Gà nướng, bánh nướng, rau xanh vo viên tẩm gia vị tiêu, ớt, tắc chua, canh thịt bò luộc là thực đơn phong phú trong bữa trưa của ba người.
Học ẩm thực ở Học Viện Shrek giúp Hoắc Vũ Hạo có khẩu vị rất tốt với từng món ăn. Tuy hắn không đánh giá nhận xét, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Quất Tử có trù nghệ cũng không tồi. Sau một lát ăn trưa, quan hệ cả ba người cũng thay đổi khá nhiều, sự đối đầu lúc mới rời khỏi học viện cũng lặng yên tan biến.
- Sao? Ta không khoác lác phải không. Quất Tử tỷ nấu ăn rất ngon. Để xem sau này còn dám đắc tội chúng ta nữa hay không. Nếu không phải Quất Tử tỷ tâm tính tốt, bữa cơm này cũng không cho ngươi ăn.
Kha Kha rất đắc ý khoe khoang trước mặt Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo cười hề hề:
- Kha Kha tỷ, chuyện trẻ con hôm qua không nên canh cánh trong lòng. Không bằng thế này, cơm chiều ta làm, coi như giải thích với ngươi và Quất Tử tỷ, được không?
- Ngươi cũng biết nấu ăn?
Quất Tử và Kha Kha đồng thanh hỏi, chỉ khác nhau Quất Tử vẻ mặt tò mò, Kha Kha lại là đầy mặt nghi ngờ.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói:
- Đến lúc đó nếm thử sẽ biết. Lúc ta vào học ở Học Viện Shrek, là dựa vào bán cá nướng mà sống. Bằng không, ta một thân cô nhi, kiếm đâu ra học phí mà đóng.
Nghe được hai chữ cô nhi, ánh mắt hai nữ đều trở nên mềm mại. Quất Tử biểu hiện tự nhiên, Kha Kha tuy che giấu khá tốt, nhưng biến hóa trong đáy mắt vẫn không trốn được sự chú ý của Hoắc Vũ Hạo.
Thật sự là hai vị học tỷ thiện lương a!
- Được, vậy cơm chiều giao cho ngươi. Bất quá vì để tươi ngon, ta đem cũng không nhiều nguyên liệu, đợi khi đến Cảnh Dương sơn mạch thì tùy cơ ứng biến.
Ba người lại bay đi, Quất Tử và Kha Kha hiển nhiên không phải lần đầu tiên đến Cảnh Dương sơn mạch. Phi hành bên cạnh, Quất Tử bắt đầu nói một vài việc cần chú ý cho Hoắc Vũ Hạo.
- Cảnh Dương sơn mạch có địa hình giống một con nhện khổng lồ, trung tâm sơn mạch có diện tích rộng lớn, tám nhánh núi giống tám cái chân nhện chạy dài những hướng khác nhau từ khu trung tâm. Ở những nhánh núi số lượng hồn thú tương đối ít, khoáng sản thì phong phú. Trung tâm sơn mạch thì hồn thú rất nhiều. Trong đó đủ loại cường giả sinh sống, hơn nữa ngọn núi cao nhất Cảnh Dương Phong là cấm địa.
Hoắc Vũ Hạo tò mò hỏi:
- Đế quốc Nhật Nguyệt thực lực hùng hậu, hồn đạo khí phát triển, muốn khai thác khoáng sản ở Cảnh Dương Phong có lẽ không mấy khó khăn.
Quất Tử lắc đầu:
- Ngươi không nên xem thường Cảnh Dương Phong. Trên đại lục, Tinh Đấu Đại Sâm Lâm bên cạnh Học Viện Shrek các ngươi không nghi ngờ gì là khu định cư tốt nhất cho hồn thú. Nhưng Cảnh Dương sơn mạch cũng có thể đứng vào năm hạng đầu, muốn khai phá toàn diện khu vực này, cho dù dùng hồn đạo khí viễn trình cường đại đủ bao trùm hết cả Cảnh Dương sơn mạch rồi bắn nổ một lần, thì sau đó bị hồn thú sinh sống bên trong điên cuồng lao ra tấn công, sẽ chịu tổn thất như thế nào thì không ai trong chúng ta dự đoán nổi
- Tuy Cảnh Dương sơn mạch nhất định có rất nhiều tài nguyên khoáng sản trân quý, nhưng hồn thú nơi này đối với đế quốc Nhật Nguyệt chúng ta cũng là một tài nguyên cực kỳ quan trọng. Dĩ nhiên không ai tát ao bắt cá. Vốn ở phương diện tài nguyên hồn thú, đế quốc Nhật Nguyệt chúng ta xa xa không bằng ba đại quốc gia Đấu La đại lục. Cảnh Dương sơn mạch là khu bảo tồn hồn thú lớn nhất của chúng ta, bảo vệ còn không kịp nữa là. Cho nên, cho dù biết rõ có tài nguyên khoáng sản trân quý, nhiều nhất cũng chỉ khai phá các nhánh núi bên cạnh mà thôi, tuyệt đối không hướng vào phía trong phá hoại. Bất quá, ở vùng phụ cận Cảnh Dương sơn mạch, chúng ta cũng đại quân đồn trú....
Nói tới đây, Quất Tử đột nhiên ngừng lại, nhìn Hoắc Vũ Hạo liếc mắt một cái, mỉm cười nói:
- Có nhiều thứ không thể nói cho ngươi, đây là cơ mật quân sự.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười:
- Quân sự gì đó ta cũng không muốn biết, chẳng quan hệ gì tới ta.
Kha Kha nói:
- Chúng ta đều nói cho ngươi biết nhiều thứ như vậy. Ngươi không nói gì về mình là không phải a! Ngươi bất quá mới ba hồn hoàn mà thôi, sao năng lực cận chiến lại mạnh như vậy? Hôm qua ngươi thi triển năng lực gì?
Nhìn thấy hai nữ vẻ mặt tò mò, Hoắc Vũ Hạo mỉm cười giải thích:
- Ta là hồn sư võ hồn song sinh.
Nghe được bốn chữ võ hồn song sinh, Quất Tử và Kha Kha tròn mắt nhìn trân trân Vũ Hạo. Đôi mắt Kha Kha thì tràn đầy ánh sao lung linh:
- Oa, thì ra trên đời thật sự có võ hồn song sinh a! Khó trách ngươi lợi hại như vậy.
Phản ứng của hai nữ mãnh liệt hơn hắn nghĩ, khiến hắn không khỏi cảm thấy kỳ quái
- Chẳng lẽ ở đế quốc Nhật Nguyệt chưa từng tồn tại hồn sư có võ hồn song sinh sao?
Quất Tử khẳng định lắc đầu:
- Không có, ta có thể khẳng định chắc chắn. Lịch sử đế quốc Nhật Nguyệt chưa từng xuất hiện hồn sư võ hồn song sinh. Mà ta biết ở Đấu La đại lục các ngươi, cũng rất hiếm gặp cơ mà.
Kha Kha thì hưng phấn ra mặt:
- Nói nhanh lên, võ hồn song sinh có cái gì khác, hai cái võ hồn của ngươi là cái gì?
Hoắc Vũ Hạo trong lòng im lặng không nói gì. Có lẽ là bởi vì hắn, Vương Đông và Tiêu Tiêu cùng thời gian xuất hiện, nên cảm giác của hắn đối với võ hồn song sinh không có gì đặc biệt. Hơn nữa võ hồn thứ hai không phải trời sinh, mà do Thiên Mộng kiếm cho. Vài năm nay, cả Thiên Mộng, Băng Đế hay Y Lai Khắc Tư, đều hoàn toàn im lặng. Ngoại trừ những lúc hắn đạt đến một tu vi nhất định, thì phong ấn năng lượng được tự động mở ra dung hợp vào sức mạnh của hắn, thì cũng không tạo một ảnh hưởng nào với hắn nữa. Dường như để hắn tự mình phát triển. Nhưng Hoắc Vũ Hạo biết rõ Thiên Mộng, Băng Đế và Y Lai Khắc Tư chính là chỗ dựa lớn nhất, cũng là hậu thuẫn lớn nhất. Bọn họ chỉ là sợ mình quá mức ỷ lại mới ít khi xuất hiện. Tiến bộ hai năm nay chắc họ rất hài lòng.
- Võ hồn chính của ta là hệ tinh thần, võ hồn phụ có thuộc tính băng. Hồn lực cấp 40, vẫn chưa tìm được hồn thú tinh thần thích hợp, nên chưa phụ gia thêm hồn hoàn.
Quất Tử giật mình:
- Khó trách ngươi tam hoàn đã mạnh thế, thì chẳng những võ hồn song sinh, mà còn cấp 40. Võ hồn hệ tinh thần, thật sự là hiếm thấy a! Mà, học viện chúng ta hình như đang tìm kiếm hệ hồn sư tinh thần, không biết để làm gì.
Hoắc Vũ Hạo trong lòng vừa động. Hắn phát hiện, lần này đi theo hai nữ ra ngoài thật là quyết định đúng đắn. Hiên lão sư còn có thể chú ý một chút, không cho trao đổi sinh như mình biết nhiều chuyện có quan hệ đến Học Viện Nhật Nguyệt. Nhưng Quất Tử và Kha Kha lại ít có tâm đề phòng mình hơn, nhiều khi vô ý sẽ nói ra không ít thông tin ích lợi cho mình.
- Hồn kỹ của ngươi là gì? Nhất là cái khiến ánh sáng chung quanh cũng méo mó, làm ta chẳng thể nhắm chuẩn ngươi được.
Kha Kha tò mò hỏi.
Quất Tử nhíu mày nhắc nhở:
- Kha Kha. Hỏi hồn kĩ chính là tối kỵ!
Hoắc Vũ Hạo cũng không nghĩ nhiều, nói:
- Đó là hồn kĩ phụ trợ, gọi là Tinh Thần Kiền Nhiễu. Thông qua tinh thần lực sinh ra ảnh hưởng đối với các ngươi, trong phạm vi Tinh Thần Kiền Nhiễu, độ chính xác của hồn sư sẽ suy giảm rất nhiều. Trừ phi tinh thần lực cao hơn ta, mới giảm được ảnh hưởng một chút
Kha Kha tiếp tục truy vấn:
- Vậy phạm vi Tinh Thần Kiền Nhiễu là bao nhiêu?
Hoắc Vũ Hạo cười mà không nói, vấn đề này hắn đã có thể không thể trả lời, là chân chính bí mật.
Quất Tử trừng mắt nhìn Kha Kha. Kha Kha thè lưỡi cũng không có truy vấn tiếp, hiển nhiên đã ý thức được chính mình hỏi có hơi quá ....
Khi phương tây chiếu ra ánh nắng chiều xinh đẹp, bọn họ cuối cùng đã tới phụ cận mục tiêu. Từ xa, trên không trung nhìn xuống, Cảnh Dương sơn mạch quả giống như một con nhện to lớn, hay cũng có thể nói là một con bạch tuộc khổng lồ phủ phục trên mặt đất. Âm u mà hùng vĩ, tráng lệ.
Đều là địa phương sinh tồn của hồn thú, nhưng nơi này tạo cảm giác hoàn toàn khác Tinh Đấu Đại Sâm Lâm hoàn.
Tinh Đấu Đại Sâm Lâm là thâm thúy vô nhai (DG: sâu xa vô bờ, thăm thẳm như đại dương), nơi này lại hung mãnh cuồng dã. Có lẽ bên trong khó sánh với Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, nhưng đầy đủ uy hiếp.
Quất Tử hạ lệnh:
- Chúng ta đêm nay nghỉ ngơi ở phụ cận, ngày mai vào núi thí nghiệm hồn đạo khí, đồng thời cũng thử thời vận, cho ngươi tìm kiếm hồn thú thích hợp
Ba người hạ cánh cách Cảnh Dương sơn mạch ngoài trăm dặm, tìm một chỗ có địa thế cao lại bằng phẳng dựng lều. Có hồn đạo khí trữ vật, giúp hồn sư có thể mang theo tương đối đầy đủ đồ đạc cần dùng. Ba người, ba cái lều, được Hoắc Vũ Hạo dựng lên, nhanh chóng bố trí đâu ra đó.
Nhìn Hoắc Vũ Hạo chịu khó giúp mình buộc dây lều, Kha Kha cười nói:
- Hình như ta nhớ, có ai đó nói đêm nay trổ tài gì đó thì phải a! Đừng làm cho ta thất vọng nha.
Hoắc Vũ Hạo cười khúc khích:
- Vội gì, ta đi chuẩn bị, các ngươi cứ chờ chút. Để ta xem gần đây có gì thích hợp nấu ăn không đã. Đồ tươi nấu mới ngon.
Kha Kha và Quất Tử lúc này nhìn thấy kim quang tản mát trong mắt hắn, trái tim đập nhanh. Cả hai đều bị hình ảnh kim quang lóng lánh này khắc sâu lúc Hoắc Vũ Hạo nổi cơn tam bành mà đại phát thần uy.
Hoắc Vũ Hạo dò xét xung quanh, xoay người quét tới quét lui, phóng tầm mắt ra những phạm vi xa hơn.
Kha Kha thì thầm với Quất Tử:
- Trời tối mất rồi, không phải hắn chỉ dùng ánh mắt đi tìm thịt rừng này kia đó chứ?
Không đợi Quất Tử trả lời, Hoắc Vũ Hạo nháy mắt lắc mình, biến mất khỏi tầm mắt của hai nàng.
Quất Tử cũng thì thầm to nhỏ:
- Thực lực của hắn thật sự rất mạnh. Trước kia ta vẫn cho rằng, hồn sư đồng cấp căn bản không thể sánh với hồn đạo sư chúng ta. Nhưng hiện tại xem ra cái ý tưởng đó là sai lầm nghiêm trọng. Ít nhất cho tới bây giờ, chúng ta cũng chưa thấy hắn dùng qua hồn đạo khí cường đại nào, chỉ bằng năng lực võ hồn bản thân, đã khiến cả bốn người chúng ta bó tay chịu chết. Ta dám nói, cho dù là ở trong cánh đồng bát ngát, trong tình huống có khoảng cách chuẩn bị, bốn người cũng chống lại hắn cũng chưa chắc tốt đẹp.
Kha Kha khẽ gật đầu
- Tinh Thần Kiền Nhiễu của hắn ảnh hưởng viễn công rất tốt. Mong rằng phạm vi của nó không nên quá lớn.
Quất Tử phì cười:
- Hắn cũng không phải địch nhân của chúng ta, tuy rằng đến từ Học Viện Shrek, nhưng chỉ là trao đổi sinh mà thôi. Nói không chừng, chúng ta còn có thể học cái này cái kia từ hắn. Mặt khác, đêm nay chúng ta thật sự phải ăn mấy món hắn làm sao?
Kha Kha cười khì, nói:
- Xem cái bộ dáng xấu xa của hắn, buổi trưa ăn cơm ngươi làm, hẳn là cũng có tự tin mới dám nói. Không thử thì sao biết được? Không biết chừng, hắn chính là đệ nhất đầu bếp đại lục, là tình nhân trong mộng của ngươi đó.
Quất Tử khẽ gắt một tiếng, mặt cười ửng đỏ:
- Còn nói bừa, tuổi hắn chắc không lớn hơn ta. Ngươi cứ nhìn làn da của hắn ấy, tuy hắn vóc người cao lớn, nhưng da dẻ rất mềm mại non nớt, nhất là mấy cọng ria mép như lông tơ í. Hắn chỉ khoảng 15-16 tuổi là cùng, nhỏ hơn chúng ta không ít đâu.
Kha Kha quái dị nhìn nàng, nói:
- Được a, Quất Tử tỷ, ngươi quan sát cũng cẩn thận quá đi.
Quất Tử tức giận nói:
- Trong cái đầu của ngươi chứa cái chi rứa hả? Biết người biết ta bách chiến bách thắng thôi.
Đang lúc các nàng nói chuyện, Hoắc Vũ Hạo đã trở lại. Tay phải dường như nắm cái gì, bởi vì sắc trời nhá nhem tối, nhìn không rõ lắm. Sau đó hắn tay chân thăn thoắt bận rộn ngay gần đó.
Quất Tử và Kha Kha không thấy rõ Hoắc Vũ Hạo bắt được con thú hoang gì. Lúc các nàng còn đang chú ý, nhìn qua đã có một xâu thịt. Mỗi miếng thịt được cắt đều, dài ước chừng bàn tay, rộng chừng hai ngón tay, độ dày vừa phải. (DG: phải nói tg càng ngày chém càng điêu, nhìn không rõ cái con thú gì, mà thịt thì nhỏ thế lại nhìn ra cực rõ ràng.....)
Nên nhóm lửa rồi! Vừa nghĩ đến lửa, Hoắc Vũ Hạo tự nhiên run rẩy, đưa mắt nhìn về phương đông xa xăm. Tỷ tỷ, người cuối cùng là lưu lạc phương nào a! Nhớ đến Mã Tiểu Đào đã mất tích, tâm tình đang tốt đẹp bỗng dưng rầu rĩ.
Thế nhưng động tác không hề dừng lại, một đống lửa được nhóm lên. Một lát sau, lửa trại đã cháy tí tách, hắn gọi hai nữ đằng xa, mỉm cười:
- Đến đây đi, hai vị học tỷ, chuẩn bị ăn cơm. Thịt nướng phải ăn ngay khi nướng mới ngon.
Vừa nói, hắn lấy ra ba cái chén nhỏ, trong mỗi chén bỏ thêm gì đó, khuấy đều thành một loại chất dịch sền sệt, chính là nước sốt màu nâu nửa trong nửa đục. Lại lấy ra đĩa ăn đưa cho hai người.
- Thịt nướng chấm nước sốt là ăn được liền. Ta bắt đầu nướng đây.
Vừa nói, Hoắc Vũ Hạo vừa cầm trong tay một đĩa ăn. Ba xâu thịt nướng hắn đã lấy ra một xâu, cổ tay nhẹ nhàng xoay xoay, mấy miếng thịt bên ngoài hơi cháy một chút, đã nhẹ nhàng rơi vào chén Quất Tử.
Dưới ánh lửa trại, khuôn mặt Quất Tử và Kha Kha đỏ lên lấp lánh, tăng thêm vài phần xinh đẹp.
Quất Tử cực kỳ chú ý động tác Hoắc Vũ Hạo, nhìn hắn thành thạo như thế chắc chắn không phải lần đầu nướng thịt. Cúi đầu nhìn xuống, miếng thịt nướng còn bốc lên váng mỡ, hình như còn hơi hồng hồng, không hoàn toàn chín.
- Ăn khi còn nóng là thơm nhất.
Hoắc Vũ Hạo dặn dò, xâu thịt thứ hai cũng đã vào chén Kha Kha.
Quất Tử vốn thích ăn, nghe vậy cầm lòng không được, bỏ miếng thịt vào dĩa, phết một chút nước sốt đặc quánh sền sệt, rồi cho miếng thịt nướng thơm phức vào miệng.
Mùi vị nước sốt cũng không mấy đậm đà, nhưng rất thơm. Miếng thịt nướng rất mềm và ngon, vào miệng chỉ nhấm nháp hai ba cái, đã hóa thành chất lỏng thơm lừng chảy vào cuống họng. Mùi vị tuyệt hảo, cảm giác mềm mại mịn màng của thớ thịt khiến Quất Tử suýt nữa cắn phải lưỡi.