Tuyết Tan

Chương 3: Chương 3




Nghe mấy lời này của Thiên Lý đôi mắt Phàm Luân chợt sáng lên lấp lánh.

Tiền bối có thể biết được tương lai thật sao?

Tất nhiên! Thiên Lý ta được xếp vào hàng báu vật thì đâu phải chỉ có hư danh!

Khi… khi…vậy thì tốt quá!

Tiểu quỷ, ngươi cười điểu như thế là có âm mưu gì hả?



Ê..ê! Thằng quỷ mau bỏ ta xuống, kẻo tuột tay là chết ta!

Thiên Lý tiền bối đừng sợ như thế, Phàm Luân chỉ muốn biết tương lai Thiện giới có thoát khỏi nạn kiếp này không mà thôi.

Không đời nào! Ngươi không phải chủ nhân của ta không có quyền ra lệnh cho ta…ấy ấy, thằng quỷ có gì từ từ thương lượng mà!

Phàm Luân đâu có ý ra lệnh, chỉ xin tiền bối mà thôi! Mong người hãy chấp nhận lời thỉnh cầu này có được không?

Phàm ân nhân xin đừng làm thế với Thiên Lý mà!

Mặc kệ sự khuyên can của Phím Thư và Thiên Lý, Phàm Luân vẫn vững tay giơ cao Thiên Lý hăm dọa:

Tiền bối, Phàm Luân hỏi người lần nữa có đồng ý hay không?

Từ từ nào, cho ta thương lượng chút đi! Thực tình thì ta không thể cho ngươi xem trước tương lai được vì đó là thiên cấm. Nếu làm sai không chỉ ta mà cả ngươi cũng sẽ chịu tội luân kiếp.

Thật sao?_ Phàm Luân hơi chùng xuống.

Là thật mà! Ta không gạt ngươi làm gì, cứ hỏi Phím Thư đi.

Phàm luân quay sang nhìn Phím Thư, chỉ thấy Phím Thư gật đầu khẳng định những lời Thiên Lý nói là không hề sai. Điều này làm y thất vọng.

Vậy… chí ít người có thể cho Phàm Luân xem tình hình của Thiện giới hiện giờ ra sao hay không?

Được! Cái này thì không có gì khó cả!

Phàm Luân cẩn thận đặt tấm gương Thiên Lý trở lại vị trí cũ. Một làn khói màu lam tỏa ra từ tấm gương rồi thật nhanh tan đi. Trong gương, một màu đen phủ kín người người khắp nơi quay cuồng trong chiến loạn và tấn công nhau loạn xạ vô mục đích. Thiên Lý tặc lưỡi:

Thật đáng buồn, Thiện giới gần như bị bóng đêm chếm cứ hết!

Thật tội quá!_ Phím Thư

Những hình ảnh lướt qua vội vàng rồi chuyển đến một khung cảnh khác chính là Thần cung. Trước kia Thần cung là nơi tỏa sáng nhất với ánh hào quang rực rỡ, nhưng giờ phút này ánh sáng đó lại quá yếu ớt trước sự vây hãm của bóng tối, tựa như ngọn nến đang chập chờn trước gió có thể vụt tắt bất cứ lúc nào.

Phàm Luân không nói gì chỉ biết dán chặt đôi mắt vào những hình ảnh trong gương. Cứ thế, cả ba người lặng lẽ nhìn vào gương mà không mải mai biết rằng trên chiếc ghế băng tự khi nào đã xuất hiện một người. Người đó cũng đang nhìn vào tấm gương với ý tứ sâu xa.

“Gương Thiên Lý là báu bật, không phải muốn chạm vào là có thể chạm được! Rốt cuộc hắn là ai?”



Lốp bốp, lốp bốp!

Haiz! Tiểu thần thượng à? Ta thật không hiểu nha! Thế cục đã rõ rành rành trước mắt như vậy rồi sao ngươi vẫn không chịu chấp nhận cứ cố vắt hết sức bé nhỏ của ngươi ra chống đối bọn ta làm chi? Ngươi tưởng rằng thứ ánh sáng nhỏ nhoi như đom đóm giữa trời đêm của ngươi có thể xoay chuyển được cục diện sao?

Ma tử! Chớ có ngông cuồng! Dù chỉ còn một chút hơi tàn ta cũng quyết không đầu hàng!

(Ma tử: người được chọn làm người kế nhiệm của Ác giới, sẽ là người đứng đầu cả Ác giới trong tương lai Ma thượng.

Thần thượng là người đứng đầu của Thiện giới, cai quản cả Thiện giới.)

Khẩu khí không nhỏ! Để ta xem một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch như ngươi cầm cự được bao lâu nữa trước uy thế của Ác giới! Người đâu, KHAI TRẬN!

Tùng, tùng, tùng, tùng!

Tiếng trống đồng loạt vang lên khí thế như vũ bão thể hiện vị thế hiện giờ của chủ nhân nó. Mỗi nhịp trống là một lần hoán đổi trận pháp, sự huyền diệu của mỗi trận pháp đều được che dấu kín đáo dưới tầng tầng bóng tối. Ma khí tỏa ra lạnh hơn cả băng hàn, từng đợt phủ xuống Thần lăng.

Ánh sáng yếu ớt phát ra từ quyền trượng của Thần thượng vẫn cố chống chọi với ma khí và sự tấn công bất chợt của các ma trận pháp. Giờ đây, khi Thiện giới đã không còn một ai đủ sức chống chọi lại với kẻ thù thì nó chính là niềm hy vọng mỏng manh cuối cùng mà tất cả đang bám víu.

Thần thượng!

Thần thượng!

Đừng lo cho ta! Ta không sao!

Phớt lờ đi sự lo lắng của các đại trung thần phía sau lưng, Tuệ Phong vẫn không hé một lời nào khác nữa. Thân là Thần thượng là người đứng đầu cả Thiện giới là trụ cột là hy vọng của hàng vạn người dù ở trong bất kỳ tình huống nào cũng không được tỏ ra sợ hãi, nếu không, y chưa gục ngã thì Thiện giới đã không còn.

“Phàm Luân, ta sẽ đợi cho được giây phút ngươi quay trở về!”



Phàm ân nhân ơi! Xin người đừng cố sức vô ích nữa! Cánh cửa này rất rắn chắc không thể nào phá vỡ được đâu!

Phím Thư đã hết sức khuyên can Phàm Luân nhưng vô ích, vì y thuộc dạng lỳ lợm không thể cải tạo được! Không khuyên được thì nàng cũng đành bó gối nhìn Phàm Luân 1 lần, 2 lần, 3 lần,…n lần dồn sức phá cửa . Nhưng tiếc thay sức lực của y đã cạn kiệt mà cửa vẫn không hề hấn gì. Lo sợ Phàm Luân vì quá cố chấp mà sẽ vắt hết sức tàn cuối cùng phá cửa, đến lúc đó dù có phá được cửa thì y cũng sẽ vì kiệt sức mà gục chết hoặc không còn sức để mà lết ra ngoài được nữa! Vì vậy mà Phím Thư sống chết ôm chầm lấy y từ sau lưng ghì chặt lại:

Ta sẽ không ra sức phá cửa nữa!

Thật không chủ nhân?

Gật, gật!

Nói thật, không gạt ngươi làm gì!

Oh yeah! Rốt cuộc người cũng đã thông suốt rồi!

Tin lời Phàm Luân, Phím Thư thật sự buông lỏng vòng tay ra. Nhưng nào ngờ, Phàm Luân khù khờ cũng có lúc biết gạt người, y nhân cơ hội đó mà dồn sức tông thẳng vào cánh cửa. Mà lần này không như những lần trước dùng khí lực mà y dùng chính thân thể của mình để tông cửa.

Phàm Luân đã tính rất kỹ lưỡng, thậm chí vị trí dậm chân lấy đà y cũng đã tính toán luôn, ấy vậy mà ngay phút cuối lại không thực hiện được.

Người y vừa mới bật lên chưa kịp tông vào cửa thì cánh cửa đã tự mở ra báo hại Phàm Luân bay thẳng ra khỏi thần điện ập cả người xuống đống tuyết, in cả một hình người xuống nền tuyết trắng. Mặc dù đau, nhưng Phàm Luân vẫn cố ngoài đầu lại lần nữa than vãn:

Cửa băng ơi là cửa băng! Sao lúc nào ngươi không mở lại mở ra đúng lúc này! Tại sao lúc mở không báo ta cho biết trước một tiếng?

Nếu báo trước thì ta làm sao có cảnh hay để mà coi!_ kèm theo là một tràng cười giễu cợt của Thiên Lý.

A! Quận chúa, người ra rồi! Có phải người đã bế quan xong rồi không?_ Phàm Luân nhìn thấy Tuyết Hương bước ra thì hết sức vui mừng, mọi đau đớn dường như đã biến mất không còn.

Tuyết Hương không nói lẳng lặng bước ra khỏi thần điện hướng về chỗ Phàm Luân đang nằm sóng soài, rồi dừng lại cách y không quá xa. Phía trên đầu y một bóng đen lướt qua rồi xà xuống ngay cạnh y. Là một con bạch hạc!

Lúc này Tuyết Hương mới lên tiếng:

Đi thôi!

Phàm Luân chưa kịp hiểu đã bị cuốn lên lưng bạch hạc. Chớp mắt một cái bạch hạc đã bay vút lên trời cao. Phàm Luân lặng lẽ đứng ở phía sau lưng Tuyết Hương, đừng nói là gây ra một tiếng động ngay cả thở mạnh y cũng không dám, không biết có phải vì y sợ người quá nên vậy hay không, mà chỉ biết trong thâm tâm y lúc này đang kêu gào “Quận chúa! Người lạnh quá!”



Thần cung vẫn bị bóng đêm vây lấy không một kẽ hở, nhưng thời gian đã trôi qua rất lâu mà ánh sáng mờ nhạt kia tưởng chừng như sắp tắt vẫn chưa bị dập đi. Chính vì vậy mà Ma tử và các binh tướng Ác giới vô cùng tức giận, chúng không ngừng gia tăng thêm đòn tấn công

Thần thượng, trời ơi người kiệt sức rồi…Thần thượng!

Mặc kệ ta!_ Tuệ Phong khoát tay với các vị đại thần.

Dù đã rất cố gắng che dấu, nhưng nét mệt mỏi trên gương mặt Tuệ Phong đã phản bội y và đồng lõa với kẻ thù tạo cho bọn chúng cơ hội châm chọc y.

Tuệ Phong, cơ hội cuối cùng cho ngươi hoặc là buông quyền trượng đầu hàng hoặc sẽ cùng biến mất với nơi này mãi mãi!

Đầu hàng các ngươi! Ha ha! Không bao giờ có chuyện đó! Tuệ Phong ta dù có phải tiêu tan cả thân thể này cũng không bao giờ cuối đầu trước bọn ma quỷ các ngươi!

Vậy thì cứ như ngươi nói đi, Ngọc thể hóa tro tàn!

Ma tử vừa dứt lời thì nhân ảnh chợt biến mất váo bóng đêm, xung quanh lại vang lên tiếng trống cổ vũ sĩ khí của Ác giới. Bất chợt hàng vạn mũi tên từ bóng tối bay ra mang theo sức mạnh của hắc ám, chúng đồng loạt tấn công vào một mục tiêu là Tuệ Phong. Đồng thời ở trong Thần cung mọc lên những phiến đá to màu đen ngòm trơn tru từ chúng tỏa ra những mùi hôi khó chịu, không chỉ thế những phiến đá đó rất nóng, nóng đến mức bất kể ai đó chạm vào đều sẽ bị cháy chết, nhìn chúng chẳng khác gì đá hỏa độc ở vùng thung lũng tha ma của Ác giới, thánh địa chết của Tinh Tuyết đàng.

Bị những đá hỏa độc này tàn phá, Thần cung gần như trở thành vùng đất chết thứ hai của Tinh Tuyết đàng. Là nguồn gốc của ánh sáng vậy mà Thần cung lại có thể dễ dàng bị Ác giới chiếm lấy và hủy hại như thế này, chứng tỏ sức mạnh hiện giờ của Ác giới đã mạnh lên thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.