Tuyết Táng Chi Ái

Chương 15: Chương 15




CHƯƠNG 15

Giật mình ngồi dậy.

Ngón tay sờ soạng chạm vào chăn đệm mềm mại dưới thân, liền sợ hãi đứng bật dậy, từ trên trán liên tiếp nhỏ xuống nệm gấm những giọt nước ẩm ướt đầy hoảng loạn.

Khó khăn lắm mới mò mẫm tìm được tới cầu thang, nhưng bất giác đầu trọng chân khinh, choáng váng như muốn ngã xuống.

Phía sau lại truyền đến tiếng gầm nhẹ của Lâu, “Hà!” Ta hoảng loạn đứng dậy, mờ mịt nhìn về hướng hắn. Cảm giác được hơi thở thịnh nộ càng ngày càng tới gần… ta giật lùi ra phía lan can, chì còn chờ chưởng quật đánh tới.

Như thế nào cũng không nghĩ ra tại sao mình lại có thể ngủ trên giường của Lâu. Cảm giác choáng váng vô cùng khó chịu, lại không biết sẽ phải chịu sự trừng phạt như thế nào. Tay của Lâu nắm chặt vai ta, ta bất giác run rẩy, nhưng cũng không dám trốn tránh.

Chờ mãi vẫn chưa thấy đau đớn xuất hiện, chợt hắn vòng tay ôm ngang người ta từ cầu thang thượng phóng nhanh về phía giường. Đặt ta ngồi xuống, nửa thân đắp chăn, ta ngồi yên không dám nhúc nhích, hoang mang không rõ Lâu sẽ xử trí ta như thế nào.

“Lại đây, bưng chén cháo lên.”

Ta đưa tay nhận lấy chén cháo, cầm lấy cái muỗng nhưng loay hoay mãi cũng không đưa được lên miệng. Chiếc muỗng sứ khua vào thành chén, vang lên những tiếng leng keng khe khẽ.

Lâu giành lấy cái chén, múc một muỗng đầy đưa vào trong miệng ta, ta cố chịu nóng nuốt vội xuống không hề suy nghĩ. Lâu nâng nhẹ cằm ta lên, ôn nhu hỏi: “Nóng lắm à?”

Ta hoảng loạn lắc đầu. Lâu buông chén xuống, đem ta kéo vào trong ngực hắn, “Hà, ngươi sợ ta như vậy sao!?”

Ta càng không ngừng run rẩy, hắn càng ôm ta chặt hơn, lại càng khiến ta mất đi tự chủ.

Uống xong một thang dược, Lâu nhẹ nhàng đặt ta nằm xuống. Chăn đệm mềm mại tựa như bồng bềnh trên mây. Lâu thổi tắt nến, rồi tiến lại gần, bàn tay lần vào trong chăn vuốt ve thân thể ta.

Người ta cứng đờ, để mặc hắn vuốt ve. Bàn tay luồng dưới lưng áo, phủ lên eo lần mò tới lui, ta cố ngăn không cho bản thân run rẩy khi những ngón tay của hắn lướt qua, dao động giữa hai chân. Lâu lật tung chăn lên, khí lạnh về đêm cùng sự nồng nhiệt từ đôi bản tay kia, khiến da thịt như tê cứng lại. Lâu nắm lấy chân ta, kéo đến bên môi, đầu răng khe khẽ cắn, cảm giác ngứa ngáy lan ra khắp cơ thể làm ta không khỏi co rút. Nhưng hắn vẫn dụng lực như vậy, đem cả ngón chân ngậm vào trong miệng, lưỡi chậm rãi đảo qua từng đầu ngón một, ta rùng mình chìm trong mê muội.

Hai chân bị dạng ra đặt trên nệm, hắn nắm chặt mắt cá chân trong tay, nửa điểm không thể nhúc nhích. Lâu cúi đầu xuống, tinh tế hôn sườn chân, đầu lưỡi theo bắp đùi chậm rãi hoạt đến đầu gối, ta chỉ cảm thấy những nơi hắn tiến đến đều khiến thân thể ta trở nên cứng đờ. Hắn vùi mặt trên bụng ta, hít vào thật sâu, hổn hển nói, “. . . . . vị hương của Hà, Hà của ta… a. . .” Từ từ trượt dần xuống dưới, đột ngột hôn lên phân thân ta. Ta cả kinh muốn né tránh, lại bị gắt gao đè lại. Cả phân thân đều bị Lâu ngậm vào trong miệng, tràn ngập lực đạo liếm mút, ta cảm thấy phần phân thân ở trong miệng Lâu dần dần đứng lên, càng ngày càng phồng lên ẩn ẩn đau đớn. Lâu rời khỏi đỉnh, đem tiều cầu mềm mại bên dưới ngậm vào, ta vô lực tìm nghĩ cách giãy dụa, eo lại theo lưỡi hắn khẽ rung động. Trong lòng không có chút tin tưởng ngờ vực, Lâu cứ như vậy sẽ đem ta nuốt trọn. Toàn thân thanh nhuyễn bị lật sấp lại, ta quỳ phủ trên giường, ngón tay bấu chặt vào đệm gối. Lâu từ phía sau bế ta kéo giật về, hôn dài từ cổ xuống lưng. Tay hắn mân mê nắm lấy khối thân thể mềm mại giữa hai chân nhu lộng, ta không kiềm được thuận theo hắn đem hậu đình nâng lên, mặt áp chặt vào nệm, trong lòng hoàn toàn trống rỗng. Đầu lưỡi chậm rãi hoạt đến biên mông, dao động qua lại, lần nữa nâng ta lên, cảm giác ướt át nhẹ nhàng đảo qua hậu đình. Ta trong chốc lát mất đi phương hướng, lại bị hắn lôi trở về, đầu lưỡi lê dài đảo khắp mọi nơi, nông sâu tiến vào.

Cái loại cảm giác nói không nên lời này, không phân rõ là thích hay ghét. Hô hấp của ta càng lúc càng cuồng loạn, há miệng thở dốc như cá thiếu nước.

Lâu đem phân thân tiến nhập, ta cắn chặt môi, vĩnh viễn vẫn là đau đớn như vậy, một lần hay một trăm lần, cũng không có gì khác biệt.

Lâu nâng ta lên, kéo ta lại gần hắn, đầu đỉnh cứng rắn của Lâu ma sát nội bích, vừa di chuyển vào sâu liền đau đến mồ hôi lạnh ứa ra lấm tấm đầy trán. Hắn bế ta lên, đặt ta ngồi trên người hắn. Phân thân nam nhân lập tức toàn bộ khế nhập, cả người tê liệt chấn động như muốn ngất đi. Nhưng Lâu lại ôm chặt lấy ta, hôn ta.

Giống như phải hôn ta đến chí tử, Lâu ôm ta lăn lộn qua lại, cuồng nhiệt hôn khắp toàn thân, vừa hôn vừa ôm chặt lấy ta, khiến ta không làm sao thở nổi. Thân thể yếu nhược, ta để mặc hắn vỗ về chơi đùa, vì căn bản dưới thân đã hoàn toàn mất hết khí lực. Lâu hôn những giọt mồ hôi lấm tấm túa ra trên trán ta, ôm chặt ta, liền như vậy đi một mạch đến phòng tắm.

Nước bồn ấm áp, Lâu càng thuận lợi tống đẩy lại chậm rãi tẩm nhập trong nước, có cảm giác tựa như chỗ mẫn cảm bị thương kia cũng mau chóng bình phục. Lâu ngay tại trong nước cuồng vọng bắn ra. Sau khi tắm rửa, Lâu giúp ta lau khô thân thể. Đặt đầu ta gối lên cánh tay hắn, dưới lớp chăn vòng tay qua vai gắt gao ôm chặt ta trong ngực. Như thể sợ ta biến mất, siết chặt lấy, không chịu buông tay. Xương cốt dường như trở nên mềm nhũn, thời khắc này lại giống như muốn hòa tan vào ***g ngực ấm áp kia của Lâu.

Tình cảnh này, không phân rõ là bi hay là hỉ.

Đến khi tỉnh lại, đã không thấy Lâu đâu.

Đầu vẫn còn đau âm ỷ. Đang muốn nghiêng người ngồi dậy, bỗng nhiên từ đâu có người lớn tiếng xông tới quát mắng xối xả, chưa kịp định thần, đã bị hắn túm lấy tóc giật mạnh xuống giường. Trên má liên tiếp trúng hai cái tát tóe lửa, ta choáng váng ngã nhào trên đất.

Người nọ đối ta quát tháo: “Hạ lưu vô sỉ, còn dám ngang nhiên ngủ trên giường của thiếu gia!!” Từng cước từng cước hung hăng giáng xuống trên người, trong miệng không ngừng chửi rủa liên hồi. Ta bị hắn mắng đến đặc ù cả tai, run rẩy giật lùi ôm lấy thân mình bảo vệ hạ thể. Trên người khắp nơi đều là dấu hôn mà Lâu lưu lại. “Phúc bá!” thanh âm của Lâu theo cửa truyền đến.

Người nọ bị quát liền ngưng trọng, nhưng chưa đầy một khắc, ngữ thanh đột ngột chuyển biến từ rống giận sang khóc lóc tỉ tê, “Thiếu gia, người chớ quên hắn là cừu hận của Nhâm gia.” Lâu im lặng không nói gì. Người nọ quay đầu lại hướng ta phỉ nhổ, “Sao có thể vì tên *** tiện này mà làm ô uế thanh danh của thiếu gia được.”

“Thiếu gia, nếu không phải vì họ Lương kia *** đồ, tiểu thư đâu đến nỗi phải ôm hận thắt cổ tự vẫn. Nhâm gia đáng tiếc chỉ còn lại duy nhất mỗi thiếu gia là người nối dòng, cùng lão nô sang hèn nương tựa lẫn nhau, vậy mà. . . . . .”

“Phúc bá, được rồi.” Lâu chặn lại lời hắn, trầm giọng nói: “Chuyện này. . . . Ta tự biết cân nhắc, ngươi lui xuống trước đi.” Phúc bá kia thở dài một tiếng, phất áo lui xuống.

Lâu thất thần ngồi xuống, trầm mặc thật lâu, rồi mới vươn tay đem ta từ trên mặt đất kéo vào ***g ngực, thì thào nói: “Nếu ngươi không phải là Hà cũng không phải mang họ Lương thị. . . thì sẽ tốt biết mấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.