Tuyết Táng Chi Ái

Chương 22: Chương 22




CHƯƠNG 22

Khi cánh cửa khép lại, những người khác cũng đã rời đi. Ta vẫn bất động quỳ trên sàn nhà, lúc này mới hạ xuống một giọt lệ.

Chỉ là… giọt lệ kia chưa kịp rơi xuống, đã lập tức cạn khô. Từng hàng ngàn, hàng vạn lần hy vọng trong mỗi giấc chiêm bao, rồi sẽ có một ngày nào đó mẫu thân sẽ đến đón ta trở về. Nhưng ngày ấy làm sao có thể đến dược đây.

Nghĩ rằng tất cả những thống khổ này, đều là ý muốn của mẫu thân. Thế nhưng loại người giống như ta, từ lúc sinh ra đã là thứ nghiệt chủng không đáng tồn tại, làm gì còn có mặt mũi nào để người ta vì tiền mà rước họa vào thân.

Ta mò mẫm tìm kiếm tấm trường sam đã bị lột xuống, dùng răng xé thành từng mảng dài, nối lại với nhau. Ta men theo vách tường lần mò thấy một vật bằng gỗ được đặt ở gần đó, liền đạp lên vật ấy cố vươn tới trần nhà, sau đó quăng vắt sợi vải qua xà nhà. Lại mơ hồ nhớ tới gương mặt băng lãnh kia của mẫu thân.

Thời khắc tuyệt vọng nào, ta cũng từng vọng tưởng đến gương mặt tươi cười ôn nhu của mẫu thân, ảo tưởng rằng người dang rộng cánh tay ôm trọn ta vào lòng. Chính cái hoang tưởng ấy đã luôn theo cùng với ta để ta có thể vượt qua những thời khắc gian nan nhất, mà cố sống đến bây giờ.

Ta vươn đầu vào thòng lọng, chân rời khỏi chỗ tựa.

Ta biết mình đang lẩn trốn thứ gì, ta không dám đối mặt với cái kết cục mà chính mình đã nhìn thấy trước.

Cho dù mẫu thân có nhìn thấy huyết thư kia, căn bản cũng sẽ không bao giờ tới đón ta.

Bách Hỉ nắm đầu ta rời khỏi thòng lọng, dìm vào thùng nước, lại bức ngửa lên, hung hăng nói: “Muốn chết ư, không dễ như vậy đâu!”

Ta để mặc hắn tra tấn. Đương nhiên cũng không phải là tra tấn đến chết, ta thừa biết, những ngày sau đó sẽ không dễ gì sống nổi.

Dây thừng trói chặt tay chân lại, trong miệng cũng bị nhét đầy vải bố.”Ngươi tốt nhất nên ngồi yên khẩn cầu đôi song thân loạn luân kia của ngươi, nhanh nhanh mang bạc đến chuộc ngươi về. Còn nếu không, đến lúc đó cho dủ ngươi có không muốn chết, cũng phải chết.”

Đợi đến khi Bách Hỉ rời đi, Hầu công tử mới bước lại gần, nới lỏng dây thừng. Rồi hắn chạm vào ta, ta theo bản năng toàn thân run lên, tìm cách né tránh hắn.

“Lương công tử, nếu muốn hận ta, thì cứ hận đi.” Khẩu khí như ai oán, khẽ thở dài: “Aiz… Tất cả là vì những chuyện kinh khủng trong quá khứ. . . . . .”

“Mấy năm trước, chính lệnh tôn của ngươi đã dụ hoặc đi ái thê của ta. . .” Hắn ngừng lại một chút, tựa hồ cười khổ, run giọng nói tiếp: “Chắc là ngươi cũng nhận ra người đó, nàng hiện nay chính là Tứ thái thái của Tả Lương sơn trang. Hơn nữa, chính họ còn mưu toan chiếm đoạt toàn bộ tổ nghiệp Thính Phong lâu của ta.” “Ngươi cũng thấy rồi, hiện giờ ta lưu lạc nông nỗi như vậy, phải lê la triền đê dành giật đồ ăn. Thầm nghĩ, ngươi có thể giúp ta đoạt lại Thính Phong lâu, để sau này đến lúc trăm tuổi còn có mặt mũi mà nhìn liệt tổ liệt tông.” Nghe xong mấy lời hắn nói, nguyên lại là vậy, chả trách gì hắn và Bách Hỉ lại có thể nắm rõ thân thế của ta đến như vậy. Hận để làm gì, ta cư nhiên cũng không hận hắn. Chính là phát giác hắn đối ta ngoài ý niệm muốn che chở, nguyên lai là vì lợi dụng, trong lòng khó tránh khỏi có chút mất mác, hụt hẫn.

Dù vậy, nhưng vẫn phải cảm kích hắn đã từng đối đãi với ta thật tốt, vô luận là xuất phát từ mục đích gì. Dù sao, chưa từng có ai đối đãi với ta ôn nhu như hắn, ở trên mặt đất phù đầy cát và đá vụn lót chút rơm rạ cho ta nằm, sắc thuốc cho ta uống, đem tấm thân tàn tạ không ra hình người của ta ôm vào trong ngực. . . . . . Thế nhưng giờ phút này, cái ôm của hắn vừa chạm vào ta, lại khiến ta không khỏi sợ hãi run lên từng đợt.

Ta biết rõ chính mình không có khả năng giúp được hắn. Mẫu thân tuyệt không cần đến ta, người phụ thân kia lại càng sẽ không vì ta, mà đem Thính Phong lâu trả lại cho hắn. Cuối cùng, bất quá cũng chỉ là một tiếng dội vô vọng vào thinh không.

Tất cả hệt như ta dự đoán, ba ngày ước định của Bách Hỉ chẳng mấy chốc liền đến, huyết thư kia như đá chìm đáy biển, biệt hơi tăm cá, người từ Tả Lương trang cùng Hữu Lương trang cũng chưa từng xuất hiện.

Tuy rằng chưa từng ôm ấp bất kì một niềm hy vọng nào, lòng ta vẫn dõi theo dòng thời gian mỗi giây mỗi phút, càng ngày càng đau… Đêm cuối cùng, Bách Hỉ thất vọng dẫn theo người hung hăng xông đến.

“Lương công tử, ngươi chớ trách ta lòng tham không đáy. Chỉ là ba trăm lượng bạc thôi mà, ta không tin Hữu Lương trang các ngươi không chi nổi.” Lòng ta nguội lạnh, hiểu ra nhiều thứ, bằng chứng là tấm thân tàn tạ này không đổi được gì cho hắn.

” Thính Phong lâu của Hầu công tử, hiện giờ cũng đã rách nát không mấy giá trị, một gian nhà cũ nát đổi về một thân sinh nhi tử, Tả Lương trang cũng luyến tiếc hay sao?”

Bách Hỉ khinh bỉ cười lớn: “Ta không tin! Bay đâu tới đây!”

Có vài người bước đến, ghì chặt ta, đem tay trái ta ấn lên bàn, đầu ngón tay đột nhiên đau thắt lại khi bị một vật nhọn nào đó đâm vào, ta đau đến nổi nằm xải ra bàn. Tựa như có một cái kìm nào đó kẹp chặt móng tay, cứ thế cường bạo rút ra.

Ta chỉ đau đến toàn thân kịch kiệt run rẩy, trước mắt hốt nhiên tối sầm, đầu đau đến choáng váng, ngay cả thở cũng không sao thở nổi.

Lại vẫn tiếp tục bị đè xuống, bị bóc móng đến ngón thứ hai. Ta sợ hãi ngất đi, lại vì cùng cực đau đớn mà hoàn toàn tỉnh táo. Bách Hỉ ấn thương chỉ của ta xuống mặt bàn, trên giấy dùng máu viết thành huyết thư. Hai phong huyết thư phân biệt, bao bọc hai mảnh móng tay vừa được bóc xuống.

“Mỗi ngày sẽ dâng lệnh lang một mảnh móng tay, cho đến khi nào hắn tới thì thôi.” Bách Hỉ cười lạnh, đem phong thư giao vào tay người truyền tin. Lòng ta so với thương chỉ máu chảy đầm đìa, càng đau hơn gấp bội.

Nguyên tưởng rằng chỉ cần không ôm ấp hy vọng, thì sẽ không phải thất vọng. Tâm như nước lặng, sẽ không hề đau đớn. Nhưng mà ba ngày ba đêm này trôi qua, còn dài lâu hơn cả một đời người. Bỗng nhiên hiểu được, chính mình vì sao lại sống lâu đến vậy. Nhiều thống khổ như vậy, vì sao còn cố sống số chết bám lấy đau khổ làm gì…

Mà hết thảy những thống khổ này, đều đến từ sự căm hận của mẫu thân đối với ta, thì ra là ta vẫn hão huyền tin tưởng, chung sẽ có một ngày người hội tha thứ cho ta. Ảo tưởng hy vọng, ta một thân huyết lệ, nhìn thấy người hướng ta đi tới, vỗ về vết thương của ta, ôn nhu nói với ta, “Hài tử à, vi nương biết, đã ủy khuất ngươi nhiều rồi . . . . . .”

Ta nghe được trong lòng, như bông tuyết chậm rãi vỡ vụn, từng mảnh từng mảnh rơi xuống, chạm đất… vỡ tan…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.