qua mặt, quay lại chỉ trích hắn. Không dừng ở đó, Lăng thiếu chủ còn muốn diệt cỏ tận gốc, làm hại hắn bị đuổi giết khắp nơi.
Đêm hôm đó, hắn bị thương nặng, chạy trốn vào trong một biệt viện. Ở đó,
hắn đã gặp được một đứa bé kỳ lạ. Nó cứ đem thức ăn tới cho hắn, đó toàn là cơm thừa của người khác, đến thức ăn cho chó còn tử tế hơn. Hắn
đương nhiên không ăn, trong người hắn vẫn còn một số đan dược, ăn nó
cũng có thể duy trì được mấy hôm. Hôm sau rồi hôm sau nữa, đứa bé đó vẫn cứ đều đặn mang cơm tới cho hắn. Phát hiện thấy cơm hôm trước vẫn còn
thì nó liền buồn bã quơ quào tay chân muốn nói gì đó mà hắn không hiểu.
Cuối cùng, nó bỏ cuộc, cầm lấy chén cơm thừa kia ăn hết lại mang một
chén cơm mới đến cho hắn.
Hắn thật sự cảm thấy bất lực với đứa bé đó, hắn lại phát hiện, trên người của đứa bé có rất nhiều vết thương.
Mỗi ngày, lại có thêm một vết thương mới. Xem như hắn trả công, hắn nói
với đứa bé:
- Lại đây!
Đứa bé như hiểu được liền lại gần hắn. Hắn nhíu mày nhìn đứa bé đó, nó có thể nghe được sao?
- Ngươi… có nghe ta nói rõ không?
Đứa bé gật đầu.
Sau khi hắn đã khám hết cho đứa bé đó thì biết được nó không phải bị câm,
vậy tại sao đến giờ nó vẫn không biết chuyện? Nghĩ ngợi một lúc, hắn lại nghĩ đến một lý do: là vì không có người dạy nó nói ư? Hay là… nó không được nói?
Hắn vẫn còn phải trốn lại biệt viện này ít lâu, còn
đứa nhỏ xem như cũng có lòng. Đột xuất, hắn nẩy ra ý định sẽ dạy nó nói
chuyện.
Hắn chỉ vào chén cơm, buông ra lời vàng ngọc.
- Cơm!
Đứa bé nhìn hắn ngạc nhiên, nó biết đó là cơm mà. Hắn gắt:
- Nói!
Thế là đứa bé bắt đầu chuỗi ngày khó khăn tập phát ra những âm thanh đầu tiên.
Nhiều ngày sau, nó mới có thể nói ra được một vài chữ tạm cho là rõ ràng.
Bình thường, hắn có thói quen viết y thư. Bị lưu lạc đến đây, hắn vẫn không
bỏ được thói quen đó. Hắn ngồi một chỗ, cào bằng phẳng chỗ đất trước
mặt, dùng thanh cây luôn tay viết. Viết đầy thì xoá, xong lại tiếp tục
viết. Đứa nhỏ nhìn hắn viết mà mê say. Phát hiện ra vẻ mong mỏi của nó,
hắn hỏi:
- Muốn học?
Đứa nhỏ gật đầu.
Thế là hắn
bắt đầu viết những chữ đơn giản, vừa viết vừa đọc qua một lần. Hắn trước giờ không có kiên nhẫn một thứ phải lặp lại nhiều lần, chỉ qua một lần
là giới hạn của hắn rồi. Đối với một đứa nhỏ như nó, với cách dạy của
hắn mà nhớ được vài chữ cũng là thần kỳ rồi, hắn chỉ đơn giản nghĩ không phải dạy đứa nhỏ học chữ mà là giúp nó phát âm thôi. Hắn vốn cũng chẳng thích nói nhiều, làm sao có thể trò chuyện cả ngày với nó.
Đứa
nhỏ đó lại tiếp tục gây cho hắn ngạc nhiên, những chữ hắn đã từng dạy
qua cho nó, nó đều nhớ được và viết lại không sai một nét. Hắn bỗng nhận ra rằng đứa nhỏ này có trí nhớ siêu việt. Nếu như nó được lớn lên một
cách bình thường, có thể bây giờ đã là một nhân tài nổi trội rồi.
- Ngươi có tên không?
Đứa nhỏ lắc đầu.
Hắn im lặng, không nói nữa.
Một ngày kia, thương thế của đã khá hơn, hắn quyết định rời khỏi chỗ này.
Nhưng hắn vẫn có chút lo lắng cho đứa nhỏ kia. Mặc dù hắn thừa nhận khả
năng của nó nhưng hắn cũng biết rõ tâm tính của đứa nhỏ đó bị thiếu sót. Sợ rằng nó phải một đời nhờ vào sự chiếu cố của người khác mới có thể
sống được. Mà thân phận hắn bây giờ là một kẻ bị truy sát, hắn có thể
chăm sóc cho nó được sao.
Hắn là một kẻ lãng khách, cũng không mong muốn sẽ bị ai đó làm chùn bước.
- Ta gọi Lãng.
Đứa bé nhìn hắn râu róc mọc lỉa chỉa, liền gọi:
- Lãng thúc.
Hắn già đến như vậy sao? Đối với một đứa bé như nó có thể là hắn già thật. Hắn không thèm so đo.
Mấy ngày sau, hắn biến mất.
Sau này, hắn nghĩ lại. Khi đó, dù cho hắn không bị truy sát, hắn cũng không cho rằng mình sẽ mang đứa nhỏ đó đi. Hắn không thích bị làm phiền, ghét nhất chính là những vật yếu ớt, lệ thuộc, lại càng sợ cái gọi là trách
nhiệm với một người nào đó.
Lúc đó, nếu nói hắn chạy trốn khỏi sự truy sát của kẻ thù thì nói rằng hắn trốn khỏi đứa nhỏ đó thì chính xác hơn.
Hắn sợ bị ràng buộc, sợ… chữ “tình”.
…
Vào ngày hôm đó, vừa nhìn thấy, hắn đã nhận ra nữ nhân dưới tuyết kia chính là đứa bé năm xưa hắn đã gặp. Nàng bây giờ đã có tên gọi, là Tiểu
Nguyệt, còn có cả đứa nhỏ của mình.
Trong lúc nàng hôn mê, hắn đã dùng hết bảo vật trong Tuyết Sơn cốc để cứu nàng. Nhưng, cuối cùng, hắn vẫn không thể cứu được nàng, chỉ có thể kéo dài sự sống cho nàng.
Nàng quyết định học Hàn Băng Công, hắn đương nhiên biết hậu quả khi học môn
võ công đó, nhưng hắn vẫn không ngăn cản nàng. Chỉ âm thầm giúp nàng
vượt qua khó khăn.
Nàng muốn đến kinh thành để gặp Trần Duy Cẩn,
hắn từ sớm đã biết được tin kẻ đó sẽ thành hôn, cũng quyết định đưa nàng đến đó. Thật sự, chỉ có mình hắn biết được, hành động đó là sự ích kỷ
bản thân mình. Hắn muốn nàng chết tâm, sẽ ở lại bên cạnh hắn như trước
kia.
Nào ngờ, hắn đã quá tự phụ, đã khiến nàng bị tổn thương đến mức quên đi tất cả, trở thành một cái xác không hồn.
Hắn nói:
“Ta đưa nàng đi!”
Đó là câu hắn nên nói từ mười năm trước.
Hắn chính là một kẻ xấu xa và ích kỷ như vậy đấy. Nhưng nàng vẫn tin tưởng hắn, làm hắn luôn cảm thấy hổ thẹn với nàng.
Nếu năm xưa hắn không hèn nhát mà đưa nàng cùng rời đi khỏi nơi đó, với y
thuật của hắn, cũng có thể chữa trị được phần nào bệnh tình của nàng.
Nhưng, khi đó hắn lại chọn cách trốn tránh. Nếu hắn chịu chữa trị cho
nàng, chí ít dù miễn cưỡng nàng cũng sẽ có một cuộc sống như người bình
thường. Nhưng, hắn lại làm ngơ.
Nếu năm xưa hắn đưa nàng đi, có phải hay không bây giờ nàng đã ở lại bên cạnh hắn?
Nếu như…
Chỉ tiếc rằng, hắn có thể trị bệnh khắp thế gian này lại không thể chữa được bệnh hối hận của hắn.
“Tiểu Nguyệt”
Cùng một chữ “Nguyệt” trong tên của hắn. Mỗi lần nhắc đến tên mình là một
lần hắn cảm thấy bi ai và nực cười cho sự hèn nhát của hắn.
Bây
giờ, điều hắn có thể làm là chúc phúc cho nàng. Cầu mong kẻ đó, người
chí ít có dũng khí nắm lấy tay nàng, sẽ yêu thương chăm sóc nàng cả đời.