Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 63: Chương 63: Hắn thật biết luyện đan?




“Tốt thôi, trái lại ta phải xem xem, rốt cuộc đan dược cấp hai được hắn luyện ra hình thù ra sao đây! Đến lúc cầm lên thì chả khác gì đống bả thuốc, chỉ bỏ vô cho đủ số thôi!”

Vạn Uyên vốn định làm Diệp Viễn khó chịu, nhưng không ngờ tới chính bản thân cũng bị cuốn vào trong.

Nhưng hắn ta không tin, Diệp Viễn có thể luyện ra đan dược. Cho dù, hắn ta tbiết luyện đan thật đi nữa thì cũng không tài nào luyện chế ra được đan dược cấp hai.

Chỉ cần Diệp Viễn luyện chế không ra đan dược cấp hai, mọi chuyện sẽ quá tốt.

Tới lúc đó, ta sẽ đổ thêm dầu vào lửa, còn sợ Diệp Viễn không bị đá ra cửa chính của Hội công luyện dược sư sao?

“Ngươi vẫn còn bận tâm lo lắng chỉ số thông minh ngay của chính mình nữa à, chuyện của ta không cần hắn phải bận lòng.”

Nói dứt, Diệp Viễn không đếm xỉa đến Vạn Uyên, hướng về phía kho dược đi.

Khi đi ngang qua Phong Nhược Tình, hắn đột ngột mỉm cười, truyền âm: “Lát nữa đừng có mà chớp mắt, nhìn kỹ nha!”

Phong Nhược Tình mặt hơi đổi sắc, ngạc nhiên nhìn về hướng Diệp Viễn, thì hắn ta đã vào trong kho dược rồi.

“Lẽ nào, hắn ta sắp sử dụng Âm Dương Phân Lưu Thuật, mới muốn ta chú ý xem chăng? Hắn ta thật biết Âm Dương Phân Lưu Thuật sao?”

Phong Nhược Tình vốn cho rằng, sau lưng Diệp Viễn nhất định có vị đại sư phụ luyện đan cực mạnh, nên Diệp Viễn mới có được những kiến thức lý luận cao thâm sâu đến thế.

Nhưng Âm Dương Phân Lưu Thuật cần phải luyện tập rất nhiều mới có thể luyện thành, mới tập luyện thì tuyệt đối không thể luyện thành được, còn để luyện thành công thì phải mất khá nhiều thời gian, chí ít cũng phải năm năm.

Thế nhưng Diệp Viễn chỉ mới mười lăm tuổi, chả nhẽ mười tuổi hắn ta đã bắt đầu tập luyện rồi sao? Nhưng võ thuật của Diệp Viễn thì quá tệ, nguyên lực chống đỡ của hắn là từ đâu ra?

Phong Nhược Tình nghĩ mãi cũng không ra, đành bỏ qua.

Phong Nhược Tình chợt tỉnh giấc, lại phát hiện ra bầu không khí có chút gì đó không thoải mái. Tất cả mọi người đang chăm chú nhìn, ánh mắt có gì đó hơi kỳ lạ.

“Diệp Viễn đang làm gì thế? Hắn ta chỉ tùy tiện chọn thảo dược, định luyện đại hay sao?”

Vạn Uyên cười lạnh lùng: “Ta đã nói hắn ta không biết mà? Mọi người nhìn kìa, cả nhìn hắn ta cũng không thèm nhìn, nắm một núm thảo dược liền đi, mà chả thèm xem xét kỹ, có ai chọn thảo dược lại chọn như thế này không?”

“Đúng đó, chẳng phải là đem chúng ta ra làm trò đùa sao? Dược liệu trong kho dược, có hình dáng bên ngoài không khác nhau mấy, không kỹ lưỡng phân biệt vốn không thể nhìn ra, hắn ta cũng quá tùy tiện rồi!”

Vương Kim Phúc và Tôn Kiến Minh sắc mặt khá là tệ.

Họ đương nhiên biết rõ bên trong kho dược có rất nhiều dược liệu để hỗn độn xáo trộn, đánh lừa tai mắt, cũng chỉ để kiểm tra nhãn lực của các dược sư.

Thế mà biểu hiện của Diệp Viễn quá nghiệp dư, khiến họ có cảm giác bị lừa gạt.

Nhìn thấy biểu hiện của Diệp Viễn, trong lòng Vạn Uyên càng khẳng định Diệp Viễn không biết luyện đan.

Thấy được sắc mặt của hai hội trưởng, trong lòng hắn ta khoái chí vô cùng.

“Diệp Viễn, hắn tự tìm cái chết đừng trách ta! Hôm nay dù Diệp Hàng có đến cũng không cứu được hắn!” Vạn Uyên trong lòng cười thầm.

“Phong cô nương, không phải là ta ba qua lắm chuyện, hắn ta thật là không biết luyện đan?” Vương Kim Phúc không nhịn được liền chất vấn.

Ở đây, chỉ có mỗi Phong Nhược Tình là biết được năng lực của Diệp Viễn, vì thế cô chẳng thấy kỳ lạ.

“Mong hội trưởng đại nhân nhẫn nại xem hết, cuộc sát hạch đã bắt đầu thì cứ để Diệp Viễn hoàn thành cuộc thi. Nếu như hắn ta thực sự như thế, ta Phong Nhược Tình gánh mọi trách nhiệm!”

Lời nói Phong Nhược Tình tuy rất cung kính nhưng lại hết sức tin tưởng Diệp Viễn.

Với Phong Nhược Tình, Vương Kim Phúc có tí hiểu biết, cô là người thận trọng, nhưng không biết vì sao hôm nay lại đứng cùng phía tiểu bối làm loạn.

“Phong cô nương đã biết rõ thực lực của đan sư, không thể nào không phân biệt được đâu là người mới đâu là người trong nghề sao? Chỉ nhìn cái cách chọn thảo dược thì cũng đủ biết hắn ta là người ngoại đạo, ngoài ngành, Phong cô nương còn cùng hắn ta náo loạn?” Vương Kim Phúc chau mày.

Phong Nhược Tình thân phận đặc biệt, tương lai rất có khả năng trở thành hoàng gia hoặc là vị đại đan sư.

Hội công luyện dược sư tuy không sợ triều đình, nhưng suy cho cùng nước Tần cũng thuộc phạm vi cai quản của triều đình, không đến vạn bất đắc dĩ, đôi bên cũng không tự vạch rõ ranh giới. Chính vì thế mà Vương Kim Phúc vẫn nhẫn nại nói với Phong Nhược Tình.

Phong Nhược Tình ngược lại cười: “Ta còn những lời nói đó, Vương hội trưởng không cần nhẫn nại, cũng có thể là ta lại làm ông thất vọng? Có lúc, mắt nhìn thấy chưa chắc là sự thật.”

Vương Kim Phúc thấy Phong Nhược Tình vẫn kiên trì, trong lòng khó chịu. Ông ta trái lại muốn xem xem rốt cuộc Diệp Viễn đang giở trò gì. Dù gì lời nói cũng đã nói ra rồi, nếu như Diệp Viễn thực sự đem hội quán luyện dược sư ra làm trò đùa thì đánh chết hắn ta, tin rằng Phong Nhược Tình cũng không có gì để nói.

“Mọi người nhìn kìa, Diệp Viễn ra rồi kìa!”

“Này... thế có phải là quá nhanh rồi không?”

“Hắn ta vốn dĩ chỉ là kẻ ngoại đạo, ngoài ngành?”

“Đúng thế, mới vô đây mà chưa gì hắn ta đã trở ra rồi.”

“Mọi người nhìn kìa, hắn ta mang ra ít dược liệu, đoán chừng số lượng ít như thế có đủ để cho một lần luyện chế không?”

“Hắn ta chẳng qua cũng chỉ là vò đã mẻ lại còn sứt, chẳng phải đối với bản thân quá tự tin rồi sao?”

“Phí lời, hắn ta đương nhiên là kẻ bất cần rồi! Cho dù là một đại đan sư đi thì cũng chả bảo đảm bản thân lần nào cũng luyện chế thành công đan dược cấp hai? Chả nhẽ, Diệp Viễn là yêu quái. Công suất luyện đan thành công là 100%?”

Hành động của Diệp Viễn dẫn dắt những lời nói cay độc, nhưng hắn ta không nghe thấy. Đương nhiên, dù hắn ta có nghe thì cũng chẳng bận tâm.

Vào trong phòng luyện đan, Diệp Viễn chỉ thuận tay lấy các dược liệu rồi ném chúng lên kệ, tiếp đó phân chia chúng làm hai phần, trực tiếp bắt đầu luyện phôi dược, các khâu phối hợp rất chặt chẽ.

Từ lúc chọn nguyên liệu tới giờ còn chưa tới một khắc, lần cử động này của hắn ta gây ra huyên náo.

Trong đại sảnh, bất kể là học viên hay các vị đan sư của hội công luyện dược sư đều đưa mắt nhìn nhau.

“Này… Diệp Viễn lại làm trò cười nữa sao? Cho dù hắn ta do bị ép phải chọn một phần dược liệu, nhưng… không thể không đong đo ước lượng nguyên liệu phối hợp? Hắn ta làm cách nào để xác định phân lượng của từng loại dược liệu.”

Một người khác nhìn hắn như một kẻ ngớ ngẩn: “Đến lúc này, hắn vẫn kỳ vọng Diệp Viễn có khả năng luyện chế ra đan dược hay sao? Hắn ta vốn dĩ chỉ là kẻ ngoại đạo, ngoài ngành, cái gì cũng không biết, đơn thuần chỉ làm trò cười thôi!”

“Mọi người nhìn kìa, hắn ta chọn dược liệu chỉ đủ một phần, lại còn chia đôi ra, phân lượng đôi đó vốn dĩ không đủ để luyện chế ra một viên đan dược!”

“Hì hì, Diệp Viễn gan thật to, lại dám đem hai vị trưởng bối đại nhân ra giễu cợt, chẳng phải là muốn tìm đến cái chết sao?

Vạn Uyên cười lạnh: “Ta đã nói rồi, hắn ta chỉ múa mép ba hoa, thật chỉ muốn dọa người khác. Trái lại ta muốn xem, lát nữa hắn ta làm sao ra khỏi nơi đây!”

Nói xong, Vạn Uyên nhìn về hướng Vương Kim Phúc để xem biểu hiện của ông lúc này.

Nhưng trên nét mặt của Vạn Kim Phúc, chả phải biểu hiện mà Vạn Uyên muốn nhìn thấy.

Vương Kim Phúc nét mặt lộ đầy vẻ nghi hoặc: “Lão Tôn, ông nói xem Diệp Viễn liệu thằng nhóc này có khi đang sử dụng Âm Dương Phân Lưu Thuật không?”

Thần sắc trên khuôn mặt của Tôn Kiến Minh ngược lại chẳng khác Vương Kim Phúc là mấy: “Đong đều dược liệu thành hai phần, theo lý mà nói là Âm Dương Phân Lưu Thuật, nhưng nó...?”

Vương Kim Phúc lắc đầu: “Ta cũng cảm thấy khả năng đó là không thể nào, thằng nhóc này chỉ mới vài tuổi, làm sao có khả năng biết Âm Dương Phân Lưu Thuật được?”

“Hai vị đại nhân không cần đoán nữa, Diệp Viễn đúng là đang sử dụng Âm Dương Phân Lưu Thuật!” Lúc này, âm thanh vang nhẹ từ Phong Nhược Tình vọng đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.