Tuyệt Thế Đường Môn

Chương 6: Q.1 - Chương 6: Học viện đệ nhất Đấu La Đại Lục (1,2,3,4)




- Hả?

Hoắc Vũ Hạo đang định suy nghĩ tiếp đến công pháp Cầm Nã Thủ mà Bối Bối vừa dạy hôm qua, nghe thấy Đường Nhã nói nhất thời ngạc nhiên nói.

Ba người đứng dậy tiếp tục đi, vừa đi Đường Nhã vừa giới thiệu sơ qua tình hình của học viện Sử Lai Khắc.

Học viện Sử Lai Khắc được sáng lập từ vạn năm trước, Sử Lai Khắc trong cổ ngữ có nghĩa là quái vật, ý định ban đầu của người sáng lập là tạo ra một học viện chỉ có quái vật tu luyện.

Khẩu hiệu của học viện Sử Lai khắc theo lời của hội trưởng lúc đó chính là bồi dưỡng quái vật, người thường không đủ tư cách vào, mà quái vật ở đây chính là các tuyệt đỉnh thiên tài.

Môn chủ đời đầu của Đường Môn cũng tốt nghiệp ở đây, cũng là thế hệ đệ tử tạo ra thời kỳ huy hoàng của học viện Sử Lai Khắc.

Truyền thuyết về Thất Quái tại học viện Sử Lai Khắc đã lưu truyền rất lâu trên tại đại lục, nổi tiếng nhất là hai vợ chồng môn chủ Đường Môn. Sau này tuy rằng Đường Môn suy sụp nhưng học viện Sử Lai Khắc lại sừng sững như cũ, dần dần trở thành học viện đệ nhất đại lục.

Sử Lai Khắc học viện hiện nay có địa vị vô cùng quan trọng, nguyên nhân của hiện tượng này bắt nguồn từ hơn bốn nghìn năm trước, Đấu La đại lục đại chiến với Tinh Nguyệt đại lục.

Chiến đấu bắt đầu, bởi vì tam đại đế quốc không đồng tâm hiệp lực nên Đấu La đại lục rơi xuống hạ phong, thậm chí đã có lúc quân đội Tinh Nguyệt đại lục đánh sâu vào trong Đấu La đại lục.

Vào lúc mấu chốt, viện trưởng học viện Sử Lai Khắc ra mặt lên tiếng kêu gọi, không ngờ chỉ một lần gần sáu mươi vị cường giả Phong Hào Đấu La xuất hiện trở thành thống soái của tam quân đánh tan quân đội Nhật Nguyệt đại lục. Chiến tranh kết thúc, toàn đại lục thống nhất lấy tên Đấu La Đại Lục, Nhật Nguyệt đế quốc phải cắt đất mới có thể tồn tại nhưng quân lực đã suy yếu cựu kỳ, không thể gây uy hiếp đến tam đại đế quốc của Đấu La Đại Lục nữa, thực lực chỉ còn tương đương với một đế quốc.

Sau trận chiến ấy thanh danh học viện Sử Lai Khắc lan xa, không chỉ vì học viện có sáu mươi cường giả Phong Hào Đấu La mà còn vì khi viện trưởng thống soái quân đội, hoàng thất ba đế quốc mới hoảng sợ nhận ra hầu hết hệ thống tướng lệnh quân đội đều xuất thân từ học viện Sử Lai Khắc. Dưới sự điều phối của học viện Sử Lai Khắc, tam đại đế quốc mới không xuất hiện bất hòa to lớn, cũng không dám áp đặt học viện.

Từ đó về sau, học viện Sử Lai Khắc trở thành một khu vực đặc biệt, không thuộc phạm vi bất kỳ quốc gia nào.

Viện trưởng các đời của học viện đều vô cùng anh minh, tuy rằng địa vị học viện tại đại lục là tuyệt đối nhưng luôn đối xử công bình với các quốc gia, học viện không hề có tư quân, số lượng lão sư cũng luôn bảo trì nhất định. Vì thế học viện Sử Lai Khắc qua bao nhiêu năm tháng vẫn thủy chung là một học viện, không hề khiến cho bất kỳ quốc gia nào có cảm giác nguy cơ. Năm tháng trôi qua, học viện đã có địa vị tuyệt đối không quốc gia nào dám dễ dàng lay động.

Học viện Sử Lai Khắc nằm ở phía đông nam đế quốc Thiên Hồn, phía đông là Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, phía nam là Tinh La Đế Quốc, có thể nói học viện chính là trung tâm, là nơi giao nhau của ba đế quốc.

Trước mắt Đấu La Đại Lục chia học viện làm hai bộ phận, ngoại viện và nội viện. Hàng năm học viện tuyển chừng hơn một ngàn học viên nhưng số lượng học viên tại học viện chưa từng vượt qua năm ngàn người. Sau khi tiến vào học viện, cần phải kiên trì qua mười hai năm mới được tốt nghiệp. Nói cách khác tỉ lệ đào thải tại học viện là cực kỳ cao, nếu hàng năm học viên không thể thông qua sát hạch chắc chắn sẽ bị loại khỏi học viện.

Nhưng cũng vì thế, học viên có thể tốt nghiệp không ai không là thiên kiêu.

Có thể nói học viện Sử Lai Khắc chính là cái nôi cường giả cho Đấu La Đại Lục. Thậm chí tình hình chính trị ngoại tại Thiên Hồn Đế Quốc, Đấu Linh Đế Quốc và Tinh La Đế Quốc còn có thể thay đổi tùy theo số lượng học viên của mỗi đế quốc thành công gia nhập học viện, có thể nói lên uy danh của nó.

Còn về phía Nhật Nguyệt Đế Quốc, có thể vẫn còn thù hằn học viện nên chưa bao giờ gửi học viên tham gia. Tại Nhật Nguyệt Đế Quốc cũng có một ít học viện cao cấp, trải qua vài ngàn năm phát triển cũng đã có quy mô tương đối. Nhưng Nhật Nguyệt Đế Quốc từ sau khi bại trận luôn bị hạn chế bởi các hiệp ước hiệp thương, không thể khuếch trương thể lực, bề mặt luôn tỏ vẻ thua kém.

- Tiểu Hoắc, sau khi ngươi tiến học viện sẽ tu luyện tại ngoại viện. Ngoại viện có rất nhiều hệ, ngươi nên tham gia Khống Chế Hệ, đồng thời kiêm tu Hồn Đạo Hệ.

Đường Nhã vừa giới thiệu tình huống học viện vừa gợi ý.

- Lão sư, Hồn Đạo Hệ là sao?

Hoắc Vũ Hạo thắc mắc.

Đường Nhã giải thích:

-Hồn Đạo Hệ chính là hệ lấy Hồn Đạo khí làm mục đích tu luyện.

Nói đến Hồn Đạo vũ khí Đường Nhã lại nghiến răng tức giận.

-Hồn Đạo Khí?

Hoắc Vũ Hạo không hiểu hỏi, việc này cũng không trách hắn. Học viện Sử Lai Khắc chính là học viện đệ nhất đại lục, hắn từ nhỏ lại ở hoàn cảnh không thuận lợi, tự nhiên kiến thức sẽ không quá lớn.

Bối Bối thấy sắc mặc Đường Nhã không tốt lên tiếng giải thích:

- Hồn Đạo Khí này cùng Đường Môn chúng ta có quan hệ rất lớn. Theo một ý nào đó, Hồn Đạo khí chính là dùng Hồn Lực thúc dục vũ khí, Hồn Đạo Khí phẩm chất càng cao uy lực càng lớn, nói cách khác cho dù ngươi chỉ là một Khí Hồn Sư bình thường nhưng có một kiện Hồn Đạo Khí cường đại cũng có thể có lực công kích cường đại. Mà sự phát triển của Hồn Đạo Khí cũng chính là nguyên nhân khiến Đường Môn chúng ta suy sụp.

- Đường Môn chúng ta tại hơn bốn ngàn năm trước vẫn vô cùng cường thịnh. Nhật Nguyệt đại lục giao tranh với Đấu La đại lục chính là lúc Đường Môn chúng ta suy sụp.

Đường Nhã oán hận nói:

- Đường Môn chúng ta lấy ám khí mà thành dành, cũng lấy buôn bán ám khí làm phương tiện phát triển kinh tế. Lúc đó quốc gia nào cũng hướng chúng ta mua một số lượng ám khí nhất định, các tông môn khác cũng thế.

- Hơn bốn ngàn năm trước, chiến tranh nổ ra, tam đại đế quốc dùng ám khí của chúng ta làm phương tiện chiến tranh. Kết quả mặc dù Hồn Sư ở Tinh Nguyệt Đế Quốc không quá mạnh nhưng ở phương diện Hồn Đạo khí lại có thành tựu độc đáo. Việc lấy Hồn Lực thôi động Hồn Đạo khí khiến uy lực cùng khoảng cách đều vượt qua ám khí Đường Môn. Kết quả vào lúc đầu tam đại đế quốc dùng ám khí Đường Môn tổn thất thảm trọng.

- Tuy rằng cuối cùng chiến tranh kết thúc thắng lợi, nhưng ám khí Đường Môn đã bị ảnh hưởng lớn. Từ đấy về sau các quốc gia do nghi ngờ tác dụng của nó nên bắt đầu cắt giảm số lượng ám khí đặt hàng của Đường Môn. Mà Đường Môn chúng ta tuy rằng kiếm được không ít tiền, nhưng luôn làm theo chủ trương của môn chủ đời thứ nhất, đa số thu nhập đều quyên tặng ra ngoài, hoặc giúp dân nghèo cải thiện cuộc sống, hoặc xây trường, xây các công kình công cộng. Cho nên số còn lại cũng chẳng còn bao nhiêu.

- Lúc ấy, môn nhân Đường Môn còn đến mấy nghìn người. Đường Môn cực thịnh như thế nhưng tốc độ suy tàn cũng quá nhanh, chỉ hai trăm năm, Đường Môn đã hoàn toàn suy sụp. Từng là tông môn đệ nhất đại lục, vậy mà bây giờ... huy hoàng ngày xưa đã tan biến... Đến đời của ta, cũng chỉ còn có ba người, ta, phụ thân và mẫu thân. Thế nhưng, trong một lần liệp sát hồn thú, phụ thân và mẫu thân cũng đã bỏ ta mà đi. Đường Môn chỉ còn duy nhất một mình ta mà thôi.

Nói đến đây, hai mắt Đường Nhã đã đẫm lệ, hai tay cũng nắm chặt, cả người run run.

Hoắc Vũ Hạo lẩm bẩm:

- Tiểu Nhã lão sư, ám khí của Đường Môn chúng ta thật sự thua Hồn Đạo Khí này sao?

Đường Nhã thở dài một hơi, nói:

- Có thể xem là thế, trên Nhật Nguyệt đại lục không chỉ có Hồn Đạo Khí, mà còn có một số lượng lớn các mỏ khoáng sản quý hiếm, các khoáng sản này đều có khả năng đặc biệt là dẫn hồn lực, là nguyên liệu đặc thù để chế tạo Hồn Đạo Khí. Thế nên mấy ngày năm sau này, Hồn Đạo Khí phải triển rực rỡ, điều này càng làm hạn chế thị trường ám khí của Đường Môn chúng ta. Bất quá, về độ tinh xảo và thiết kế xảo diệu, chúng ta tuyệt đối hơn xa bọn họ. Nhất là những ám khí đứng đầu, chẳng qua những ám khí đó cực kỳ khó chế tạo mà thôi.

Bối Bối xoa đầu Đường Nhã, nói:

- Hồn Đạo Khí phát triển, quả thật đã ảnh hưởng rất lớn đến Đường Môn. Lúc đầu ta mới quen Tiểu Nhã, nàng còn khăng khăng cho là ám khí Đường Môn mạnh mẽ hơn Hồn Đạo Khí. Nhưng sự thật chứng minh, Hồn Đạo Khí có thể thay thế được vị trí của ám khí nhất định nó phải có điểm đặc biệt của riêng nó. Thứ nhất, dễ sử dụng. Thứ hai, đặc biệt thích hợp với Khí Hồn Sư, bởi vì bọn họ không có khả năng chiến đấu, nên nhờ vào Hồn Đạo Khí, bọn họ ngay lập tức liền có thể trở thành Chiến Hồn Sự, cái bọn họ cần chỉ là hồn lực thôi. Cho tên, ta và Đường Nhã đã thảo luận, quyết định sau này con đường phát triển của Đường Môn không thể bảo thủ như trước nữa, phải thay đổi chính mình. Muốn tái hiện lại huy hoàng của Đường Môn, chúng ta càng phải hiểu rõ Hồn Đạo Khí, đặc biệt phải tìm cách dung hợp ám khí Đường Môn và Hồn Đạo Khí, bởi vì sao? Sản phẩm sau khi dung hợp mới thực sự là Hồn Đạo Khí mạnh nhất. Chỉ có thế, Đường Môn chúng ta mới có cơ hội trở mình. Thế nên, miễn là đệ tử của Đường Môn, ngoài việc tu luyện hồn lực, còn phải kiêm tu Hồn Đạo Khí.

Hoắc Vũ Hạo nói:

- Tiểu Nhã lão sư, đai sư huynh. Nếu Hồn Đạo Khí mạnh như thế làm sao lúc trước Nhật Nguyệt đế quốc lại thua Tam quốc liên quân của chúng ta?

Bối Bối cười nhạt một tiếng, nói:

- Bởi vì dù Hồn Đạo Khí rất mạnh nhưng cũng chưa đủ khả năng so sánh với lực chiến đấu của Phong Hào Đấu La. Bất quá, sau ngàn năm biến đổi đã ra đời vài loại Hồn Đạo Khí đặc biệt mạnh mẽ, thậm chí có thể uy hiếp cả Phong Hào Đấu La. Nhưng nó cũng có một nhược điểm, Hồn Đạo Khí càng mạnh thì càng cần người có thực lực thi triển. Nếu không đủ hồn lực, uy lực không thể phát huy toàn bộ. Cho nên sau khi hai khối đại lục hợp nhất, liền xuất hiện một chuyện thú vị, bên phía chúng ta thì bắt đầu học hỏi phương pháp chế tạo Hồn Đạo Khí, còn bên phía Nhật Nguyệt đế quốc cũng không ngừng nuôi dạy Hồn Sư cường đại. Suốt mấy ngàn năm, tựa hồ có chút cân đối.

Được Bối Bối và Đường Nhã giới thiệu sơ lược một số chuyện, Hoắc Vũ Hạo đã mơ hồ biết được tình hình ở học viện Sử Lai Khắc.

Đường Nhã kéo ống tay áo của Bối Bối lau nước mắt rồi quay sang nói với Hoắc Vũ Hạo:

- Tiểu Hoắc, đối với đệ, quan trọng nhất là có thể trụ lại học viện. Ta và Bối Bối đã là đệ tử năm thứ ba. Lần này ta đã lấy được Thiên niên Hồn Hoàn nên hai chúng ta lên năm thứ tư cũng không có vấn đề gì. Bước vào năm thứ tư, tỉ lệ đào thải sẽ không còn cao nữa. Mấy năm nữa, chúng ta đều có cơ hội vào nội viện học tập. Nhưng ngươi lại không, bây giờ ngươi vào học viện, sự tình sẽ khác với chúng ta, năm thứ nhất lúc nào cũng có tỉ lệ đào thải cao nhất. Mỗi ba tháng học viện sẽ cử hành sát hạch một lần. Thông qua mới được ở lại. Đường Môn chúng ta mặc dù có thể không cần phỏng vấn nhập học nhưng có thể ở lại hay không là tùy thuộc vào bản lãnh của ngươi. Ai cũng không thể giúp ngươi được, hiểu không?

Hoắc Vũ Hạo gật gật đầu, nói:

- Tiểu Nhã lão sư, ta sẽ nhất định cố gắng hết sức. Bất quá, với thực lực của hai người mà cũng chưa thể trở thành đệ tử nội viện sao?

Đường Nhã nói:

- Muốn vào nội viện đâu phải dễ như thế. Giáo huấn của Sử Lai Khắc học viện chưa từng thay đổi. Ngoại viện là theo yêu cầu của Tam đại đế quốc, sau này mới được xây dựng, mục đích chỉ là đào tạo thêm nhiều Hồn Sư mới. Nhưng, nội việc lại khác, đây mới là đệ tử thật sự của Sử Lai Khắc học viện. Họ không ai không là thiên tài, thậm chí có thể nói là quái vật. Những đệ tử ngoại viện kiên trì được đến năm sáu sẽ thi tuyển một lần, thông qua là tốt nghiệp. Trong đó, những người ưu tú nhất mới có cơ hội sát hạch trở thành nội môn đệ tử. Học tập tại nội viện cũng phải thêm sáu năm nữa... Nghe nói, những người từ nội viện tốt nghiệp, ít nhất cũng là cường giả cấp Hồn Đế a!

- Lợi hại vậy a!

Hoắc Vũ Hạo nghe đến đây, tâm trí đã hoàn toàn bị hấp dẫn, hắn tưởng tượng đến một ngày, bản thân trở thành nội môn đệ tử của Sử Lai Khắc học viện, rồi quay về phủ Công Tước thỉnh ra di hài mẫu thân, mẫu thân nhất định sẽ rất mãn nguyện. Nghĩ thế, nắm tay hắn lại càng nắm chặt hơn.

Bối Bối nghiêm túc nói:

- Còn hơn thế nữa. Ta đã dừng gặp qua một vị sư huynh nội viện. Vi sư huynh kia một mình tiến vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, đánh bại ba đầu Vạn niên Hồn Thú, mà chỉ là đánh bại thôi chứ không phải giết chết nữa, sau đó còn mang cả ba con về học viện. Nghe nói đấy là nhiệm vụ sát hạch năm thứ mười.

Đường Nhã nói:

- Ta cũng từng nghe nói, có một vị học trưởng năm mười hai, sau khi tốt nghiệp tu vi đã là Hồn Thánh bảy mươi cấp, Hồn Hoàn còn có một Thập niên Hồn Hoàn màu hồng. Vị học trưởng kia hiện giờ đã được giữ lại học viện, đào tạo thành viện trưởng kế nhiệm.

Nghe hai người bọn họ kể chuyện, Hoắc Vũ Hạo lại càng nôn nao, mấy ngày nay hắn ở cùng Bối Bối và Đường Nhã, hắn mới biết khi tu luyện có một vị lão sư sẽ tốt như thế nào. Sử Lai Khắc học viên chắc chắn là một lực chọn tốt nhất a! Hắn âm thầm phát thệ, bất luận phải trả giá gì, cũng phải cố gắng được ở lại học viện, sau này tranh thủ cơ hội trở thành đệ tử nội viện.

Tâm trạng hết sức kích động, Hoắc Vũ Hạo lại không kìm được mà suy nghĩ đến mấy môn tuyệt học của Đường Môn. Giới thiệu của Đường Nhã và Bối Bối về Sử Lai Khắc học viện, ngọn lửa nhiệt huyết trong lòng hắn đã hoàn toàn được đốt lên.

Bối Bối và Đường Nhã đi bên cạnh, nhìn bộ dạng của hắn không khỏi mìm cười. Bọn họ lúc mới đến Sử Lai Khắc học viện không phải cũng thế sao?

Mấy canh giờ sau, cuối cùng Hoắc Vũ Hạo đã thấy được học viện Sử Lai Khắc.

Gọi nó là tòa học viện cũng không chính xác, phải nói là một tòa thành thị. Ra khỏi rừng rậm đến thẳng đường lớn, xa xa phía trên bình nguyên là một dãy tường thành cao cao mở rộng ra tứ phía.

Sử Lai Khắc học viện được xây dựng trên một bình nguyên, diện tích cực lớn. Bản thân nó cũng là một tòa thành thị, tên là Sử Lai Khắc thành. Trên Đấu La Đại Lục, Sử Lai Khắc thành có thể nói là thành thị lớn thứ hai thứ ba, trong thành có hơn hai trăm vạn dân. Tòa thành thị này thuộc quyền sử hữu của Sử Lai Khắc học viện, hoàn toàn không phụ thuộc vào bất cứ quốc gia nào. Chỉ cần điểm này thôi, những học viện khác đã không thể so sánh rồi.

Sử Lai Khắc học viện không nằm ở trung tâm thành thị, mà tọa lạc tại phía đông, bởi vì ở đây cách Tinh Đấu Đại Sâm Lâm tương đối xa.

Bốn phía Đông Tây Nam Bắc của Sử Lai Khắc thành đều giáp với một quốc gia, giao thông cực kỳ thuận lợi, đồng thời cũng là thành thị thuận lợi trao đổi buôn bán cho cả bốn đế quốc. Thêm vào sự tồn tại của Sử Lai Khắc học viện, nên ở đây cực kỳ an ninh, giao dịch ở đây tuyệt đối an toàn, vì thế mỗi khi thương nhân của tam đại đế quốc muốn trao đổi hàng hóa đều chọn địa điểm là Sử Lai Khắc thành.

Ba phía Bắc - Tây - Nam của Sử Lai Khắc thành đều có thể thoải mái ra vào, chỉ riêng phía Đông là thuộc về riêng Sử Lai Khắc học viện.

Hoắc Vũ Hạo được Đường Nhã và Bối Bối dẫn đến cửa thành phía Đông.

Đừng nghĩ phía đông tòa thành chỉ có Sử Lai Khắc học viện mà nghĩ nơi này vắng vẻ, thực ra bên ngoài cửa thành có đến hơn năm ngàn người, ở đây phi thường náo nhiệt. Đa số tiểu thương đều đã nghe tin và đến, nên hiện tại ngoài thành còn muốn náo nhiệt hơn trong thành.

- Tiểu sư đệ, đệ lần này may mắn đến đây đúng dịp học viện tuyển học viên mới, nên có thể thuận lợi gia nhập. So với ta và Tiểu Nhã thấp hơn ba lớp. Bình thường muốn nhập học phải trải qua một kỳ sát hạch và cần có một thư đệ cử do chính chủ thành của một trong tam đại đế quốc cấp. Hàng năm vào thời gian này, là lúc Sử Lai Khắc thành náo nhiệt nhất.

Hoắc Vũ Hạo thấp giọng hỏi:

- Đại sư huynh, sát hạch có khó không?

Bối Bối ngập ngừng, liếc mắt nhìn Đường Nhã.

Đường Nhã thẳng thắng nói:

- Đệ ấy sớm muộn gì cũng biết thôi. Có khi sau khi đệ ấy biết lại càng có động lực tu luyện hơn nữa. Tiểu Hạo à, muốn vào được học viện Sử Lai Khắc phải đạt hai yêu cầu, thứ nhất không quá mười hai tuổi, yêu cầu còn lại là Hồn Lực không được thấp hơn cấp mười lăm. Hiện giờ có thể nói, xét theo yêu cầu này, đệ không hợp cách rồi.

Đây là sự thật, không phải là nàng nói quá lên để Hoắc Vũ Hạo có động cơ nỗ lực, hắn đã nỗ lực quá nhiều rồi.

Hoắc Vũ Hạo nghiêm túc nói:

- Ba tháng nữa là đến lần sát hạch đầu tiên, cũng là sát hạch hồn lực phải không?

Với thân thể của hắn, muốn trong ba tháng tu vi tăng từ cấp mười một lên cấp mười lăm thật là một nhiệm vụ bất khả thi.

Bối Bối lắc đầu nói:

- Không, sát hạch của Sử Khắc Lai học viện lúc nào cũng là chiến đấu thực tế. Có một vị lão sư từng nói, số liệu trên giấy so với chiến đấu thực tế cách nhau một trời một vực.

Hoắc Vũ Hạo nghiêm túc gật đầu, nói:

- Tiểu Nhã lão sư, đại sư huynh, có lẽ hiện giờ ta không bằng ai, nhưng sau này ta nhất định sẽ vượt qua hết thảy bọn họ.

Bối Bối so với Hoắc Vũ Hạo thì cao hơn một cái đầu, hắn choàng vai Hoắc Vũ Hạo, nói:

- Đi thôi, nếu sau ba tháng nữa đệ có thể vượt qua thì sư huynh đây tin chắc đệ sẽ có thể đi đến cuối cùng.

Bối Bối và Đường Nhã dẫn Hoắc Vũ Hạo đi vòng qua đám người rồi vào cổng thành phía đông.

Ở cửa thành đông, có hơn mười người trạc tuổi bọn họ đang đứng thủ hộ, mỗi người đều mặc trang phục màu vàng, trên ngực có thêu một phù hiệu màu xanh biếc. Đây là đồng phục của đệ tử ngoại viện năm ba.

Thấy Bối Bối, đám thanh niên này liền lộ ra vẻ kính nể, nói:

- Chào Bối sư huynh.

Bối Bối mỉm cười đáp lễ, sau đó nói vài câu với người dẫn đầu, người học viên kia nhìn thoáng qua Hoắc Vũ Hạo, lập tức gật đầu nói:

- Bối sư huynh đã nói thế thì còn chuyện gì phải nghi ngờ nữa, các ngươi dẫn vị tiểu huynh đệ này vào đăng kí đi.

Bối Bối nhìn hắn mỉm cười, giơ lên ngón cái tay phải, nói:

- Cám ơn các huynh đệ, lát nữa để ta mời các huynh đệ một bữa.

Người nọ cũng không khách sáo, cười ha ha nói:

- Tất nhiên rồi. Có cơ hội ăn miễn phí chúng ta sẽ không bỏ qua đâu.

- Nhất định sẽ không làm mọi người thất vọng.

Bối Bối nói xong liền cùng Đường Nhã dẫn Hoắc Vũ Hạo đi.

Cách đó không xa, một học viên mới quay sang hỏi tên đệ tử vừa sát hạch hắn.

- Học trưởng, vị học trưởng vừa rồi là ai thế?

- Đó là Bối sư huynh, hắn tên là Bối Bối nhưng mọi người thường gọi hắn là Phích Lịch Bối Bối. Hắn có Thú vũ hồn đỉnh cấp, Lam Điện Phách Vương Long, hơn nữa còn có dị bẩm thiên phú. Mười ba tuổi đã đột phá cấp ba mươi, nghe nói, hiện tại có thể hắn đã gần đến cấp bốn mươi, khoảng hai năm nữa là đột phá trở thành Hồn Tông. Là một trong những người giả tại ngoại viện. Nếu không vì Đường Nhã học muội, với thực lực của Bối sư huynh, có lẽ sớm đã khảo hạch vào lớp năm rồi. Nếu hắn đột phá được cấp bốn mươi thì khảo hạch của lớp sáu chưa chắc đã làm khó được hắn. Bối Bối sư huynh chẳng những có thực lực, còn luôn giúp đỡ mọi người, có thể nói là người được yêu mến nhất tại ngoại viện. Ở ngoại viện, Bối sư huynh là người trong mộng của rất nhiều nữ đệ tử, nhưng người hắn yêu duy nhất chỉ có Đường Nhã học muội, hắn vì nàng đã cự tuyệt không biết bao nhiêu học tỷ, học muội. Nghe nói có mấy sư tỷ trong nội viện cũng có cảm tình với hắn nữa. Ai cũng nói, cùng lắm là hai năm nữa, Bối sư huynh nhất định có thể tiến vào nội viện.

Bối Bối và Đường Nhã dẫn Hoắc Vũ Hạo vào trong học viện Sử Lai Khắc, nơi này khác hẳn so với tưởng tượng của Hoắc Vũ Hạo, khuôn viên rộng lớn, khung cảnh tuyệt đẹp, thảm cỏ khắp nơi, không khí trong lành tươi mát. Đi ở trên đường, nhìn đâu đâu cũng thấy cây cối um sùm, những thực vật này rõ ràng luôn được chăm sóc cẩn thận.

Đi về trước hai trăm thước, đập vào tầm mắt là một tòa các pho tượng thật lớn. Ở đây có tổng cộng mười pho tượng, tất cả đều cao khoảng mười thước, và hoàn toàn được làm bằng đá hoa cương cứng rắn nhất.

Hàng đầu tiên có ba pho tượng, pho tượng ở giữa là một lão giả mang kính, miệng nở nụ cười, dáng người hơi mập nhìn qua rất phúc hậu.

Bối Bối chỉ Hoắc Vũ Hạo:

-Vị ở giữa chính là người sáng lập học viện Sử Lai Khắc, cũng là viện trưởng đầu tiên: Phất Lan Đức. Người bên trái hắn là một trong những tổ tiên của ta, là người sáng tạo cơ sở giảng dạy cho các hệ vũ hồn, Ngọc Tiểu Cương, danh xưng Đại Sư. Mẫu thân của ta chính là trực hệ của người. Người con gái bên phải cũng là tổ tiên của ta, Liễu Nhị Long, cũng là vợ của Đại Sư. Hai vợ chồng họ và viện trưởng Phất Lan Đức hợp lại Hoàng Kim Thiết Tam Giác. Nếu nói viện trưởng Phất Lan Đức là người sáng tạo học viện, vậy hai người kia chính là những người đã bồi dưỡng ra Sử Lai Khắc Thất Quái .

Vị đại sư nhìn qua là một trung niên gấy yếu, còn nữ tử lại có phong tử yểu điệu.

Phía sau ba người là bảy pho tượng, Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy pho tượng đầu tiên lập tức mỉm cười.

Đây là một gã thân hình cao lớn, tướng mạo anh tuấn, đặc biệt nhất là đôi mắt. Trên trán hiện lên chữ Vương, tuy chỉ là một pho tượng nhưng khí thế vô cùng cường đại.

- Bảy pho tượng phía sau Hoàng Kim Thiết Tam Giác chính là Sử Lai Khắc Thất Quái. Người đứng đầu là lão đại Bạch Hổ Đấu La Đái Mộc Bạch, vị thứ hai là Hương Tràng Đấu La Áp Tư Tạp, thứ ba chính là tổ tiên của Đường Môn chúng ta, Thiên Thủ Đấu La Đường Tam.

Trong bảy người Đường Tam là anh tuất nhất, một mái tóc màu lam phiêu dật, trang phục đơn giản, trên pho tượng còn có lam sắc đằng mạn của vũ hồn Lam Ngân Thảo không ngừng xoay quanh, khóe miệng lại mỉm cười bình thản, ánh mắt như hướng về nữ tử thứ năm trong thất quái.

- Người thứ tư là Tà Phượng Đấu La Mã Hồng Tuấn, vị thứ năm chính là thê tử của Thiên Thủ Đấu La, Nhu Cốt Đấu La Tiểu Vũ. Nghe nói người chính là một Thập vạn niên Hồn Thú tu luyện thành người. Người thứ sáu là Hồn sư phụ trợ cực mạnh Cửu Bảo Đấu La Trữ Vinh Vinh, cũng là thê tử của Hương Tràng Đấu La. Vị cuối cùng là U Minh Đấu La Chu Trúc Thanh, là thê tử của Bạch Hổ Đấu La Đái Mộc Bạch.

Bảy pho tượng tuy hình thể khác nhau nhưng đều hiện ra khí tức cường đại của Phong Hào Đấu La.

Ánh mắt Đường Nhã dừng lại trước pho tượng Thiên Thủ Đấu La Đường Tam. Sau đời Thất Quái Sử Lai Khắc, ngàn vạn năm trôi qua, học viện Sử Lai Khắc xuất hiện vô vàn thiên tài cường giả, nhưng số lượng pho tượng vẫn chỉ là mười không hề tăng thêm.

Bới Bối giới thiệu với Hoắc Vũ Hạo:

- Từ đây bắt đầu chia đường, bên trái là phân viện Vũ Hồn, bên phải là phân viện Hồn Đạo. Đây cũng là hai đại phân bộ của học viện Sử Lai Khắc. Nói một cách tương đối, phân viện Vũ Hồn lớn hơn phân viện Hồn Đạo một ít. Trong phân viện Vũ Hồn lại phân chia nhiều hệ. Trước tiên chúng ta đến phân viện Vũ Hồn báo danh, phải thông qua sát hạch mới có tư cách báo danh phân viện Hồn Đạo.

Ánh mắt Hoắc Vũ Hạo còn lưu luyến trên mười pho tượng, trong đầu hồi tưởng đến truyền thuyết mà mẫu thân từng kể qua, từng đạo cảm giác rung động không ngừng xuất hiện.

Phía trái pho tượng là một con đường lớn đủ để bốn năm xe ngựa đi qua cùng lúc, ven đường còn có một tấm bảng hướng dẫn viết bốn chữ Bờ Hồ Tiểu Kính.

Bên phải có thể mơ hồ nhìn thấy một mảng nước mênh mông, nói cách khác mười pho tượng đứng dựa vào ao hồ phía sau.

Đường Nhã nhìn thấy ánh mắt Hoắc Vũ Hạo, kiêu ngạo nói:

- Hồ này là vì kỷ niệm tổ tiên Thiên Thủ Đấu La của Đường Môn chúng ta mà xây nên, tên gọi Hải Thần Hồ. Trong truyền thuyết tổ tiên Đường Tam chính là người kế thừa của Hải Thần. Nội viện của học viện nằm tại một hòn đảo ở giữa hồ, toàn bộ đệ tử ngoại viện đều xem việc có thể đến giữa hồ là vinh quang.

Bối Bối nhìn sâu vào hướng giữa hồ, ánh mắt toát lên vẻ kiên định.

Hải Thần Hồ vô cùng to lớn, đường mòn bờ hồ từ hướng nam kéo dài kéo đến hướng tây, phải đi một lúc nữa đường mòn mới bắt đầu nhỏ lại, một quảng trường rộng lớn xuất hiện trước mắt, bên cạnh còn có một tấm bảng ghi quảng trường Sử Lai Khắc.

Phía sau quảng trường là những tòa Giáo Học Lâu to lớn, các Giáo Học Lâu màu sắc không giống nhau, chủ yếu là trắng, vàng, đen, tím. Khá xa ở hướng bắc quảng trường tựa hồ còn có một tòa Giáo Học Lâu màu xám.

Bối Bối chỉ vào một Giáo Học Lâu:

- Màu sắc Giáo Học Lâu đại biểu cho các cấp khác nhau, dựa theo Hồn Hoàn mà phân chia. Giáo Hồn Lâu màu trắng là dành cho học viên vừa tiến nhập, tương tự như Thập niên Hồn Hoàn, năm hai và năm ba màu vàng, năm bốn và năm màu tím, năm thứ sáu màu đen. Có thể bước ra từ Giáo Học Lâu màu đen thì xem như đã tốt nghiệp học viện.

- Giáo Học Lâu màu xám ở phía xa kia là thuộc Hồn Đạo hệ, từ diện tích thì Hồn Đạo Hệ chiếm một phần ba học khu, Vũ Hồn Hệ chiếm hai phần ba. Ngoài các Giáo Học Lâu còn có rất nhiều học tràng, tựa như Đấu Hồn tràng, khu sát hạch, khu ký túc xá, khu vực của các giáo sư…

Giáo Học Lâu màu trắng là nơi chiêu mộ tân sinh, khoảng cách cũng gần bờ hồ tiểu kính nhất, ba người Hoắc Vũ Hạo đi dọc theo sườn nam tiến vào bên trong.

Vì đang ở thời điểm nhập học nên khu vực Giáo Học Lâu dành cho tân sinh khá nhộn nhịp, một ít học viên vừa thông qua sát hạch đang đăng ký báo danh.

Được Bối Bối và Đường Nhã dẫn dắt, quá trình dăng ký vô cùng thuận lợi. Học phí là Bối Bối đóng, một năm học phí cần đến mười kim hồn tệ, đã đóng rồi nhưng nếu không thông qua sát hạch cũng sẽ không được hoàn lại.

Nhận lấy chìa khóa ký tục xá, hai bộ đồng phục cùng một huy chương màu trắng, Hoắc Vũ Hạo đi theo Đường Nhã, Bối Bối tiến đến Giáo Học Lâu của tân sinh.

Đường Nhã nói:

- Tiểu Hoắc, ký túc xá nằm ngay sau lưng Giáo Học Lâu, là nơi lớn nhất học viện. Ba ngày sau mới chính thức khai giảng, ngươi trước tiên có thể tập làm quen với hoàn cảnh xung quanh. Học phí năm đầu tiên chúng ta đóng cho ngươi, sau đó còn tùy thuộc vào bản thân ngươi. Học viện thường tổ chức nhiều trận đấu hoặc nhiệm vụ, chiến thắng sẽ nhận được phần thưởng. Ngươi lúc này đã là Hồn Sư, sau khi đăng ký vào học viện mỗi tháng còn có thể nhận được tiền lương từ tam đại đế quốc, nếu chỉ để dùng cơm chắc cũng đủ.

Hoắc Vũ Hạo ghi nhớ lời nói của Đường Nhã, đang chuẩn bị cáo biệt hai người, Bối Bối liếc qua nhìn thấy một phần thông báo liền thoáng nhíu mày.

Hoắc Vũ Hạo không cần tiến đến, vận chuyển hồn lực, năng lực cường đại của Linh Mâu lập tức phát huy, nhìn rõ thông báo.

Mẫu thân đã từng dạy hắn lúc nhỏ, tuy chưa học chính thức nhưng trình độ văn hóa của Hoắc Vũ Hạo cũng không kém.

Trên thông báo ghi, chủ nhiệm tân sinh nhất ban: Chu Y, chủ nhiệm tân sinh nhị ban...

Chu Y? Mình hình như cũng là lớp Tân sinh nhất ban a? Bởi vì Hoắc Vũ Hạo báo danh sớm nên đã được sếp vào lớp Tân sinh nhất ban.

Đường Nhã cũng đã phát hiện ánh mắt Bối Bối, nhìn lại cũng kinh hô:

- Á? Sao lại lão lão sư biến thái Chu Y này? Người này không phải là chủ niêm năm ba sao? Tại sao lại xuống ban tân sinh bên này?

Bối Bối cười khổ:

- Nghe nói bởi vì Chu lão sư quá nghiêm khắc nên số học viên vừa rồi có thể lên năm bốn chỉ có một phần mười, các học viên lại hợp sức báo lên viện trưởng nên Chu lão sư mới tạm thời bị dời ban. Tiểu sư đệ, ngươi nên cẩn thận một ít, tuy học viên quái vật tại ngoại viện không nhiều nhưng lão sư quái vật lại không thiếu, Chu lão sư này chính là một trong số đó!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.