CHƯƠNG 3
Thân cùng Cẩm bỏ lại thân thể đã hôn mê của ta, chỉnh sam y lạnh lùng rời đi. Mơ hồ nghe được Thân phân phó hạ nhân đương canh ở cửa: “Cứ tùy tiện, nếu còn sống, thì đưa hắn về tạp dịch phòng.” Hạ nhân cởi bỏ dây thừng, thân thể tức thời vô lực tựa như bùn nhão đổ nhào xuống đất. Ngay cả nhướng mắt lên nhìn cũng không còn khí lực. Mặt dán chặt trên nền đất lạnh, thân thể chịu đựng đau đớn bị đối đãi tàn khốc. Chỗ bị đâm thủng như hỏa ngục đốt cháy hết mọi thứ, ngay cả hô hấp cũng cực kì đau đớn.
Hạ nhân kia lại không hề thương hại thượng chân đá ta một cước, “Đứng lên mau!” Tức khắc liền đau đến trước mắt tối sầm, nửa điểm khí lực cũng không có để đứng dậy, tứ chi căn bản toàn bộ đều vô tri. Yết hầu sưng đau đến độ không thể nào phát ra được thanh âm gì.
Hắn túm lấy tóc làm ta đau đớn muốn cựa mình, ta nhắm mắt buông xuôi mặc hắn nhu lộng.”Cái thứ bại hoại này lúc nãy ngươi hầu hạ giỏi lắm mà.” Vừa dứt lời liền đứng lên, thượng chân đạp lên mặt ta. Ta cố giãy dụa tìm cách tránh đi, tên hạ nhân đó lại nghiền chân, bất lực nhìn hắn dùng hài chà đạp nghiền nát gương mặt ta.
Hai má bị chà đạp trên mặt đất, môi bị nghiền dập nát trên bùn đất tựa như đang chảy máu. Nghiền một bên mặt vẫn chưa đủ, lại quay sang bên còn lại đến nỗi dập nát. Nhìn thấy ta đau đớn đến không chịu nổi, lại như vậy mà bật cười khoái trá.
Lại đem hai chân ta đè xuống tách ra… tay chân bị đặt cùng một chỗ, thân thể cơ hồ run lên, vết thương ở chỗ thẹn liền lộ ra. Cảm giác thân mình như nhào lộn, ta tái mặt, cố nhắm mắt chịu đựng cũng chịu không nổi.
Trong nháy mắt ta mất đi ý thức, lại không chịu được đau đớn mà tỉnh dậy lần nữa. Tự do của thân thể hoàn toàn mất đi, vượt qua giới hạn chịu đựng của một người bình thường. Nỗ lực hy vọng bản thân thật sự biến thành con rối, cho dù thân thể có bị hành hạ cỡ nào cũng không cảm giác được cái gì gọi là thống khổ.
“Đừng có làm bộ giả chết nằm vạ ở đây!” Nam nhân phía trên co chân lại, rồi đá thật mạnh vào một bên hông ta. Vì đau đớn mà tác động làm miệng vết thương từng trận co rút, mỗi một lần… đều là đau đến muốn ngay lập tức chết đi. Hắn còn lấy một cây nến, đem từng giọt nến bỏng rát nhỏ lên người ta, rồi lấy cớ là phải làm hạ bộ của ta dịu đi. Ta rốt cục vẫn là không chịu đựng được, không thể chịu dựng hơn được nữa…
Hạ bộ đau đớn như bị xé ra từng mảnh nhỏ, tựa hồ sắp mất dần ý thức, nam nhân lại bỗng nhiên thu nến về. Thân thể được phóng thích còn chưa được bao lâu, liền bị nắm tóc cường bạo bắt đứng dậy, bàn tay ghì chặt ta, bức ta ngẩng đầu. Bạo khí nóng rực của nam nhân liền xâm chiếm khoang miệng, không ngừng xâm nhập chỗ sâu nhất trong yết hầu, ta liều mạng nôn ra, lại bị thứ càng ngày càng trương to gắt gao đè lại, tia máu theo khóe miệng chợt trào ra.
Không biết đã bị bao nhiêu người xâm ngược thân thể, bao nhiêu mùi vị khổ sở, tuy đau đớn đã vắt kiệt sức lực, nhưng lại vô thức giãy dụa.
Thân thể bị buộc quỳ xuống, đôi chân dạng ra, người người luân phiên nhau, từ phía sau cũng bị xâm nhập lần thứ hai. Miệng vết thương bị trương vật tàn bạo xé rách, một lần lại một lần gắng gượng chịu đựng nỗi đau sáp nhập thân thể. Thân trước khi đi còn lưu lại lời nói đó, liền ta hiểu được có lẽ không thể nào sống sót nổi qua khỏi đêm nay.
Bạo khí trong thân thể vừa được rút ra, tức thời thứ dịch nóng bỏng nhơ bẩn phun đầy trên gương mặt bị bức ngẩng lên, vị đạo thống khổ ấy làm ta cơ hồ không thể nào thở được. Cự vật của nam nhân vừa rời đi, thân thể ta vô lực liền ngã quỵ xuống đất.
Cảnh tượng trước mắt dần dần mờ nhạt, như cách tầng tầng lớp lớp sương mù, đau đớn trên thân thể bỗng chốc hóa hư không.
Mơ hồ như thấy được gương mặt mẫu thân, đã lâu như vậy, lại bỗng nhiên có thể hiện về vô cùng rõ ràng.
Ánh mắt băng lãnh của mẫu thân, ánh mắt vĩnh viễn không tha thứ, làm ta vĩnh viễn không dám chạm tới người. Ta đã là thứ bẩn thỉu như thế, hiện giờ lại càng thêm bẩn thỉu, ta vĩnh viễn không bao giờ, không bao giờ có thể là tiểu hài tử được người yêu thương.
Lại bắt đầu, cảm thấy mơ hồ có người từ phía sau sáp nhập lần nữa.
. . . . . . Hương vị ẩm ướt quen thuộc, tưởng như tỉnh dậy, món đồ ăn mà ta thường gói giữ trong người, kí ức rõ ràng cỏn nhớ đó là hương vị của một món hầm. Mà ta, khi ngủ cũng mơ tới.
Sắc trời đại khái không còn sớm nữa, ta ôm giữ trong lòng chút đồ ăn thừa chưa được rửa sạch. Hôm nay vừa đói lại vừa phải vội vả chạy về nhà. Lại giống như không hẹn mà gặp, để cho ca ca tìm tới ta, còn dẫn theo người mua ta đến gặp ta, đem ta mang đi. Ta ngây ngốc nghĩ rằng, chỉ cần chạy đi cầu xin mẫu thân, có lẽ mẫu thân sẽ lưu tình mà giữ ta lại. Không sợ mỗi ngày đều bị đánh, hoặc ở dưới hầm đất làm việc không ngừng nghỉ, cũng không sợ mỗi ngày phải chịu đói, như vậy cũng không sao… nhưng nhất định phải đi thỉnh cầu mẫu thân đừng đem ta bán đi.
Lại như thế nào cũng vẫn chưa tỉnh lại. Nghe được đỉnh đầu có tiếng bước chân càng ngày càng đến gần, lại đột nhiên giật mình tỉnh dậy. Trong lòng thoáng chút quặn đau như kim châm muối xát.
Ta mở to mắt, trước mắt là tứ phía bụi tường, ánh trăng treo lơ lửng từ nóc nhà theo khe hở lạnh lùng tràn vào.
Ta… rốt cục nhớ lại, nguyên lai chính mình đã rời nhà đi nhiều năm như vậy.
Ít nhiều thứ đã không còn nhớ rõ, trùng trùng tái hiện vẫn là một giấc mộng.
Mỗi một lần cầu xin, lại là một lần tuyệt vọng.
Nếu không phải đêm đó chính mình tỉnh lại, nhất định sẽ bị người ta mang đi vứt bỏ, như cành khô bị chôn vùi mục rửa trong lòng đất lạnh… Hôn mê suốt ba ngày ba đêm, thân thể vì miệng vết thương nhiễm trùng nặng mà sốt cao, không ai nghĩ là ta còn sống.
Bọn họ đùa bỡn, rồi đem thân thể ta bị dày vò chết đi, tàn nhẫn vứt vào nhà kho, cũng không ai hội đối hoài tới nữa. Vừa may trời lại mưa, nước mưa theo khe hở từ nóc nhà chảy rỉ rả lên mặt mà tỉnh lại, nhờ vậy mới lượm được tính mạng này, mới có thể gượng dậy mà sống tiếp.
Tùy tiện cắt đi bộ tóc dài của ta, bố thí cho ta vài bộ xiêm y thô cũ, cuối cùng là mang ta đem đến tạp dịch phòng. Đương nhiên sẽ không có chiếc giường nào dành cho ta cả, vào đêm thứ nhất, ta phải cởi áo ngoài lót ở góc tường tạm thay làm chăn đệm. Cuộn tròn trên nền đất lạnh, chịu đựng từng cơn tê dại cắt da cắt thịt.
Nén đau chịu qua một đêm, đến tận lúc trời hừng sáng mới miễn cưỡng đi vào giấc ngủ, liền lại bị người ta lôi dậy, mơ mơ màng màng bị kéo đi làm việc.
Thường thường ăn đã không đủ no. Lại thường xuyên bị người ta cướp đi một phần ăn. Bình thường phải đợi đến khi người ta ăn xong rồi thì mới đến lượt mình, cuối cùng vỏn vẹn chỉ còn lại một chén nước lã.
Dạ dày vì đói mà đau đến thắt lại, ta nhìn chén nước lạnh, cúi đầu mặc cho người người cười nhạo.
Lẳng lặng bưng lên uống, rồi buông bát xuống tiếp tục làm việc. Mang bụng đói mà làm việc tuyệt không phải là cảm giác xa lạ, từ nhỏ cũng đã quen rồi. Nếu cơ thể không chống đỡ nổi thì uống thêm vài ngụm nước nữa.
Hoặc có thể nhặt vụn vài loại cỏ dại ở hậu viện. Vô luận là ngọt hay đắng, đều có thể khỏa lòng trong cơn đói.
Hạ nhân trong nhà phần lớn đều là nhiều đời phụng dưỡng nhà họ Thân, duy chỉ có ta là người ngoài lại cô thế, nên bọn họ cứ hễ làm sai chuyện gì liền trút hết lên đầu ta. Quản ti không muốn đắc tội người khác, thường không hỏi rõ trắng đen, liền lôi ta ra đánh. Trên người luôn luôn chằng chịt những vết thương cả cũ lẫn mới.
Bị đánh đập cũng không phải là điều khổ sở duy nhất, có người còn mang tạp vật này nọ đổ lên trên người ta, phải chịu đói còn phải thức trắng mấy đêm làm việc không ngừng nghỉ. Thường thường, chịu tội cũ chưa xong liền phải chịu thêm tội mới, đã bị đánh, còn bị mang đi hành hạ suốt đêm.
Có mấy lần ở trong vườn gặp được Thân, Thân cũng không thèm nhìn ta lấy một lần, có lẽ hắn căn bản đã không còn nhớ rõ ta là ai.