Khi nghe được tin Tiểu Nguyệt đã trở lại, Hoàn lão lập tức liền chạy đến đại sảnh. Từ xa lão đã luôn miệng gọi:
- Tiểu Nguyệt! Tiểu Nguyệt!
Hoàn lão xô đẩy những người đang chắn đường lão qua một bên, chạy tới bên Tiểu Nguyệt, xúc động nói:
- Tiểu Nguyệt. May mắn vẫn bình an. Trở về là tốt rồi.
- Gia gia…
Nhìn biểu tình của nàng, Hoàn lão dường như cũng đoán ra được việc đang diễn ra. Lão nói:
- Ngươi theo gia gia về. Để lão già ta xem ai dám khi dễ ngươi.
- Gia gia, giờ lành sắp tới rồi. Ngài còn định đi đâu?
Hoàn lão trừng mắt nhìn Trần Duy Cẩn.
- Lão già ta chỉ nhận duy nhất một người là cháu dâu của mình. Đó là Tiểu Nguyệt.
Trần Duy Cẩn hừ lạnh.
- Ta không có thê tử là nàng.
- Ngươi…
Tiểu Nguyệt nắm lấy tay áo của Hoàn lão, giọng như muốn khóc hỏi:
- Gia gia, đứa nhỏ đâu?
Hoàn lão nhìn nàng khó hiểu.
- Gia gia, Tiểu Nguyệt muốn đứa nhỏ. Cho Tiểu Nguyệt gặp đứa nhỏ.
- Tiểu Nguyệt… đứa nhỏ nào?
Tiểu Nguyệt sững sờ nhìn lão.
- Gia… là đứa nhỏ của… Tiểu Nguyệt.
Hoàn lão như hiểu chuyện gì đó, cũng không muốn làm nàng kích động, nhưng vẫn phải nói:
- Ta… không thấy.
- Thanh Phong? Thanh Phong đâu?
- Thanh Phong tới giờ chưa trở lại.
Lần này Tiểu Nguyệt hoàn toàn suy sụp. Làm sao lại như vậy? Lúc đó không
phải Thanh Phong đã đưa đứa nhỏ đi sao? Chẳng lẽ… hắn bị bắt được? Còn…
đứa nhỏ của nàng thì sao?
- Tiểu Nguyệt, bình tĩnh lại. Tiểu Nguyệt.
- Đứa nhỏ… ở đâu? Tại sao lại không có? Chẳng lẽ…nó… mất rồi sao?
- Tiểu Nguyệt. Bình tĩnh lại đi! Gia gia sẽ tìm đứa nhỏ về cho ngươi…
Hoàn lão cố lay tỉnh Tiểu Nguyệt, nhưng giờ đây nàng làm gì nghe thấy lời của lão nữa.
Trần Duy Cẩn lúc này không còn tâm trạng mà nghe nữ nhân điên kia nói nhăng
nói cuội nữa, hắn khó chịu ra mặt, không còn kiên nhẫn. Có một bàn tay
đẹp đẽ vươn tới nắm lấy cánh tay hắn, giọng nói nhỏ nhẹ cất lên:
- Vương gia, ngài ở đây làm gì?
Trần Duy Cẩn quay đầu lại nhìn nữ nhân mặc hỉ phục kia, gương mặt nàng rất
đẹp, từng nét hài hoà, thanh thoát, nàng ta khẽ mỉm cười dịu dàng như
nước trong, một mực nhìn Trần Duy Cẩn với ánh mắt đầy yêu thương.
Có một số người thấy được nhan sắc của nàng thì lấy làm tiếc rẻ. Một người như tiên nữ như thế lại thành đôi với một hung vương tàn độc.
Trần Duy Cẩn gọi:
- Dạ Nguyệt.
Dạ Nguyệt nũng nịu nói nhỏ với hắn:
- Chàng gọi ta là Nguyệt Nhi a.
Tiểu Nguyệt mắt thấy hai người tình tứ mà trái tim đau xót. Cảm nhận được
ánh mắt của Tiểu Nguyệt, Trần Duy Cẩn ngước lên trừng mắt nhìn nàng.
Dạ Nguyệt cũng trông thấy Tiểu Nguyệt, lên tiếng hỏi:
- Cẩn, nàng ta là ai?
Trần Duy Cẩn lạnh lùng nói từng lời:
- Ngươi đã không còn là vương phi của bổn vương nữa. Hưu thư, ta đã viết. Niệm tình ngươi chưa làm ra chuyện gì quá xấu, bổn vương tha cho ngươi. Hãy đi đi.
Tất cả hy vọng của nàng đã sụp đổ.
Không còn đứa nhỏ.
Cẩn không cần nàng.
Không ai cần nàng cả.
Những ký ức đen tối xưa kia, trong thoáng chốc đều tái hiện trong trí óc nàng.
“Ngươi là tiện nhân.”
“Ngươi sống để làm gì?”
“Chết đi!”
“Chết đi!”
…
Cảm giác được thân thể Tiểu Nguyệt càng lúc càng lạnh, Hoàn lão cuống quýt nói:
- Tiểu Nguyệt. Đừng nghe lời của hắn nói…
“Nguyệt Nhi! Chờ ta!”
“Ngươi có tư cách làm vương phi của bổn vương sao…”
“Cẩn! Nàng ta là ai…”
“Đứa nhỏ… mất rồi…”
- …mất rồi…
Rốt cuộc, trên thế gian này, nàng còn gì? Hơi ấm cuối cùng cũng đã biến mất.
Lạnh quá!
Tiểu Nguyệt hai mắt mờ mịt nhìn Trần Duy Cẩn, mấp máy mấy lần mới nói lên thành tiếng:
- …Chàng là người đã cho ta biết hơi ấm. Là người đã dạy ta nở nụ cười,
cái gì gọi là hạnh phúc… và chàng cũng là người để ta biết thế nào “bi
thương”…
Từ khoé mắt của nàng, một giọt lệ rơi ra, Tiểu Nguyệt nhắm nghiền mắt. Giọt lệ dần dần hoá thành băng và rơi xuống đất vỡ toang.
Choang!
Tiếng vỡ đó cũng chính là tiếng vỡ những ký ức của nàng. Từng mảnh, từng mảnh vỡ vụn.
Nhiệt độ xung quanh Tiểu Nguyệt càng lúc càng hạ thấp, lạnh đến mức mọi người phải thối lui về sau, để lại cho nàng một khoảng trống.
- Tiểu Nguyệt…
Hoàn lão cố gắng gọi nàng, nhưng tiếng của lão đã không còn vào tai Tiểu Nguyệt được nữa.
Trần Duy Cẩn không thoái lui, hắn sử dụng võ công của mình để chống cự. Việc trước mắt làm hắn nghi ngờ tại sao một nữ nhân như nàng lại có nội lực
lớn đến vậy? Dạ Nguyệt cũng không chịu nổi hàn khí mà Tiểu Nguyệt phát
ra nhưng nàng ta vẫn cố gắng bám lấy cánh tay của Trần Duy Cẩn, quyết
không buông ra.
Khi Tiểu Nguyệt mở mắt ra lần nữa, trong mắt của nàng đã hoàn toàn mất đi cảm xúc.
Nhìn nàng bây giờ chẳng khác gì một bức tượng được tạc ra từ băng.
Không hỉ nộ, chẳng ái ố.
Một bóng người áo trắng xuất hiện trước mặt Tiểu Nguyệt, che lại tầm mắt của nàng.
Lãng Nguyệt không ngờ mọi chuyện lại tệ đến như vậy. Hắn hối hận đã để nàng
đến đây. Nhìn nàng hiện tại, Lãng Nguyệt lại càng day dứt lương tâm.
- Ta đưa nàng đi!
Câu nói vang lên khi thế giới của nàng đã sụp đổ. Tiểu Nguyệt ngây dại nhìn Lãng Nguyệt.
Lãng Nguyệt lặp lại:
- Ta đưa nàng rời khỏi đây.
Tiểu Nguyệt bất giác gật đầu.
Nhưng, chỉ mới quay đầu, một tiếng thét vang lên:
- Đứng lại!
Người ngăn cản chính là Trần Duy Cẩn.
- Uy vương phủ không phải là nơi muốn tới là tới, muốn đi là đi.
Lãng Nguyệt không nhìn Trần Duy Cẩn lấy một lần, chỉ buông một câu nói:
- Ngươi không cản được ta.
Cảm thấy bạch y nhân xúc phạm đến uy nghiêm của mình, Trần Duy Cẩn liền lao vào đấu tay đôi với hắn.
Lại càng không ngờ, Lãng Nguyệt ra những chiêu nhìn như yếu thế, nhu nhược lại hoàn toàn khống chế được Trần Duy Cẩn.
Tiểu Nguyệt lại như không muốn tiếp tục lưu lại, tung người bay lên không trung.
- Tiểu Nguyệt…
Hoàn lão muốn ngăn nàng lại nhưng khi nhìn thấy đôi mắt vô cảm của nàng lại
chùn bước. Phải rồi. Trần Duy Cẩn đã thay đổi, nàng có ở lại cũng chỉ
thêm đau lòng thôi. Nơi này đối với nàng chỉ toàn bi ai. Chi bằng để
nàng ra đi.
Mắt thấy Tiểu Nguyệt đã rời đi, Trần Duy Cẩn liền cuống quýt mà để lộ sơ hở. Lãng Nguyệt nhân cơ hội mà đánh lui hắn.
Thấy Trần Duy Cẩn té ngã trên đất, Dạ Nguyệt liền chạy đến đỡ hắn.
- Vương gia!
Lãng Nguyệt phất tay áo, cao cao tại thượng nhìn xuống Trần Duy Cẩn, mở miệng nói:
- Ngươi không xứng với nàng!
Nói rồi, hắn cũng phi thân đi mất.