CHƯƠNG 9
Khi tỉnh lại, người say rượu đêm qua đã đi mất. Từ phía đường chân trời xa xôi, những tia nắng ban mai đầu tiên từ từ hé lộ vừa lạnh lùng tỏa lạc mà lại vô cùng trong trẻo. Ta không muốn ngồi xuống, ngưỡng mặt chăm chú nhìn, lại như người đang say trong cõi mộng.
Ta thử di chuyển tầm mắt, nắng sớm mơ hồ chiếu tràn vào nội thất nhỏ bé, như xua tan tầng tầng lớp lớp mây mù u ám. Dù không thấy đường nhưng ta có thể cảm nhận được hơi ấm của chúng tỏa ra không chút khinh miệt, ôn nhu ôm trọn lấy ta.
Lúc gặp lại Thân, đã là qua một tháng sau đó. Ánh mắt của ta rốt cuộc đã hư hỏng hoàn toàn, cũng tự biết từ từ học cách quen dần với việc sờ soạng, những việc nhỏ đều có khả năng làm được, bất quá là lau sàn nhà như vậy cũng không khó khăn lắm. Còn về cái đêm hôm đó, ta đã không thể xác định rõ ràng là mộng hay là thật. Nhưng nụ hôn mà Thân để lại, khiến ta mơ hồ thấy được một tia quang minh ấm áp.
Cũng không biết đêm đó, Hà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng sau đó Thân lại không hề tái xuất hiện nữa, có lẽ hắn căn bản đã không nhớ rõ chuyện say rượu đêm hôm trước. Ta lẳng lặng tẩy đi những dấu vết hắn lưu lại trên người. Tẩy sạch hết đi, liền như thế sẽ không một ai hội nhớ tới nữa.
Đến một ngày, hạ nhân bắt ta thu dọn đồ đạt, rồi mang ta đến trước một cái cổng lớn. Lúc này xe ngựa của Thân đã đậu sẵn ở đó, nhất thời lại có một cảm giác chẳng lành. Thân nhẹ nhàng kéo rèm cửa lên, từ trên xe bước xuống tiến lại gần ta, nâng lên mặt ta lên, hỏi: “Ngươi nhất định là hận ta lắm?”
Ta bị trùm trong một cái bao nhỏ đem bỏ ở phía sau xe, bánh xe cuồn cuộn lăn bánh để lại một đường bụi mù phía sau, mà trong lòng ta từng mảnh từng mảnh vô chừng tựa rơi xuống, giống như phía cuối đường những màu sắc còn lại đều nhạt nhòa hư ảo dễ dàng tan biến trong mông lung.
Thân đem ta lưu tại Tường Vi lâu.
Từ đó lần đầu tiên tiếp khách liền bắt đầu, ánh mắt ta rốt cuộc vẫn là không nhìn thấy thứ gì cả. Ta cũng không muốn nhìn thấy những người đó đem ta đặt tại dưới thân họ như thế nào, cũng không nghĩ, muốn nhìn thấy nơi náu thân của mình chỉ là cái bóng tối sâu thâm thẳm vô cùng vô tận hoàn toàn không có lấy một tia ánh mai.
Mỗi lần bị hoan khách xa lạ *** tục, suốt cả một đêm dài không ngừng hoan ái, bao lâu cũng không thấy thỏa, liền chỉnh y rời đi, liên tiếp nhau, ngày nối ngày, hôm nay đi qua, ngày mai sẽ lại đến. Lòng ta giờ chỉ còn là một mảnh trống không, thời điểm đau đớn nhất lại đem đôi mắt mở lớn vô hồn, lạnh lùng nhìn xoáy vào vô tận hắc ám phía trước, như thế lại khiến thân thể không ngừng bị tra tấn quên đi tri giác.
Những nụ hôn thô bạo cắn nát trên môi, hoặc trong cổ họng thịt khí nam nhân xa lạ xâm phạm, hay chăng những ân huệ quái gở cùng ác nghiệt mà hoan khách mang lại, vô luận cái gì đối với ta bây giờ không có gì là không thể chịu đựng được. Bị các loại cổ quái nào đó sáp nhập, ta nhớ cũng không rõ là có bao nhiêu lần như vậy, ở trong phòng tắm máu theo hậu huyệt cùng những dấu vết ô bẩn trên thân thể vô lực chảy xuống.
Từ dưới lầu truyền đến vô số bước chân, vô số thanh âm, từng trận từng trận, đêm nối đêm liên hồi không dứt. Ta giấu lấy một mảnh sứ ở trong tay áo, trên cổ tay đồng thời gạch xuống một đạo. Mỗi một lần như thế, ta vô lực nhìn máu tràn ra.
Rồi đến một ngày kia, nghĩ rằng chính mình đã vô cảm vô luận là đối với bất cứ thứ gì, vậy mà tâm lại một trận chấn động khi phát hiện ra ông chủ của Tường Vi lâu ấy, chính là vị ca ca nhiều năm thất lạc.
Ngồi thu lại tựa vào cạnh cửa không ngừng run rẩy, Những hồi ức xưa cũ rõ ràng đã quên đi như thế nào có thể lại hiện về, Thanh âm của ca ca càng ngày càng tiến gần. Ngồi tê liệt dưới đất, run rẩy cảm giác khách nhân từ từ tiến vào, mới phát giác trên mặt đã ướt đẫm.
Cực lực hy vọng đấy chỉ là ảo giác của bản thân, lại nghe người khác lần nữa gọi tên ca ca. Trong ký ức xa vời về nơi quê nhà đã nhiều năm rời đi, lại bỗng nhiên vọng về hết thảy rõ ràng tái hiện bên tai. “Ta hôm nay không có ý định trở về Hữu Lương trang ngay. . . .”
. . . . . .”Lương Đại Thiểu, ngài yên tâm đi, sau vài ngày thư giãn tiểu nhân sẽ cho người tiễn ngài về tận Hữu Lương trang mà.”
Nhất thanh vang lên như lưỡi dao sắc bén đâm nát cõi lòng. Thân thể bị đặt trên giường, lệ lại không ngừng rơi xuống. Không phải là hỉ, cũng không phải là bi, trong lòng chỉ cảm thấy một cơn đau tê tái, đau đến tay chân hoang mang run rẩy không còn biết phải làm sao.
Nước mắt tràn ra liên tận lại khiến hoan khách cực kì bất mãn, hắn mang quần áo ta lột sạch quăng xuống dưới chân mọi người đến tận dưới lầu.
Ở trước mặt ca ca, ta bị người ta treo đứng lên, bị nam nhân dùng roi hung hăng quất lên người. Ngoài ra trên người còn có vô số vết tích hoan ố do những đêm trường hoan lạc để lại, thân thể *** nhan sắc yên mị duy nhất chính là một cái tiểu y, trên mặt dư tàn chút son phấn, ca ca như thế nào có thể nghĩ đến, một manh kĩ thấp hèn vừa mù vừa câm có thể nào lại là người đệ đệ mà mười năm trước chính mình vứt bỏ. Ta chính là cái đứa trẻ suốt ngày làm việc trong hầm đất, tân niên cũng không được phép cùng người thân một nhà đoàn viên ăn cơm mừng năm mới, đứa trẻ năm xưa đã từng là đệ đệ của hắn phải nhặt nhạnh những bộ sam y cũ nát rộng thuềnh mà hắn vứt bỏ, để mặc lấy chống đỡ với cơn rét lạnh thấu xương tủy. Rồi đến một hôm, cũng chính vị ca ca ấy đem ta từ dưới hầm lôi lên, ném xuống trước mặt phiến nhân bán đi.
Tú bà một bên hung hăng bức bách ta, “Cười đi! Có nghe không? Ngươi mau cười thật tươi cho ta!” Cười ư!? Như thế nào là cười, ta vốn đã không còn nhớ rõ làm sao mới có thể cười được.
Ta chỉ trông mong sao cho đừng bị nhận ra, từ đầu đến cuối đều quay mặt sang chỗ khác.
Mà có lẽ ca ca đã sớm quên mất ta rồi, vô tình vứt bỏ, nói như vậy vô tình quên đi cũng không có gì là lạ.
“Ái chà, làm sao tìm ra được cái thứ bại hoại cứng đầu này hay vậy, mà trông cái bộ dáng nửa sống nửa chết thế kia thì ngươi làm ăn được cái gì?” Thanh âm từng vô cùng quen thuộc kia vang lên, khiến ta không kiềm được run rẩy. Tú bà hung hăng quất một roi nữa trên người ta, lại quay sang cười cười nịnh bợ: “Ngài yên tâm, Lương Đại Thiểu, tiểu nhân nhất định sẽ đem hắn dạy dỗ cho thật ngoan ngoãn vâng lời mới thôi.”
Ca ca nâng mặt ta lên, vuốt ve, ” Chậc chậc, thật ra bộ dáng này xem kĩ cũng không tệ lắm.”
Lòng ta vừa nôn nóng lại vừa sợ hãi, ngực bỗng nhiên truyền đến một trận nóng ran, thình lình nôn ra một búng máu. Vừa nhìn thấy ta nôn ra máu, ca ca lập tức thủ lui về phía sau mấy bước: “Sao. . . sao lại hộc máu!? Mau làm cái gì đi chứ!”
Liền như vậy bị người khác lôi ra khỏi đại sảnh. Gió lạnh đầu mùa xuân cũng bắt đầu thổi tràn về, đến cả những kẻ khác cũng không thể nào thở nổi trong cái lạnh thấu xương ấy. Ta mơ hồ sờ soạng, nhất thời không phân rõ mình đang ở đâu, chung quanh vừa thấp lại vừa lạnh. Bỗng nhiên nghe được tiếng thùng thùng vang lên bên tai, sờ soạng qua lại, nguyên lai là bọn họ dùng tảng đá đem ta phong kín chôn sống bên trong.
Tâm một trận cả kinh, rồi lại rất nhanh bình tâm đi xuống. Vô lực tựa thân vào tảng đá lạnh băng, trong miệng vẫn là vị tanh nồng của máu. Ta cũng không biết chính mình có hay không mắc bệnh nan y, nhưng… có lẽ cứ như vậy mà chết đi, cũng không có gì là không tốt cả.