Tuyệt Thế Đường Môn

Chương 114: Q.4 - Chương 114: Bản Thể Tông (1-3)






Thiểm Quang Pháo. Ai có thể nghĩ đến ở thời điểm đối mặt với cường địch, kiện hồn khí thứ nhất mà Mã Như Long sử dụng lại chính là Thiểm Quang Pháo cấp bốn đây? Hành động kia đã minh chứng rõ ràng cho mọi người thấy, lựa chọn này của hắn chính là hoàn hảo nhất.

Khương Bằng chợt mất đi năng lực thị giác. Khí thế lao tới trước tự nhiên két một tiếng mà dừng lại, hai tay đưa lên che chở hai mắt, thúc giục Hồn Lực nhanh chóng lui trở về phía sau. Đồng thời Chấn Thiên Phủ ở bên người cũng múa may thành một mảnh phủ ảnh bảo vệ bản thân.

So với hắn, Mã Như Long liền có vẻ cực kỳ bình tĩnh, Thiểm Quang Pháo ở trong tay biến mất. Hắn vẫn đứng nguyên bất động tại chỗ như cũ, thậm chí không ai thấy rõ hắn làm như thế nào mà có hơn mười khỏa quang đạn khéo léo từ phía sau lưng của hắn bay ra ngoài như tia chớp.

Những viên quang đạn loại nhỏ này cũng không phải trực tiếp bay về phía đối thủ mà là đồng thời bay về bốn phương tám hướng. Ngay sau đó, mỗi một viên đồng thời nở tung ở bên trên sàn đấu.

Đừng nhìn thể tích của viên quang đạn kia không lớn, nhưng mà tiếng nổ mạnh cũng vang lên to vô cùng, cả một đám liên tiếp nổ mạnh khiến cho Khương Bằng cảm thấy có chút kích động. Chấn Thiên Phủ ở trong tay múa may càng thêm dồn dập. Thậm chí còn sử dụng ra đệ tứ Hồn Kỹ, bộc phát hơn mười đạo phủ ảnh cực kỳ khủng bố.

Hoắc Vũ Hạo ở bên dưới đài chăm chú nhìn xem, bởi vì hắn muốn biết cường giả đến từ Nhật Nguyệt đế quốc khi chiến đấu đến tột cùng là như thế nào. Đồng dạng là có tu vi Hồn Đề, Hồn Đạo Sư sẽ chiến đấu với Hồn Sư như thế nào?

Mã Như Long và Khương Bằng nói chuyện với nhau đã gợi ý cho hắn rất nhiều. Nhất là câu nói kia của Mã Như Long, chỉ có chính mình mới hiểu rõ bản thân, những Hồn Đạo Khí hắn dùng đều là do chính mình chế tạo.

Ngay từ khi bắt đầu chiến đấu, Mã Như Long đã nắm giữ thế chủ động rất tự nhiên. Hoắc Vũ Hạo tuyệt không cho rằng đây là do may mắn tạo nên. Mã Như Long cường đại không chỉ là ở Hồn Đạo Khí mà còn là phán đoán được lòng người. Đầu tiên là hắn phóng thích năng lực, phân biệt hạn chế về thính lực và thị lực của đối thủ. Loại chiến pháp này của Hồn Đạo Sư tuyệt đối là lần đầu tiên mới nghe thấy. Cũng khó trách Khương Bằng trúng chiêu. Đương nhiên nếu tiếp theo lại dùng phương thức giống như vậy thì khẳng định là sẽ không có hiệu quả tốt như vậy nữa.

Lúc này Hồn Đạo Khí ở trên người Mã Như Long đã xuất hiện biến hóa, một cái khẩu pháo dài chừng một thước, đường kính chỉ khoảng ba centimet màu vàng xuất hiện ở trên đầu vai hắn. Trong nháy mắt tiếp theo, một cột sáng đỏ như máu cực nhỏ chợt bắn ra.

Trong thời gian hắn đang thao tác Hồn Đạo Khí, những người đứng xem có một loại cảm giác thông thuận, lưu loát như nước chảy mây trôi. Từ đầu đến cuối không hề dừng lại chút nào. Dường như là trước khi đám quang đạn kia nổ tung thì cái nồng pháo màu vành này đã xuất hiện ở trên đầu vai của hắn. Khi tia sáng kia bắn ra bên ngoài thì Hồn Kỹ thứ tư của Khương Bằng cũng nháy mắt hoàn thành. Đạo huyết quang đã bắn tới trước người của hắn.

Tu vi tới cấp bậc Hồn Đế, cảm giác sẽ cực kỳ mẫn tuệ. Cho dù là thị giác và thính giác đều bị ảnh hưởng thật lớn, thì khi cái cột sáng huyết sắc kia phát ra thì Khương Bằng vẫn còn cảm thấy nguy cơ lông tóc toàn thân dựng đứng lên. Gần như là theo bản năng hắn liền đem Chấn Thiên Phủ chắn ngang ở trước người, vừa lúc chặn đứng đạo huyết quang kia.

Không có tiếng nổ vang kịch liệt, tại cái chỗ đạo huyết quang này bắn thẳng vào, bên ngoài Chấn Thiên Phủ nhanh chóng xuất hiện một cái lỗ nhỏ. Dù cho Khương Bằng có muốn thừa cơ né tránh thì đạo huyết quang kia cũng đã xuyên thấu qua bả vai của hắn mà để lại một cái lỗ nhỏ cháy đen.

Loại Hồn Đạo Khí này đừng nói là nhìn thấy mà thậm chí là cả nghe Hoắc Vũ Hạo cũng chưa từng nghe qua. Khủng bố hơn chính là sau khi đạo huyết quang kia xuyên qua Chấn Thiên Phủ và thân thể của Khương Bằng xong thì lại có thể xuyên thấu qua cả cái hộ tráo phòng hộ mà một trăm lẻ tám Hồn Sư liên thủ thi triển ra. Bay rất xa ra bên ngoài.

Những nơi đạo huyết quang kia đi qua, không khí đều tản mát ra một cỗ mùi hương cháy khét.

Khương Bằng rên thảm một tiếng, thân thể kịch liệt lay động một chút. Nhưng quả thật vị Hồn Sư đến từ học viên thiên tài Vu Đế Áo này thật cường hãn. Dưới tình huống bên vai trái bị xuyên thủng một lỗ nhưng mà vẫn không có nửa phần ý tứ muốn lui bước. Điên cuồng hét lên một tiếng, Chấn Thiên Phủ trong tay lại quăng đi ra ngoài, mà lúc này đây cái hồn hoàn tượng trưng cho vũ kỹ thứ sáu cực mạnh của hắn bỗng chớp lóe quang mang.

Không hề nghi ngờ, đó cũng không phải là một cơ hội tốt để thi triển Hồn Hoàn thứ sáu. Nhưng mà Khương Bằng đã không thể chờ đợi thêm nữa.

Ánh mắt của hắn bị cường quang của Thiểm Quang Pháo làm tổn thương nghiêm trọng. Hắn biết rõ, trước khi trận thi đấu này chấm dứt, hai mắt của mình không thể nào khôi phục được. Về phần thính lực, chỉ cần đối thủ luôn luôn phóng ra, căn bản là sẽ không có khả năng cho hắn cơ hội khôi phục thính lực. Một ít tiếng nổ mạnh đã khiến hắn bị quấy nhiễu nghiêm trọng. Nhưng mà Khương Bằng cũng không phải là hoàn toàn bị động chịu đòn. Tuy rằng bả vai trái của hắn bị xuyên thủng, nhưng mà ngay trong nháy mắt bị xuyên thủng, hắn cũng đã nhận thức được phương hướng Mã Như Long đang đứng. Chấn Thiên Phủ đúng là bay về cái phương hướng kia.

Cái búa thật lớn cấp tốc xoay tròn ở trên không trung, thanh âm nổ ầm ầm liên tiếp vang lên. Hắc sắc quang mang nồng đậm gần như điên cuồng tỏa ra từ bên trong Chấn Thiên Phủ. Khiến cho thể tích của nó không ngừng tăng lên. Mà cái hắc sắc quang mang nồng đậm kia thì giống như là một cái hắc động. Cắn nuốt hết thảy ánh sáng ở xung quanh. Khiến cho đám khán giả ở bên dưới đài nhìn vào đều không nhịn được mà sinh ra một cỗ rùng mình xuất phát từ nội tâm.

Sắc mặt của Mã Như Long cũng trở nên ngưng trọng hẳn, hắn không có cố gắng tránh né. Từ bên trên Chấn Thiên Phủ có phát ra một cỗ hấp lực vô cùng mãnh liệt. Tuy rằng cỗ hấp lực này không đủ để kéo hắn vào, nhưng mà nhờ có cỗ hấp lực này tồn tại mà Khương Bằng mới có thể tìm được vị trí của hắn dưới tình huống không nhìn thấy gì.

Một cỗ lực lượng khủng bố khó có thể hình dung chợt phát ra. Mặt đát dưới chân Mã Như Long chợt nứt nẻ, một cái kí hiệu màu đen quỷ dị ở dưới chân hắn chợt hình thành. Bỗng nhiên có một ngọn lửa màu đen nồng đậm chợt thoát ra từ nền đất bên dưới chân hắn. Mà cũng đúng lúc này, cái Chấn Thiên Phủ có thể tích ước chừng tăng lên gấp đôi mang theo cái đuôi diễm lệ màu đen từ trên trời giáng xuống.

Hắc Ám Ma Chấn Thiên, Hồn Kỹ thứ sáu của Chấn Thiên Phủ. Công kích đơn thuần, mang theo âm hỏa từ Địa Ngục, cuồng nộ rung động trời cao, hắc ám tập trung, vỡ... vỡ... vỡ...

Đây là một kích cực mạnh của Khương Bằng, mặc dù là người hắn đã bị thương không nhẹ, thị giác và thính giác đã đồng thời bị ảnh hưởng thật lớn. Nhưng hắn vẫn có thể tập trung mà phát ra một chiêu về phía đối thủ như vậy. Vô luận là nắm bắt thời cơ hay là phán đoán đối với tình huống thế trận đều không hổ là cường giả cấp Hồn Đế.

Một cái vòng ánh sáng màu vàng ánh kim rực rỡ lóa mắt chợt tuôn ra từ trên đỉnh đầu của Mã Như Long, bao phủ lấy cơ thể hắn vào bên trong.

Mặc cho Địa Ngục Chi Hỏa mãnh liệt và mạnh mẽ như vậy cũng vô pháp xâm nhập vào mảy may. Chấn Thiên phủ từ trên trời giáng xuống chém vào cái quang tráo màu vàng ánh kim kia phát ra tiếng nổ vang không gì sánh kịp. Giống như là cả sàn đấu đều sắp bị đánh sụp vậy. Bên trên đỉnh của cái vòng bảo hộ màu vàng chợt xuất hiện một cái vết nứt tinh tế.

Phải biết rằng đây chính là Vô Địch Hộ Tráo có thể phòng ngự công kích của bát hoàn hồn Đấu La

Trên mặt của Mã Như Long phát ra một tia khâm phục. Thời gian ba giây của Vô Địch Hộ Tráo rất ngắn, nhưng cũng đủ để hắn ngăn cản uy lực của một kích này.

Hồn Đạo Khí ở trên người hắn lại biến hóa. Ít nhất cũng phải có hơn năm mươi cái ống pháo kim chúc bất đồng xuất hiện ở trên người hắn. Hơn nữa căn bản là không ai nhìn ra được là hắn phóng xuất đám Hồn Đạo Khí này như thế nào. Dường như là những cái này đột nhiên mọc ra từ trên người của hắn vậy.

Khương Bằng cũng không có tiếp tục buông tha. Sau khi tung một kích cực mạnh, cả người hắn đã nhanh chóng phóng về phía trước. Đã có Chấn Thiên Phủ ở đó, thông qua sự liên hệ của bản thân cùng với Vũ Hồn tự nhiên là hắn có thể hoàn toàn xác định được vị trí của đối thủ. Nhưng mà có thể nhìn ra được, trong khi hắn đang vọt tới, cánh tay trái của hắn đã buông thõng ở bên người, hiển nhiên là đã mất đi tác dụng. Quỷ dị hơn là, miệng vết thương bị xuyên thủng lúc trước cho tới giờ phút này cũng không hề có một giọt máu tươi nào chảy ra.

Kết thúc ba giây, Chân Thiên Phủ một lần nửa lại trở lại trong tay của Khương Bằng. lúc này khoảng cách của hắn với Mã Như Long đã không đến mười thước. Vừa sải bước ra, Chấn Thiên Phủ trong tay của hắn liền vung lên, mấy đạo hồn hoàn trên người hắn cũng lẽ lên. Khương Bằng tin tưởng, chỉ cần mình có thể tiếp cận bên người Mã Như Long, như vậy hắn có thể làm chủ thắng bại trong trận đấu này.

Khương Bằng không nhìn thấy gì, nhưng mà khán giả lại thấy được rõ ràng. Trong nháy mắt khi song phương sắp tiếp xúc với nhau, toàn bộ những khẩu pháo kim chúc trên người của Mã Như Long đều phát ra quang mang sáng lạn.

Nhưng mà đám nồng pháp kim trúc này nổ thì cũng chia làm trước sau. Cái bùng nổ đầu tiên chính là một cái khẩu pháo màu đỏ lớn bằng miệng chén, mọt viên quang cầu màu hồng sắc không một tiếng động đánh tới thân thể của Khương Bằng.

Khiến người khác kinh ngạc chính là Khương Bằng hoàn toàn không phát giác ra cái quang cầu màu hồng sắc đang bay đến này. Dường như là cảm giác của hắn đã hoàn toàn biến mất vậy.

Ngay sau đó, cái quang cầu màu hồng kia liền nhẹ nhàng áp sát vào ngực của hắn. Cho đến giờ phút này Khương Bằng vẫn không hề phát hiện như trước. Nhưng tiếp theo trong nháy mắt cả người hắn giống như là bị đông lại vậy, bị giữ nguyên ở trong không trung. Sau đó nghênh đón hắn là vô số đạo hào quang được bắn ra cùng một lúc.

Chân chính có thể thấy rõ ràng điều này ngoại trừ một ít cường giả có tu vi cực cao ra thì cũng chỉ có Hoắc Vũ Hạo.

Thông qua khả năng quan sát mẫn tuệ của mình, Hoắc Vũ Họa có thể thấy rõ ràng cả quá trình. Hắn không biết cái quang cầu màu hồng kia là cái gì, nhưng mà có thể đoán được tất nhiên nó là một loại đạn pháp đặc thù có thể dễ dàng che đậy giác quan của người khác. Cũng không phải là loại đạn pháp Tụ Lực Hồn mà đồn đạo sư cấp thấp hay sử dụng. Tác dụng của nó hẳn là khiến cho người ta tạm thời đánh mất hết khả năng hành động. Trong nháy mắt bị đánh trúng, cái Chấn Thiên Phủ trong tay Khương Bằng cũng biến mất.

Hơn mười tia Hồn Đạo Xạ Tuyến cấp sáu đồng loạt bắn đi. Thân thể Khương Bằng bị đánh bay lên, cho dù Hồn Lực ở trong thể nội của hắn có tự hành hộ thể thì thân thể của hắn cũng bị đánh văng đến chỗ cái vòng phòng hộ ở phía xa mới dừng lại được.

Chỉ thoáng cử động thân thể một cái, hắn liền chậm rãi theo cái vòng phòng hộ kia nhảy xuống, ngã xuống bên dưới đài.

Trận đấu chấm dứt. Gần như Mã Như Long chiếm ưu thế tuyệt đối và giành được thắng lợi trong trận đấu này. Cái giá duy nhất hắn phải trả chính là cái kiện Vô Địch Hộ Tráo kia. Nhưng với thực lực của hắn, nhất định có thể chế tạo ra loại Hồn Đạo Khí có tính tiêu hao này. Cái giá khẳng định là không sang quý như mua ở bên ngoài. Hồn Đạo Sư cấp cao luôn là cực kỳ giàu có. Càng không nói đến hắn là Hồn Đạo Sư cấp cao của Minh Đức Đường.

Sau khi xem xong trận đấu này, Hoắc Vũ Hạo ở bên dưới đài thở dài một hơi, hắn cũng không có cảm thấy Mã Như Long đáng sợ mà ngược lại trong lòng tràn ngập cảm giác hưng phấn.

Đây là chiến đấu giữa Hồn Đạo Sư và Hồn Sư! Khi Mã Như Long chiến đấu khiến cho người ta cảm giác chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung, chính là sinh động như nước chảy mây trôi.

Đúng vậy, chính là mây bay nước chảy, một cảm giác vô cùng lưu loát và sinh động. Từ lúc trận đầu bắt đầu hắn đã nắm thế chủ động, mỗi lần tấn công đều dựa vào động tác của Khương Bằng mà điều chỉnh, lựa chọn Hồn Đạo Khí cho phù hợp.

Bề ngoài hắn ung dung như đang đi dạo ngắm hoa, dễ dàng áp chế và chiến thắng. Nhưng thực tế, trong suốt quá trình, nếu hắn thấy có một mắc xích xảy ra vấn đề, hắn sẽ lập tức lợi dụng mà phản kích khiến đối phương không thể đoán được.

Trận thua của Khương Bằng đã khiến mọi người có cái nhìn khác về Mã Như Long, thậm chí có chút kính nể, bên phía học viện Đế Áo, ai cũng mặt xám mày tro. Ngay cả Khương Bằng cũng không thể thắng thì bọn họ có thể làm gì đây?

Càng làm người ta thấy kinh hãi hơn là Mã Như Long lúc nào cũng vô cùng bình tĩnh, sau khi hắn chiến thắng, trên lòng ngực liền xuất hiện một quầng sáng màu trắng, rõ ràng đấy là một dạng cùng loại với Hồn Đạo Khí Bình Sữa có tác dụng bổ sung Hồn Lực vừa tiêu hao.

Học viện Đế Áo ngây ngốc chừng mười giây sau mới phái một đệ tử khác lên thi đấu tiếp nhưng bọn họ biết mình đã không còn chút cơ hội nào.

Mã Như Long tiếp tục chứng tỏ bản lĩnh của mình, hắn vẫn chỉ sử dụng vài món Hồn Đạo Khí như cũ nhưng dưới sự khống chế tài tình của hắn, căn bản không ai có thể ngăn cản được.

Theo Hoắc Vũ Hạo quan sát thấy thì trong những Hồn Đạo Khí mà Mã Như Long đã dùng chỉ có một cái ống kim loại màu vàng kia là Hồn Đạo Khí cấp bảy, tia sáng bắn ra từ nó thậm chí còn nóng hơn cả Mã Tiểu Đào khi sử dụng ngọn lửa Phượng Hoàng, chỉ cần bị nó bắn trúng nhất định sẽ bị xuyên thủng. Thé nên, trong mấy trận đấu, vị trọng tài trên không trung cứ bận rộn cứu hết học viên này đến học viện khác của học viện Đế Áo.

Cuối cùng, Mã Như Long cũng một mình kết thúc trận đấu, học viện Đế Áo bị nốc-ao. Học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư chiến thắng lọt vào vòng chung kết.

Cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái tuy đã phải trải qua không ít khó khăn nhưng kết quả trận chung kết vẫn như trước đây, là sự đối đầu của hai đối thủ nặng ký, học viện Sử Lai Khắc và học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư.

Hoắc Vũ Hạo xem xong trận đấu nhưng đầu óc vẫn chưa thể thoát ra được, trên đường trở về Tinh Hoàng Đại Tửu Điếm hắn vẫn tiếp tục suy nghĩ, mà Vương Ngôn, Vương lão sư cũng chìm vào suy nghĩ tương tự như hắn.

Phương thức và quá trình chiến đấu của Mã Như Long là một kích thích mạnh với Hoắc Vũ Hạo, lần đầu tiên hắn thật sự hiểu thế nào là đạo lý Hồn Đạo Khí mình tự chế tạo mới thích hợp với bản thân mình nhất. Sau đó, Hoắc Vũ Hạo được xem phương thức chiến đấu của một gã thuần Hồn Đạo Sư là như thế nào. Mấu chốt thắng lợi của Mã Như Long chỉ gom gọn trong bốn chữ: chưởng khống chiến đấu (khống chế chiến đấu trong lòng bàn tay).

Khi cả nhóm về đến đại sảnh Tinh Hoàng Đại Tửu Điếm chuẩn bị bước lên lầu thì bị hai người cản đường.

- Hả?

Vương Ngôn đang vừa đi vừa suy nghĩ bỗng dưng bị chặn đường hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn đối phương.

Kia là hai người đàn ông, tướng mạo khá bình thường nhưng dáng người vô cùng kỳ lạ. Một người thì cánh tay phải đặc biệt tô, người kia thì dáng người nhỏ gầy, đầu to thật to tựa như một cái mặt nạ em bé vậy.

Vương Ngôn mỉm cười trầm giọng nói nhưng lòng khẽ chấn động.

- Xin hai vị nhường đường.

Người đàn ông có bắp tay cường tráng nói:

- Các ngươi có thể đi, còn tên nhóc này phải ở lại, chúng tôi có chuyện muốn nói với nó.

Giọng của người này có chút ồm ồm tuy hắn đã cố gắng kiềm chế nhưng cả người vẫn tỏa ra hơi thở khủng bố bức người. Hắn vừa nói vừa nâng tay chỉ về phía mọi người, người bọn hắn cần không ai khác chính là Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo sững sờ nói:

- Tôi không quen các người.

Người đầu to nhìn Hoắc Vũ Hạo, mỉm cười nói:

- Giờ xem có quen không?

Ánh mắt hắn rất lạ, cực kỳ dịu dàng, nhưng khi vương Ngôn và Từ Tam Thạch chạm phải nó đều cảm thấy hốt hoảng. Hoắc Vũ Hạo vừa nhìn thấy, cả người liền cực kỳ căng thẳng, ánh sáng màu vàng kim từ Linh Mâu phát ra vô cùng nổi bật. Còn Vương Đông thoáng ngây người một chút, từ đáy mắt hắn dường như xuất hiện một chút ánh sáng kỳ lạ, hắn cũng không bị ánh mắt của đối phương mê hoặc

- Chúng ta không có ác ý, chỉ muốn tìm ngươi trò chuyện một chút thôi. Nếu không muốn người bên cạnh bị thương thì đi theo chúng ta.

Người đầu to nhìn thấy ánh mắt Hoắc Vũ Hạo cũng hơi kinh ngạc, sau đó dẫn người có bắp tay to đi về khu nghỉ ngơi nằm một bên của đại sảnh, ở đó có hai cái sô pha, là nơi dành cho khách khứa đến ngồi chờ hoặc nghỉ ngơi.

Vương Ngôn và Từ Tam Thạch cũng bừng tỉnh, hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau với ánh mắt hoảng sợ, người kia chỉ đơn giản nhìn hai người một cái mà cả hai đã bị mê hoặc, tu vi của hắn nhất định hơn cả hai rất nhiều. Thực lực Vương Ngôn trong học viện không đáng nhắc đến nhưng dù sao hắn cũng là một cường giả bậc Hồn Vương, hắn bị đối thủ áp chế nhanh và triệt để như thế này chứng tỏ đối thủ có tu vi hơn hắn không chỉ một ít.

Có điều, chỉ khiếp sợ trong tích tắc, Vương Ngôn lại bình tĩnh, nhìn Hoắc Vũ Hạo gật đầu nói:

- Qua đấy nghe xem bọn họ muốn gì, lão sư đi với con. Vương Đông, Từ Tam Thạch, hai ngươi về trước đi.

Vương Đông đang định cãi lại thì bị Từ Tam Thạch túm chặt, Từ Tam Thạch liếc nhìn Vương Đông một cái, lúc này hắn mới bình tĩnh lại. Ý của Từ Tam Thạch quá rõ, cả hai phải nhanh trở về tìm viện binh. Cho nên, hắn đành miễn cưỡng quay người đi, trước khi lên cầu thang còn quay lại nhìn Hoắc Vũ Hạo đưa mắt ra hiệu.

Vương Ngôn có chút buồn cười nói:

- Được rồi, các ngươi không cần dẫn người xuống. Nếu đối phương chặn đường chúng ta ở đây thì có lẽ cũng không định gây chuyện đâu, đây là thành Tinh La, đồng thời cũng là nơi ở của các đội ngũ dự thi nữa.

Từ Tam Thạch cười cười nói:

- Cẩn thận không thừa.

Nói xong hắn liền kéo Vương Đông lên lầu.

Hoắc Vũ Hạo và Vương Ngôn cùng đi về phía hai người đàn ông kia, mà lúc này có chút kỳ lạ là ở Tửu Điếm hiện có không ít người nhưng không hiểu sao khu vực nghỉ ngơi đó lại không có một bóng người nào.

Hoắc Vũ Hạo và Vương Ngôn ngồi xuống vị trí đối diện hai người họ, Hoắc Vũ Hạo hỏi:

- Hai vị tìm tôi có chuyện gì? Hình như đây là lần đâu tiên tôi gặp hai người?

Người đầu to mỉm cười gật đầu nói:

- Dĩ nhiên. Có điều chúng tôi đã quan sát cậu một thời gian rồi. Nếu tôi nói không sai thì vũ hồn thứ nhất của cậu là Linh Mâu, hồn kỹ đầu tiên có khả năng dò xét, thậm chí còn có thể sử dụng cho đồng đội của mình, hơn nữa còn kết hợp với một thứ gì đó nên có khả năng tấn công lin hồn. Theo phán đoán của ta có lẽ là Tử Cực Ma Đồng của Đường Môn. Hồn Kỹ thứ hai có tác dụng mê hoặc, hay mô phỏng. Ta nhớ ở Cực Bắc có một loại Băng Tầm dường như am hiểu về mặt này, nó thường dùng cách đó để lừa gạt kẻ thù. Không biết tôi nói có đúng không?

Người đầu to chỉ đơn giản vài câu đã khiến Hoắc Vũ Hạo lạnh cả người, cái cảm giác bị người ta nhìn thấu tâm can thật không dễ chịu chút nào.

Cũng may tinh thần lực của hắn không yếu, hắn chỉ hơi chấn động một chút sau đó miễn cường kiềm chế được câu nói "Sao ngươi biết?" vào trong lòng.

Nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của Hoắc Vũ Hạo, người đầu to nói tiếp:

- Đầu tiên xin tự giới thiệu, ta là Lãnh Nhai, đây là huynh đệ của ta, Vũ Đào. Chúng tôi đến từ Bản Thể Tông, có lẽ các vị đã từng nghe qua.

Ba chữ Bản Thể Tông không những làm Hoắc Vũ Hạo chấn động mà hai mắt Vương Ngôn cũng khẽ co rút.

Trong giới Hồn Sư, dù Bản Thể Tông rất ít xuất hiện nhưng danh tiếng lại nổi như cồn. Giới Hồn Sư có ba dạng đặc biệt, đứng thứ nhất dĩ nhiên là Tà Hồn Sư, mà những người có thể so được với Tà Hồn Sư, e là chỉ có Bản Thể Tông.

Mà trong mắt nhiều người, Bản Thể Tông thậm chí còn đáng sợ hơn Tà Hồn Sư nữa, Tà Hồn Sư tuy mạnh nhưng bọn họ chủ yếu hoạt động riêng lẽ hoặc một nhóm ít người. Nhưng Bản Thể Tông lại là một tông môn chân chính, là một tông môn vừa thần bí vừa được người đời tặng cho một chữ Tà, bấy nhiêu đã đủ biết thực lực tổng thể của Bản Thể Tông khủng khiếp đến mức nào.

Hoắc Vũ Hạo và Vương Ngôn ngàn vạn lần không ngờ Bản Thể Tông từ trước đến nay mười năm thậm chí cả trăm năm không xuất hiện trên đại lục lần này lại cử người đến tìm Hoắc Vũ Hạo. Không cần nghe đối phương nói tiếp, Vương Ngôn cũng đã đoán được mục đích của họ rồi. Nhưng có chút kỳ lạ là hắn hoàn toàn không hề cảm thấy hồi hộp.

Lãnh Nhai mỉm cười nhìn Hoắc Vũ Hạo nói:

- Tôi nói thẳng vào đề luôn, mục đích của chúng tôi rất đơn giản, chính là muốn dẫn cậu về Tông Môn.

- Trở về?

Hoắc Vũ Hạo lặng người, hắn thật sự chưa từng gia nhập cái tông môn này mà?

Lãnh Nhai gật đầu nói:

- Đúng, trở về. Bản Thể Tông là nhà của tất cả những người có Vũ Hồn Bản Thể. Cậu có vũ hồn là Linh Mâu vậy chính là một phần tử của Bản Thể Tông. Chúng tôi đã phát hiện ra cậu dĩ nhiên sẽ đón cậu về nhà.

Ba chữ Bản Thể Tông này không phải lần đầu Hoắc Vũ Hạo được nghe, nhưng lần nào hắn cũng cảm thấy đây là một tổ chức thần bí, chắc chắn nếu gia nhập, vũ hồn Linh Mâu của hắn sẽ được bồi dưỡng một cách tốt nhất, nhưng hai người này bất ngờ xuất hiện làm sao hắn dám tin? Cho dù có tin, hắn cũng không muốn rời khỏi học viện Sử Lai Khắc.

Căn bản không cần suy nghĩ quá nhiều, Hoắc Vũ Hạo lập tức lắc đầu kiên quyết nói:

- Cảm ơn ý tốt của ngài, nhưng tôi là đệ tử của học viện Sử Lai Khắc, là một phần tử của Sử Lai Khắc, ít nhất trước khi tốt nghiệp, tôi không muốn đi đâu cả.

Lãnh Nhai cười nhạt một tiếng nói:

- Học viện Sử Lai Khắc, là học viện đệ nhất thiên hạ đó sao? Có điều nó cũng chả có gì đặc biệt, nếu không cũng chẳng để một đứa nhỏ như cậu tham gia cuộc thi lớn này. Bản Thể Tông mới là nơi hiểu rõ nhất về Vũ Hồn Bản Thể. Với thiên phú của cậu, ta cam đoan không cần 20 năm nữa, cậu có thể làm cả đại lục dậy sóng, Bản Thể Tông từ trước đến nay rất ít khi lộ diện nhưng một khi xuất hiện là một bước lên trời. Linh Mâu của cậu còn chưa Giác Tỉnh lần hai, nên cậu vẫn chưa biết Vũ Hồn Bản Thể mạnh mẽ như thế nào đâu. Đi theo chúng tôi mới là lựa chọn sáng suốt nhất.

Dám ở trước mặt lão sư học viện Sử Lai Khắc cướp người e là chỉ có người của Bản Thể Tông mới có gan này. Nhưng càng kỳ quái hơn là Vương Ngôn ở bên cạnh không mở miệng nói một tiếng nào, chỉ im lặng lắng nghe hai người bọn họ trò chuyện.

Hoắc Vũ Hạo vẫn lắc đầu nói:

- Không, học viện Sử Lai Khắc hiện giờ chính là nhà của tôi. Học viện là một ngôi nhà ấm áp, họ đã bồi dưỡng tôi, tôi không thể nào gia nhập Bản Thể Tông được, thật xin lỗi đã phiền hai vị hôm nay đã nhọc công đến đây.

Nói xong hắn liền đứng dậy, xoay người đi về phía cầu thang.

- Không phải ngươi không muốn đi là không đi.

Người có cánh tay cường tráng tên là Vũ Đào đột nhiên đứng dậy duỗi tay, cánh tay vừa to vừa lớn ấy gần như nháy mắt đã chộp đến vai Hoắc Vũ Hạo. Khi Vũ Đào ra tay, Lãnh Nhai cũng liếc mắt nhìn Vương Ngôn như kiểu muốn dùng vũ hồn cường đại của mình trấn áp Vương Ngôn không cho hắn làm bậy vậy nhưng lúc này hắn lại phát hiện, Vương Ngôn vẫn bình thản, hoàn toàn không có ý ra tay.

Khi tay Vũ Đạo chạm đến vai Hoắc Vũ Hạo thì hai vai Hoắc Vũ Hạo khẽ run lên, bước chân khẽ trợt tránh thoát.

- Chà, cậu bé giỏi lắm.

Vũ Đào hơi ngẩn người, vì hắn cảm nhận được khi tay mình gần chạm đến bả vai Hoắc Vũ Hạo đột nhiên chạm phải một luồng khí lạnh băng, sau đó vai nó như được phủ một bộ giáp mỏng bằng băng, tuy màu sắc khá giống băng bình thường nhưng lại cứng và lạnh hơn nhiều. Nếu không làm sao Hoắc Vũ Hạo có thể tránh thoát được.

- Trước mặt ta mà dám dùng Tinh Thần Tham Trắc thật là ngu ngốc.

Lãnh Nhai hừ lạnh một tiếng, đôi mắt đầy ý cười của hắn bỗng ngưng tụ, một cỗ dao động vô tình từ đỉnh đầu hắn khuếch tán ra bên ngoài.

Hoắc Vũ Hạo cảm thấy tinh thần dò xét của mình nháy mắt vỡ thành từng mảnh nhỏ, hắn khẽ kêu lên đau đớn, cả người ngã nhào về trước. Có điều, hắn cảm nhận được Tinh Thần Hải của mình đang bị Tinh Thần Lực của người ngoài xâm nhập, thế giới tinh thần của hắn liền dậy sóng cuồn cuộn, nhất là Sinh Linh Châu của Sinh Linh Thủ Vọng, nó tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Tinh Thần Lực của Lãnh Nhai vừa tiếp xúc với Tinh Thần Hải của Hoắc Vũ Hạo thì trên trán Hoắc Vũ Hạo bỗng nhiên xuất hiện một tia sáng màu xanh lục, ngay sau đó, Tinh Thần Lực của Lãnh Nhai bị bắn ngược trở về.

- Hả?

Lần này Lãnh Nhai thật sự kinh hải rồi, tuy hắn sợ Hoắc Vũ Hạo bị thương nên đã giảm bớt lượng Tinh Thần Lực nhưng với lượng Tinh Thần Lực đó, Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn không có khả năng đỡ được, tại sao thế? Không lẽ Vũ Hồn Bản Thể của nó đã thức tỉnh? Không thể nào, hắn không có mật pháp đặc biệt của Bản Thể Tông, đồng thời Vũ Hồn Bản Thể khi giác tỉnh cũng không phải mức độ Tiên Thiên, làm sao tự Giác Tỉnh lần hai được?

Ngay khi hắn chuẩn bị tăng cường Tinh Thần Lực thì một bóng người xuất hiện trước mặt Vũ Đào, sau đó, người kia chỉ ngón trỏ vô cùng bẩn của mình vào mu bàn tay của Vũ Đào.

Đúng vậy, là chỉ. Rõ ràng mọi người đều trông thấy có một ngón tay đang chỉ đến có điều đồng thời nó cũng trở nên hư ảo, Vũ Đào cố gắng tránh đi nhưng hắn giật mình phát hiện cho dù bản thân mình được sự trợ giúp từ tinh thần lực của Lãnh Nhai cũng vô phương thoát được.

"Đùng"

- Ui da.

Cánh tay phải của Vũ Đào nháy mắt bị đẩy ngược ra sau, cả người lui về sau hai bước, thậm chí trên cánh tay cứng rắn của hắn còn bị lực đẩy kia ấn lún vào, làm hắn đau đớn tái cả mặt.

Cho dù chưa phóng xuất ra Vũ Hồn nhưng hắn là ai? Là thành viên của Bản Thể Tông, cho nên cánh tay phải của hắn cũng tương đương với Vũ Hồn rồi. Trong tình huống đã có sự chuẩn bị mà vẫn bị đối thủ đánh lui như vậy đúng là vượt ngoài dự đoán của hắn.

Lãnh Nhai ở bên cạnh cũng thu hồi Tinh Thần Lực của mình, hắn nhìn về phía sau Hoắc Vũ Hạo với vẻ cảnh giác, không biết từ bao giờ đã xuất hiện thêm một người lặng lẽ tách hai huynh đệ bọn họ ra.

Lúc này Hoắc Vũ Hạo cũng nhanh chóng xoay người, hắn vừa trông thấy người kia thì ngẩn người sau đó vui mừng nói:

- Huyền lão, ngài đã trở lại.

Đúng vậy, người vừa xuất hiện bất ngờ tách hai người của Bản Thể Tông ra còn không phải Huyền lão một trong các trưởng lão của học viện Sử Lai Khắc thì còn là ai nữa đây?

Huyền lão vẫn là dáng vẻ lôi thôi lết thết, tay chân dính đầy dầu mỡ như bình thường, ánh mắt lão lộ rõ vẻ châm chọc, lão nhìn hai gã người của Bản Thể Tông, bình thản nói:

- Ăn vài con cá nướng của ngươi cũng phải trả chút tiền chứ. Không ngờ học viện Sử Lai Khắc chúng ta cũng có ngày có loại chó mèo này đến đạp trên đầu trên cổ. Hai người các ngươi cũng thật can đảm. Còn dám cướp người nữa không?

- Ngươi là ai?

Lãnh Nhai trầm giọng lên tiếng, hiển nhiên trong hai người ở đây, hắn là người có quyền nhất, lấy hắn làm trung tâm, không khí xung quanh một thước đều vặn vẹo kịch liệt. Càng khủng bố hơn là tất cả áp lực đó đều ập xuống một mình Huyền lão, lúc này hắn còn chưa sử dụng đến Vũ Hồn nữa đã mạnh đến mức này, không biết khi hắn sử dụng toàn lực thì lực khống chế sẽ mạnh đến mức nào đây?

Huyền lão hừ một tiếng nói:

- Các ngươi là đời thứ hai hay thứ ba của Bản Thể Tông? Đừng nói là các ngươi, cho dù là lão quái vật của các ngươi cũng không dám đứng gần lên mặt với lão phu đây.

Vài sợ tóc vàng loe hoe trên đầu Lãnh Nhai khẽ đung đưa, bầu không khí đang vặn vẹo thoáng chốc tan biến, hắn giật mình hỏi:

- Lão là người của Hải Thần Các?

Huyền lão bình thản nói:

- Nếu các ngươi biết đến ba chữ Hải Thần Các thì tốt nhất cút nhanh đi. Ta nể mặt lão quái vật kia xem như hôm nay chưa xảy ra chuyện gì. Các ngươi đừng có mà cản đường nữa, nếu không sau này lão quái vật ấy lại bảo ta bắt nạt con nít.

Cánh tay phải Vũ Đào đau nhức vô cùng, hắn tức giận quát:

- Ngươi nghĩ chỉ vài lời ấy đủ để lừa gạt huynh đệ bọn ta sao? Có giỏi cho bọn ta thấy thực lực của lão đi.

Nói xong hắn lại nâng cánh tay phải của mình lên, cánh tay phải của hắn chợt phình to, tám cái Hồn Hoàn lặng lẽ xuất hiện bên cạnh tay hắn.

Khiến người khác hoảng sợ chính là trong tám cái Hồn Hoàn kia, bốn cái đầu đều có màu tím, bốn cái sau màu đen, bốn tím bốn đen. Chẳng những thực lực mạnh mẽ mà độ pha trộn Hồn Hoàn còn hơn xa người thường.

Huyền lão cứ như không thấy chuyện gì đang diễn ra, khi cánh tay của Vũ Đào chộp đến thì lão mới có phản ứng, nhưng không ai có thể thấy rõ rốt cuộc lão đã làm gì, cánh tay Vũ Đào dừng lại trên không trung, cả người ngẩn ngờ đứng yên một chỗ, vẻ mặt thì kinh hãi tột cùng.

Lúc này, trong miệng hắn không biết từ bao giờ bị người ta nhét vào một cái đùi ra, phần xương bị nhét tận xuống cuống họng của hắn, nếu người kia dùng lực thêm một chút nhất định cuống họng của hắn đã bị đâm thủng rồi. Mà cái xương gà đấy không phải là do hắn há mồm rồi bị nhét vào mà bị người ta trực tiếp nhét vào luôn, lúc này phần môi đã bị thương, răng thì bị đánh nát vụn.

Ban nãy Lãnh Nhai muốn ra tay ứng cứu nhưng rốt cuộc cũng không kịp, vì Huyền lão ra tay quá nhanh. Nếu Vũ Đào còn tiếp tục công kích thì có lẽ hắn sẽ chạm được vào vai Huyền lão nhưng đồng thời cũng bị khúc xương kia đâm chết. Cho nên, lúc này hắn không dám cử động nữa, cứ đứng ngây ngốc một chỗ.

Lãnh Nhai không còn chút nghi ngờ nào, hắn lắp bắp nói:

- Lão... lão là Hải Thần Các, Thao Thiết...

Huyền lão lạnh lùng liếc nhìn hắn rồi lên tiếng ngắt lời:

- Cút, nói cho lão bất tử nhà các người, lão đây vẫn còn ăn được, uống được, ngủ được, nói chuyện được, rất là khỏe mạnh.

- Đa tạ tiền bối hạ thủ lưu tình.

Lúc này Lãnh Nhai bỗng nhiên thay đổi 180 độ, dáng vẻ cực kỳ cung kính cúi chào, sau đó nhanh chóng đỡ lấy Vũ Đào, vỗ mạnh vào lưng hắn, Vũ Đào phun mạnh một cái, khúc xương đang mắc ở cuống họng hắn cũng rớt ra nhưng đồng thời những cây răng vừa bị đánh gãy cũng rơi theo ra ngoài, cả hai lập tức xoay người bước đi, nháy mắt đã rời khỏi Tinh Hoàng Đại Tửu Điếm.

Thấy hai người bọn họ đi rồi, Hoắc Vũ Hạo mới vội vàng cung kính nói:

- Cám ơn Huyền lão.

Huyền lão khoác tay nói:

- Ngươi là một thành viên của học viện Sử Lai Khắc, ai dám làm ngươi bị thương cũng chính là kẻ thù của học viện Sử Lai Khắc, ngươi về trước đi. Cố gắng tranh thủ thời gian tu luyện, không được lãng phí một chút xíu nào. Hôm thi đấu chung kết, ta sẽ lại đến.

- Dạ.

Hoắc Vũ Hạo mang theo tâm trạng ngạc nhiên lẫn hưng phấn xoay người bước về phía cầu thang, đúng lúc này, cả đoàn người của học viện Sử Lai Khắc kéo nhau từ trên lầu đi xuống, Mã Tiểu Đào dẫn đầu, bước đi nhẹ nhàng nhưng vừa đi vừa lớn tiếng nói:

- Hai người kia đâu? Ai dám mà bắt nạt đệ đệ của ta, ta đánh cho ba má nhìn không ra luôn.

Tiểu Đào tỷ thật là bá đạo, có điều vừa nói đến đây lập tức nín thin, vì cô đã trông thấy dáng người của Huyền lão.

- Huyền lão.

Mã Tiểu Đào trộm thè lưỡi, cô biết rõ địa vị của Huyền lão ở học viện cao đến mức nào.

Huyền lão cười nhạt một tiếng nói:

- Được rồi, các ngươi về phòng nghỉ ngơi đi. Chuyện này để lão phu xử lý.

- Dạ.

Mã Tiểu Đào lập tức kéo Hoắc Vũ Hạo đi, thái độ y hệt như gà mẹ bảo vệ gà con. Những người bên cạnh ban nãy sau khi nghe thấy câu nói của cô chưa kịp tỉnh táo lại đã bị hành động của cô dọa ngẩn người, không những vậy, bọn họ đều có những suy nghĩ rất không trong sáng đồng thời còn tò mò không biết hôm qua rốt cuộc Mã Tiểu Đào và Hoắc Vũ Hạo đã xảy ra chuyện gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.