương nhật định sẽ làm cho ông ta thừa nhận con, sẽ phải nói với mọi người, Ngạo nhi là hài tử của Phong gia, cũng là hài tử giỏi nhất Phong gia.” Ánh mắt Nguyệt Nhiễm thay đổi, nhưng mà bi thương trong mắt không cách nào tan biến.
Thân thể Phong Vân Ngạo cứng lại, nàng vẫn cảm giác Nguyệt Nhiễm sẽ tùy thời rời đi, cảm giác bà cách nàng rất xa.
Phong Vân Ngạo theo Nguyệt Nhiễm đến đại sảnh, nhìn trong đại sảnh ngồi đầ người, cảm giác lần này hẳn sẽ không đơn giản như vậy. Nhìn chỗ ngồi phía trên, một nam tử thanh tú đoan trang, áo bào màu xanh, dung nhan lạnh lùng, đây là Phong Chiến Quân, phụ thân của nàng? Không đợi hai người tiến đến đại sảnh, liền nghe thấy một âm thanh chói tai quen thuộc truyền đến.
"Ây da, tại Phong gia này mấy thứ tiểu miêu tiểu cẩu đều có thể tiến vào, thậm chí ngay cả dã chủng cũng nghênh ngang tiến vào đại sảnh rồi?”