- Tiểu Nguyệt. Tiểu Nguyệt. Hoàn gia gia ta lại đến nè.
Từ xa đã nghe thấy tiếng Hoàn lão kêu gọi, như đã quen, Tiểu Nguyệt liền
bước ra khỏi phòng chờ đợi. Mỗi lần xuất hiện, Hoàn lão đều có một cách
hiện thân khác nhau, có khi từ đất ngoi lên, từ trên cao lao xuống hay
cứ đùa giỡn sau lưng nàng không để nàng bắt được. Và mỗi khi như vậy,
nàng sẽ lại “giật mình” như Hoàn lão đã chỉ, lúc đầu lão còn hờn giận,
nhưng dần dà lại thấy hứng thú, mỗi lần như vậy sẽ lại chỉ nàng thêm
nhiều kiểu “giật mình” mới.
- A, đoán xem ta là ai đây?
Một cái mặt nạ ma quái xuất hiện trước mặt Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt thẫn thờ một lúc lại ngoan ngoãn đáp:
- Gia gia.
Hoàn lão giận dỗi quăng cái mặt nạ đi, la hét:
- Không đúng! Không đúng! Ngươi phải la lên “A a a… quỷ! Có quỷ!” mới đúng.
- Xin lỗi. Ngài chưa dạy…
Nhìn bộ dạng hối lỗi của nàng làm Hoàn lão càng tức giận, bứt tóc tai. Tiểu Nguyệt lí nhí nói:
- Chúng ta… làm lại nha.
Tiểu Nguyệt đưa mắt mong chờ nhìn lão nài nỉ khiến lão càng điên tiết.
- Không chơi! Không chơi nữa!
Thấy lão giận vậy, nàng cúi đầu hối lỗi, nhỏ tiếng hỏi:
- Gia gia đã ăn cơm chưa? Tiểu Nguyệt có để lại thức ăn…
Thấy nàng nhu thuận như vậy cũng làm lão bớt giận, lão hừ một cái, nói:
- Còn không mau dẫn đường.
Tiểu Nguyệt gật đầu, dẫn lão vào trong phòng. Trên bàn ăn có một chén cơm đã ăn một nửa và hai đĩa rau xào cũng đã ăn một nửa. Hoàn lão trố mắt ra
nhìn.
- Ngài mau ăn đi. Người ta đến lấy mất.
- Ngươi… ngươi…
- Tiểu Nguyệt no rồi. Thật đấy.
Tiểu Nguyệt còn xoa xoa cái bụng nhỏ của mình để chứng minh làm Hoàn lão dỡ
khóc dỡ cười. Dù biết nàng cũng không phải cố ý để cơm thừa lại cho lão, nhưng ăn thì không nuốt nổi mà không ăn cũng không được.
- Đói sẽ bị ngất đi.
Tiểu Nguyệt sợ lão vì muốn tranh cơm của mình lại càng sốt ruột hối thúc.
Hoàn lão đành đau khổ lê từng bước tới bàn ăn, nặng nề cầm đũa gắp từng cọng rau bỏ vào miệng và ráng nuốt xuống. Ăn được vài đũa, lão chịu hết nổi, đập đũa xuống bàn hét lên:
- Thịt! Ta muốn ăn thịt!
Tiểu Nguyệt không hiểu nhìn Hoàn lão, lí nhí nói:
- Đây là thịt mà.
Lão nghe mà giật mình hỏi lại:
- Cái nào là thịt?
Nàng chỉ vào mấy cọng nấm trong dĩa nói:
- Đây là thịt nè. Trước kia, thỉnh thoảng mới có ăn. Rất hiếm.
Lão thật khóc không ra nước mắt, ai đã dạy ra đứa nhỏ khờ khạo này chứ. Lại nhẫn tâm đi gạt nàng như vậy. Không được, lão phải dạy dỗ lại nàng mới
được.
- Nghe này, đồ ngốc.
Tiểu Nguyệt gật đầu đáp:
- Vâng, đồ ngốc.
- Ta nói chính là ngươi ngốc đó.
- Tiểu Nguyệt là đồ ngốc? Gia gia cũng là đồ ngốc, phải không?
Hắn xin thề với trời, nếu như trước mặt hắn là một người khác, hắn nhất
định sẽ chém kẻ đó mấy đao. Hắn không có khả năng để dạy nàng.
—————
Trần Duy Cẩn đang xử lý công việc trong thư phòng thì thấy Hoàn lão hậm hực
xông vào, uống hết cả bình trà trên bàn nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ còn
lấy luôn ly trà trên bàn của hắn ừng ực uống hết.
- Gia gia làm sao vậy?
Hoàn lão trừng mắt nhìn Trần Duy Cẩn nói:
- Không lợi hại bằng người, bị người đả bại!
Trần Duy Cẩn khó hiểu, ai lại có thể đánh bại được gia gia của hắn chứ. Lão không gây chuyện với người khác đã là tốt rồi.
Hoàn lão ngồi phịch xuống bàn làm việc của Trần Duy Cẩn, mấy văn kiện bị lão đè bẹp dưới mông.
- Không nói việc này nữa. Này tiểu tử, dù ngươi không thích Tiểu Nguyệt,
nhưng nàng dù sao cũng thê tử của ngươi, ngươi lại đối xử tệ với nàng
như vậy sao?
Liền tưởng Tiểu Nguyệt hướng Hoàn lão cáo trạng,
Trần Duy Cẩn liền cảnh giác. Biết hắn đã nghĩ sai, Hoàn lão cũng chỉ đơn giản nói:
- Là ta tận mắt chứng kiến.
Nghe vậy, Trần Duy Cẩn cũng chỉ hừ lạnh, không tin tưởng, nhất định là nàng đã bày sẵn để gia gia phát hiện.
- Này, tiểu tử, ngươi thật không muốn ngó ngàng đến nàng sao?
- Gia gia, đừng quá thân cận nàng ta. Ta sẽ không bao giờ chấp nhận nàng.
- Tại sao?
- Hừ, gia gia hẵn là không biết. Nàng ta là nữ nhi của Lương thừa tướng.
Nghe vậy, Hoàn lão cũng nhíu mày khó xử, nhưng vẫn cứng miệng:
- Thì sao nào? Phụ thân nàng không tốt chẳng lẽ nàng cũng phải xấu sao?
Trần Duy Cẩn không đáp, thấy vậy Hoàn lão cũng chỉ thở dài nói:
- Tiểu tử. Tiểu Nguyệt không xấu như ngươi tưởng đâu, nếu tiếp xúc, biết đâu ngươi lại thấy được mặt tốt của nàng.
——— ———-
Đêm hôm đó, khi Tiểu Nguyệt đã ngủ say, một bóng đen xuất hiện trong phòng
của nàng. Nhìn nàng co người ôm chăn ngủ, Trần Duy Cấn khẽ lên tiếng tự
hỏi:
- Nàng thật sự đơn thuần như vậy sao? Chắc chắn không phải giả vờ? Nếu để ta biết được mưu tính của nàng, ta nhất định sẽ…
Tiểu Nguyệt đang ngủ say chẳng hay biết nguy hiểm đang kề bên, nàng đang nằm mơ. Trong giấc mơ, nàng vẫn còn rất nhỏ, quần áo rách nát, dơ bẩn đang
trông theo bọn trẻ đang chơi đùa. Nàng muốn được chơi cùng, nhưng nàng
không biết nói và bọn chúng cũng không cho nàng chơi chung…
Một đứa bé hỏi:
“ Ngươi là ai?”
Một bé gái ăn mặc xinh đẹp nhăn mặt hừ lạnh:
“Tại sao trong phủ lại có một kẻ ăn xin như vậy? Mau kêu quản gia đến đuổi
nó đi đi. Có thấy bản tiểu thư đang chiêu đãi bạn bè không?”
Một đứa nhỏ khác ăn mặc tầm thường, có thể là con của một hạ nhân trong phủ liền chạy tới thưa:
“Tiểu thư, nó chính là đứa nhỏ trong cái viện kia đó.”
“Là nó?”
Lúc này, Tiểu Nguyệt đã bị mấy đứa nhỏ khác xô đẩy té ngã trên mặt đất. Bé gái xinh đẹp kia tiến tới gần nhìn nó.
“Quế Chi, đừng đến gần. Coi chừng nó sẽ cắn đó.”
Một đứa bé lên tiếng can ngăn.
Đứa bé gái xinh đẹp kia chính là đại tiểu thư phủ thừa tướng – Lương Quế
Chi, nàng không nghe lời cảnh báo, ngồi xuống hỏi Tiểu Nguyệt:
“Ngươi muốn chơi cùng phải không?”
Tiểu Nguyệt nghe xong ngẫm nghĩ, “chơi” chính là như lúc những đứa trẻ khác
đang đùa? Tiểu Nguyệt khờ khạo gật gật đầu, nhìn Lương Quế Chi với ánh
mắt cảm kích.
Lương Quế Chi nhếch mép cười.
Sau đó, những đứa trẻ khác dùng đá và gậy đánh vào người Tiểu Nguyệt.
“Đây chính là trò chơi “đánh chó”. Mọi người có vui không?”
“Vui! Vui!”
Đau!
Đau quá!
Ngừng tay đi. Đừng đánh…
Tiểu Nguyệt dù đang nằm mơ nhưng vẫn cảm thấy sự đau đớn vì bị ức hiếp trong giấc mơ, nàng co rúm người lại, mồ hôi thấm ướt áo, bật tiếng rên:
- Đau…