Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 73: Chương 73: Dẫn Hồn Hương




“Lục Nhi! Lục Nhi!” Diệp Viễn quay trở về chỗ ở, lớn tiếng tìm kiếm Lục Nhi, nhưng không có ai trả lời cả.

Diệp Viễn hết sức nghi hoặc, đáng lẽ Lục Nhi phải ở đây đợi hắn xuất quan mới đúng, đi đâu rồi nhỉ?

Lục Nhi lanh lợi như thế, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, chắc chắn sẽ để lại ám hiệu gì đó, nhưng Diệp Viễn tìm kiếm khắp nơi ở cũng không phát hiện manh mối gì.

Hỏi hết mọi người xung quanh, cũng không ai biết cả.

Trương Hằng lòng dạ thật thâm độc, lựa chọn thời gian đúng vào lúc diễn ra giờ lên lớp, nên đúng vào thời điểm ấy hầu như tất cả học viên đang lên lớp.

Lục Nhi sau khi vào học viện, vẫn luôn theo sát Diệp Viễn, chỉ khi nào Diệp Viễn lên lớp cô ấy mới lên lớp.

Diệp Viễn bế quan, cô cũng không còn tâm trạng lên lớp nữa, ngược lại để cho Trương Hằng có dịp Thừa nước đục thả câu.

“Kì lạ, Lục Nhi rốt cuộc là đã đi đâu rồi nhỉ? Chẳng lẽ ở Vũ Đan học viện lại có người dám làm chuyện bắt cóc này sao?” Diệp Viễn ngồi xuống ghế bên cạnh, trầm tư suy nghĩ.

Có khi nào Lục Nhi đi tìm Đường Vũ rồi không nhỉ?ở đây, Lục Nhi cũng chỉ có một người bạn là Đường Vũ thôi.

Nhắc đến Đường Vũ, Diệp Viễn nhẹ cả lòng, đang định đi kiếm Đường Vũ thì âm thanh của tiếng gõ cửa vang lên.Mở của ra, ngoài Đường Vũ ra thì còn là ai nữa?

Đường Vũ vừa thấy Diệp Viễn, không kiềm nổi vui mừng nói: “ta ước chừng sư đệ chắc đã xuất quan rồi, nên mới qua đây để xem sao, không ngờ vừa may gặp mặt. Ấy? Đệ..đã đạt mức Lục trùng nguyên khí rồi ư?”.

Đường Vũ ngẩn người, sự tiến bộ của Diệp Viễn khiếp người quá!

Bản thân hắn được Diệp Viễn tặng đan, không lâu trước mới nhấp nhô đột phá thành Lục trùng nguyên khí.

Một tháng trước, Đường Vũ lần đầu tiên gặp Diệp viễn, lúc đó hắn mới có Nhất trùng nguyên khí.Một tháng sau, không ngờ Diệp Viễn lại bằng cảnh giới với hắn.

Nhớ lại Diệp Viễn chỉ với Nhất chỉ là đã kết liễu được Cửu Ảnh, Đường Vũ tin rằng, nếu như hắn và Diệp Viễn quyết đấu với nhau, Diệp Viễn tuyệt đối có thể kết liễu hắn.

Đường Vũ hiện giờ cảm nhận được Diệp Viễn trước mặt hắn như con rồng thoát khỏi vực sâu, một mạch bay thẳng lên trời cao không ai có thể ngăn cản được nữa!.

Đường Vũ chìm đắm trong sự kinh ngạc, không hề nhận ra sắc mặt của Diệp viễn không hề tốt.

Diệp Viễn nhìn phía sau của Đường Vũ, tin chắc chỉ có một mình hắn đến đây, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Hắn vẫy vẫy tay, không hề bận tâm đến sự kinh ngạc của Đường Vũ, mở miệng nói: “sao huynh lại đến đây một mình?”.

Đường Vũ ngớ người, nghi hoặc hỏi: “không phải một mình huynh, thì còn có thể là mấy người?”

Diệp Viễn chau mày: “mấy ngày nay đệ bế quan, Lục Nhi không đến kiếm huynh sao?”.

Đường Vũ trong lòng kinh ngạc, lắc đầu nói: “không có, mấy ngày nay huynh cũng rất bận không hề thấy Lục Nhi đâu cả, cô ấy cũng không hề đến tìm huynh. Sao thế! Chẳng lẽ Lục Nhi xảy ra chuyện gì rồi hả?”

Diệp Viễn trước sau có chút tinh thần bất an: “sau khi xuất quan đệ đã tìm cô ấy cả nữa ngày nay nhưng vẫn không tìm thấy, đệ có một dự cảm rất không tốt, cảm giác như có chuyện gì xảy ra với Lục Nhi thì phải?”.

“Có lẽ Lục Nhi đợi đệ đợi đến phát chán, nhất thời ham chơi chạy ra ngoài rồi. Nơi đây là Vũ Đan học viện, chắc không thể xảy ra chuyện gì được đâu, Diệp Viễn không cần phải lo lắng”. Đường Vũ khuyên nhủ.

Diệp Viễn than thở nói: “Mong là như vậy!”.

Trong phòng bỗng chốc trở nên yên ắng, nỗi bất an trong lòng của Diệp Viễn càng ngày càng lớn.

Hắn đột nhiên đứng dậy nói với Đường Vũ: “Đường huynh xin về đi, đệ vẫn cảm thấy có chút gì đó không ổn, đệ phải đi tìm cô ấy.”

“Đệ cũng đi nữa! hai người tìm thì cơ hội tìm được cũng cao hơn mà!” Đường Vũ nói.

Diệp Viễn lắc đầu nói: “không cần đâu, một mình ta đi là được rồi!”.

Nói xong, Diệp Viễn tiện tay cầm một bộ y phục của Lục Nhi rồi đi ra ngoài.

Diệp Viễn không đi kiếm theo kiểu không có phương hướng, hắn đi thẳng đến phòng luyện đan tìm Phong Nhược Thanh.

Sau khi từ Hoàng Thành trở về, Phong Nhược Thanh chẳng những đột phá cảnh giới mà còn lĩnh hội được nhiều điều về “Âm Dương Phân Lưu Thuật”.

Mấy ngày nay Diệp Viễn bế quan, bà ta cũng tranh thủ ở trong phòng luyện đan luyện Âm Dương Phân Lưu Thuật.

Phong Nhược Thanh nhìn thấy Diệp Viễn cũng có chút ngạc nhiên, nhưng mà Diệp Viễn không hề cho bà ta có cơ hội mở lời.

“Ta muốn mượn phòng luyện đan của bà dùng một lúc, chuẩn bị giùm ta mấy loại dược liêu này”.

Tiện tay ném cho Phong Nhược Thanh một mảnh giấy, Diệp viễn đi thẳng vào phòng luyện đan làm như là cái phòng luyện đan này là của nhà hắn vậy!.

Lời lẽ này của Diệp Viễn y như là đang ra lệnh cho bà ta vậy, đối với thái độ này của Diệp Viễn bà ta cực kỳ tức giận, nhưng điều kỳ lạ là không hề thể hiện ra ngoài. Bởi vì trước giờ bà ta chưa hề thấy thần sắc của Diệp Viễn đáng sợ đến thế.

Phong Nhược Thanh tâm tư cận trọng, biết chắc rằng nhất định đã xảy ta chuyện gì đó.

“Thôi đi thôi đi! ai biểu ta nợ ân tình của hắn chứ!”.

Phong Nhược Thanh thở dài một cái, y như tỳ nữ ngoan ngoãn đi chuẩn bị dược liệu mà hắn cần.

Nếu như để người khác thấy đường đường một Trưởng công chúa của nước Tần mà lại đi làm loại việc này, há chẳng phải là khiến người khác sợ đến rớt cả hàm ra ngoài sao?

Không lâu sau Phong Nhược Thanh đã quay trở lại, dược liệu mà Diệp Viễn cần cũng chỉ là những loại dược liệu bình thường, không khó để kiếm. Với thân phận của Phong Nhược Thanh dĩ nhiên là không cần phải tốn nhiều công sức là có thể kiếm được.

Chỉ là Phong Nhược Thanh rất hiếu kỳ, không biết rốt cuộc Diệp Viễn định bào chế cái gì?

Dược liệu mà Diệp viễn cần không hoàn toàn là dược liệu, còn có một số loại nguyên liệu khác, những nguyên liệu này không thể nào bào chế ra đan dược được.

Đưa nguyên liệu cho Diệp Viễn, Phong Nhược Thanh không kiềm nổi hỏi: “có nhiều loại không phải là dược liệu, ngươi lấy những nguyên liệu này để bào chế cái gì vậy?”.

Diệp Viễn nhận lấy nguyên liệu, thờ ở nói: “bà không cần bận tâm, cứ thể mà làm, nổi lò lên!”.

“Ngươi! Ngươi coi ta như người hầu của ngươi sao?” Phong Nhược Thanh nổi giận, tên tiểu tử nhà ngươi đúng là chẳng xem ai ra gì.

“Nếu không giúp đỡ thì tránh sang một bên, đừng cản trở ta!” lời nói của Diệp Viễn càng ngày càng lạnh lùng.

Phong Nhược Thanh như ma xui quỷ khiến tiến đến Hồng Liên Đỉnh, giúp Diệp Viễn mở Địa hỏa.

Thấy vậy Diệp Viễn cũng chẳng hề có biểu hiên gì, hắn giờ đây trong lòng nóng như lửa đốt nhưng cũng biết rõ là càng gấp càng phải bình tĩnh, không được loạn cả thế trận.

Nổi lửa, Diệp Viễn bắt đầu bào chế.

Lần bào chế này không hề kinh thiên động địa, chỉ là một số thủ pháp bào chế cực kỳ đơn giản nhưng đối với những loại thủ pháp này Phong Nhược Thanh trước giờ không hề thấy qua.

Không có bước phối dược, cũng không có bước bào chế dược phôi, Diệp Viễn dẫn lửa để tôi luyện nguyên liệu, nhìn có vẻ như rất đơn giản.

Nửa canh giờ sau, thành quả mà Diệp Viễn bào chế đã xong, đó là một cây phấn viết, chỉ là bề ngoài của nó là màu đen.

“Đây là gì vậy?” Phong Nhược Thanh lần nữa hiếu kỳ hỏi.

“Dẫn Hồn Hương!”

Lần này Diệp Viễn không hề từ chối trả lời, chỉ là trong lúc nói chuyện, thở ra một hơi thật dài, lúc này lòng ngực cứ đập liên hồi tỏ vẻ thấp thỏm.

“Dẫn Hồn Hương? Cái này dùng để làm gì?” Phong Nhược Thanh trước giờ chưa hề nghe qua vật này, hiếu kỳ hỏi.

Diệp Viễn không trả lời, mà đem Dẫn Hồn Hương ném vào bộ y phục mà hắn mang tới, sau đó một tay một chiêu, phát ra một ngon lửa, nhiệt độ của ngọn lửa cực cao, trong chớp mắt bộ y phục của Lục Nhi bị thiêu cháy thành một làn khói màu xanh.

Nhưng điều thần kỳ là, làn khói màu xanh đó trong không trung ngưng lại không tan.

Một lúc sau, làn khói xanh bắt đầu di chuyển, Diệp Viễn cũng di chuyển theo.

“Ngươi đi đâu Vậy? “Phong Nhược Thanh không hiểu gì, liền hỏi.

Diệp Viễn chẳng màng đến bà ta, đi theo làn khói xanh đó bước ra ngoài.

Phong Nhược Thanh do dự một hồi, cũng đi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.