CHƯƠNG 11
Huyên náo qua đi, hạ nhân của Thân bỏ lại ta xong cũng mau chóng theo cửa sau chuồn đi.
Lâu hạ thủ đem mớ quần áo còn lại trên người ta nhất loại lột bỏ, dây thừng thô ráp trói nhanh tay chân lại, thân thể hoàn toàn trần trụi bị trói ngược trên lưng ngựa, đi qua dòng người.
Ta đã đoán biết trước vận mệnh của mình sẽ chỉ có thể là như vậy mà thôi.
Chắc hẳn người của Thân đem ta từ Tường Vi lầu chuộc về, rồi cải trang ta thành Hà đưa đến nơi này, tất nhiên là phải có một ẩn tình nào đó. Mà ẩn tình này, vừa mới thông qua cuộc đối đáp giữa Lâu với người kia mới lờ mờ hiểu được vài phần. Còn nhớ, lúc ta mơ hồ nằm cạnh hỏa lò, ta lúc ấy đã từng hão huyền mơ tưởng rằng cái khối thân thể dơ bẩn này rốt cục cũng chiếm được một chút lòng thương hại từ Thân. Thật nực cười, ta rõ ràng là không tự biết thân phận, rõ ràng là si tâm vọng tưởng.
Lại nhớ tới cái đêm hôm trước được Thân ôn nhu.
Chính ta đã lầm mượn tình yêu của Hà, hiện tại buộc phải thay Hà chuộc tội, yêu thương hay hận thù của ta, tất cả đều là của Hà. Hồi tưởng cứ như vậy ùa về tràn ngập tâm thức, tâm huyết băng lãnh. Trong lòng dù hỏa châm đau đớn trong phút chốc nguội lạnh hóa thành ngây dại.
Từ trên lưng ngựa bị thả rơi tự do xuống đất, có kẻ đến giúp ta cởi bỏ dây trói, vừa nghĩ đến đôi cánh tay đau nhức đã có thể nghỉ ngơi, lại bị lập tức bị gập ra sau lưng, trói lại. Dây thừng vòng qua cổ, quấn quanh ngực mấy vòng khiến hô hấp cũng trở nên cực kì khó khăn. Ta cố sức vùng dậy, liền bị túm lấy, có kẻ tách chân ta ra, đem dây trói vòng xuống dưới, hạ thân bị dây thừng thô ráp cường hãm siết chặt.
Ta biết đấy chính là khởi đầu, liền cắn chặt môi yên lặng chịu đựng. Mặt lại bị người khác nâng lên, “Hà công tử, ngươi đã chuẩn bị tinh thần thưởng thức bữa tiệc nho nhỏ mà ta đặc biết ưu đãi cho ngươi chưa?”
Thoảng trong gió ngửi được hơi thở hắn càng ngày càng gần, ở rất gần trước mặt ta thu thấp giọng nói: “Đừng trách Lâu mỗ vô tình, nếu muốn oán thì hãy oán lệnh tôn của ngươi đi.” Dứt lời đứng dậy cười lạnh, “Người đâu, đi gọi hộ viện các huynh đệ toàn bộ đến hết cả đây.”
Đầu dây lại bị treo lên khiến ta chỉ có thể nửa quỳ mà không thể trở mình. Hậu đình bị dây trói chèn vào, đầu gối bị cưỡng ép mở ra. Tư thế nhục nhã như vậy, đáng xấu hổ như vậy, lại bị bày ra trước mắt hết thảy mọi người.
Tiếng bước chân, có người đi tới, hắn nâng mặt ta, hơi thở nam nhân tiến gần phả vào người ta cuồng say mãnh liệt, như thế đã khiến ta không chịu nổi… lại bị người khác từ phía sau banh rộng miệng ra, đỉnh dị vật cứng rắn liền khai môi đi vào. Dị vật cực kì thô to khiến hô hấp nhất thời đình trệ, ta vô thức giãy dụa, lập tức bị kẻ phía sau đè mạnh xuống, từ từ gia tăng lực đạo, bắt đầu trừu lộng.
Đỉnh chóp thịt khí đâm thủng yết hầu, ta chỉ duy nhất cảm thấy muốn nôn mửa nhưng lại bị áp chế, phải nuốt ngược vào trong. Mặt bị nam nhân gắt gao đè ở bụng hắn, khiến ta không thể nào tái giãy dụa được.
Phát tiết xong, nam nhân rút cự vật ra, ta liền ngồi phịch xuồng đất thở dốc, chưa kịp nghỉ ngơi, lại bị lôi dậy tiếp tục. Để cơn khổ ải này mau chóng qua đi, ta cố gắng trấn áp cảm giác ghê lợm, phối hợp cùng hắn, mong hắn mau chóng cảm thấy thỏa mãn, mau chóng buông tha.
Nhưng ta rất khờ dại. Cứ nghĩ sau khi hắn phát tiết thì ta có thể giải thoát được một chút. Thực tế lại không như thế, ngay lập tức đã có kẻ khác chờ sẵn ở đấy nhảy bổ đi lên.
Hết người này đến người khác, không hề lưu tình đè ấn ta xuống, đem thịt khí sáp nhập trong miệng, ta dần dần mất đi ý thức, để mặc nam nhân bên dưới ra sức tống đẩy.
Thân hình sớm đã không còn chống đỡ nổi, toàn bộ đều nhờ dây thừng treo trên cao mà trụ lại. Trên mặt lẫn lộn không phân rõ là lệ hay dịch bẩn. Đây không phải là ta khóc thương tâm cho ta, mà là dịch thủy từ dạ dày nôn ngược trào ra pha lẫn thứ dịch nhớt nhúa cay xè, khiến khóe mắt không kìm được, vô thức tuôn lệ. Yết hầu sớm đã sưng đau, mỗi một lần bạo ngược va chạm đều là cực kì đau đớn.
Cố ý banh mặt ta ra để xem cho rõ ràng. Đứng một bên, cười lạnh nhìn thấy ta khổ sở nôn khan. Ta tại nơi tàn nhẫn ấy trong lòng bàn tay thở dốc lại lần nữa rơi lệ, thể xác và tinh thần hoàn toàn vỡ vụn tan thành bụi khí.
Cảnh tử vô lực bị được nâng lên, Lâu nhẹ nhàng nâng một bên đầu đang rũ xuống, tấm tắc nói “Chậc chậc, thật là đáng thương.”
“Hà công tử, các tráng sĩ ưu trội nhất của ta hương vị như thế nào? Ngươi có muốn hảo hảo hưởng thụ lại thêm một lần nữa không?”
Ta ở trong tay Lâu bắt đầu run rẩy trở lại, tuy rằng không nhìn thấy, nhưng vẫn mở to mắt ngưỡng mặt đối với hắn. Hắn cười lạnh, đem ngón tay nhẹ nhàng lau đi trọc dịch dơ bẩn trên mặt ta, dùng ngữ khí lãnh khốc quay trở lại phân phó hạ nhân “Thỉnh Hà công tử đi tắm rửa đi, phải tẩy thật sạch tất cả các vết bẩn này có biết không!?”