Cuối cùng, Thanh Phong đã xuất hiện ở nhà của Thẩm nương, cả Tiểu Nguyệt cũng theo cùng.
- Vào đi! Vào đi!
Thẩm nương liền sốt sắng từ trong nhà chạy ra mời hai người vào.
Khi Thẩm nương đi mất, Thanh Phong liền bám theo phía sau. Sau khi đã xác
nhận bà ấy chỉ là một nông phu bình thường, không có liên hệ với triều
đình thì Thanh Phong quyết định đưa Tiểu Nguyệt đến đây. Chí ít, có thể
che đậy được thân phận của hai người.
Nhà của Thẩm nương là một
nhà bình thường có ba gian, một gian nhà chính và hai gian phụ. Gian nhà mà Thẩm nương để cho Thanh Phong ở là gian nhà ở phía đông, nó được lợp bằng mái lá đã cũ, bên trong không có vật dụng gì nhiều nhưng sạch sẽ,
thoáng đãng. Thanh Phong và Tiểu Nguyệt trước giờ cũng không có yêu cầu
cao nên không cảm thấy gì.
Thẩm nương lôi kéo tay Tiểu Nguyệt, bắt đầu kể chuyện nhà của bà:
- Trước kia, con trai của ta ở gian này, nhưng thời buổi khó khăn phải
đưa vợ đi nơi khác tìm kế sinh nhai nên không còn ai ở nữa. Nó cũng muốn đưa ta đi cùng nhưng ta lại không nỡ bỏ đi căn nhà này, cũng không muốn thành gánh nặng cho nó nên ta nhất quyết không đi mà ở lại đây một
mình…
Tiểu Nguyệt rất im lặng lắng nghe hết câu chuyện của Thẩm nương.
- À, ta còn chưa hỏi tên hai người.
Thanh Phong nãy giờ mới lên tiếng nói:
- Ta gọi là Trần Phong, còn nàng là Tiểu Nguyệt.
Thẩm nương tươi cười quay sang nói với Tiểu Nguyệt:
- Hôm qua, nàng ngất làm tướng công của nàng lo lắng lắm đấy. Đã mang
thai ba tháng rồi mà vẫn gầy yếu thế này cần phải bồi bổ thêm nhiều…
Tiểu Nguyệt nghe Thẩm nương gọi Thanh Phong là tướng công của mình thì liền
mở to mắt kinh ngạc nhìn Thanh Phong nhưng liền cụp mắt xuống không nói
tiếng nào. Sự thay đổi trong thoáng chốc đó của Tiểu Nguyệt lọt vào
trong mắt của Thanh Phong.
Thẩm nương sau khi tâm tình xong thì
vui vẻ đi nấu cơm. Nhìn Tiểu Nguyệt ngồi ngẩn ngơ ở đó Thanh Phong cũng
ngại ngùng không biết làm sao.
- Tại sao… lại nói Thanh Phong là tướng công?
Cuối cùng, Tiểu Nguyệt lên tiếng hỏi.
Thanh Phong nghe thấy thì cuống quýt phân trần:
- Đó chỉ là che mắt người khác thôi. Tình thế hiện giờ không được an toàn, không thể để người khác nghi ngờ được.
Tiểu Nguyệt gật đầu, lát sau lại nhìn Thanh Phong hỏi:
- Vậy… Cẩn vẫn là tướng công của Tiểu Nguyệt? Phải không?
Không hiểu tại sao, trong lòng Thanh Phong như có gì đó hụt hẩng, hắn liền bỏ qua, kiên định nói với Tiểu Nguyệt:
- Đương nhiên!
Nghe được lời chắc chắn đó Tiểu Nguyệt mới thả lỏng người, nhẹ nhàng nở nụ cười.
——————–
Tối đêm đó, sau khi Tiểu Nguyệt đã ngủ say, Thanh Phong vẫn ngồi trong bóng tối đắn đo suy nghĩ. Số bạc trong túi hắn gần như đã hết rồi, nếu không giải quyết sớm tình trạng này thật sự quá nguy hiểm, nhưng mà, đi ăn
trộm không có khả thi. Thị trấn này thật sự quá nghèo, hắn không muốn vì lợi ích của mình mà khiến bá tánh lương thiện phải chịu khổ. Càng nghĩ, hắn lại càng căm hận bọn tham quan ở địa phương này, nếu như bọn hắn
làm đúng chức phận của mình, bá tánh ở đây đã không phải cơ cực như thế…
Đột nhiên, Thanh Phong ngẩn ra. Đúng rồi! Hắn có thể đi cướp từ bọn tham
quan ấy mà! Tại sao bây giờ hắn mới nghĩ ra chứ? Nghĩ xong, Thanh Phong
liền quyết định thi hành ngay. Nhìn sang chiếc giường mà Tiểu Nguyệt
đang ngủ, thấy nàng vẫn ngủ say thì liền an tâm phi người ra khỏi phòng
không gây ra một tiếng động nhỏ.
…
Sáng hôm sau, trời còn
chưa sáng thì Thẩm nương đã thức giấc vào bếp nấu cháo. Vừa vào liền
thấy Thanh Phong đang cặm cụi nhóm lửa, mặt mũi dính đầy nhọ nồi đen
thui thì giật mình, liền hỏi:
- Trần Phong, ngươi đang làm gì vậy?
- Ta định nấu cháo cho phu nhân. Nhưng mà…
Thấy hắn khổ sở như vậy, Thẩm nương liền hiểu, bà cười nói:
- Ngươi cứ để ta làm. Dù sao mỗi ngày ta đều phải nấu mà.
Thẩm nương liền sắn tay áo lên đến giành nồi cháo đang nấu dỡ của Thanh
Phong. Hắn cũng thuận theo bà, dù sao hắn cũng không có khả năng làm tốt việc này. Tiểu Nguyệt bây giờ lại đang cần bồi bổ.
- Đúng rồi. Thẩm nương, ta có thể nhờ bà chăm sóc phu nhân của ta không?
Thẩm nương ngạc nhiên nhìn Thanh Phong.
- Nàng bây giờ đang mang thai, sức khoẻ lại quá yếu. Ta muốn bà sẽ nấu ăn cho nàng… Yên tâm, ta nhất định sẽ trả công cho bà…
Thẩm nương cười nói:
- Ngươi cứ an tâm. Việc gì chứ việc này ta làm được. Dù sao ta cũng chỉ
thêu thùa ở nhà đem bán, thường ngày cũng cảm thấy buồn, có nương tử của ngươi ở đây là tốt rồi. Ngươi không cần lo lắng, cứ giữ tiền lo cho
nàng đi.
Thanh Phong không đồng ý, dúi tiền vào tay bà nói:
- Bà yên tâm. Chút tiền này ta có. Chỉ mong bà giúp đỡ nàng thôi.
Dùng dằng mãi không được, Thẩm nương cũng khó xử cầm lấy tiền nói:
- Thôi được rồi. Tiền này xem như ngươi để chỗ ta, ta sẽ mua thức ăn tẩm bổ cho nương tử của ngươi.
Nghe được lời chắc chắn của Thẩm nương, Thanh Phong liền thở phào một hơi, cung kinh nói:
- Đa tạ.
Tối hôm qua, hắn đã đột nhập vào nhà tên quan huyện. Ở trong mật khố, hắn
thật không thể ngờ được tên tham quan này lại dám vơ vét nhiều của cải
đến như vậy. Thanh Phong thật muốn một lần gom hết chỗ tài sản phi nghĩa ấy trả lại cho dân chúng, nhưng vì tình cảnh hiện nay, hắn phải bảo
toàn cho Tiểu Nguyệt nên mới dằn lòng xuống, chỉ lấy đi một số ít không
để người khác phát hiện ra. Hắn cắn răng thề:
“Sẽ có một ngày, hắn sẽ để cho tên tham quan này không còn một mảnh áo che thân.”
Dù tiền đã có, nhưng nếu như không làm gì mà ở nhà mãi cũng sẽ khiến người khác nghi ngờ. Thanh Phong quyết định sẽ kiếm một công việc, một việc
nào có thể ở gần để tiện bề trông nom Tiểu Nguyệt.
- Ngươi muốn có việc làm sao?
- Phải. Dù sao ăn không mãi vẫn không tốt. Thẩm nương, bà có việc nào ở gần đây không?
- Ha ha, ngươi chính là không muốn cách quá xa nương tử của mình đi.
Thanh Phong không trả lời. Thẩm nương suy nghĩ một chút lại nói:
- Nếu ở gần đây thì chỉ có thể đi phụ việc nông thôi. Nhìn ngươi như thế liệu có chịu làm hay không?
Thanh Phong liền đồng ý:
- Việc gì ta cũng có thể làm được.
Nhìn Thanh Phong, Thẩm nương thở dài một tiếng. Dù rằng bây giờ hắn đang mặc áo thô, nhưng nhìn khí chất hắn bà có thể tưởng tượng được hắn trước
kia chắc cũng con nhà giàu có, chưa làm qua việc nặng, không biết hắn có thể làm được bao lâu đây. Thôi thì cứ để cho hắn thử vậy