Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 147: Chương 147: Chín giọt linh dịch!




Nguyên lực phong bạo mang theo một hồi cuồng bạo lốc xoáy lượn vòng quanh, hơn nữa phong bạo này càng ngày càng lớn!

Vô Biên Sâm Lâm vốn là nơi nguyên lực sung túc, Diệp Viễn không chút kiêng kỵ hấp thu nguyên lực, tụ vào đan điền.

“Hả? Chuyện gì xảy ra thế? Nguyên lực phong bạo, này có gì đó không đúng!” Tô Nhất Sơn kinh ngạc nói.

Chính hắn đã từng đột phá Linh Dịch Cảnh, so nguyên lực phong bạo hắn tạo thành lúc ấy với Diệp Viễn quả không bằng.

Nguyên lực phong bạo của Diệp Viễn mang đến cho hắn một cảm giác giống như một mãnh thú trong nước lũ, dữ dằn vô cùng.

Cứ như thế, nguyên lực cuồng bạo mãnh liệt không ngừng tràn vào đan điền, chẳng phải là muốn làm vỡ tung đan điền ư?

“Hắc hắc, vỡ tung đó! Vỡ tung! Vỡ rồi thì để xem ngươi còn giả bộ thế nào!” Trong lòng Tô Nhất Sơn thầm cười trên nỗi đau của người khác.

Nhưng ngay lúc hắn hả hê, cổ áo bỗng nhiên bị người từ phía sau tóm lấy, xách lên giống như xách gà con.

Viên Phi xách Tô Nhất Sơn nhanh chóng lướt về phía xa xa, Nam Phong Chỉ Nhu bám theo phía sau bọn họ.

Nguyên lực Diệp Viễn đột phá phong bạo càng ngày càng lớn, đã sắp ảnh hưởng tới bên này. Vì vậy Viên Phi nhanh chóng quyết định, đưa mọi người cách xa một khoảng.

Tô Nhất Sơn bị xách lên cảm thấy ủy khuất và nhục nhã vô tận nhưng đối diện là một con yêu thú cấp ba, hắn có thể làm gì được?

Hắn cũng không muốn giống như huynh đệ Thường thị, bị những con viên hầu đáng chết kia xé thành mảnh nhỏ!

Viên Phi lắc mình mấy cái rơi vào khoảng xa, cách Diệp Viễn ước chừng trăm trượng.

Cho dù khoảng cách xa như vậy, bọn họ vẫn có thể cảm nhận được nguyên lực phong bạo dạt dào đó.

Khuếch trương nguyên lực phong bạo cũng không hề ngừng lại, ngược lại càng ngày càng lớn hơn.

Diệp Viễn ở giữa nguyên lực phong bạo, không có cảm giác với tình huống của ngoại giới, lúc này toàn bộ tinh thần của hắn đều đặt ở nguyên lực luyện hóa.

Không giống với nguyên lực cuồng bạo ngoại giới, nguyên lực trong cơ thể Diệp Viễn vô cùng nhu thuận.

Nếu như nói nguyên lực ngoại giới là dã thú cuồng bạo lỗ mãng thì “Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết” chính là người thuần phục mạnh mẽ. Trải qua nguyên lực tuần hóa, nó biến thành cực kì nghe lời.

Lúc này Diệp Viễn vận chuyển là công pháp tầng hai của phần người “Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết”, hắn cũng không nghĩ tới đột phá Linh Dịch Cảnh lại có thể cần số lượng nguyên lực mênh mông như thế.

Chẳng trách tên Linh Chá Thần Vương kia mạnh như vậy, đây mới là Linh Dịch Cảnh đột phá, nguyên lực cần thiết lại khổng lồ như vậy, nếu tiến vào Thần Vương Cảnh, còn cần bao nhiêu nguyên lực kinh khủng nữa đây?

Diệp Viễn giống như một con ong mật nhỏ cần cù, không ngừng dùng “Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết” tinh luyện nguyên lực, sau đó đưa vào đan điền.

Trong đan điền nguyên lực càng để lâu càng nhiều, làm đan điền của Diệp Viễn dần dần bành trướng lên!

Mà lúc này, trùng kích Linh Dịch Cảnh cũng đã đến ải quan trọng nhất, đó chính là tụ khí hóa dịch!

Có điều, Diệp Viễn cũng không quan tâm đến nguyên lực bên trong đan điền, vẫn như cũ, không ngừng tinh luyện nguyên lực, chuyển vận liên tục vào đan điền.

Đan điền của Diệp Viễn càng ngày càng căng, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, sẽ bể mất! Thật như mong muốn của Tô Nhất Sơn thì hắn chỉ mong đan điền căng vỡ mất!

“Không phải chứ? Diệp Viễn hắn vẫn còn luyện hóa nguyên lực ư? Đan điền của hắn bây giờ phỏng chừng sắp bể rồi? Hóa ra hắn vốn không biết làm sao để trùng kích Linh Dịch Cảnh, lại có thể trâng tráo nói muốn đánh cuộc với ta! Ha ha ha!” Tô Nhất Sơn cười trên nỗi đau của người khác.

Nam Phong Chỉ Nhu trừng mắt kịch liệt liếc hắn một cái, cả giận nói: “Ngươi câm miệng cho ta! Nếu như Diệp Viễn chết, Viên Vương cũng sẽ giết ngươi! Cho nên, ngươi vẫn nên cầu nguyện hắn sống sót thỉ tốt hơn. Chí ít như vậy, trên lý thuyết ngươi còn có còn có thể sống!”

Tô Nhất Sơn mặt đầy khinh thường nói: “Cứ cho là hắn đột phá Linh Dịch Cảnh cũng chỉ là Linh Dịch tầng một mà thôi! Ta cao hơn hắn một bậc nhỏ, ngươi cứ như vậy mà tin chắc rằng hắn có thể thắng được ta ư?”

Nam Phong Chỉ Nhu cười lạnh nói: “Lâm Thiên Thành lúc ấy không phải cao hơn Diệp Viễn một bậc nhỏ ư? Kết quả của hắn thì sao? Ngươi cho rằng Diệp Viễn là kẻ ngu, khi không nắm chắc dưới tình huống, sẽ đưa ra quyết đấu như vậy à? Ta dám khẳng định, chỉ cần hắn tiến vào Linh Dịch Cảnh, giết ngươi như giết chó!”

“Hừ! Vậy hắn phải đột phá Linh Dịch Cảnh mới được! Ngươi xem hắn, bây giờ có khác gì tự sát không?” Tô Nhất Sơn mạnh miệng nói.

Nam Phong Chỉ Nhu lần này lại không lên tiếng, hành động của Diệp Viễn thật không khác gì tự sát!

Lúc này Diệp Viễn đang tụ khí hóa dịch, không phải luyện hóa nguyên lực. Võ giả đan điền lớn hơn nữa cũng không chứa nổi nhiều nguyên lực như vậy!

Nam Phong Chỉ Nhu nhìn Diệp Viễn ở phía xa, trong mắt tràn đầy lo âu.

Ngược lại ánh mắt Viên Phi sáng quắc, nhìn chằm chằm Diệp Viễn, cả khuôn mặt nhìn không ra là lo âu hay là yên tâm.

Diệp Viễn tất nhiên không biết ý nghĩ của bọn họ, ngay lúc đan điền của hắn sắp bị căng nứt, một cỗ khí lưu ấm áp tràn vào đan điền, bao bọc những nguyên lực bạo đông lại.

Cỗ khí lưu này chính là dược lực do Trùng Linh Đan hóa thành!

Dược lực này giống như một cái túi chặt vậy, bọc chặt toàn bộ những nguyên lực bành trướng kia, cho dù chúng nó bành trướng ra sao cũng không tạo nên chuyện gì.

Dưới sự giúp đỡ của dược lực Trùng Linh Đan, đan điền của Diệp Viễn hóa lớn nhỏ, khôi phục rất nhanh. Mà những nguyên lực luyện hóa tiến vào kia bị dược lực ép ngược trở lại!

Rốt cuộc, nguyên lực trong cơ thể Diệp Viễn đạt tới bão hòa, hắn không thể nào tiếp tục luyện hóa nguyên lực, ngay sau đó bắt đầu dựa theo pháp môn tụ khí hóa dịch của “Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết”!

Công pháp một khi vận chuyển, nguyên lực bên trong đan điền bắt đầu tạo thành một luồng khí xoáy!

Cùng lúc đó, dược lực Trùng Linh Đan và những nguyên lực bị luyện hóa tan rã kia tụ lại một chỗ, khiến cho nguyên lực bên trong đan điền Diệp Viễn trở nên to lớn hơn!

Trùng Linh Đan vốn chứa một số lượng lớn nguyên lực, dưới tác dụng của dược liệu khác, phụ trợ võ giả đột phá Linh Dịch Cảnh.

Dược phương Trùng Linh Đan không là gì với Diệp Viễn nhưng ở Tần quốc tuyệt đối có thể gây ra một hồi tinh phong huyết vũ.

Đây là điều Diệp Viễn biết, đan dược phụ trợ trùng kích Linh Dịch Cảnh tốt nhất.

Dưới sự dẫn đường của “Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết”, luồng khí xoáy bên trong đan điền Diệp Viễn càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng ngưng luyện!

Vốn là nguyên lực không có hình thái, lúc này lại bên trong đan điền của hắn biến thành mông lung sương mù!

Có điều lúc này sương mù cũng không ổn định, vẫn chưa hình thành nguyên lực thể lỏng chân chính.

Lúc này cũng là thời điểm mấu chốt nhất của tụ khí hóa dịch rồi!

Những sương mù này nhìn thì giống như chỉ cách nguyên lực thể lỏng một bước ngắn nhưng lúc này cũng là thời điểm không ổn định nhất, một khi xảy ra phản phệ, nguyên lực sẽ khôi phục rất nhanh hình thái ban đầu.

Võ giả nhẹ thì cảnh giới thụt lùi, nặng thì đan điền bị tổn thương, ảnh hưởng đến tu hành sau này!

Chỗ lợi hại của “Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết” chính là ở sự bá đạo vô song của nó, pháp quyết hung hăng như vậy làm sao có thể để những sương mù này có cơ hội phản phệ?

Dưới cường thế áp bách “Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết”, những sương mù này rốt cuộc tiếp tục cùng nhau ngưng tụ!

“Tách!”

Từng giọt thái nguyên lực rơi xuống, “Linh Dịch” tầng một hoàn toàn thành hình!

Nhưng đây vẫn chỉ mới bắt đầu!

“Tách, tách...”

Một giọt “Linh Dịch” rơi, cuối cùng có chín giọt “Linh Dịch” hoàn toàn thành hình!

“Cửu Linh Dịch sao? Không nghĩ tới lần này đột phá lại hoàn mỹ vậy, mạnh hơn đời trước quá nhiều!” Diệp Viễn thở dài nói.

Có điều, đột phá của Linh Dịch Cảnh cũng chưa kết thúc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.