Bên trong phòng thân thể Lam Ma cứng lại một chút, âm thanh cao thấp khó phân biệt, ánh mắt lộ ra một tia hiểu rõ, quả nhiên là Độc thần. Lúc này nam tử lãnh khốc ngồi trên giường nháy mắt đứng sau lưng Minh vương, lạnh lùng nhìn Phong Vân Ngạo.
"Xem ra lời đồn đãi không giả, ngọc diện Độc thần cùng Thanh Hương cô nương trái lại thật sự có quan hệ.” Không đợi Minh vương mở miệng, Lam Ma đứng lên đi về phía cửa sổ lên tiếng.
"Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Thật ra thì, tại hạ càng thích nam nhân xinh đẹp, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.” Hơi hơi cúi người, nhìn Minh vương, ánh mắt lại không hề có si mê, cũng không có lãnh ý.
Minh vương nhìn người trước mắt, khóe miệng giương lên nụ cười, chỉ là không có ai phát hiện, ánh mắt chớp lóe nhìn Phong Vân Ngạo. Hắn không có mở miệng nói, nhưng mà theo Phong Vân Ngạo thấy, khí chất người này thay đổi, cảm thấy hắn có thể dự cảm được âm mưu.
Phong Vân Ngạo nghe âm thanh, nhìn Vân Thanh đang đi phía sau người Tả Phong, thấy Phong Vân Ngạo, hơi nghiêng người, gật đầu cười nhẹ. Ánh mắt Phong Vân Ngạo chớp lóe, nhìn lướt qua Minh vương vẫn như cũ không lên tiếng, lắc mình đến phía sau Tả Phong, nhanh chóng xuất thủ, ôm lấy Vân Thanh. Lúc Tả Phong còn chưa phản ứng kịp nàng đã đến trong phòng, hai tay ôm Vân Thanh, đùa đến Vân Thanh cười ha ha không ngừng. Chỉ là thời điểm Vân Thanh cúi đầu, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ, rất muốn nói: Chủ nhân, tay của người đang để ở ngực ta! Người đúng lúc đặt ở ngực, cũng đừng sờ loạn chứ.
"Xem ra, Độc thần thật sự cực kỳ thích nơi này.” Rõ ràng là giọng điệu nhàn nhạt, lại làm cho người ta cảm thấy băng hàn. D-Đ-L-Q-Đ Minh vương nhìn Phong Vân Ngạo trêu đùa mở miệng nói. Giống nhau mặt nạ ngân ngọc, giống nhau ánh mắt lạnh lùng, chỉ là một cái là băng lãnh, còn một cái tuyệt đối đã là như vậy.
"Ha ha. . . . . . Hôm nay đến Bách Hương Lâu, Lam công tử cũng là người quen, Dạ cũng là một vị tri kỷ của Thanh Hương, Thanh Hương thấy hay là hôm nay chúng ta lấy cầm kết bằng hữu được không?” Ngồi trong lòng Phong Vân Ngạo, từ từ đứng lên, đi ra giữa, vừa lúc chặn lại tầm mắt của Minh vương, cười nhạt nói. (Kẹo: ko biết sao Kẹo lại ghét cái tên Minh vương này thế chứ, cái ánh mắt đầy ý chiếm đoạt của hắn ta nhìn Phong tỷ là ghét rồi)
"Nếu là Thanh Hương đàn, đây chính là ngàn vàng khó mua..... Trước kia có cầu như thế nào cũng không được, hôm nay vừa tới, liền có một khúc. Bản công tử đúng là chờ không kịp rồi.” Khóe miệng Lam Ma nhếch lên, trong mắt tràn đầy lạnh lùng, trên mặt mang theo ý cười, nhìn Thanh Hương nói.
Tả Phong cùng Quý Mộc đứng hai bên Minh vương, nhìn Phong Vân Ngạo, trong mắt tràn đầy cảnh giác, còn có một tia tìm tòi nghiên cứu.
Thanh Hương cười nhạt, nhìn Lam Ma nói: “Lam công tử nói đùa, Thanh Hương kêu người mang cầm vào.” Nói xong nhìn Lam Ma hơi cúi thấp người, muốn đi ra ngoài. Thân thể chợt run lên, một tờ giấy mỏng xẹt qua trước mặt nàng, thẳng tấp ghim vào vách tường. Thanh Hương kiềm chế run rẩy trong lòng, sắc mặt lại tái nhợt, cứng ngắt quay đầu nhìn Minh vương đang quan sát Phong Vân Ngạo. Thân thể lại đè nén không được một tia run rẩy, trong mắt mang theo nước mắt nhìn Lam Ma, tràn đầy sợ hãi, há to mồm, cũng không nói ra được tiếng nào.
"Minh vương, thì ra lại thích Thanh Hương nhà ta như vậy, này cũng không tốt, Hương Hương là hoa đã có chủ..... cướp người của người khác đúng là không tốt nha.” Thân hình Phong Vân Ngạo chợt lóe đi đến trước mặt Minh vương, trực tiếp ngồi vào trên người hắn ta, nhìn bàn tay nhỏ của hắn, nâng lên chiếc cằm bóng nhọn, trong mắt tràn đầy ý cười.
Thân thể Vân Thanh cứng lại, trong mắt hiện lên một tia cảnh giác, cuối cùng lại bất đắc dĩ khôi phục vẻ mặt sợ hãi, đứng ở cửa không hề động, nhìn hết thảy trước mắt.
Lam Ma nhìn Phong Vân Ngạo vừa lúc bỏ qua vẻ mặt Vân Thanh, tiếp theo lại chuyển hướng qua Vân Thanh, trên mặt đã không còn vẻ đùa giỡn, mang theo một chút ngưng trọng nhìn chằm chằm Vân Thanh.
Trong mắt Tả Phong lộ ra kinh ngạc, nhìn Phong Vân Ngạo đang ngồi trên người chủ tử nhà mình, hai mắt trừng lớn, miệng há to, xoay đầu nhìn về phía Quý Mộc, đây là chủ tử của chúng ta?
Quý Mộc nhướng mày, vẻ mặt cứng một chút lại khôi phục vẻ mặt than, nhìn thoáng qua người si ngốc nào đó, trong mắt tràn đầy khinh bỉ, quay đầu không nhìn hắn, chướng mắt!
Tả Phong tẹt miệng một cái, gì chứ! Hừ hừ, hắn không đánh lại Quý Mộc. Quay đầu nhìn Phong Vân Ngạo, rồi nhìn chằm chằm chủ tử nhà mình, hai đại nam nhân ngồi cùng một chỗ lại làm ra việc ái muội như vậy. Thân thể đông cứng một trận, không dấu vết nhìn lướt qua mặt than Quý Mộc, ánh mắt chớp lóe, không nhìn thấy trong mắt Quý Mộc chợt lóe lên ý cười cùng sủng nịnh.
"Ngươi có quan hệ với nàng!" Minh vương nhìn người trước mắt, không hề động, trong lòng ngẩn ra, vậy mà hắn lại không có cảm giác bài xích. D~Đ~L~Q~Đ Chưa có người nào có thể đến gần bên người hắn, nhìn thân hình nhỏ xinh, khóe miệng nhếch lên, đáng tiếc không ai thấy. Hắn nghĩ tới cái gì đó, quét mắt nhìn sang Vân Thanh đang run rẩy nói.
"Vậy thì như thế nào!" Phong Vân Ngạo đứng dậy, đứng lại ở một chỗ cách đó không xa nhìn Minh vương, đôi mắt trong veo mà lạnh lùng, băng lãnh nói.
"Nơi đó,” Minh vương nhìn hướng Nam Các lâu, sau đó quay đầu nhìn Phong Vân Ngạo nói tiếp: “Ảnh vệ của triều đình.” Đơn giản mấy chữ, Phong Vân Ngạo đã hiểu rõ ý tứ.
Thứ nhất, Nam Các lâu là chỗ của Lãnh vương Sở Vân, có hộ vệ bên trong Bách Hương Lâu. Hồng Ản cùng Lục Ảnh đã gặp rất nhiều thị vệ, đã bị người khác chú ý, không cẩn thận Bách Hương Lâu sẽ hoàn toàn biến mất.
Thứ hai, điều tra nơi này không liên quan đến nàng, có phải có quan hệ cùng Lãnh vương hay không? Hoặc là có quan hệ với triều đình?
“Ánh mắt Phong Vân Ngạo chớp lóe, khóe miệng nhếch lên, nhìn Minh vương, giọng nói lạnh nhạt mở miệng, “Triều đình thì có quan hệ gì với ta?"
Ánh mắt Minh vương chợt lóe, nhìn Phong Vân Ngạo, giơ tay vung chưởng đánh về phía Vân Thanh. Vân Thanh chỉ cảm thấy một cảm giác thị huyết băng lãnh, thân thể căn bản không cử động được, nhìn trước mắt mọi người vẫn như cũ bình tĩnh, thân thể chợt bị người khác ôm, lắc mình đến trước giường. D/’Đ/’L/’Q/’Đ Nàng nhìn chủ tử nhà mình, lại nhìn chỗ vừa tới, vách tường hoàn hảo không có hao tổn gì, nhưng bức bích họa trên vách tường lại bị tan thành bột phấn. Hai vị trí không cách nhau xa lắm, cách khống chế lực đạo này, nếu Vân Thanh vẫn đứng ở vị trí đó, lúc này tuyệt đối sẽ không còn sống.
Nội lực rất mạnh, lực đạo nắm trong tay, tính toán rất lợi hại!
Ngước mắt, nhìn nhau, trong lúc đó trong mắt vương giả lóe ra tia lửa, trong veo mà lạnh lùng kiên quyết, thị huyết cuồng vọng, ánh mắt đồng thời bắn ra tia lửa. Nháy mắt hai người phi thân về phía đối phương, Vân Thanh bị thả trên giường, hai người đối kháng nhau trên không trung trong phòng.
Thế như sấm chớp, không hề có hư chiêu, chiêu chiêu chế địch, lại chiêu chiêu áp chế. Mỗi một chiêu thức của Phong Vân Ngạo đều là tàn nhẫn, công kích điểm trí mạng, rối loạn không chịu nổi, không có tiến hành từng bước chiêu thức. Chiêu thức của Minh vương đẹp đẽ, cũng không phải rất tàn nhẫn, chỉ làm cho Phong Vân Ngạo có cảm giác đau bao tử, rất cường bạo, mỗi một chiêu nếu là bị đánh trúng tuyệt đối không sống nổi qua ngày mai. Đáng tiếc, nàng là đặc công sát thủ, chiêu thức đệ nhất chính là chạy trốn.
Phong Vân Ngạo nhìn tay trái Minh vương vẫn không có xuất thủ, trong đầu lóe ra tia sáng, nhìn Minh vương đang tới gần, trong lòng tính toán. Nội lực của nàng không bằng hắn, như vậy tiếp tục, rất bất lợi, khóe miệng nhếch lên, nàng lợi hại không phải là võ công....
Trên chiến trường, có một chiêu, đả thương địch 1000 tự tổn 800. Ánh mắt Phong Vân Ngạo chớp lóe, ở trên không trung, lập tức xông lên, không có bất kỳ chiêu thức gì, hai tay để hai bên mình. Ánh mắt Minh vương chợt lóe, trong lòng cả kinh, nhưng không có dừng tay, vẫn như cũ theo bản năng xuất ra một chưởng.... ....
"Đừng!"