Chỉ có Tiểu Tuyết Nữ là vui mừng không sợ hãi, nàng không chỉ tiến hành
công kích dưới sự khống chế của Vũ Hạo mà bản thân cũng có sự thông
minh, lại còn có bản năng chiến đấu của Tuyết Đế.
Đối mặt với mười đạo ánh sáng vàng nhạt, Tiểu Tuyết Nữ rung thân một
cái, hóa thành một đạo Thâm Lam sắc quang mang, từ trong những đạo ánh
sáng kia đồng thời lao ra một đôi tay nhỏ bé bay thẳng tới ấn lên lồng
ngực Nên Ẩn.
Tuyết Đế tam tuyệt - Đế Chưởng, Đại Hàn Vô Tuyết. Vừa ra tay liền thể hiện tuyệt chiêu.
Về tiếng thét chói tai gây sợ hãi kia, đối với bảy người Đường Môn còn
có hiệu quả, nhưng với Tiểu Tuyết Nữ là Hồn Linh làm sao có thể hữu hiệu đây?
Nên Ẩn cũng không giao đấu cùng Tiểu Tuyết Nữ, một kích không trúng,
thân thể của nàng cũng đã ra hiện ra ở chỗ khác, quả là nhanh.
Lần này, nàng hiện ra tại đỉnh đầu Hoắc Vũ Hạo cùng Vương Đông Nhi, hai
móng đồng thời hạ bắt, chia ra chụp vào thiên linh hai người.
Nên Ẩn thân là đội trưởng Minh Ngọc Tông, nàng đã sớm thấy rất rõ ràng
trong bảy người Đường Môn, nhìn qua Hoắc Vũ Hạo ngồi ở xe lăn không di
chuyển được, hẳn là điểm yếu nhất, nhưng trên thực tế, người chỉ huy
chân chính của Đường Môn cũng chính là người tàn tật này.
Chỉ cần giết chết hắn, chắc chắn Đường Môn phối hợp sẽ không có được khả năng linh diệu như vậy nữa. Trịnh Chiến có thể nhìn ra nguy cơ, Nên Ẩn
tự nhiên cũng có thể nhận ra được. Muốn thắng trận đoàn chiến này, trước tiên nhất định phải giải quyết đại não của Đường Môn.
"Đùng! Đùng" Hai tiếng kêu giòn giã đồng thời vang lên. Nên Ẩn hơi sững
sờ, bởi vì, ngăn cản công kích của nàng không phải là Hoắc Vũ Hạo và
Vương Đông Nhi, mà là một tấm lá chắn lớn.
Phương thức chiến đấu của Nên Ẩn chính là tiếp xúc trực tiếp, nếu không, bất kể thực lực nàng mạnh thế nào, một khi lâm vào cảnh bị mọi người
Đường Môn vây quanh tất nhiên cũng không thể may mắn thoát khỏi. Vì vậy, nàng không do dự, thân hình chợt lóe, lại một lần nữa vọt lên không
trung. Lần này, sau lưng nàng chợt triển khai một đôi cánh màu vàng
nhạt, lên như diều gặp gió, phóng thẳng đến không trung nơi Đôi Mắt Sợ
Hãi.
Lúc này, khoảng cách tới thời điểm Đôi Mắt Sợ Hãi hoàn thành bổ sung
năng lượng còn không tới ba giây. Nàng lựa chọn thời cơ có thể nói là
vừa đúng lúc. Nếu không hủy diệt được Đôi Mắt Sợ Hãi, trên bầu trời vẫn
sẽ luôn tồn tại thứ làm cả đoàn đội bọn hắn kiêng kỵ, có trời mới biết
một đạo Sợ Hãi chiếu xuống mục tiêu là người nào.
Làm người ta kỳ quái là Đường Môn không có ai đi ngăn cản nàng, cho dù là thử ngăn cản cũng không có.
Từ Tam Thạch dùng lá chắn chặn công kích của Nên Ẩn, sau đó lại lao lên
phía trước đội ngũ, đưa lá chắn lên ngang ngực, tụ lực nhìn sang phía
đối phương Tần Nguyệt Nguyệt bên kia. Lúc này ánh mắt Tần Nguyệt Nguyệt
dường như đang khóa chặt hắn.
Từ Tam Thạch trong Đường Môn, bất luận là tu vi lục hoàn Hồn Đế, hay là
phương thức chiến đấu Phòng Ngự Hệ chiến Hồn Sư của hắn, cũng là đối
tượng mà đối phương luôn lưu ý phải trừ bỏ đầu tiên. Trong mấy lần va
chạm vừa rồi, dù là Tiết Binh hay Nên Ẩn, ở trước mặt hắn cũng không thể chiếm được ưu thế.
Một nụ cười quỷ dị hiện ra trên mặt Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam đứng ở
bên cạnh hắn thấy nụ cười này trên mặt hắn không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu. Nàng rốt cục cũng hành động, thân hình chợt lóe, đi ra hướng phía
trước, mục tiêu dĩ nhiên là đối thủ mạnh nhất , kẻ gọi ra được vũ hồn
chân thân.
Trong mắt Hoắc Vũ Hạo Thần Quang phóng to, Tiểu Tuyết Nữ một lần nữa trở lại trước người hắn, tiếp tục đứng sau lưng Từ Tam Thạch, bàn tay phải
non mịn chậm rãi giơ lên. Ở phía sau nàng, Vương Đông Nhi có thể thấy,
với tay phải Tiểu Tuyết Nữ làm trung tâm, từng vòng băng lam sắc quang
mang đang ngưng tụ với tốc độ kinh người, đây là. . . tụ lực Đại Hàn Vô
Tuyết? Nàng muốn làm gì? Đại Hàn Vô Tuyết chỉ có ở tình huống trực tiếp
tiếp xúc thân thể đối phương mới có thể sinh ra đầy đủ hiệu quả a!
Tuy nhiên, Vương Đông Nhi cũng chỉ nghi ngờ một chút. Dưới sự hướng dẫn
bằng tinh thần dò xét của Hoắc Vũ Hạo, nàng cũng đưa huyền phù lên trên
không trung, chỉ đạo một đạo lục mang tinh trận không ngừng dâng lên ở
trong hai bên chiến trường. Mục tiêu chính là Trăn Rừng chân thân.
Tiết Binh cũng thật xui xẻo, dưới sự khinh thường, bị Băng Cực Vô Song
chém trúng một lần, hiện tại hắn cũng chỉ miễn cưỡng có thể khống chế
được mình vẫn duy trì trạng thái vũ hồn chân thân, kịch liệt thống khổ,
đóng băng cực hạn, cũng làm suy yếu lực chiến đấu của hắn đi nhiều.
Vũ hồn chân thân tất nhiên là cường đại, nhưng dù sao hắn cũng không
phải chân chính vũ hồn chân thân, hơn nữa trải qua quá trình bị suy yếu, hắn cũng không dám chính diện bị lục mang tinh trận của Vương Đông Nhi
đánh trúng mục tiêu nhiều lần, dưới tình huống kiêng kị như vậy, hắn
không thể nhanh chóng vọt tới trước. Tiêu Tiêu dùng Tam Sinh Trấn Hồn
Đỉnh phối hợp Vương Đông Nhi lục mang tinh trận, áp chế hắn căn bản
không cách nào tiến lên.
Lúc này, Nên Ẩn đã vọt tới trước Đôi Mắt Sợ Hãi, móng nhọn huơ lên, sắp
hủy diệt chúng. Nhưng đúng lúc này, một cảm giác kỳ dị đột nhiên truyền
khắp toàn thân nàng, Nên Ẩn chỉ cảm giác không gian xung quanh mình
phảng phất bị bóp méo kịch liệt, một trảo này của nàng đã bắt vào khoảng không. Ngay sau đó, nàng liền phát hiện, một đạo khí tức cực kỳ khủng
bố, bén nhọn từ trên trời giáng xuống. Mục tiêu của thanh quang chính là đỉnh đầu nàng.