Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 37: Chương 37: Trợ thủ




Tại học viện Võ Đan, Phong Nhược Tình trước giờ đều là được người người theo đuổi. Nàng đến dạy dược lý, đương nhiên là thành tựu dược lý của nàng tương đối cao.

Nhưng đến bây giờ, Phong Nhược Tình nàng cũng không dám nói là hiểu rõ “Bản Thảo Khái Yếu”, càng không thể nói bản gốc của nó là “Bản Thảo Cương Mục”, ngay cả Đan Vương cũng phải hết lòng nghiên cứu.

Nhưng hiện tại, tên tiểu tử trước mắt ngay cả Đan đồ đệ cũng không phải lại thản nhiên nói “Bản Thảo Khái Yếu” đơn giản, đây đúng là vũ nhục nàng nhiều năm khổ học như vậy.

Diệp Viễn giống như không hiểu được ý tứ trong lời nói của Phong Nhược Tình, thản nhiên nói: “Đúng vậy, thật sự là rất đơn giản, người viết cũng không thật tâm mà nghiên cứu.”

Tất cả mọi người đang hả hê nhìn Diệp Viễn, bọn họ đang đợi xem Phong lão sư làm sao trừng phạt tên tiểu tử này.

Không ít người trong bọn họ đều bị Diệp Viễn gài bẫy trong Nguyên khí đan, lúc này thấy Diệp Viễn chuẩn bị ăn quả đắng, dĩ nhiên là hứng thú vô cùng.

Trận chiến sinh tử lần trước, Diệp Viễn đã mang lại cho bọn họ một chấn động quá lớn, để cho bọn họ cảm thấy Diệp Viễn đã không còn như xưa, nhưng đến hôm nay, Diệp Viễn quả nhiên vẫn là tên Diệp Viễn của trước kia!

Không sợ mà cũng không biết gì!

“Tốt, tốt.” Phong Nhược Tình liên tục nói được, vẻ mặt đã hiện ra vẻ vô cùng tức giận: “Ta thật sự muốn xem xem, “Bản Thảo Khái Yếu” rốt cuộc làm sao mà lại đơn giản. Ta bây giờ hỏi, nếu ngươi có thể trả lời, sau này lớp dược lý của ta, ngươi muốn ngủ thế nào thì ngủ. Nếu ngươi không thể trả lời ta, ta muốn ngươi chép lại “Bản Thảo Khái Yếu” này một trăm lần!”

Đám học viên đều nghĩ lần này Diệp Viễn coi như xong.

Mặc dù lực chiến đấu của Diệp Viễn hiện tại đã tăng lên rất nhiều, nhưng hắn ngay cả Đan đồ đệ cũng không phải, làm sao có thể trả lời được câu hỏi của Trung cấp Đan sư Phong lão sư chứ?

Có điều, Diệp Viễn lại thở phào nhẹ nhõm, đối với hắn trả lời vấn đề thì dễ hơn nhiều, hắn cũng không muốn chép mười lần “Bản Thảo Khái Yếu” rách nát gì đó.

Luận về dược lý, ai dám so với hắn chứ!

“Quá tốt rồi! Phong giáo lý mời hỏi.”

Nhìn thấy dáng vẻ đợi không kịp như vậy của Diệp Viễn, Phong Nhược Tình giận đến nỗi không có chỗ để phát tiết, thầm nghĩ đợi chút nữa sẽ thấy dáng vẻ khóc lóc của hắn.

Trầm mặc, Phong Nhược Tình mở miệng hỏi: “Hồi Khí Đan do mấy loại dược liệu nào luyện thành? Các bước luyện chế như thế nào?”

Phong Nhược Tình một hơi liền hỏi xong, lạnh lùng nhìn Diệp Viễn.

Các học viên ai cũng đều hả hê nhìn về phía Diệp Viễn, biết Diệp Viễn chắc chắn bị bêu xấu.

Hồi Khí Đan là đan dược nhất giai thượng phẩm, là đan dược mà các người luyện võ dùng để hồi phục nguyên lực, muốn luyện chế nhất định ít nhất phải có thực lực cao cấp, đối với Diệp Viễn ngay cả Đan đồ đệ cũng không phải mà nói, tuyệt đối là một mệnh đề khó trả lời rồi.

Trong đám học viên này, cũng không có mấy người có thể luyện thành loại đan dược này.

Nếu không có người có thể luyện chế, đương nhiên cũng sẽ không có người chú ý tới phương thuốc của Hồi Khí Đan, lại càng sẽ không có người quan tâm đến nguyên lý cùng hạng mục chú ý của nó.

Vì vậy, không ai nghĩ rằng Diệp Viễn có thể trả lời được vấn đề này.

Diệp Viễn xoa xoa cằm, nói: “A, Hồi Khí Đan sao, đơn giản. Dược liệu chính là Bích Thiềm nội đan, Xích Dương Kiếm Chi Hoa, dược liệu phụ là Tứ Quý Thanh, Phượng Vĩ Thảo, Thiên Nam Tinh. Các bước luyện có chút chú trọng, dược liệu phụ chia thành hai phần để luyện, tách biệt Bích Thiềm nội đan và Xích Dương Kiếm Chi Hoa, thí luyện ra hai phần dược phôi, đồng thời đem vào lò luyện chế, cuối cùng dung hợp làm một.”

Diệp Viễn vừa nói xong, nhất thời liền vang lên tiếng cười lớn.

Đơn thuốc bọn họ không làm sao biết được, nhưng thủ pháp luyện chế này căn bản là tán gẫu. Đem dược liệu phân chia thành hai phần, thí luyện hai phần dược phôi, đem bỏ vào trong lò rồi thì làm sao có thể khống chế? Làm sao lại dung hợp?

Thủ pháp luyện chế như vậy chưa bao giờ nghe tới, chỉ có thể nói Diệp Viễn này một chữ cũng không biết, đây chính là lừa gạt Phong Nhược Tình đây mà!

Dám trêu đùa Phong lão sư, tên tiểu tử này lại có thể?

Một trăm lần ơi một trăm lần!

Để ngươi biết dám hại Nguyên khí đan của bọn ta, đáng đời!

Một trận cười ầm vang lên xong, mọi người cũng không nghe thấy Phong lão sư lên tiếng khiển trách.

Nhìn lại một cái, trên mặt Phong lão sư lộ ra vẻ suy tư. Mọi người không khỏi cảm thấy rất nghi ngờ, chẳng lẽ tên tiểu tử này đúng là làm cho Phong lão sư bị dọa rồi sao?

“A, ngươi nói là thuật Âm Dương Phân Lưu?” Phong Nhược Tình hỏi.

Diệp Viễn cười nói: “Phong lão sư quả nhiên bác học, ngay cả thuật Âm Dương Phân Lưu cũng biết.”

Diệp Viễn đối với thuật luyện dược của học viện Võ Đan cũng hiểu qua một chút, thuật Âm Dương Phân Lưu này chính là một thuật luyện dược ít được lưu ý, người thường sẽ không biết.

Nói nó ít được lưu ý, thật ra là bởi vì độ khó quá cao, người thường không thể nào nắm giữ được.

Trong lò đan dược khống chế hai phôi dược, không thể để cho hai phôi dược này xảy ra mâu thuẫn, cần phải dùng tâm, hơn nữa lực khống chế phải đều đều, độ khó này khó có thể tưởng tượng được.

Không phải trải qua thiên chuy bách luyện, căn bản là không cách nào kiểm soát hoàn toàn được.

Có điều đối với Diệp Viễn mà nói căn bản không là chuyện gì, so với thủ pháp luyện dược phức tạp hơn gấp trăm nghìn lần hắn đều có thể tự nhiên mà vận dụng được.

“Nếu dùng thuật Âm Dương Phân Lưu, nhị chuyển Hồi Khí Đan dùng như vậy thích hợp sao?” Vốn là Phong Nhược Tình lạnh lùng cao ngạo, lúc này lại giống như một học trò ham học hỏi, làm cho mọi người đều mở rộng tầm mắt.

Chẳng lẽ nói Diệp Viễn này là lại một thiên tài luyện dược? Thứ mà hắn nói ra căn bản còn vượt xa cả kiến thức của tất cả học viên ở đây.

“Đương nhiên thích hợp, nhị chuyển Hồi Khí Đan chẳng qua là tài liệu hơi phức tạp một chút, quá trình luyện chế cũng hơi phức tạp một chút, nhưng nguyên lý thật ra là tương thông, dùng thuật Âm Dương Phân Lưu đương nhiên là thích hợp.”

Diệp Viễn thẳng thắn nói, phảng phất như hắn bây giờ mới là lão sư, mà bác học Phong Nhược Tình cơ hồ lại thành học trò.

Phong Nhược Tình mắt sáng lên, tự nhủ: “Đúng rồi, ta tại sao lại không nghĩ đến dùng thuật Âm Dương Phân Lưu chứ?”

Nhị chuyển Hồi Khí Đan là nhị giai thượng phẩm đan dược, Phong Nhược Tình hiện giờ chỉ là Trung cấp Đan sư, hồn lực xen vào ở giữa Trung cấp Đan sư và Cao cấp Đan sư, có chút không đủ, luyện chế đương nhiên phải cố hết sức.

Mà nhược điểm của thuật Âm Dương Phân Lưu là có thể né tránh hồn lực thì vẫn chưa đủ, đem tách hai phần dược phôi so với khống chế một phần dược phôi dĩ nhiên dễ hơn rất nhiều, chỉ là đối với lực khống chế của Luyện dược sư yêu cầu quá cao.

Hơn nữa thuật Âm Dương Phân Lưu còn có một ưu điểm chính là đem dược liệu chính tách ra có thể khiến nó bảo lưu được dược lực ở mức độ lớn nhất, khiến cho phẩm chất của đan dược sau khi luyện thành càng cao!

Nếu như một vị Luyện dược sư có thể vận dụng thuần thục thuật Âm Dương Phân Lưu, đan dược mà hắn luyện ra so với Luyện dược sư cùng cấp khác thì phẩm chất nhất định cao hơn.

Tuy nói như thế, thủ pháp luyện dược thông thường đã đủ cho các Luyện dược sư học tập, lại học thuật Âm Dương Phân Lưu như vậy, thủ pháp đơn giản là khó tìm.

Cho nên, thuật Âm Dương Phân Lưu lợi hại thì lợi hại, người biết ít lại càng ít.

“A, Phong lão sư, người xem ta đã có thể trả lời rồi, bây giờ có thể về ngủ rồi phải không? Người xem bàn của ta...” Diệp Viễn vẻ mặt vô tội nói.

“Ngươi!” Phong Nhược Tình không ngờ đến tên tiểu tử này bây giờ vẫn nhớ đến chuyện ngủ, lửa giận vốn đã chìm xuống bây giờ lại nổi lên.

“Phong lão sư, người lúc nãy đã nói thế, ta có thể trả lời được câu hỏi của người, sau này muốn ngủ thế nào thì ngủ. A, tuy rằng như vậy rất không lễ phép, nhưng ta bây giờ thật sự buồn ngủ mà…” Diệp Viễn vẻ mặt đau khổ nói.

Phong Nhược Tình nhìn cặp mắt gấu mèo của Diệp Viễn, liền biết hắn không có nói dối, nhưng tiểu tử này tối hôm qua đã đi đâu? Cho dù hôm qua trải qua trận chiến sinh tử, hôm nay cũng không thể có dáng vẻ buồn ngủ này chứ?

“Ta nói gì cơ?” Phong Nhược Tình nháy mắt một cái, đem theo uy hiếp nhìn tất cả các học viên, hỏi: “Ta lúc nãy có nói qua gì sao?”

Không nói lý là độc quyền của nữ nhân, dù nàng có là tuyệt đại phong hoa Phong Nhược Tình lão sư đi chăng nữa.

Tất cả học viên toàn bộ đều hóa đá, rất nhiều người vẻ mặt liền lúng túng nói: “A? Nói. Nói qua sao? Không… Không có nói qua? Đúng, Phong lão sư làm sao có thể nói qua những lời như vậy được?”

Diệp Viễn bị đánh bại triệt để, bây giờ chuyện duy nhất hắn muốn làm chính là đi ngủ…

“Phong… Phong lão sư…”

“A… Muốn về ngủ không phải là không thể, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện!”

Vốn là ngồi ở đây! Bất quá lúc này...

“Đừng nói là một điều kiện, mười điều kiện cũng được.”

“Được, ta cần một học viên là trợ thủ, ngươi làm trợ thủ cho ta.”

Tất cả mọi người lần nữa hóa đá…

Chuyện tốt đẹp như vậy tại sao lại không phát sinh trên người của bọn họ?

A…

Một cái chớp mắt, Diệp Viễn đã không thấy đâu, chỉ lưu lại một âm thanh phát ra: “Không thành vấn đề…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.