Tuyệt Thế Đường Môn

Chương 8: Q.2 - Chương 8: Lão sư quái vật (1-3)




Ở đây có lão sư quái vật, có đệ tử quái vật, chính là Sử Lai Khắc học viện.

Hoắc Vũ Hạo đã thuận lợi trở thành tân sinh của Sử Lai Khắc học viện, tuy là dạng được thu tuyển đặc biệt và còn là người có tu vi yếu nhất trong lớp, nhưng sự kiên nhẫn và ý chí kiên định thì cao hơn hết thảy.

Hành trình tại học viện thần kỳ cũng bắt đầu từ đây...

Khuôn viên học viện Sử Lai Khắc có diện tích cực lớn, mỗi một toàn kiến trúc trong đó đều được ngăn cách bằng một dãi đất rất lớn, Hoắc Vũ Hạo cùng Vương Đông đi ra khỏi ký túc xá rồi dừng lại ngay mảnh đất trống bên ngoài, xoay ngươi giơ tay chỉ về phía Hoắc Vũ Hạo ngoắc ngoắc.

Trong lòng Hoắc Vũ Hạo đùng đùng nổi giận, nhưng hắn vẫn cố gắng kìm chế không ngay lập tức xông lên, sau khi trải qua khoảnh khắc sinh tử trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, hắc đã học được khả năng kìm chế và giữ bình tĩnh.

Ở sau cửa ký túc xá, lão nhân gia đang ngồi trên ghế kia khẽ ngẩng đầu lên, hai mắt lộ vẻ tò mò và hứng thú nhìn chằm chằm hai người Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông.

Kim quang lờ mờ ẩn hiện sâu trong đáy mắt Hoắc Vũ Hạo, hồn hoàn màu trắng từ từ xuất hiện, Linh Mâu Vũ Hồn cũng triển khai.

Nhìn thấy Thập niên Hồn Hoàn của Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông khẽ cười châm biếm nói:

- Ta thật sự nghi ngờ ngươi làm sao có thể nhập học được, chỉ với chút bản lãnh này mà dám đấu với ta sao? Đối phó ngươi ta chẳng cần dùng đến Vũ Hồn.

Vừa dứt lời, Vương Đông điểm chân trái xuống đất, thân thể phóng về phía Hoắc Vũ Hạo như tên bay, chẳng những tốc độ cực nhanh mà còn hết sức linh động, nháy mắt đã đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo, hắn giơ chân trái lên đạp thẳng vào ngực Hoắc Vũ Hạo.

Quyền cước đến trước mặt rồi Hoắc Vũ Hạo mới giật mình nhận ra đôi chân của Vương Đông rõ ràng dài hơn người bình thường. Trong nháy mắt ấy, Hoắc Vũ Hạo khẽ đông, hắn nhanh chóng bước vài bước sang trái, đồng thời tay phải giớ lên tóm lấy mắt cá chân của Vương Hạo.

- Ách.

Vương Đông hiển nhiên không thể ngờ Hoắc Vũ Hạo có thể đỡ được một cước này của mình, hắn lập tức rút chân lại, đồng thời chuyển hướng đánh vào cổ Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo lại giống như biết trước từng hành động của hắn, khi một cước kia chuyển hướng hắn đã lập tức ngồi xổm xuống, rồi búng người lên, vai phải vừa đúng lúc đập vào đùi Vương Đông.

Động tác hai người rất nhanh, nếu như có người đứng xem bên ngoài sẽ tưởng Vương Đông cố ý đưa chân cho bả vai Hoắc Vũ Hạo tựa vào.

Không thể không nói thân thể Vương Đông hết sức cứng rắn, đùi hắn bị bả vai Hoắc Vũ Hạo đập vào, nếu là người bình thường đã bị mất thăng bằng rồi, thế mà hắn không những có thể nâng đùi lên thành hình vuông gốc mà còn dứng thẳng người tạo thành hình chữ mã (马), một chân đứng thẳng vững vàng trên mặt đất.

Vai Hoắc Vũ Hạo chạm vào đùi Vương Đông chợt có cảm thấy đùi tên này hết sức dẻo dai và mềm mại, thân thể nhanh chóng vọt về phía trước, vượt qua Vương Đông, định nhân lúc hắn đứng bằng một chân, một cước đánh hắn ngã gục.

Đối mặt với một cước của Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông đột nhiên làm ra một động tác kinh người, chân phải thẳng ra, cả người ngã về phía sau, ngửa lên trời, đồng thời chân trái giơ lên đá về phía Hoắc Vũ Hạo. Lúc này khoảng cách giữa hai chân hắn có thể nói đã vượt xa khả năng của người bình thường.

Hoắc Vũ Hạo có thể dựa vào Linh Mâu dựa đoán được từng hành động của Vương Đông, lần này cũng không ngoại lệ, tuy nhiên hắn không thể ngờ động tác lại độc đáo đến thế, khi hắn muốn thu cước đã không còn kịp nữa.

Tuy vậy hắn cũng không mất hết hoàn toàn ưu thế, khi chân Vương Đông sắp đá vào cằm Hoắc Vũ Hạo, hắn đã lách người, hai tay đỡ lấy chân trái Vương Đông.

Bốp!!!

Một cước của Vương Đông mang theo cỗ lực lượng hết sức mạnh mẽ, hai tay Hoắc Vũ Hạo run rẩy đỡ lấy, hắn theo bản năng vận dụng Huyền Ngọc Thủ. Mặc dù thế vẫn bị dư chấn đẩy lảo đảo lùi về sau.

Vương Đông lộn một vòng về sau, chân phải nhẹ nhàng chạm xuống đất, chân trái cũng theo sau rút về, cả người ổn định lại rồi một lần nữa xông thẳng vào Hoắc Vũ Hạo. Hiển nhiên hắn đã bị hành động húc vào bắp đùi ban nãy của Hoắc Vũ Hạo chọc giận.

Khi Hoắc Vũ Hạo còn đang bị chấn lui về sau, Vương Đông đã đạp chân phải xuống đất, xoáy người sang trái rồi hướng thẳng về phía Hoắc Vũ Hạo.

Rầm!!!

Chân phải Vương Hạo đạp xuống đất tạo thành một tiếng động thật lớn, nhìn phiến đá cứng rắn dưới mặt đất in đậm dấu chân của hắn đã đủ biết một cước kia mạnh như thế nào. Ngay sau đó cả người hắn như một cái quạt gió hướng thẳng đến Hoắc Vũ Hạo, hai chân di chuyển uyển chuyển như cuồng phong công kích về phía Hoắc Vũ Hạo.

Sau một lần giao phong, Hoắc Vũ Hạo đã bình tĩnh trở lại, hắn vận chuyện Tinh Thần Tham Trắc bao bộc Vương Đông lại, chân lại vận hành một phần Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ hắn đã tham ngộ ra, thế công mạnh mẽ của Vương Đông bị hành động bất ngờ này của Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn hóa giải.

Vương Đông càng đánh càng kinh hãi, rõ ràng hắn cảm thấy thực lực của Hoắc Vũ Hạo, bất luận là tốc độ hay lực lượng đều kém xa mình, không hiểu sao mỗi đòn tấn công của mình đều không trúng, tốc độ của Hoắc Vũ Hạo không nhanh, nhưng dường như hắn đoán trước được từng hành động của mình nên dễ dàng lẩn tránh được. Hắn định sử dụng động tác giả nhưng từ đầu đến cuối không thành công được một lần nào.

Vương Đông chẳng những tính cách kiêu ngạo mà còn hết sức bướng bỉnh, nếu hắn đã nói không dùng Vũ Hồn thì chắc chắn sẽ không dùng. Hắn chỉ còn cách không ngừng tấn công, hắn không tin Hoắc Vũ Hạo có thể tránh né tất cả.

Đúng như hắn dự đoán, Hoắc Vũ Hạo đã sắp không kiền trì nổi nữa. Hai chân Vương Đông không ngừng tấn công, cộng thêm tốc độ kỳ quái, hắn phải toàn lực tập trung sử dụng Tinh Thần Tham Trắc mới có thể miễn cưỡng ứng phó. Nhưng thời gian dần dần trôi qua, lúc này sự chênh lệch thể lực giữa hai người dần dần hiện ra.

Hoắc Vũ Hạo từ bé đã sống cuộc sống kham khổ như người bình dân, dinh dưỡng không được đầy đủ, Huyền Thiên Công thì hắn mới bắt đầu tu luyện không được bao lâu, làm sao có thể so sánh được với Vương Đông. Tuy rằng Vương Đông chưa vận dụng Vũ Hồn nhưng Vũ Hồn tồn tại trên trong cơ thể hắn không ngừng bổ sung thể lực. Thời gian chiến đấu càng lúc càng dài, Hoắc Vũ Hạo khó tránh xuất hiện sai lầm, vì thế đã bị hai chân Vương Đông quét trúng vài lần, khắp người hết sức đau nhức. Còn Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ hắn vốn chưa sử dụng được thành thạo, giờ phút này lại càng trở lên tán loạn, dần dần rơi vào thế bị động.

Không được, tiếp tục như thế nhất định hắn sẽ bị đánh bại. Hoắc Vũ Hạo càng lúc càng lui nhanh về phía sau, đến lúc không còn cách nào tránh khỏi thế tấn công của Vương Đông nữa thì hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, bởi vì động tác mạnh mẽ của hắn mà Vương Đông giật mình nhìn sang, kim quang trong mắt Hoắc Vũ Hạo chợt biến mất, thay vào đó là một tia sáng màu tím. Đúng lúc này, cả đầu Vương Đông đột nhiên trống rỗng, đại não như bị kim châm, đau nhức kinh khủng.

Có cơ hội tốt trước mắt, Hoắc Vũ Hạo nhất định sẽ không bỏ qua, hắn bước nhanh về trước, cả người nhảy lên, hai tay tóm lấy hai tay của Vương Đông, hai chân thì quấn quanh người, đẩy mạnh Vương Đông ngã xuống đất.

Hoắc Vũ Hạo thấy Vương Đông luôn dùng cả hai chân để tấn công, cho nên trong lúc cấp bách liền nhảy lên lấy chân quấn lấy người lắn, tên kia làm sao có thể phát lực nữa? Chỉ cần như thế là tóm được hắn rồi.

Đại não đau đớn làm Vương Đông nhíu mày, nhưng cơn đau này chỉ thoáng xuất hiện trong hai giây rồi biến mất, khi hắn tỉnh táo lại thì cả người đã bị Hoắc Vũ Hạo đè dưới đất. Chân và tay đều bị Hoắc Vũ Hạo khóa chặt. Hai người kề sát bên, lúc này thở một tiếng cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Hoắc Vũ Hạo thở hổn hển gầm gừ hỏi:

- Phục chưa?

- Phục cái đầu ngươi, buông ta ra.

Vương Đông giận dữ giãy dụa không ngừng. Nhưng Hoắc Vũ Hạo đã dùng hết sức lực của mình lại còn dẫn động cả hồn lực, bản thân hắn lại không sử dụng vũ hồn, làm thế nào cũng không thoát ra được.

- Thua không dám nhận sao? Vừa rồi ta mà dùng đao là người đã chết rồi.

Hoắc Vũ Hạo không chút nhân nhượng gầm lên. Lúc này hắn khóa người Vương Đông mới phát hiện hóa thân thể tên này hết sức mềm dẻo, thậm chí còn có chút cảm giác mềm mại. Một đứa con trai mà trên người lại có loại khí chất này, tuy kì lạ nhưng cũng rất thoải mái.

Nghe Hoắc Vũ Hạo nói, Vương Đông nhất thời giật mình, ngẩn ngơ, phản kháng cũng giảm xuống vài phần. Đúng a! Vừa rồi đầu hắn đau đớn, tuy choáng váng không bao lâu nhưng cả hai đứng gần như thế, nếu Hoắc Vũ Hạo muốn xuống tay thì dễ như trở bàn tay.

- Ta thua, ngươi đứng lên đi.

Vương Đông tức giận nói, đôi mắt lộ rõ vẻ không phục và oán hận.

Nhưng Hoắc Vũ Hạo không dễ dàng buông hắn ra mà lạnh lùng nói:

- Những điều ngươi nói ban nãy ta không phải là không làm được, ta làm không phải vì sợ ngươi mà vì ta xem ngươi là bạn cùng phòng với ta. Ta biết, ngươi mạnh hơn ta, nếu ngươi sử dụng Vũ Hồn, ta chắc chắn không phải là đối thủ của ngươi. Nhưng ngươi nên nhớ, nếu còn tiếp tục vũ nhục ta, cho dù liều mạng ta cũng phải bắt ngươi trả giá.

Nhìn thấy vẻ mặt hung dữ của Hoắc Vũ Hạo, ánh mắt còn đáng sợ hơn cả hồn thú. Hận ý trong mắt Vương Đông nháy mắt tan biến, chỉ còn lại ánh nhìn hoảng sợ. Thực lực người này rõ ràng không bằng hắn, nhưng khí thế, hắn chịu thua không bằng.

Hoắc Vũ Hạo từ từ thả Vương Đông ra, lui về sau vài bước rồi mới xoay người về ký túc xá.

Vương Đông nằm yên trên mặt đất một lúc mới ngồi dậy, lê thế lết thết đi về ký túc xá. Lúc này, bên tay hắn chợt vang lên một giọng nói già nua:

- Ngươi đúng thật đã thua, không chỉ là đánh nhau, mà còn thua về mặt tinh thần.

- Tại sao?

Vương Đông quay ngoắt đầu lại, nhìn chằm chằm lão nhân, vẻ mặt không cam lòng, nói:

- Ta rõ ràng mạnh hơn hắn, nếu ta muốn, hắn tuyệt đối không có cơ hội đánh trúng ta, hắn dựa vào cái gì mà có thể thắng ta chứ?

Lão giả kia chỉ vào ngay trái tim mình, nói:

- Đây, hắn có một trái tim dũng cảm, mà ngươi thì không. Coi thường cái chết, việc này không phải ai cũng có thể làm được.

Vương Đông ngơ ngẩn giây lát rồi hướng về lão giả cuối đầu.

- Lão gia gia, cám ơn người đã thức tỉnh.

Nói xong hắn liền lập tức quay về ký túc xá.

Vương Đông về đến ký túc xá đã thấy Hoắc Vũ Hạo bắt đầu minh tưởng. Hắn định mở miệng nói gì đó nhưng lại nhịn xuống, hừ một tiếng, quay sang trải chăn đệm lên giường.

So với cuộc sống khốn khó của Hoắc Vũ Hạo thì Vương Đông tốt hơn nhiều, chăn làm bằng da thú thật dày, không biết là của hồn thú nào nữa, cùng với chăn bông, trông có vẻ rất mềm mại thoải mái. Tủ áo bên cạnh đã chất đầy quần áo và vật dụng của hắn, nhưng vẫn còn một số thứ rơi rớt, Vương Đông cũng chẳng thèm thu dọn, cứ trải chăn xong rồi lên giường nằm ngủ.

Hai ngày sau đó, cả ai cũng không thèm để ý đến nhau, ai làm việc nấy, Vương Đông có chút kinh ngạc là Hoắc Vũ Hạo ngoài việc ra ngoài ăn cơm thì từng giờ từng khắc đều trong trạng thái tu luyện. Hắn có thể nhìn ra cảnh giới của Hoắc Vũ Hạo càng chứng tỏ thực lực của hắn hơn xa người kia, mà cũng vì vậy trong lòng hắn lại càng không phục, Bằng thực lực này của hắn mà lại có thể thắng mình sao?

Cuối cùng kỳ tuyển sinh lần này cũng đã kết thúc, ký túc xá tân sinh đã bắt đầu nhộn nhịp hẳn lên. Tuy rằng mỗi phòng diện tích không lớn, nhưng ở đây cũng chỉ có mỗi hai người ở mà thôi. Bên ngoài tuy ồn ào, nhưng mỗi phòng đều cách âm rất tốt, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Mấy ngày nay Hoắc Vũ Hạo không ngừng tu luyện, sau trận đấu với Vương Đông hắn đã hiểu ra rất nhiều điều, lần đó có thể chiến thắng Vương Đông chẳng qua nhờ vào Thiên Mộng băng tằm thức tỉnh đánh ra một chiêu.

Con băng tằm này quả thật không phải hồn thú cường đại gì, Bách vạn niên Thiên Mộng băng tằm giao cho Hoắc Vũ Hạo bốn cái kỹ năng cũng không phải mạnh lắm. Theo thứ tự là Tinh Thần Tham Trắc, Tinh Thần Cộng Hưởng, Tinh Thần Quấy Nhiễu và Linh Hồn Trùng Kích.

Hai kỹ năng đầu tiên hắn đã sử dụng thành thục rồi, hắn lúc trước đã thử nghiệm cùng với Bối Bối uy lực của nó. Mà Tinh Thần Quấy Nhiễu là kỹ năng hạn chế hoặc quấy nhiễu sự tấn công của đối thủ, lấy hắn làm trung tâm, có tác dụng trong phạm vi ba mươi thước. Nhưng hiện giờ tác dụng của nó cũng không lớn, với tu vi hiện tại chỉ có thể khiến cho đối thủ của hắn cảm thấy hốt hoảng trong giấy lát mà thôi. Hơn nữa kỹ năng ấy hắn chỉ có thể vận dụng trong vòng ba giây, hồn lực tiêu hao gấp mấy lần hai kỹ năng trước.

Mà Linh Hồn Trùng Kích lại là kỹ năng có sức công kích duy nhất trong bốn kỹ năng kia, nên so ra lực công kích của nó mạnh hơn một chút, chỉ là cái mạnh hơn này cũng không nhiều lắm mà thôi. Hoắc Vũ Hạo sở dĩ có thể chiến thẳng Vương Đông là nhờ dung hợp năng lực này với Tử Cực Ma Đồng. Hiệu quả so với tượng tượng của hắn còn cao hơn mấy phần. Đương nhiên, cũng nhờ Vương Đông không đề phòng, nếu hắn có chuẩn bị, thì hiệu quả có lẽ sẽ không cao đến vậy.

Nhưng nói thế nào, Vương Hạo có bốn kỹ năng này có thể nói đã sơ lược hình thành được bộ khuôn cho việc tu hành Khống Chế hệ sau này, bất quá, đại sư huynh đã nói với hắn, trong năm đầu chưa thể phân biệt được hệ của mình, hết thảy phải sống sót qua năm nhất đã.

- Này, hôm nay nhập học mà ngươi còn ngồi ngây ngốc ở đây sao?

Vương Đông lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của Hoắc Vũ Hạo khiến hắn bừng tĩnh. Hắn mới ăn xong bửa sáng đang định ngồi xuống tu luyện tiếp.

- Đến ngày nhập học rồi sao?

Hoắc Vũ Hạo giật mình, hỏi theo bản năng. Đây là lần đầu tiên hai người nói chuyên với nhau sau trận chiến hôm đó.

Vương Đông không thèm nhìn hắn một cái, thản nhiên đáp:

- Còn nửa canh giờ nữa.

- Ừ.

Hoắc Vũ Hạo đáp lại một tiếng rồi nhắm hai mắt bắt đầu minh tưởng. Trong mấy ngày nay, hắn đã hoàn toàn quen thuộc quá trình vận hành Hoàng Thiên Công, trong vòng nửa canh giờ là hắn đã có thể hoàn thành xong một chu kì, hồn lực cũng theo đó tăng thêm một ít.

Vương Đông không nghe được câu Hoắc Vũ Hạo trả lời nên quay người lại nhìn, thấy tên kia đã nhắm mắt minh tưởng bực bội lẩm bẩm:

- Đúng là điên.

Nói xong hắn cũng quay người đi ra ngoài. Hai ngày nay rõ ràng hắn không thấy tên kia ngủ một chút nào a.

Cửa tòa Giáo Học Lâu màu trắng đã mở, các tân sinh mặc đồng phục màu trắng nối đuôi nhau mà vào, trên ngực mỗi người đều có thêu huy hiệu học viện Sử Lai Khắc, một con quái vật nhỏ màu xanh biếc.

Đệ tử cấp khác nhau đồng phục cũng có màu khác nhau, màu sắc giống với màu của từng tòa Giáo Học Lâu tương ứng.

Khi Hoắc Vũ Hạo vội vàng chạy đến tòa tân sinh Giáo Học Lâu thì một tiếng chuông thánh thót cũng vang lên, hắn chạy nhanh vào liền thấy một phòng học có treo bảng "Nhất Ban", liền không chút do dự tiến vào.

Hoắc Vũ Hạo thở hổn hển gầm gừ hỏi:

- Phục chưa?

- Phục cái đầu ngươi, buông ta ra.

Vương Đông giận dữ giãy dụa không ngừng. Nhưng Hoắc Vũ Hạo đã dùng hết sức lực của mình lại còn dẫn động cả hồn lực, bản thân hắn lại không sử dụng vũ hồn, làm thế nào cũng không thoát ra được.

- Thua không dám nhận sao? Vừa rồi ta mà dùng đao là người đã chết rồi.

Hoắc Vũ Hạo không chút nhân nhượng gầm lên. Lúc này hắn khóa người Vương Đông mới phát hiện hóa thân thể tên này hết sức mềm dẻo, thậm chí còn có chút cảm giác mềm mại. Một đứa con trai mà trên người lại có loại khí chất này, tuy kì lạ nhưng cũng rất thoải mái.

Nghe Hoắc Vũ Hạo nói, Vương Đông nhất thời giật mình, ngẩn ngơ, phản kháng cũng giảm xuống vài phần. Đúng a! Vừa rồi đầu hắn đau đớn, tuy choáng váng không bao lâu nhưng cả hai đứng gần như thế, nếu Hoắc Vũ Hạo muốn xuống tay thì dễ như trở bàn tay.

- Ta thua, ngươi đứng lên đi.

Vương Đông tức giận nói, đôi mắt lộ rõ vẻ không phục và oán hận.

Nhưng Hoắc Vũ Hạo không dễ dàng buông hắn ra mà lạnh lùng nói:

- Những điều ngươi nói ban nãy ta không phải là không làm được, ta làm không phải vì sợ ngươi mà vì ta xem ngươi là bạn cùng phòng với ta. Ta biết, ngươi mạnh hơn ta, nếu ngươi sử dụng Vũ Hồn, ta chắc chắn không phải là đối thủ của ngươi. Nhưng ngươi nên nhớ, nếu còn tiếp tục vũ nhục ta, cho dù liều mạng ta cũng phải bắt ngươi trả giá.

Nhìn thấy vẻ mặt hung dữ của Hoắc Vũ Hạo, ánh mắt còn đáng sợ hơn cả hồn thú. Hận ý trong mắt Vương Đông nháy mắt tan biến, chỉ còn lại ánh nhìn hoảng sợ. Thực lực người này rõ ràng không bằng hắn, nhưng khí thế, hắn chịu thua không bằng.

Hoắc Vũ Hạo từ từ thả Vương Đông ra, lui về sau vài bước rồi mới xoay người về ký túc xá.

Vương Đông nằm yên trên mặt đất một lúc mới ngồi dậy, lê thê lết thết đi về ký túc xá. Lúc này, bên tai hắn chợt vang lên một giọng nói già nua:

- Ngươi đúng thật đã thua, không chỉ là đánh nhau, mà còn thua về mặt tinh thần.

- Tại sao?

Vương Đông quay ngoắt đầu lại, nhìn chằm chằm lão nhân, vẻ mặt không cam lòng, nói:

- Ta rõ ràng mạnh hơn hắn, nếu ta muốn, hắn tuyệt đối không có cơ hội đánh trúng ta, hắn dựa vào cái gì mà có thể thắng ta chứ?

Lão giả kia chỉ vào ngay trái tim mình, nói:

- Đây, hắn có một trái tim dũng cảm, mà ngươi thì không. Coi thường cái chết, việc này không phải ai cũng có thể làm được.

Vương Đông ngơ ngẩn giây lát rồi hướng về lão giả cuối đầu.

- Lão gia gia, cám ơn người đã thức tỉnh.

Nói xong hắn liền lập tức quay về ký túc xá.

Vương Đông về đến ký túc xá đã thấy Hoắc Vũ Hạo bắt đầu minh tưởng. Hắn định mở miệng nói gì đó nhưng lại nhịn xuống, hừ một tiếng, quay sang trải chăn đệm lên giường.

So với cuộc sống khốn khó của Hoắc Vũ Hạo thì Vương Đông tốt hơn nhiều, chăn làm bằng da thú thật dày, không biết là của hồn thú nào nữa, cùng với chăn bông, trông có vẻ rất mềm mại thoải mái. Tủ áo bên cạnh đã chất đầy quần áo và vật dụng của hắn, nhưng vẫn còn một số thứ rơi rớt, Vương Đông cũng chẳng thèm thu dọn, cứ trải chăn xong rồi lên giường nằm ngủ.

Hai ngày sau đó, cả ai cũng không thèm để ý đến nhau, ai làm việc nấy, Vương Đông có chút kinh ngạc là Hoắc Vũ Hạo ngoài việc ra ngoài ăn cơm thì từng giờ từng khắc đều trong trạng thái tu luyện. Hắn có thể nhìn ra cảnh giới của Hoắc Vũ Hạo càng chứng tỏ thực lực của hắn hơn xa người kia, mà cũng vì vậy trong lòng hắn lại càng không phục, Bằng thực lực này của hắn mà lại có thể thắng mình sao?

Cuối cùng kỳ tuyển sinh lần này cũng đã kết thúc, ký túc xá tân sinh đã bắt đầu nhộn nhịp hẳn lên. Tuy rằng mỗi phòng diện tích không lớn, nhưng ở đây cũng chỉ có mỗi hai người ở mà thôi. Bên ngoài tuy ồn ào, nhưng mỗi phòng đều cách âm rất tốt, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Mấy ngày nay Hoắc Vũ Hạo không ngừng tu luyện, sau trận đấu với Vương Đông hắn đã hiểu ra rất nhiều điều, lần đó có thể chiến thắng Vương Đông chẳng qua nhờ vào Thiên Mộng băng tằm thức tỉnh đánh ra một chiêu.

Con băng tằm này quả thật không phải hồn thú cường đại gì, Bách vạn niên Thiên Mộng băng tằm giao cho Hoắc Vũ Hạo bốn cái kỹ năng cũng không phải mạnh lắm. Theo thứ tự là Tinh Thần Tham Trắc, Tinh Thần Cộng Hưởng, Tinh Thần Quấy Nhiễu và Linh Hồn Trùng Kích.

Hai kỹ năng đầu tiên hắn đã sử dụng thành thục rồi, hắn lúc trước đã thử nghiệm cùng với Bối Bối uy lực của nó. Mà Tinh Thần Quấy Nhiễu là kỹ năng hạn chế hoặc quấy nhiễu sự tấn công của đối thủ, lấy hắn làm trung tâm, có tác dụng trong phạm vi ba mươi thước. Nhưng hiện giờ tác dụng của nó cũng không lớn, với tu vi hiện tại chỉ có thể khiến cho đối thủ của hắn cảm thấy hốt hoảng trong giấy lát mà thôi. Hơn nữa kỹ năng ấy hắn chỉ có thể vận dụng trong vòng ba giây, hồn lực tiêu hao gấp mấy lần hai kỹ năng trước.

Mà Linh Hồn Trùng Kích lại là kỹ năng có sức công kích duy nhất trong bốn kỹ năng kia, nên so ra lực công kích của nó mạnh hơn một chút, chỉ là cái mạnh hơn này cũng không nhiều lắm mà thôi. Hoắc Vũ Hạo sở dĩ có thể chiến thẳng Vương Đông là nhờ dung hợp năng lực này với Tử Cực Ma Đồng. Hiệu quả so với tượng tượng của hắn còn cao hơn mấy phần. Đương nhiên, cũng nhờ Vương Đông không đề phòng, nếu hắn có chuẩn bị, thì hiệu quả có lẽ sẽ không cao đến vậy.

Nhưng nói thế nào, Vương Hạo có bốn kỹ năng này có thể nói đã sơ lược hình thành được bộ khuôn cho việc tu hành Khống Chế hệ sau này, bất quá, đại sư huynh đã nói với hắn, trong năm đầu chưa thể phân biệt được hệ của mình, hết thảy phải sống sót qua năm nhất đã.

- Này, hôm nay nhập học mà ngươi còn ngồi ngây ngốc ở đây sao?

Vương Đông lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của Hoắc Vũ Hạo khiến hắn bừng tĩnh. Hắn mới ăn xong bửa sáng đang định ngồi xuống tu luyện tiếp.

- Đến ngày nhập học rồi sao?

Hoắc Vũ Hạo giật mình, hỏi theo bản năng. Đây là lần đầu tiên hai người nói chuyên với nhau sau trận chiến hôm đó.

Vương Đông không thèm nhìn hắn một cái, thản nhiên đáp:

- Còn nửa canh giờ nữa.

- Ừ.

Hoắc Vũ Hạo đáp lại một tiếng rồi nhắm hai mắt bắt đầu minh tưởng. Trong mấy ngày nay, hắn đã hoàn toàn quen thuộc quá trình vận hành Hoàng Thiên Công, trong vòng nửa canh giờ là hắn đã có thể hoàn thành xong một chu kì, hồn lực cũng theo đó tăng thêm một ít.

Vương Đông không nghe được câu Hoắc Vũ Hạo trả lời nên quay người lại nhìn, thấy tên kia đã nhắm mắt minh tưởng bực bội lẩm bẩm:

- Đúng là điên.

Nói xong hắn cũng quay người đi ra ngoài. Hai ngày nay rõ ràng hắn không thấy tên kia ngủ một chút nào a.

Cửa tòa Giáo Học Lâu màu trắng đã mở, các tân sinh mặc đồng phục màu trắng nối đuôi nhau mà vào, trên ngực mỗi người đều có thêu huy hiệu học viện Sử Lai Khắc, một con quái vật nhỏ màu xanh biếc.

Đệ tử cấp khác nhau đồng phục cũng có màu khác nhau, màu sắc giống với màu của từng tòa Giáo Học Lâu tương ứng.

Khi Hoắc Vũ Hạo vội vàng chạy đến tòa tân sinh Giáo Học Lâu thì một tiếng chuông thánh thót cũng vang lên, hắn chạy nhanh vào liền thấy một phòng học có treo bảng "Nhất Ban", liền không chút do dự tiến vào.

Lúc này trong phòng đã đầy người, có lẽ Hoắc Vũ Hạo là người đến cuối cùng, bởi vì chổ trống còn rất ít, hắn vất vả lắm mới tìm được chổ ngồi xuống, bên cạnh là một tiểu cô nương xinh xắn. Chẳng qua tiểu cô nương này cũng giống với Vương Đông khi mới gặp hắn lần đầu, vẻ mặt kiêu ngạo, ngẩng đầu không thèm liếc mắt nhìn hắn.

Ngồi xuống rồi hắn mới có cơ hội quan sát mọi thứ xung quanh. Phòng học rất lớn, xung quanh có khoảng trăm đệ tử, theo quy chế ban đầu là một ngàn ngươi, vậy có lẽ tân sinh có đến mười ban.

Hắn rất nhanh đã thấy Vương Đông vì thực sự tên kia rất anh tuấn. Bên cạnh hắn đều là nữ hài tử, ai ai đều xinh xắn đáng yêu, không thua kém nữ hài tử ngồi cạnh hắn chút nào.

Đúng lúc này, một lão phụ nhân bước vào phòng học, lão phụ nhân này mặc trường bào màu trắng,tóc bạc da mồi, mái tóc hoa râm được búi chặc trên đỉnh đầu, dáng người trung bình. Điểm kỳ lạ là đôi mắt của bà sáng ngời, tinh quang quét khắp tứ phía.

Hoắc Vũ Hạo có Vũ Hồn Linh Mâu nên đặc biệt nhạy cảm với những chuyện này, hắn rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của bà ấy ẩn chứa uy áp tinh thần rất lớn.

Thấy lão phụ nhân này bước vào, trong phòng nhất thời yên lặng lại, tất cả đều nhìn chằm chằm vào bục giảng.

Lão phụ nhân đứng trên bục giảng, ánh mắt liếc từ trái sang phải, mỗi người trong phòng bị ánh mắt bà nhìn đến đều có cảm giác có một áp lực vô hình xuất hiện trong lòng.

- Ta là Chu Y, chủ nhiệm của các ngươi năm nay. Ta không biết có bao nhiêu người trong các ngươi có thể trụ được hết năm nay, nhưng ta có thể nói, trong lớp của ta, phế vật không có khả năng tồn tại. Ta chỉ đào tạo quái vật chứ không phải là thứ ngu xuẩn.

Nghe xong lời nói khó nghe này của Chu lão sư, không ít đệ tử tỏ ra bất mãn, những người muốn thông qua sát hạch trở thành đệ tử của Sử Lai Khắc học viện không ai không là tinh anh, đều là những nhân tài nổi bật trong bạn đồng trang lứa. Vậy mà Chu lão sư này lại gọi bọn họ là phế vật, là ngu xuẩn.

Riêng Hoắc Vũ Hạo khi nghe lời này của Chu lão sư không có chút bất ngờ nào, đại sư huynh từng nói với hắn, vị lão sư này rất nghiêm rắc, tính tình cũng không tốt nhưng lại là người có bản lãnh thật sự.

- Từ ngày báo danh đến nay, ai đã từng đánh nhau trong này, đứng dậy.

Chu lão sư đột nhiên nói một câu làm cả lớp giật mình khiếp sợ.

Những học viên này đều mới vừa trúng tuyển, không quen biết nhau thì làm sao có chuyện đánh nhau trong học viện? Mà dù có đánh thì có ai ngu ngốc mà thừa nhận?

Trong lúc cả lớp im lặng thì có một người đứng lên, chính là Hoắc Vũ Hạo. Hắn đứng lên không phải vì hắn thành thật, mà hắn đoán vị Chu lão sư này đột nhiên hỏi vậy tất phải có nguyên nhân.

Thấy Hoắc Vũ Hạo đứng lên, Vương Đông hừ một tiếng, cũng không chịu yếu thế đứng lên luôn.

Cả lớp trăm học viện, nhưng chỉ có hai người bọn họ đứng lên, nhất thời trông như hạc giữa bầy gà, lập tức trở thành tiêu điểm.

- Chỉ có hai thôi sao?

Chu Y nhíu mài nói.

- Đúng là một đám phế vật. Các ngươi chưa nghe câu chỉ có người bất tài mới sợ phiền phức à? Trừ hai người này ra, tất cả đều xuống chạy một trăm vòng quanh quảng trường Sử Lai Khắc cho ta. Ai không hoàn thành lập tức khai trừ.

Vừa dứt lời, cả lớp xôn xao một trận, hôm nay mới là ngày đầu tiên khai giảng, khóa học còn chưa bắt đầu thế mà lại xử phạt những người không đánh nhau? Ai phục?

Ngay lập tức có một học viên đứng lên nói:

- Thưa lão sư, ta không phục. Dựa vào cái gì mà lại phạt những người không đánh nhau như bọn ta?

Chu Y thản nhiên nói.

- Vì ta muốn thế. Không phục ngươi có thể cút đi, ta là chủ nhiệm của lớp này, ta có quyền khai trừ bất cứ kẻ nào. Cho các ngươi một phút, nếu các ngươi còn chưa xuống được đến quảng trường Sử Lai Khắc, tất cả đều khai trừ.

Bà vừa nói xong, một luồng áp lực kinh khủng từ người nàng xuất hiện, từng cái hồn hoàn từ dưới chân nàng xuất hiện.

Hai vàng, hai tím, hai đen, sáu cái hồn hoàn tỏa ra khí thế hết sức mạnh mẽ. Vị lão sư này không ngờ lại là một cường giả bậc Hồn Đế, hơn nữa còn có đến hai cái Vạn niên Hồn Hoàn, nếu bà muốn dùng sức thu thập hết một trăm đệ tử này cũng dễ như trở bàn tay.

Những học viên này dù sao cũng đều mới ra đời, dưới uy áp kinh khủng như thế làm sao còn có người dám phản đối nữa, tất cả mang bộ mặt xám xịt chạy ra khỏi phòng, sau đó Chu Y mới thu hồn hoàn trở lại, vẻ mặt vẫn bình thản nhìn các học viên đi khỏi.

- Ta nhắc các ngươi một lần nữa, các ngươi chỉ có một canh giờ. Trong thời gian này, ai không chạy đủ một trăm vòng thì xem như không hợp cách. Đây xem như là lần khảo hạch đầu tiên của các ngươi, ai không đủ điều kiện có thể cuốn xéo.

Nghe bà nói thế, các học viên còn đi phía sau lập tức tăng tốc chạy thẳng ra quảng trường.

Vương Đông có chút kinh ngạc nhìn sang Hoắc Vũ Hạo, trong phòng lúc này chỉ còn có hai người bọn họ là Chu lão sư, vẻ mặt Chu Y dường như dịu dàng hơn ban nãy rất nhiêu, quay sang vẫy vẫy hai người bọn họ.

Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo cùng đi tới.

Chu Y nhìn hai người bọn họ hài lòng gật gật đầu, nói:

- Không tệ, cũng có được hai đứa trẻ chính trực. Nói đi, ai gây sự trước, tại sao lại đánh nhau?

Vương Đông vừa định lên tiếng thì Hoắc Vũ Hạo đã cướp lời:

- Thưa lão sư, hai người chúng ta là bạn cùng phòng, vì có chút mâu thuẩn mà gây nên xung đột.

Chu Y dường như có chút hứng thú, hỏi tiếp:

- Ồ! Lại còn là bạn cùng phòng. Đánh rất tốt, bạn cùng phòng đánh nhau là cực tốt, như vậy mới có cạnh tranh, có thể cùng nhau tiến bộ.

Đứng trước mặt Chu Y, dù là Hoắc Vũ Hạo hay Vương Đông đều không khỏi lạnh cả người, mồi hôi ướt đẫm cả tay. Vị giáo sư này thật ngang ngược, không giống những lão sư bình thường a! Thế nên phương pháp giảng dạy cũng không giống ai. Không hổ là lão sư quái vật.

Trên mặt Chu Y hiện ra một nụ cười mà so với khóc còn khó coi hơn gấp mấy lần.

- Đánh nhau là tốt, nhưng ta không thích học sinh của mình đánh nhau. Nhớ rõ, lần sau có muốn đánh phải đánh người ban khác. Nội quy của Sử Lai Khắc cũng không phải là nghiêm ngặt lắm, đấy cũng là vì muốn mỗi học viên đều có thể bộc lộ cá tính riêng của mình. Đối với những chuyện đánh nhau thế này thì đa phần đều xem như không thấy. Nhưng có một chút hạn chế, để ta nói rõ cho các ngươi luôn. Đệ tử cấp cao không thể chủ động khiêu khích hoặc công kích đệ tử cấp thấp, một khi bị phát hiện lâp tức khai trừ. Nhưng đệ tử cấp thấp lại có thể khiêu chiến với đệ tử cấp cao, tuy nhiên phải có một lão sư ở bên cạnh quan sát để chứng tỏ các ngươi không bị người lớp trên bắt nạt. Còn cùng cấp thì có thể thoải mái đánh nhau miễn không chết người là được. Chiến đấu chính là phương pháp ngắn nhất để gia tăng thực lực.

- Khi các ngươi lên năm hai có thể vào Đấu Hồn Khu so đấu. Nếu thắng sẽ được học viện thưởng tiền. Bất quá, giờ thì các ngươi cũng xuống dưới chạy bộ đi.

Vương Đông giật mình hỏi.

- Lão sư, ngài không phải nói hai người chúng ta không phải đi sao?

Chu Y tươi cười nói:

- Nhưng ta chưa từng bảo các ngươi không cần chạy bộ a! Là bạn cùng phòng mà chưa khai giảng đã đánh nhau, các ngươi thực có tiền đồ. Đã có tiền đồ như thế thì sát hạch phải hơn khó hơn người khác một chút, dù sao các ngươi học cùng lớp, mọi chuyện phải đồng cam cộng khổ chứ. Hai ngươi cũng giống những học viên kia, đều phải chạy một trăm vòng trong vòng một canh giờ. Ái chà, nãy giờ nói vài câu với các ngươi không biết đã qua bao lâu rồi nữa a!

Vương Đông còn định nói tiếp gì nữa nhưng lại bị Hoắc Vũ Hạo kéo đi, Hoắc Vũ Hạo vừa nghe Chu lão sư nói được một nửa đã không chút do dự xoay người chạy ra ngoài.

Vương Đông tuy rằng trong lòng không vui nhưng vẫn chạy theo hắn.

- Ngươi kéo ta làm gì? Chu lão sư này đúng là điên mà.

Hoắc Vũ Hạo tức giận nói:

- Ngươi có thể nói lại bà ấy sao? Ngươi đánh thắng được lão sư không? Nếu ngươi còn muốn tiếp tục ở lại học viện thì phải làm theo yêu cầu của bà ấy. Chạy nhanh đi, ta tin chắc nếu không chạy đủ một trăm vòng thì chuyện bị khai trừ nhất định không phải nói đùa.

Bên cạnh tân sinh Giáo Học Lâu chính là quảng trường Sử Lai Khắc. Quảng trường Sử Lai Khắc không quá lớn, một vòng tương đương ba trăm thước. Đối với người bình thường muốn chạy một trăm vòng quanh đây không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng đối với hồn sư thì khó nói lắm, chỉ cần cố gắng, trong một canh giờ không phải là không thể.

Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông bắt đầu gia nhập vào phía sau đội ngũ, lúc bọn họ xuất hiện có không ít người có vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa, bất quá cả hai cũng không thèm quan tâm đến, bọn họ đã lãng phí một khoảng thời gian, nhất định phải cố gắng bù lại mới được.

Vương Hạo vừa chạy vừa quay sang hỏi Hoắc Vũ Hạo.

- Hôm đó cái kỹ năng ngươi dùng để thắng ta là gì? Đến giờ ta vẫn chưa nghĩ ra được. Chẳng lẽ vũ hồn của ngươi thuộc tính tinh thần?

Hoắc Vũ Hạo gật gật đầu.

Vương Đông sửng sốt nói:

- Thật là tinh thần thuộc tính sao? Khó trách ngày đó ngươi sử dụng hồn hoàn mà ta cũng không nhìn ra được vũ hồn của ngươi là gì, ta thua cũng không oan a.

Hoắc Vũ Hạo bất đắc dĩ nói:

- Ngươi rất kiêu ngạo. Nếu ngươi sử dụng Vũ Hồn thì một chút cơ hội chiến thắng ta cũng không có. Ta có cảm giác, hồn lực của ngươi hơn ta rất nhiều.

Vương Đông đắc ý nói:

- Đương nhiên. Người có thể so sánh với ta không nhiều đâu. Hồn hoàn của ngươi lại chỉ là Thập niên Hồn Hoàn, tất nhiên không phải là đối thủ của ta.

Hoắc Vũ Hạo bực bội cái vẻ mặt kiêu ngạo này của hắn nên không chút khách khí nói:

- Ngươi đừng quên, ngươi vừa mới bại trận bởi cái Thập niên Hồn Hoàn này đấy.

- Ách...

Vương Đông tức giận nói.

- Được. Không nói chuyện này nữa. Vừa rồi ngươi nói đỡ lời dùm ta trước mặt vị lão sư quái vật kia, chuyện phía trước xí xóa hết. Sau này ta sẽ bảo vệ ngươi. Ai dám ức hiếp ngươi thì ta sẽ trả lại gấp bội.

Hoắc Vũ Hạo im lặng một hồi rồi nói.

- Ta không cần ngươi bảo hộ.

Vừa nói hắn vừa tăng tốc bước nhanh về trước.

Vương Đông cũng tăng tốc theo, cơ thể hắn so với Hoắc Vũ Hạo khỏe hơn nhiều, nên đi với tốc độ này cũng không có gì không thoải mái.

- Ngươi đúng là không biết đạo làm người a!

Vương Đông bất mãn nói.

Hoắc Vũ Hạo trừng mắt liếc hắn một cái, nói:

- Nếu ngươi đối xử với ta như bạn bè cùng lớp thì ta sẽ không phản đối.

Vương Đông bĩu môi đáp.

- Từ nhỏ đến giờ, chưa có ai bằng tuổi ta xứng để ta đối xử ngang hàng.

Hoắc Vũ Hạo hừ một tiếng, không thèm nhìn đến hắn nữa.

Vương Đông cũng không thèm nói tiếp, tăng tốc vượt qua Hoắc Vũ Hạo, bằng tốc độ kinh người chạy nhanh về trước.

Không thể không thừa nhận, Vương Đông tuy kiêu ngạo nhưng thực lực của hắn đúng là hơn hẳn hồn sư bình thường, hơn nữa thể chất còn rất tốt, tốc độ của hắn hiện giờ có thể nói là nhanh nhất trong các học viên nhất ban.

Lúc này Chu Y đã đi đến bên ngoài quảng trường Sử Lai Khắc rồi đứng yên ở đấy quan sát cái học viện chạy bộ. Ánh mắt của bà thoáng chú ý đến Vương Đông rồi sau đó lại khôi phục bình thường.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, thời gian trôi qua càng nhiều, tốc độ các học viên càng trở nên chậm chạp. Sau đó một ít người đã phải vận dụng đến hồn lực. Chu Y đứng ngoài cũng không ý kiến gì về việc này, nên càng lúc càng nhiều người sử dụng hồn lực để khôi phục thân thể.

Mười mấy người chạy đầu tiên tốc độ cũng không tệ, dẫn đầu vẫn là Vương Đông, hắn măc dù đến sau nhưng không bao lâu không những bù lại phần chậm chạp ban nãy mà còn vượt qua được người đang dẫn đầu lúc ấy. Nhìn bộ dạng của hắn lúc này không có vẻ gì mệt mỏi, tốc độ chưa từng giảm xuống.

Đoạn nữa là một tốp khoảng bảy mươi học viên, tốc độ của bọn hắn duy trì đều đều, chưa có vẻ gì đã cố hết sức. Dựa theo tốc độ ấy, tốp người này muốn hoàn thành trong một canh giờ cũng không có khó khăn gì.

Còn sau chót là đội ngũ khoảng mười người, Hoắc Vũ Hạo cũng có trong tốp người này. Vì muốn bù lại khoảng trống ban nãy mà có lúc Hoắc Vũ Hạo đã sử dụng tốc độ rất nhanh, tuy nhiên duy trì không đến hai mươi phúc đã suy kiệt sức lực. Hắn chẳng những đang chạy trong nhóm cuối cùng, mà còn thua những người khác vài vòng.

Thời gian đã qua hơn phân nửa, lúc này Chu Y đột nhiên lên tiếng, nói:

- Tăng tốc lên, đích đến là chổ ta đang đứng.

Nàng vừa dứt lời, Vương Đông đã tăng tốc, vèo một cái xẹt qua người nàng trở thành người đầu tiên hoàn thành một trăm vòng.

Do cuối cùng dùng tốc độ thật nhanh để hoàn thành một trăm vòng nên lúc này khuôn mặt anh tuấn của Vương Đông có chút đỏ bừng, hơi thở dồn dập, hắn bước đi thêm một đoạn nữa rồi mới dừng lại.

Phía sau Vương Đông dần dần có đệ tử hoàn thành một trăm vòng chạy. Mà lúc này chỉ còn chưa đến mười lăm phút nữa là hết thời gian.

Lúc này Vương Đông mới quay đầu lại tìm kiếm Hoắc Vũ Hạo, rất nhanh sau đó đã nhìn thấy, không khỏi nhíu mày lẩm bẩm:

- Hôm đó tại sao ta lại thua hắn cơ chứ?

Hoắc Vũ Hạo đã sớm không còn duy trì được tốc độ ban đầu nữa. Đồng phục trên người đã ướt đẫm mồ hôi, vũ hồn của hắn là thuộc tính tinh thần, cho nên hồn lực chỉ có thể trợ giúp rất nhỏ cho cơ thể hắn, nếu không tu luyện Huyền Thiên Công làm sao hắn có thể trụ lại đến lúc này.

Thật ra một trăm vòng, Hoắc Vũ Hạo cũng có thể miễn cưỡng hoàn thành, nhưng trước đó còn bị Chu Y trì hoàn một chút thời gian nên lúc này đã quá sức chịu đựng của hắn rồi. Ban nãy tăng tốc đã tiêu hao không ít thể lực của hắn, mà hắn lại còn thua những học viên khác đến ba vòng. Mà một trăm vòng, hắn còn đến gần hai mươi vòng, muốn hoàn thành hết trong vòng mươi năm lúc, đối với Hoắc Vũ Hạo có thể nói là nhiệm vụ bất khả thi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.