Ta gọi là Nam Thiên Thần, thân phận là tứ hoàng tử Nam Quốc.
Cuộc sống của ta trước giờ chưa từng dễ chịu, từ lúc hiểu chuyện lúc nào
cũng phải hành sự dè chừng, lúc nào cũng phải cẩn thận bị ám sát, độc
hại.
Mong ước trước giờ của ta là sau này sẽ trở một vị nhàn
vương, không cần quyền lực cũng được, chỉ mong giữ được mạng sống là tốt rồi.
Chẳng thể nào ngờ được, một ngày kia Uy vương Trần Duy Cẩn
lại tìm đến muốn hợp tác với ta. Hắn trước giờ không quan hệ với bất kỳ
thế lực nào, nhưng chẳng ai dám xem thường hay trêu vào hắn. Ta cũng
biết dạo gần đây, hắn có một số xích mích với thái tử, việc phải xác
nhập vào một phe cánh là không tránh được, chỉ không ngờ người hắn chọn
lại là ta.
Lúc đầu, ta cũng nghĩ rằng đây là âm mưu, muốn dụ ta
vào tròng. Nhưng cuối cùng, ta vẫn chọn hợp tác với hắn. Và đây chính là quyết định sáng suốt nhất trong cuộc đời của ta.
…
Phụ hoàng băng hà, mẫu phi tuẫn táng. Xung quanh ta chẳng còn ai là người thân nữa.
Đêm đó, cái đêm đưa phụ hoàng nhập lăng, Trần Duy Cẩn đã đến an ủi ta. Ta
chưa từng nghĩ có kẻ sẽ an ủi người khác bằng những lời khó nghe như
vậy. Nhưng như vậy, mới là Trần Duy Cẩn.
Quan hệ hai chúng ta là
hợp tác, nhưng không hiểu vì sao ta lại tin tưởng Trần Duy Cẩn gần như
là tuyệt đối đến như vậy. Có lẽ, là vì con người của hắn, có lẽ là vì
một người yêu thương thê tử hết lòng như hắn đem lại một niềm tin cho
người khác?
Có tin báo Uy vương bị ám sát, mất tích.
Nhận được tin tức, ta cảm thấy choáng váng. Nếu Uy vương thật sự chết…
Ta hiểu cũng không thể chỉ dựa vào Uy vương mãi như thế. Phải tự đứng lên gánh vác trách nhiệm rồi.
Trong những ngày đó, bầu trời thật u ám, âm mưu, lừa gạt, chém giết cứ liên
tiếp diễn ra. Ta đã chính thức bị vướng vào cuộc chiến tranh giành ngai
vị.
Tam hoàng huynh chết, ai cũng tự hiểu, người đứng sau cái
chết của tam hoàng huynh là ai. Thái tử, à không, à Phượng gia đã sử
dụng tới vũ lực công khai công kích những người chống đối.
Phượng gia từ sớm cũng đã phát hiện ra bí mật của ta, sau khi diệt xong tam hoàng huynh liền chĩa mũi nhọn vào ta.
Di chiếu được công bố, ta được chọn làm tân hoàng. Nhiều bá quan khi biết
được đã hoang mang một lúc lâu. Ta bấy giờ mới biết hoá ra phụ hoàng đã
lo nghĩ chu toàn như thế nào. Những nguồn trợ lực cho ta được ẩn náo rất sâu, không dễ bị phát hiện. Bây giờ, tất cả đã về trong tay của ta. Ít
nhất, hiện tại, ta cũng có thể đánh một trận sống mái với Phượng gia.
Nhìn vạn binh trước mắt, Phượng gia lại không ngờ rằng người đang giữ binh
phù của Trần Duy Cẩn không phải là tam hoàng huynh mà là ta.
Đúng lúc dầu sôi lửa bỏng đó, Uy vương xuất hiện. Hắn dẫn binh đánh nhau với Phượng gia, biến kinh thành thành một chiến trường. Cuối cùng, hắn giẫm lên hơn mấy ngàn thi thể của Phượng gia.
Khi đó, Uy vương đã nói rằng:
“Phượng Thành thất bại không phải vì ta, mà vì hậu nhân của hắn!”
Ừ, Phượng Thành cả đời suy tính, nhưng đến cuối cùng lại không tính được sự phản trắc của con cháu của hắn.
Phượng gia thất bại. Thái tử xem như cá nằm trên thớt. Cuối cùng, thái tử tự
kết liễu mạng sống của mình. Trước khi chết nói rằng:
“Mạng của ta không ai lấy được. Ta không thua…”
Cuộc chiến xem như hạ màn.
Điều nhức nhối là nhị hoàng huynh trong suốt cuộc chiến kia luôn làm kẻ bàng quan, không để lộ thế lực của mình ra, cũng chẳng ai làm gì được hắn.
Lễ đăng ngôi diễn ra chóng vánh. Ngày đó, Trần Duy Cẩn đã hỏi ta:
“Ước nguyện của ngài là gì?”
Ta suy nghĩ một lúc lại nói:
“Ta muốn khi ta làm vua. Ít nhất, những đứa con của ta có được tuổi thơ của mình.”
Ta không dám chắc có thể bảo toàn cho tất cả, nhưng ít nhất, ta thật sự
mong muốn chúng nó được trãi qua những ngày còn bé không phải lo nghĩ.
Trần Duy Cẩn nói hắn muốn lập vương phi mới. Ta ngạc nhiên, không phải hắn
luôn yêu vương phi của mình sao. Tại sao bây giờ lại muốn lập người mới?
Nghe hỏi, hắn nhíu mày nói rằng:
“Nàng xứng sao?”
À, hắn muốn nói nàng xứng đáng làm thê tử của hắn sao. Xứng đáng để hắn yêu không ư?
Chẳng lẽ ta phải kể lại từng sự tích tình trường của hắn? Nói rằng hắn rất
yêu thương nàng, rất đau nàng? Cả nhà Lương thừa tướng có thể thoát được tử tội mà chỉ chịu lưu đày biệt xứ cũng là một trong những việc hắn vì
nàng làm ra?
Ta khó xử! Lại nghĩ hắn bị thương chưa khỏi ảnh
hưởng đến đầu óc liền triệu tập thái y khám cho hắn. Hắn khó chịu ra
mặt, cuối cùng, toàn bộ thái y đều kết luận rằng Uy vương không còn bị
thương thế nào nữa. Khám qua bao nhiêu lần, toàn bộ thái y vẫn kết luận
như thế.
Đúng nha! Hắn trông hoàn toàn khoẻ mạnh, hành sự cũng y
như trước kia, hoàn toàn không có gì khác. Chỉ có… mỗi việc liên quan
đến nàng ấy là thay đổi. Chẳng lẽ chính hắn đã thay đổi sao?
Cuối cùng, ta cũng không tiện lên tiếng phản đối.
Uy vương phế phi, lập vương phi mới.
Ngày hôn lễ của hắn, ta không tham dự.
Hôm đó, nghe nói nàng đã xuất hiện, buổi lễ trở nên náo loạn. Mặc cho thám
tử huyên thuyên kể lễ, ta chỉ lưu ý mỗi tình tiết nàng trơ trọi một
mình, không người bảo vệ. Lại nhớ đến những lần ta gặp nàng trước kia,
mỗi khi không có Trần Duy Cẩn kề bên, trong mắt nàng chỉ toàn sự cô đơn…
Bây giờ, nàng thật sự trở nên cô độc rồi.
Ta thở dài không cho ý kiến, chỉ thầm nhủ:
“Này vương. Mong rằng sau này ngươi sẽ không phải hối hận vì quyết định hôm nay…”
——————-
Mấy năm trôi qua, ta càng lúc càng bận bù đầu, đến thời gian thở cũng không có, lại nghĩ đến bây giờ Uy vương cùng gia đình của hắn đang ở phương
Nam hưởng phúc mà uất hận.
Hắn dám quăng hết mọi việc lại cho ta, còn bản thân mình thì nhàn hạ tận hưởng như vậy ư?
Càng nghĩ càng hận, ta quăng tấu chương sang một bên, hạ lệnh:
“Trẫm sẽ đi vi hành đến phương Nam.”
…
Gặp Trần Duy Cẩn, ta chưa kịp hất cằm khinh khi hắn thì đã bị hắn quăng cho ta một ánh mắt không kiên nhẫn, lạnh nhạt nói:
“Ngài đến đây làm gì? Về kinh thành của ngài đi!”
Chỉ trong một câu vừa tỏ ý chán ghét vừa đuổi người?
Đương nhiên là ta không chịu bị đuổi đi đơn giản như vậy, cứ lì mặt ở lại.
“Ta đã không còn là thần tử của ngài nữa.”
“Trẫm không nhớ mình có đồng ý với tấu chương từ chức của ngươi nha…”
Hừ, cái tên Trần Duy Cẩn lại nhỏ mọn, đem việc năm xưa đổ lên đầu ta. Hắn
nói nếu lúc đó ta mở miệng nói ra mọi chuyện với hắn, có thể hắn sẽ suy
xét lại, sẽ không hồ đồ mà làm bậy.
Thật oan ức nha, không phải
hắn từng tuyên bố tất cả mọi chuyện là trách nhiệm của hắn, ai hắn cũng
không truy cứu sao? Tại sao ta lại bị liên luỵ, bởi vì ta là hoàng đế
sao? Có hoàng đế nào chịu oan khuất như ta không?
Số phận lại thật kỳ lạ.
Lần đầu tiên gặp Noãn Noãn, nàng mới hơn mười tuổi thôi. Mà ta đã xúc động đến mức đem trái tim cho đi.
Trần Duy Cẩn phát giác ra liền mang nữ nhi giấu đi không để ta tìm ra. Ta
thật sự nổi giận mà đánh nhau một trận với hắn, rồi quyết tâm không tìm
được rồi quyết không rời đi. Vào lúc đó, mấy quan đại thần lại tìm đến
năn nỉ ỉ ôi thỉnh ta hồi kinh. Ta vẫn chưa gặp lại Noãn Noãn nha. Thế là từ van xin nài nỉ tới bắt ép, Trần Duy Cẩn trói gô ta lại quăng lên xa
giá. Quãng đường hồi kinh của ta lại bi thống đến như thế. Sau này, ta
mới biết những quan đại thần kia xuất hiện ở đó đều có bàn tay của Trần
Duy Cẩn giấu phía sau.
Thống hận. Ta gào lên:
“Trần Duy Cẩn. Trẫm và ngươi thề không đội trời chung…”
Sau phút bồng bột, ta liền hối hận, Trần Duy Cẩn là phụ thân của Noãn Noãn nha… có thể… rút lại lời thề không?
Cuộc kháng chiến của ta dài đến sáu năm.
Một ngày nọ, Trần Duy Cẩn hỏi ta:
“Ngươi có thể mang lại hạnh phúc, bảo vệ Noãn Noãn cả đời hay không?”
Ta trầm ngâm, thú thật:
“Ta không dám chắc sẽ mang lại hạnh phúc cho nàng, nhưng, có một việc ta
dám khẳng định, ta sẽ không để nàng sống trong bóng tối.”
Phải, ta sẽ toàn lực bảo vệ nàng, ít nhất, không để nàng sống một đời bi thương như mẫu thân…