- Chung Tình Băng Thiềm kịch độc.
Ngay khi Hoắc Vũ Hạo đỡ lấy Bối Bối, Băng Đế đang ngủ say trong Tinh Thần Hải bừng tỉnh kêu lên cái tên Chu Tinh Băng Thiềm.
Hoắc Vũ Hạo vội vàng hỏi Chu Tinh Băng Thiềm là gì, Băng Đế trả lời nó là một Hồn Thú vương giả thuộc tính băng kịch độc chỉ sống ở một nơi gọi là Giáp Phùng Trung, vì lãnh thổ của nó nằm ở vùng ngoài của Cực Bắc nên có thể nói là nơi tiếp giáp với thế giới loài người.
Mà số lượng tộc đàn của nó rất ít, hành tung lại còn mơ hồ bí ẩn. Điểm mạnh nhất của Chu Tình Băng Thiềm vô cùng hiếp thấy này chính là độc, nó được tạo thành từ hàn khí hấp thu từ thiên địa, sở dĩ nó không tiến sâu vào vùng trung tâm nguyên nhân thứ nhất vì có sự tồn tại của Tam Đại Thiên Vương, nguyên nhân còn lại là vì thuộc tính của nó, mỗi con Chu Tình Băng Thiềm đều có thuộc tính băng nhưng đôi mắt lại có thuộc tính hảo, với thể trạng đặc biệt này nó không thích hợp với những vùng quá lạnh, có điều trong phúc có họa, nhờ hai thuộc tính song song tồn tại luân phiên tác động lẫn nhau mới sinh ra loại hàn độc đặc biệt này.
Những nơi Chu Tình Băng Thiềm đi qua đều để lại kịch độc, về lâu về dài, cho dù là Hồn Thú mạnh hơn nó cũng khó làm nó bị thương được. Còn chuyện nó trở thành vũ hồn cho Hồn Sư lại càng hiếm thấy, tuy nhiên trong lịch sử không phải là không có, vì tình huống của hồn sư có vũ hồn Chu Tình Băng Thiềm tương đối giống Tà Hỏa Phượng Hoàng của Mã Tiểu Đào, bản thân hàn độc vẫn có thể quay về cắn trả chính chủ nhân của mình, các Hồn Sư có vũ hồn này đều chết dưới chính bàn tay mình, hơn nữa rấ hiếm khi có người tu luyện thành cường giả được.
Bất kể chuyện gì cũng có hai mặt, dù tỷ lệ bị cắn trả của nó rất cao, nhưng đồng thời nó cũng có uy lực rất mạnh, chính là dùng độc để chiến thắng.
Rõ ràng, làn sương trắng ban nãy bay ra từ cơ thể cô là kịch độc của Chu Tình Băng Thiềm, mà Bối Bối khi nãy đã trúng độc ngã xuống nên không sao tiếp tục điều khiển Lôi Đình Long Thủ tấn công trúng đối thủ nữa. Mộng Hồng Trần không những là một đối thủ mạnh mẽ mà khả năng phán đoán lẫn trí thông minh đều không thể xem thường, cô tính toán một cách chính xác, ra tay là chắc chắn đánh bại được Bối Bối. Bản thân cô rõ ràng có thể khống chế kịch độc Chu Tình Băng Thiềm dễ dàng trong lòng ban tay, nếu không Thiên Sát Đấu La làm sao không cảm nhận được đồng thời hiện giờ cô cũng không có dấu hiệu gì là bị cắn trả.
Bối Bối đánh nhanh rút gọn không cho Mễ Già kịp sử dụng kỹ năng mạnh nhất nhưng bản thân mình cũng không khác gì hơn, hắn chưa kịp sử dụng đến năng lực Quang Minh Thánh Long thất bại rời khỏi sàn đấu rồi.
Vì Hoắc Vũ Hạo và Vương Ngôn đồng thanh nói nên tiếng động cũng không nhỏ, ngay cả Mộng Hồng Trần ở trên sàn đấu cũng nghe thấy, cô nhìn thoáng về phía học viện Sử Lai Khắc với vẻ kinh ngạc, hừ một tiếng nói:
- Không hổ danh là Sử Lai Khắc, đúng là có chút kiến thức.
Trận đấu lại tiếp tục, cuộc thi đấu cá nhân này không cho phép dừng lại một giây phút nào, lời của Hoắc Vũ Hạo và Vương Ngôn dĩ nhiên cũng là lời nhắc nhở dành cho Lăng Lạc Thần đang bước lên sàn đấu.
Nhưng bất kể là Vương Ngôn hay Hoắc Vũ Hạo, lúc này cũng đều mang vẻ mặt lo lắng bất an.
Mưa phùn lất phất, rõ ràng là thời tiết thích hợp với một hồn sư có thuộc tính Băng như cô, nhưng đồng thời cũng là con đường hoàn hảo để độc tố của đối thủ lan tỏa ra xung quanh. Với tu vi của Bối Bối cộng với kháng tính của vũ hồn vậy mà trong vài lượt hô hấp đã hoàn toàn mất hết sức chiến đấu, bấy nhiêu đã quá đủ chứng tỏ độc tính của Chu Tình Băng Thiềm này cao đến mức nào, hơn nữa bản thân Mộng Hồng Trần còn là Hồn Đạo Sư cấp năm nữa.
Lăng Lạc Thần bình thản bước lên sàn đấu, theo tình hình hiện nay, cô là người thứ ba của học viện Sử Lai Khắc lên sàn đấu, còn Mộng Hồng Trần là người thứ tư của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư.
Mưa vẫn tí tách rơi, cả hai lặng lẽ đứng im nhìn nhau ở giữa sàn đấu, vẻ mặt Mộng Hồng Trần lúc này hệt như một con Khổng Tước đầy kiêu ngạo.
Lăng Lạc Thần từ tốn lùi về mép sàn đấu, cô hơi hơi thở ra một hơi, mưa bụi đang rơi xuống người cô lập tức bị đẩy ra, không thể tiếp xúc với cơ thể cô nữa.
- Trận đấu bắt đàu.
Ngay khi hiệu lệnh kia vang lên, Lăng Lạc Thần liền biểu diễn một màn cực kỳ hoa lệ.
Cô phóng thích vũ hồn, từng vòng ánh sáng nhanh chóng xuất hiện, nháy mắt sau, năm cái Hồn Hoàn nhấp nháy luân phiên.
Chỉ với ba lượt hô hấp, Lăng Lạc Thần đã liên tiếp sử dụng năm cái Hồn Kỹ, theo tứ tự lần lượt là Hồn Kỹ từ Hồn Hoàn trăm năm đến Hồn Hoàn vạn năm, năm cái vòng sáng giống như mặt lượt luân phiên gợn sóng.
Đây không còn là một kỹ xảo đơn giản nữa, mà là do chính cô tự lĩnh ngộ và sáng tạo ra.
Trong tình huống bình thường, Hồn Sư không thể nào một lượt thi triển nhanh và nhiều Hồn Kỹ như vậy, nhưng Lăng Lạc Thần lại khác, cô khống chế băng, nương vào sự tương liên giữa các hồn kỹ mới có thể đồng thời phóng thích đến năm cái hồn kỹ trong thời gian ngắn như vaajjy, hơn nữa, nhờ thế cô còn có thể giảm lượng hồn lực tiêu hao xuống ba phần.
Mỗi đệ tử nội viện đều là người nổi bật và bản thân có một tuyệt chiêu đặc biệt riêng.
Nương theo năm cái Hồn Hoàn luân phiên nhấp nháy, trên tay cô cũng xuất hiện một Băng Trượng. Quầng sáng trên Băng Trược nháy mắt rực rỡ, một bộ áo giáp bằng băng nhanh chóng xuất hiện bao phủ lấy cơ thể cô, thậm chí bảo hộ luôn cả miệng và mũi, kế đến một cái lồng băng bay thẳng về phía Mộng Hồng Trần vây lấy cô, cuối cùng, lấy cơ thể Lăng Lạc Thần làm trung tâm, nháy mắt nổ bùm một cái, băng vụ - Băng Diệu Hoàn, khuếch tán khắp nơi.
Nhiệt độ trên sàn đấu nháy mắt đã hạ xuống - 50 độ.
Màn sương băng bắt đầu di chuyển với tốc độ khủng khiếp càn quét, tàn sát khắp sàn đấu.
Tuy lúc này thuộc tính băng của Lăng Lạc Thần không được tăng phúc thành Cực Hạn Chi Băng nhưng thuộc tính của cô nếu muốn đạt đến nhiệt độ thấp nhất cũng là - 80 độ C, so với Cực Hạn Chi Băng của Hoắc Vũ Hạo không đáng là bao, đấy là do sự chênh lệch của vũ hồn, nếu Hoắc Vũ Hạo muốn hắn có thể hạ thấp nhiệt độ khi sử dụng Hồn Kỹ đến tận - 200 độ C, đấy là lý do tại sao hắn được mọi người đánh giá cao như vậy.
Có điều, không phải Cực Hạn Chi Băng khong có nghĩa là yếu, nếu không làm sao cô có thể lọt vào đội tuyển chính thức của học viện Sử Lai Khắc, đồng thời còn đảm nhiệm chức vụ Chủ Khống?
Cô không chắc mình có thể tránh được hàn độc không nên cô chọn cách phòng thủ và khống chế đối thủ.
Nhưng có chuyện làm cô ngoài ý muốn chính là khi cô đồng loạt sử dụng 5 Hồn Kỹ và phóng một cái lồng băng về phía Mộng Hồng Trần, Mộng Hồng Trần dường như không có ý tránh né, thậm chí khóe môi con nở một nụ cười khinh thường.
Màn sương băng từ Băng Diệu Hoàn chẳng những làm nhiệt độ hạ thấp còn di chuyển với tốc độ cực nhanh, nháy mắt nó đã lan khắp sàn đấu rồi.
Thực tế, các khán giả bên dưới cực kỳ không thích những Hồn Sư như Lăng Lạc Thần, vì kỹ năng của cô vừa ra tay nháy mắt đã che khuất hết tầm nhìn của mọi người.
Bên phía học viện Sử Lai Khắc lẫn học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư đều hết sức hồi hộp, đối với học viện Sử Lai Khắc, trận đấu này khá quan trọng, nếu thua bọn họ sẽ hòa với đối thủ, tuy nhiên bên phía bọn họ còn đến hai Hồn Đế chưa xuất trận, có điều, đối thủ cũng còn một Hồn Đế là Mã Như Long chưa ra thi đấu kia.
Một phút, hai phút... mọi người bị sự căng thẳng lẫn hồi hộp dày vò suốt năm phút đồng hồ. Rốt cuộc màn sương mù trên sàn đấu mới dần tan đi.
Cảnh vật trên sàn đấu lại một lần nữa hiện ra rõ ràng, mọi người thấy, Mộng Hồng Trần vẫn đứng yên trong lồng băng, có điều làn da trắng ngần của cô nay lại càng trắng bệch hơn.
Đối diện, Lăng Lạc Thần vẫn đứng yên tại chỗ, tay giơ Băng Trượng lên cao, cả người được bộ áo giáp bao phủ.
Thân là trọng tài, Thiên Sát Đấu La Hoàng Tân Tự lúc này đã đứng ở giữa sàn đấu, cả người lão bao phủ một màn bảo hộ ánh sáng rực rỡ. Rõ ràng lão cũng có chút kiêng kỵ với những đòn tấn công này.
Đúng lúc ấy, một loạt tiếng động thanh thúy vang lên, từng phiến băng mỏng từ người Mộng Hồng Trần rơi xuống, vỡ nát dưới mặt đất. Gương mặt cô vẫn giữ nguyên nụ cười xen lẫn chút khinh thường kia.
"Băng thì có thể ngăn được độc của tôi sao? Tiếc cho cô, Vũ Hồn của tôi cũng có thuộc tính Băng. Truyền độc trong bằng còn là sở trường của bổn cô nương đây nữa. Cho nên, cô thua cũng không oan."
Nói xong, cô vung tay phải lên, một luồng sáng màu lam xuất hiện hóa thành thanh kiếm dài màu lam, thang kiếm xoay động vài cái phá vỡ cái lồng băng của Lăng Lạc Thần, sau đó thước tha bước ra.
- Học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư thắng, học viện Sử Lai Khắc mời phái đội viên tiếp theo lên sàn đấu.
Thiên Sát Đấu La vung tay, một luồng sáng rực rỡ bao lấy Lăng Lạc Thần, chuyển cô xuống dưới khán đài.
Lần này người đón vẫn là Hoắc Vũ Hạo. Hắn vừa chạm tay vào, bộ áo giáp băng trên người Lăng Lạc Thần cũng tan biến.
Quả nhiên, tình huống của Lăng Lạc Thần cũng giống với Bối Bối, hoàn toàn mất đi tri giác, sắc mặt trắng bệt, đúng là trúng cùng một loại độc.
Vẻ mặt Vương Ngôn vô cùng kinh ngạc.
Bất kể hắn thông minh bao nhiêu, chiến thuật an bài hoàn mỹ như thế nào, nhưng với tình huống này cũng hết cách. Ai mà ngờ được đối thủ lại xuất hiện một Hồn Sư có thể sử dụng độc mạnh như vậy, bất kể là Bối Bối hay Lăng Lạc Thần đều chưa kịp bộc lộ hết sức chiến đấu đã thất bại.
Nếu đây là hàn độc bình thường thì Hoắc Vũ Hạo có thể giải trừ được, nhưng độc của Mộng Hồng Trần lại khắc, nó lấy băng làm chính, hỏa làm phụ nằm ẩn ở bên trong. Nếu hóa giải kịch độc thuộc tính băng thì kịch độc thuộc tính hỏa sẽ bùng nổ, như thế người bị trúng độc sẽ lập tức tử vong. Nên Hoắc Vũ Hạo không dám làm bừa.
- Kế tiếp.
Giọng nói nhẹ nhàng của Mộng Hồng Trần vang lên như gõ cửa đòi nợ, vẻ mặt cô vẫn kiêu ngạo như trước, nhưng lúc này, những từ ngữ nghe như đơn giản ấy lại là một luồng áp lực đè nặng lên chiến đội Sử Lai Khắc.
Thắng liên tiếp hai người. Hơn nữa còn có vẻ thắng dễ như trở bàn tay, Mộng Hồng Trần đúng là trụ cột không dễ phá vỡ của chiến đội Nhật Nguyệt. Nhân số của hai đội lúc này lại một lần nữa trở về thế ngang bằng.
Đái Thược Hành từ từ đứng dậy, cau mày. Trong thời gian ngắn ngủi Lăng Lạc Thần chiến đấu trên kia, Vương Ngôn đã giải thích cho hắn một cách ngắn gọn và cụ thể về đặc tính của Chu Tinh Băng Thiềm.
Vũ Hồn Bạch Hổ đúng là rất mạch nhưng có chắc sẽ mạnh hơn so với vũ hồn Lam Điện Phách Vương Long của Bối Bối không? Bối Bối ban nãy không đỡ được độc kia, hắn thân là Hồn Đế liệu có vượt qua được? Những câu hỏi này, ngay cả bản thân hắn cũng không sao trả lời được.
Tuy tình huống không chút khả quan, nhưng lúc này hắn có thể lùi bước sao? Trên đầu thành kia, hoàng đế và cha hắn đang cùng xem hắn thi đấu đấy.
Bực bội trong lòng hắn đã đạt đến cực hạn, trán nổi đầy gân xanh, hắn thà phải đi khiêu chiến với một Hồn Thánh còn hơn đấu với Mộng Hồng Trần. Thắng thì đương nhiên không có gì phải bàn, nhưng thua thì sẽ mất hết tất cả. Hơn nữa còn thua trước mặt rất nhiều người.
Có điều, danh sách đã xác định có thể sửa đổi sao? Hắn chỉ còn cách ứng chiến.
- Đái Thược Hành.
Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên trong tai hắn.
- Sao?
Đái Thược Hành quay đầu lại nhìn, người vừa gọi hắn chính là Mã Tiểu Đào.
Nghỉ ngơi được một lúc, chẳng những Mã Tiểu Đào đã áp chế được Tà Hỏa mà còn thông qua Bình Sữa khôi phục không ít Hồn Lực.
Mã Tiểu Đào nhìn Đái Thược Hành, ánh mắt lộ rõ vẻ nghiêm nghị, thấp giọng nói:
- Độc của cô ta tuy mạnh nhưng tu vi không thể sánh bằng chúng ta. Tu vi của ngươi là tự bản thân ngươi tu luyện đồng thời kháng tính cơ thể cũng tăng trên phạm vi lớn. Cô ta muốn dùng độc thắng ngươi cũng phải cần một ít thời gian, cho nên, đánh nhanh rút gọn.
Tất cả mọi người đều là người thông minh, vừa nghe liền hiểu. Đái Thược Hành dĩ nhiên cũng hiểu ý cô là hai, hai mắt anh híp lại, gật đấu, đưa một ngón tay cái về phía cô, sau đó phóng người nhảy lên sàn đầu.
Đây hoàn toàn đúng với câu người bên ngoài sáng suốt hơn người trong cuộc, được Mã Tiểu Đào nhắc nhở hắn liền hiểu ra. Hắn có Thú Vũ Hồn thuộc dạng cao cấp, tu vi bậc Hồn Đế đều do sự kiên trì cố gắng mà tăng lên, vũ hồn sau mỗi lần thăng cấp đều sẽ cải tạo cơ thể một ít. Cho nên, bất kể là độc gì, tình huống ra sao, muốn để hắn trúng độc như hai đồng đội của hắn ít nhất phải cần một khoảng thời gian.
Tu vi Bối Bối thua xa đối thương, mà ban nãy hắn còn không có sự chuẩn bị nữa.
Còn Lăng Lạc Thần? Ban nãy màn sương băng của cô càn quét sàn đấu chừng mười phút mới biến mất. Cho dù ban nãy Mộng Hồng Trần từng nói băng không thể ngăn cản độc của cô nhưng rõ ràng cô muốn đánh bại Lăng Lạc Thần phải cần một chút thời gian. Hơn nữa, Lăng Lạc Thần hệ Khống Chế, sở trường là khống chế cục diện chiến đấu chức không phải tấn công, hoàn toàn khác với hắn.
- Song phương lùi về sau.
Giọng nói của Thiên Sát Đấu La lại vang lên theo quán tính.
Hai mắt Đái Thược Hành híp lại, song đồng lạnh lùng nhìn chằm chằm Mộng Hồng Trần.
Mộng Hồng Trần nhất thời cảm thấy cả người căng thẳng, lông tơ muốn dựng đứng hết cả lên, giống như có một con mãnh hổ đang nhìn chằm chằm cô vậy. Hồn Đế của học viện Sử Lai Khắc quả nhiên không tầm thường, nháy mắt đã làm cô cảm thấy khiếp sợ như vậy rồi.
Nhưng, tích tắc sau cô đã khôi phục lại tâm trạng, hai trận thắng trước đã tăng cho cô rất nhiều lòng tin rồi.
Đái Thược Hành trong khi lui về sau, khí chất trên người dường như có sự thay đổi rất vi diệu, tốc độ hắn di chuyển không nhanh, nhưng mỗi bước đi đều rất đồng đều. Hơi thở trên người hắn không ngừng trầm xuống, giống như dần dần hóa thành một ngọn núi cao vậy.
Trên đầu Hoàng Thành.
Hứa Gia Vĩ, hoàng đế Tinh La mỉm cười nói:
- Hiền đệ, đệ xem Thược Hành có thể thắng cô bé Hồn Sư dùng độc hiếm thấy của chiến đội Nhật Nguyệt không?
Đái Hạo, Công Tước Bạch Hổ nhíu mày nói:
- Nếu thông minh có thể thắng. Nhưng cũng phải trả cái giá không nhỏ. Hồn Sư dùng độc không phải tầm thường nhất là Độc Hồn Sư của đế quốc Nhật Nguyệt. Bệ hạ, cô bé kia cần phải đặc biệt chú trọng.
- Ừ, đế quốc Nhật Nguyệt đúng là càng ngày càng phát triển. Hôm qua sứ giả ta phái đến học viện Sử Lai Khắc đã trở về.
- Vậy sao? Thế học viện Sử Lai Khắc trả lời ra sao?
Công Tước Bạch Hổ dĩ nhiên biết đế quốc Tinh La đang muốn lấy lòng học viện Sử Lai Khắc.
Hoàng đế Tinh La bật cười nói:
- Còn có thể thế nào nữa? Mấy lão hồ ly kia nhẹ nhàng từ chối hết. Viện trưởng hệ Vũ Hồn Ngôn Thiểu Triết còn nói thêm một câu, Sử Lai Khắc, không đứng về phía nào cả. Nuôi dưỡng cũng vì bảo hộ. Thế lực Sử Lai Khắc vĩnh viễn không rời khỏi thành Sử Lai Khắc.
Công Tước Bạch Hổ hừ một tiếng nói:
- Bọn họ là Giám Sát Giả của đại lục còn dám bảo không ra khỏi thành? Chỉ là không muốn mở rộng thế lực thôi.
Hoàng đế Tinh La thở dài một hơi nói:
- Nhưng chúng ta không chấp nhận cũng không được, cũng nhờ nguyên tắc và thái độ cương quyết này của học viện Sử Lai Khắc, ba đại đế quốc chúng ta mới có thể giữ vững như thế này, nếu không có sự tồn tại của đế quốc Nhật Nguyệt, có lẽ chúng ta đã có cơ hội tranh đấu thống nhất đại lục rồi. Đáng tiếc, hiện giờ chắc chắn Sử Lai Khắc sẽ không cho phép xuất hiện loạn đấu, mà chúng ta cũng không có khả năng tranh giành cái gì.
Công Tước Bạch Hổ nói:
- Đế quốc Nhật Nguyệt gần đây tương đối ổn định, trong khoảng thời gian ngắn tới chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì lớn đâu.
Hoàng đế Tinh La nói:
- Bắt đầu rồi, chúng ta xem tiếp thôi.
Đúng vậy, khi hai người bọn họ thoải mái trò chuyện thì bên dưới, trận chiến của Đái Thược Hành và Mộng Hồng Trần cũng bắt đầu.
Nương theo hiệu lệnh của trọng tài, Đái Thược Hành hét lớn một tiếng, cả người bay như tên bắn về trước. Cơ thể hắn trên không trung bừng sáng, ba Hồn Hoàn thứ nhất, thứ ba, thứ năm lần lượt nhấp nháy, hắn hoàn thành biến thân với tốc độ nhanh nhất.
Bộ lông vàng, lợi trảo vàng. Bạch Hổ Hộ Thân Chướng, Bạch Hổ Kim Cương Biến, Bạch Hổ Ma Thần Biến, ba đại kỹ năng tăng phúc cho cơ thể trong mấy lần hô hấp ngắn ngủi đã giúp cơ thể hắn tăng trưởng đến cực hạn.
Sau khi ba Hồn Kỹ này được sử dụng xong, hắn cũng đã đến giữa sàn đấu, bấy nhiêu đủ thấy tốc độ của hắn nhanh đến mức nào.
Bên ngoài sàn đấu, sắc mặt Mã Như Long không ngừng biến đổi, đồng dạng là Hồn Đế nhưng xét về mặt tu vi, hắn kém Đái Thược Hành xa. Cho dù toàn lực sử dụng Hồn Đạo Khí, khi hắn đối mặt với Đái Thược Hành cũng không có hơn 50% chiến thắng. Hắn không thể không thừa nhận nếu xét theo cùng độ tuổi, Hồn Sư của học viện Sử Lai Khắc lúc nào cũng mạnh hơn người khác, nếu đối thủ là Mã Tiểu Đào, e là 30% chiến thắng hắn cũng không có.
Đối mặt với Đái Thược Hành, rốt cuộc Mộng Hồng Trần cũng dùng đến Hồn Đạo Khí.
Mười ba điểm sáng màu xanh trắng bỗng nhiên xuất hiện trên người cô, mười ba điểm này lần lượt nằm ở trán, hai vai, ngực, hai khủy tay, bụng, hai đùi, hai đầu gối và hai tay.
Mười ba điểm sáng nhanh chóng di chuyển hóa thành một bộ áo giáp màu xanh trắng bảo vệ cả cơ thể Mộng Hồng Trần.
Bộ áo giáp nay của cô mặc dù là bảo hộ toàn thân nhưng sau khi mặc xong không hề làm cơ thể cô mập ra. Mỗi nơi đều hết sức tinh xảo, phía trên bộ giáp có một hoa văn màu vàng lam rực rỡ. Mộng Hồng Trần vốn đã xinh đẹp, nay thêm bộ áo giáp này lại càng thêm mạnh mẽ oai hùng hpn.
Một đôi trường kiếm màu trắng lam kéo dài từ hai tay của cô, kiếm dài ba thước, hơi nhỏ. Sau lưng cô cũng xuất hiện một đôi cánh. Từ bộ áo giáp Hồn Đạo Khí này không ngừng tỏa ra hơi thở băng hàn mạnh mẽ.
Mắt nhìn Hồn Đạo Khí của Hòa Thái Đầu tương đối cao. Nháy mắt sau khi bộ giáp kia xuất hiện hắn liền biết đây là một kiện Hồn Đạo Khí cấp sau, có bổ sung vũ khí và Hồn Đạo Khí phi hành. Đồng thời ngay cả Hồn Đạo Sư cấp năm cũng có thể sử dụng. Hơn nữa, hắn dám khẳng định, đây chắc chắn không phải do Mộng Hồng Trần làm ra mà từ tay một vị Đại Sư nào đó.