Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 152: Chương 152: Dược thần hồn điển!




Nghe Diệp Viễn nhắc đến Thần Cảnh, trên mặt Cơ Chính Dương cũng lộ ra thần sắc khao khát.

“Thần Cảnh sao? Thật đúng là một ý nguyện vĩ đại! Vân nhi, vi phụ tin tưởng ngươi có thể phá giải mê cục của mười vạn năm, bước vào Thần Cảnh!”

Cơ Chính Dương nghe thấy Diệp Viễn cuồng vọng như thế nhưng vẫn không chút do dự lựa chọn tin tưởng.

“Phụ thân, ngươi lại có thể đem hài nhi đưa tới hạ giới chuyển thế trọng sinh, thần hồn của ngươi đến cuối cùng đã đạt tới cảnh giới gì?” Diệp Viễn nói ra nghi ngờ trong lòng mình.

Thần hồn của Diệp Viễn kiếp trước cũng vô cùng cường đại, nhưng mà hắn lại không làm được chuyện chuyển thế trọng sinh, càng không cần phải nói đến chuyện khiến cho người khác chuyển thế sống lại.

Cho nên hắn rất tò mò, phụ thân tới cùng đã mạnh đến mức nào, lại có thể khiến cho mình chuyển thế trọng sinh!

Cơ Chính Dương cười nói: “Chỉ cần ngươi giác ngộ được Thần Hồn Dược Điển, dựa vào thiên tư ngộ tính của ngươi, đạt tới cảnh giới của ta cũng không phải việc khó!”

“Thần Hồn Dược Điển? Lẽ nào chính là những kim sắc văn tự đã tiến vào trí óc của ta kia?” Diệp Viễn kinh ngạc nói.

“Không sai! Lúc đó cảnh giới thần hồn của vi phụ đột nhiên tăng mạnh, cũng đều là nhờ công hiệu của mỗi ngày tìm hiểu Thần Hồn Dược Điển.”

“Thì ra là như vậy! Trách không được phụ thân có thể luyện chế ra bán bộ thần đan, thì ra là có được bí điển thần kỳ như vậy! Lẽ nào, thần hồn của phụ thân đã đạt tới bán bộ Thần Cảnh trong truyền thuyết?” Trong lòng Diệp Viễn vô cùng kinh ngạc.

Cơ Chính Dương lắc đầu cười nói: “Cái gì bán bộ thần đan, đều là do Cơ Thương Lan bày ra, đan dược kia nhiều nhất so với Cửu giai đỉnh phong đan dược mạnh hơn một chút mà thôi, làm sao là bán bộ thần đan? Còn về cảnh giới thần hồn, ta còn cách rất xa bán bộ Thần Cảnh! Nếu như ta đạt tới Bán Thần Chi Cảnh, Cơ Thương Lan làm gì có cơ hội xuống tay với ta? Có điều, càng tìm hiểu Thần Hồn Dược Điển thì càng cảm thấy Thần Cảnh hư vô mờ mịt!”

Diệp Viễn cũng đã từng là Thần Vương chi cảnh, tự nhiên có thể hiểu được Thần Cảnh hư vô mờ mịt.

Nhưng mà nghe Cơ Chính Dương nói như vậy, hắn càng cảm thấy tiền đồ vô cùng khó khăn.

Thần Hồn Dược Điển này huyền bí như thế, vẫn không cách nào trợ giúp phụ thân đặt chân vào Thần Cảnh sao?

“Phụ thân, người từ chỗ nào lấy được Thần Hồn Dược Điển này vậy, tại sao hài nhi chưa từng nghe nói qua?” Diệp Viễn hiếu kỳ nói.

“Thần Hồn Dược Điển này là vi phụ lấy được từ Thần Vẫn Sơn Mạch, nhưng mà quyển này chẳng qua chỉ là tàn thiên, đến nay ta vẫn không biết được lai lịch của nó. Lúc ta lấy được nó, nó chỉ là một quyển thư tịch rách nát, vô cùng tầm thường. Nhưng thời điểm ta dùng thần thức xem xét nó, những kim sắc văn tự này lại tự động khắc vào bên trong thần hồn của ta, không cách nào lấy ra được, chỉ có thể mỗi ngày tiến hành tìm hiểu. Cho đến lúc cảnh giới thần hồn của ta có đột phá, mới có thể miễn cưỡng thao túng những kim sắc văn tự này.” Cơ Chính Dương giải thích.

“Thế nhưng lại là Thần Vẫn Sơn Mạch! Trách không được lúc phụ thân đi xuống mười năm trước, từng liên thủ với nhiều vị Thần Vương cường giả cùng xông vào Thần Vẫn Sơn Mạch, có lẽ là lần đó lấy được Thần Hồn Dược Điển?” Diệp Viễn lộ ra vẻ bừng tỉnh.

Thần Vương cường giả đích xác là tồn tại đứng đầu ở Thần Vực, nhưng mà thiên hạ rộng lớn không phải nơi nào bọn họ cũng có thể vào được.

Tại Thần Vực, có một số tuyệt địa, cho dù là Thần Vương cường giả tiến vào, không cẩn thận một chút cũng sẽ gặp nguy hiểm!

Thần Vẫn Sơn Mạch chính là một trong số đó!

Nhìn tên mà nghĩ, ngay cả Thần Cảnh cường giả cũng muốn đi xuống đó, Thần Vương cường giả thì tính là gì?

Đương nhiên, liên quan tới Thần Vẫn Sơn Mạch còn có cách nói khác vô số năm trước, nơi này đã từng xảy ra một trận đại chiến, tham dự đều là Thần Cảnh cường giả! Rất nhiều Thần Cảnh cường giả đã bỏ mình trong trận chiến này, cho nên nơi này sau đó được gọi là Thần Vẫn Sơn Mạch.

Có điều thời gian trôi qua quá lâu, đến cuối cùng cách nói nào mới là chính xác, đã không thể kiểm chứng được nữa.

Chỉ có thể chắc chắn một điểm, đó chính là Thần Vẫn Sơn Mạch là nơi phi thường nguy hiểm, cũng là nơi có nhiều cơ hội lớn!

Thần Hồn Dược Điển này nói không chừng chính là tu hồn pháp quyết do một vị Thần Cảnh cường giả nào đó để lại!

Cơ Chính Dương gật đầu nói: “Không sai, chính là lần đó lấy được. Ngươi bây giờ cũng đã thấy qua Thần Hồn Dược Điển rồi, hẳn đã biết sức hấp dẫn của nó. Ta lúc ấy cũng không cách nào nắm bắt được những kim sắc văn tự này, cho nên tạm thời liền không nói cho ngươi biết. Sau đó lúc ta định đem Thần Hồn Dược Điển truyền cho ngươi, lại không ngờ xảy ra nhiều chuyện như vậy. Haiz... Thật là tạo hóa trêu ngươi! Dựa vào thiên tư của ngươi, nếu như cho ngươi thời gian mấy trăm năm tìm hiểu Thần Hồn Dược Điển, nói không chừng thật có thể đạt tới Bán Thần Chi Cảnh!”

Đối với Thần Vương cường giả mà nói, thời gian mấy trăm năm không tính là dài, có lẽ chỉ là thời gian một lần bế quan mà thôi.

Cơ Chính Dương chẳng qua cho Diệp Viễn thời gian hạn định mấy trăm năm, có thể thấy hắn đối với thiên phú của con trai mình có bao nhiêu tự tin!

Diệp Viễn nghe vậy lại nói: “Phụ thân, nói không chừng đời này mới là cơ hội của ta! Đời trước ta hoang phế võ đạo, cho dù có được Thần Hồn Dược Điển, cũng không chắc chắn có thể đạt tới Bán Thần Chi Cảnh. Đời này ta sẽ chuyên tâm vào võ đạo, theo đuổi cảnh giới Thần Cảnh tối cao, tuyệt đối sẽ không để cho phụ thân thất vọng!”

Cơ Chính Dương cười nói: “Ta tất nhiên sẽ không thất vọng. Vi phụ đã quan sát cái thân thể mới này của ngươi, ngươi tu luyện vô cùng tốt, nền tảng cũng vô cùng vững chắc. Ngưng tụ Cửu Linh Dịch, thần hồn lột xác cũng vô cùng hoàn mỹ. Chỉ cần từng bước từng bước tiến lên, sau này bước vào Thần Cảnh tuyệt không phải là mơ hảo! Được rồi, thời gian không còn nhiều nữa, vi phụ phải đi rồi. Sau này vi phụ không ở bên cạnh ngươi, ngươi phải chăm sóc thật tốt cho chính mình!”

Đang lúc nói chuyện, thân ảnh Cơ Chính Dương càng lúc càng mờ nhạt, đó là dấu hiệu tàn hồn sắp biến mất!

Hốc mắt Diệp Viễn trong nháy mắt lại trở nên mơ hồ, thật không dễ dàng cha con mới được đoàn tụ, nhưng lại vội vã như thế.

Lần này từ biệt, chính là vĩnh viễn!

Diệp Viễn liều mạng muốn bắt lấy Cơ Chính Dương, nhưng mà trong tức khắc tàn hồn liền biến mất, hắn làm sao tóm được?

“Phụ thân, ngươi yên tâm, hài nhi đã lớn rồi, ta sẽ chăm sóc tốt cho bản thân! Tương lai ta nhất định sẽ bước vào Thần Cảnh, lên trời xuống đất, nhất định sẽ tìm được cách khiến người sống lại!” Diệp Viễn rưng rưng nói.

“Ha ha, đứa nhỏ ngốc, sinh tử là do trời định, ngươi chỉ cần... chính mình sống tốt... là tốt rồi...”

Tàn hồn của Cơ Chính Dương càng lúc càng nhạt, càng lúc càng nhạt, cuối cùng hóa thành hư vô...

Lần nữa nhìn phụ thân rời mình mà đi, tim Diệp Viễn như bị đao cắt. Hắn chỉ hận chính mình quá yếu, nếu như hắn lúc đầu cũng có thực lực như phụ thân, nhất định có thể lưu lại thần hồn của phụ thân, thậm chí khiến người cải tử hồi sinh.

Mà bây giờ, hắn cái gì cũng không làm được!

Diệp Viễn lần nữa cảm nhận sâu sắc cảm giác bất lực, loại cảm giác này hắn vô cùng không thích.

“Cuộc đời này của Diệp Viễn ta nhất định phải bước vào Thần Cảnh! Thiên địa bất nhân, coi vạn vật như trò đùa! Diệp Viễn ta muốn đi ra khỏi đại đạo của mình, nghịch lại với ông trời!”

Lúc này, Diệp Viễn đã trở về với thực tại, ngửa mặt lên trời thét một tràng dài.

Đến lúc này, Linh Dịch Cảnh rốt cuộc đã bị Diệp Viễn đột phá hoàn thành!

Thiên địa dị tượng dần tiêu tan thối lui, phảng phất như chưa từng xuất hiện.

Viên Phi mang theo hai người Nam Phong Chỉ Nhu đang hôn mê cùng với Tô Nhất Sơn tới trước mặt Diệp Viễn, Diệp Viễn vẫn chưa khôi phục hoàn toàn từ trong bi thương trở lại, nhìn thấy Tô Nhất Sơn liền không khỏi dâng lên sát ý!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.