Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 133: Chương 133: Tạm biệt, Diệp Viễn!




Diệp Viễn và Phong Chỉ Nhu né xa đám tuần đêm Thông Tí Thạch Viên, vòng qua sườn đồi.

Đoạn nha này gần như là vuông góc với mặt đất, đỉnh nói cách chỗ Diệp Viễn bọn họ đang đứng cả trăm trượng.

“Diệp Viễn đoạn nha này rất cao, ngươi được không?” Phong Chỉ Nhu có chút lo lắng, hỏi Diệp Viễn.

Thân pháp sử dụng để leo cao và đi trên mặt đất là hoàn toàn khác nhau, lúc leo cao cở thể không còn chịu sức hút của trái đất, sử dụng tuyệt kỹ thân pháp đối với võ giả cũng khó khăn hơn.

Suy cho cùng, dù là võ giả Ngưng Tinh Cảnh cũng không thể bay lượn giữa không trung được.

Võ giải Linh Dịch Cảnh thì còn may, võ giả Nguyên Khí Cảnh muốn leo cao cả trăm trượng như vậy, gần như là việc không thể nào.

Một là nguyên lực của võ giả Nguyên Khí Cảnh chịu không nỗi sự tiêu hao với khoảng cách cả trăm trượng như vậy. Hai là tuyệt kỹ thân pháp bậc một không đủ để cho võ giả leo cao trăm trượng.

“Nói cái gì mà, ngươi được không? Đem chữ không đó bỏ đi, ta đương nhiên là được.” Diệp Viễn không hề để trong lòng nói.

“Nhưng mà… đỉnh núi đó cách chúng ta cả trăm trượng đấy!”

“Chẳng phải chỉ có trăm trượng thôi sao? Sư tỷ cứ đi trước một bước, ta theo sau đến ngay! Đã đến đây rồi, ta không thể giữ chân tỷ được!” Diệp Viễn cười nói.

Những lời của Diệp Viễn nghe sao cũng giống như là đang cố tỏ vẻ mình làm được vậy, nếu như hắn leo đến nửa chừng nguyên khí không đủ rơi xuống, thì chẳng hay chút nào.

Khoảng cách từ vách núi đến mặt đất cao cả ngàn trượng, lỡ chân một cái, là mất mạng như chơi.

“Thật sự là không thành vấn đề chứ?” Phong Chỉ Nhu ngờ vực nói.

“Đương nhiên là không thành vấn đề! Có khi nào ta khiến tỷ phải thất vọng chưa?” Diệp Viễn cười nói.

Phong Chỉ Nhu suy nghĩ một hồi, hình như Diệp Viễn quả đúng là một quái thai, trước giờ không có việc gì là hắn làm không được, có lẽ hắn thật sự có thể làm được thì sao?

“Được, vậy ta đi trước một bước đây!”

Phong Chỉ Nhu gật gật đầu, mũi chân đạp nhẹ một cái bay lên đoạn nha.

Phong Chỉ Nhu người nhẹ như chim, vách núi thẳng đứng nhìn như không thể nào leo lên, đối với nàng mà nói y như đang đi trên mặt đất vậy.

Tuyệt kỹ thân pháp của nàng chính là tuyệt kỹ cao cấp bậc hai “Linh Yến Vũ”. Vốn là dùng sự nhẹ nhàng để đạt tốc độ, dùng để leo vách núi là thích hợp nhất.

Trên vách núi thẳng đứng chỉ thấy mũi chân hoặc bao kiếm của nàng vệt qua, cả người dùng tốc độ cực nhanh leo thẳng về phía trước, trong chớp mắt đã leo được hai mươi mấy trượng.

Nhưng mà, Phong Chỉ Nhu leo càng cao lòng nàng lại càng nặng, bởi nàng ta không hề cảm nhận được sự tồn tại của Diệp Viễn.

Phong Chỉ Nhu không hề cảm nhận bên dưới mình có chút tiếng động gì!

Diệp Viễn vẫn chưa leo lên, hay là đã… rơi xuống núi rồi?

Phong Chỉ Nhu rất muốn cuối xuống nhìn xem Diệp Viễn có ở bên dưới không, nhưng bản thân nàng ấy leo lên vách núi cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì, làm gì còn sức lực cuối xuống nhìn Diệp Viễn nữa?

Nếu như Diệp Viễn là vẫn chưa leo lên, chẳng lẽ hắn đang cố ý trêu đùa mình sao?

Không thể nào! Diệp Viễn không thể nào vô vị đến mức độ này!

Chẳng lẽ hắn… thật sự đã rơi xuống dưới rồi sao? Nhưng mà rơi xuống dưới ít nhiều cũng phải có tiếng động gì chứ?

Chẳng lẽ Diệp Viễn vì không muốn làm ảnh hưởng đến mình, ngay cả một tiếng cũng không dám phát ra sao?

Càng suy nghĩ lung tung, Phong Chỉ Nhu càng sốt ruột, động tác của thân pháp cũng bắt đầu trở nên rối loạn.

“Xẹt!”

Phong Chỉ Nhu trong lúc sốt ruột, chẳng may trượt chân một cái, không có điểm tựa!

Trong chớp mắt, người của Phong Chỉ Nhu nhanh chóng trượt xuống dưới.

“Sư tỷ cận thận!”

Đúng vào lúc này, Phong Chỉ Nhu lại nghe thấy âm thanh của Diệp Viễn vang đến!

Hóa ra, Diệp Viễn vẫn luôn theo sát cô!

Nhưng, lúc này Phong Chỉ Nhu đã không còn chỗ nào có thể mượn lực nữa, ngoài trừ dùng kiếm đâm vào vách núi.

Nhưng nếu làm như vậy, thì va chạm của kiếm và vách núi ắt sẽ tạo ra âm thanh chói tai, như vậy sẽ làm kinh động đến cả rừng Thông Tí Thạch Viên.

Cho dù họ có leo lên được đỉnh nha, cũng không thoát được một chữ chết.

Thế là trong tức khắc, Phong Chỉ Nhu đành phải buông bỏ tự cứu, để mặc cho bản thân rơi một cách tự do.

Nàng quyết định trước khi chết nhìn Diệp Viễn một lần cuối, bởi sau khi chết rồi không ai cãi nhau với hắn nữa rồi?

Nhưng nàng không hề nhìn thấy Diệp Viễn, bởi vì nàng vừa mới trượt xuống được khoảng hai trượng, thì cảm nhận được dưới chân có một cánh tay nhè nhẹ đỡ lấy một cái.

Chính vì cú đỡ vừa rồi, làm cho cơ thể của nàng quay trở về quỹ đạo lúc đầu.

“Sư tỷ tỷ đi lên trước đi, ta theo sau đến ngay!” Gần như là cùng một lúc, âm thanh của Diệp Viễn đã vang lên.

Phong Chỉ Nhu biết rằng chính Diệp Viễn đã cứu nàng, nhưng mà… chịu phải lực tác động như vậy, Diệp Viễn có thể sống xót sao? Nàng thậm chí còn nghe thấy âm thanh rơi xuống của Diệp Viễn.

Không hiểu vì sao, Phong Chỉ Nhu lúc này có cảm giác như muốn khóc.

Nhưng nàng biết rằng tuyệt đối không được lãng phí cơ hội mà Diệp Viễn đã liều mạng đánh đổi, thế là chạm mũi chân một cái thi triển “Linh Yến Vũ” nhanh chóng leo lên trên đỉnh núi.

Phong Chỉ Nhu đem hết những suy nghĩ trong lòng miễn cường để sang một bên, hướng thẳng lên đỉnh núi.

Một khi Phong Chỉ Nhu vứt bỏ hết tạp niệm trong đầu, thì việc leo lên đỉnh đã không còn là chuyện khó khăn gì nữa.

Chẳng mấy chốc, Phong Chỉ Nhu đã nhìn thấy đỉnh núi. Mũi chân của cô chạm nhẹ vào vách núi lần cuối cùng, toàn thân như Linh Yến bay vù lên trên vách núi.

Nhưng vào lúc này, Phong Chỉ Nhu chẳng hề có chút vui mừng vì đã chinh phục được vách núi cao cả ngàn trượng, nàng ngồi thẩn thờ xuống mặt đất, lòng đau như dao cắt.

“Phong Chỉ Nhu, là tại ngươi! Là do ngươi hại chết Diệp Viễn!”

Phong Chỉ Nhu bắt đầu khóc thút thít, nhưng không dám phát ra âm thanh, dùng tay bịt miệng lại, thế là cả người rung lẩy bẩy cả lên.

Nước mắt lộp bộp từ trong hốc mắt rơi xuống, sau đó bay theo gió rơi xuống vách núi.

“Phong Chỉ Nhu, người đáng chết là ngươi! Nhưng tại sao giờ ngươi vẫn còn sống, nhưng Diệp Viễn lại chết rồi!”

“Phong Chỉ Nhu, ngươi tại sao lúc thường không thể đối đãi với Diệp Viễn tốt một chút? Rõ ràng là hắn đã giúp đỡ ngươi rất nhiều, nhưng ngươi lại không dám hạ mình cảm ơn lấy một tiếng?”

“Diệp Viễn, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…..”

Phong Chỉ Nhu trong lòng không ngừng oán trách bản thân, nhưng cô biết rằng Diệp Viễn sẽ không bao giờ nghe thấy nữa.

Tuy là Diệp Viễn lúc nãy truyền âm nói sẽ theo sau đến ngay, nhưng Phong Chỉ Nhu biết rất rõ, nhất định là Diệp Viễn đang muốn an ủi mình nên mới nói vậy.

Với lực rơi xuống tác động như thế, Diệp Viễn vốn dĩ không còn cơ hội để sống xót.

Cho dù là nàng dùng thực lực của Linh Dịch tầng bốn, thân pháp cao cấp bậc hai, ở tình huống đó cũng không thể nào sống xót, càng không phải nói Diệp Viễn chỉ ở mức Nguyên Khí tầng chín.

Phong Chỉ Nhu biết rằng Dịch Chuyển của Diệp Viễn đã luyện tới mực cực kỳ cao thâm, nhưng suy cho cùng với tuyệt kỹ thân pháp bậc một, thì làm sao có thể đỡ nỗi lực tương tác mạnh đến thế?

“Diệp Viễn, xin lỗi! Ta sẽ không chết, ta phải giúp ngươi hoàn thành di nguyện của mình, lấy cho được Xích Hồn Thảo và những dược liệu khác! Ta phải về đến Tần quốc nhờ Ngô Đạo Phong đại nhân giúp Lục Nhi bào chế Nguyên Dương Đan, nếu như Ngô Đạo Phong đại nhân cũng không thể bào chế được, ta sẽ đi nơi khác tìm kiếm dược sư giỏi hơn. Bất luận như thế nào, ta nhất định phải tìm ra mọi cách cứu sống Lục Nhi.” Phong Chỉ Nhu âm thầm thề thốt nói.

Nói xong, Phong Chỉ Nhu cố gắng lấy lại tinh thần, đứng dậy chuẩn bị đi tìm Xích Hồn Thảo.

Phong Chỉ Nhu nhìn xuống vách núi đen như mực, một lần nữa không kiềm được nước mắt.

“Diệp Viễn, tạm biệt!”

Nói xong, Phong Chỉ Nhu chuẩn bị quay người đi.

Đột nhiên đúng vào lúc này, Phong Chỉ Nhu từ đâu nghe thấy tiếng vù vù từ dưới vách núi vọng lên, như thể đang có cái gì đó đang động đậy vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.