Minh Ngọc Tông cũng thần bí không kém gì so với Đường Môn. Từ khi toàn
bộ đại lục thanh niên cao cấp Hồn Sư tinh anh đại tái bắt đầu cho tới
nay, cho dù ở giai đoạn vòng loại hay là trận đấu đầu tiên của vòng
bảng, cũng có thể nói là thuận buồm xuôi gió. Trong đội ngũ không có
thương vong gì, hơn nữa, Minh Ngọc Tông có một vị đội trưởng đầu đội
khăn che mặt, trước giờ chưa từng ra thi đấu, chỉ là ngồi ở trong khu
đợi chiến chỉ huy trận đấu. Cho dù là khi thi đấu đoàn đội, đội ngũ của
họ cũng chỉ có sáu người mà thôi.
Nếu như không phải bởi vì
phương thức chiến đấu của bọn họ chênh lệch quá lớn so với Hồn Sư bình
thường, Hoắc Vũ Hạo thậm chí còn hoài nghi bọn họ chính là Bản Thể Tông
đang ẩn núp trong đại tái lần này.
Minh Ngọc Tông là một tông môn của Hồn Đạo Sư, xuất thân từ Nhật Nguyệt đế quốc, ở ngay tại Minh đô. Hơn nữa danh vọng cực cao.
Đệ tử của Minh Ngọc Tông đều tu luyện theo hướng giống nhau, cận chiến
Hồn Đạo Sư. Thông qua cận chiến hồn đạo khí mạnh mẽ đề cao thực lực của
bản thân. Ở một vài kỹ xảo cận chiến, cho dù là thành viên của Nhật
Nguyệt chiến đội cũng chưa chắc có ưu thế hơn cho bọn họ. Chỉ là ở
phương diện hồn đạo khí, Minh Ngọc Tông vẫn không có cách nào so sánh
được với Nhật Nguyệt chiến đội có Minh Đức Đường là chỗ dựa ở sau lưng.
Đường Môn đấu với Minh Ngọc Tông, đây cũng là một trận đấu rất đáng xem ở vòng này.
Bởi vì vòng trước Đường Môn biểu hiện quá cường đại, nên sáng sớm hôm
nay, bên cạnh đầu trường cũng đã tụ tập rất đông người đến đây xem thi
đấu. Liên tiếp các loại bàn luận sôi nổi với nhau. Làm ngựa ô đặc sắc
nhất của kì đại tái này, nên Đường Môn cũng chính là đối tượng thảo luận nhiều nhất của bọn họ.
Tiến vào khu nghỉ ngơi dánh cho khách
quý, mái che nắng ngăn cản mưa bụi từ trên trời giáng xuống. Ở trong khu nghỉ ngơi, thậm chí còn có cái hồn đạo khí phát nhiệt dùng để sưởi ấm,
vừa tiến vào đã có một cổ ấm áp truyền đến, làm người ta cảm thấy hết
sức thư thái.
Bất quá, ấm áp cũng không kéo dài quá lâu, người của Đường Môn đã cảm nhận được cái lạnh đến từ bên cạnh cách đó không xa.
Chiến đội của Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện, do Tiếu Hồng
Trần cầm đầu, đang nhìn về phía bọn họ. Ánh mắt đó quả thực giống như
từng thanh băng đao muốn cắt bọn họ ra vậy.
Từ Tam Thạch khinh thường bĩu môi, giơ hai tay ra, ngón giữa chậm rãi nhô lên.
Tiếu Hồng Trần híp hai mắt lại, tay phải đưa lên trước cổ ra một động tác cắt ngang cổ.
"Hàng phế thải." Từ Tam Thạch khinh thường hừ một tiếng, cũng không thèm nhìn bọn họ nữa, cùng các đồng bạn rối rít ngồi xuống.
Hôm nay thi đấu, Đường Môn vẫn là ra đấu ở trận đầu tiên. Bởi vì bọn họ đã thắng trận đầu của vòng trước. Còn Nhật Nguyệt chiến đội đã bị đẩy
về trận thứ hai.
Người của Sử Lai Khắc chiến đội cũng đã tới,
vẫn là do Vương Thu Nhi dẫn đội, Đại sư tỷ Trương Nhạc Huyên thì không
thấy bóng dáng, không biết đã đi đâu.
"Lát nữa trận đầu vẫn là Đông Nhi ra thi đấu đi." Hoắc Vũ Hạo khẽ cười nói.
Mọi người không khỏi đều có chút kinh ngạc nhìn hắn. Hoắc Vũ Hạo khẽ
mỉm cười, nói: "Sau đó là Tiêu Tiêu, Tứ sư tỷ. Hôm nay chúng ta lấy nữ
tướng làm chủ. Nếu như có thể chiến thắng đối thủ, các người một người
đánh hai trận. Sau đó chúng ta sẽ trực tiếp yêu cầu thi đấu đoàn đội.
Lần này tới đây dự thi, chúng ta thi đấu đoàn đội quá ít, những đối thủ
sau sẽ càng ngày càng mạnh, hôm nay diễn luyện một chút đi."
Nghe lời nói của Hoắc Vũ Hạo, mọi người không khỏi cũng đều cười, đây rõ ràng chính là không xem Minh Ngọc Tông vào mắt, chỉ coi đối thủ là đối
tượng cho bọn họ luyện tập mà thôi. Tự tin đến từ thực lực. Cho dù Bối
Bối không có ở đây, vòng đấu trước bọn họ cũng có thể bức bách Nhật
Nguyệt chiến đội nhận thua. Trận đấu đó làm lòng tin của tất cả mọi
người tăng rất nhiều. Bọn họ xuất thân từ Sử Lai Khắc, mỗi một người
cũng là Hồn Sư ưu tú nhất trong giới đồng cấp, bọn họ vốn dĩ nên có lòng tin như vậy.
Ngay lúc ấy thì người của Minh Ngọc Tông cũng đã
đi vào trong khu nghỉ ngơi. Đi ở đằng trước chính là một nam nhân mặc
trường bào, đầu đội khăn che. Hoặc là nói ngay cả nam hay nữ cũng rất
khó đoán được. Y phục của hắn rộng hết sức, che dấu thân hình của mình
vô cùng tốt, lộ ra vẻ vô cùng thần bí.
Có đến mười mấy người đi theo ở phía sau hắn, đi ở phía trước chính là đội viên chính thức, phía sau chính là đội viên thay thế bổ sung.
Đồng phục của Minh Ngọc Tông cũng là màu vàng nhạt nhìn qua hết sức bắt mắt.
Có lẽ là cảm nhận được sự chú ý của Đường Môn, cước bộ của người đi đầu bên phía Minh Ngọc Tông chợt dừng lại một chút, thân hình chuyển hướng
về phía Hoắc Vũ Hạo, một cổ hàn khí không có chút nào báo trước bức bách về hướng Hoắc Vũ Hạo. Lực áp bách mạnh mẽ tràn đầy hơi thở sắc bén,
ngay cả không khí cũng xuất hiện âm thanh "Tê tê" rất nhỏ, phảng phất
như là bị cắt rách vậy.
Không đợi Hoắc Vũ Hạo có động tác gì,
một cái thân ảnh cao lớn đã chắn trước mặt hắn, người này chỉ đánh nhẹ
một cái, nhất thời có một cảm giác dường như muốn khai thiên tích địa.
Trong lúc ánh mắt ngưng trệ đã triệt tiêu hoàn toàn hơi thở sắc bén mà
Minh Ngọc Tông đội trưởng phóng ra, Kiếm Ý kinh thiên bắn ra, nguyên cả
khu nghỉ ngơi nhất thời tràn đầy cảm giác xơ xác tiêu điều.
Không nghi ngờ chút nào, che ở trước người Hoắc Vũ Hạo, chính là Kiếm Si Quý Tuyệt Trần.
Đi tới đây đã rất nhiều ngày, nhưng ngoại trừ tỷ thí với Nam Thu Thu
ra, hắn và Kinh Tử Yên cũng không tìm ai khác tỷ thí. Dù sao bọn họ cũng đã là một thành viên của Đường Môn, cho dù như thế nào đi nữa cũng chỉ
có thể cố gắng giảm một ít phiền toái cho Đường Môn.
Lúc này
thậm chí có người chưa thi đấu đã khiêu khích, Quý Tuyệt Trần làm sao
còn nhịn được nữa, Kiếm Ý bị đè nén nhiều ngày qua nhất thời bộc phát
giống như giếng phun nước vậy.
Trong lúc nhất thời, trong khu
nghỉ ngơi xuất hiện một màn kỳ dị, tất cả Hồn Sư đã đến đây cơ hồ cũng
bởi vì Kiếm Ý mạnh mẽ của Quý Tuyệt Trần mà tự mình phóng ra Vũ Hồn,
tiến hành chống cự.
Kiếm Ý tung hoành, mỗi người tựa hồ cũng cảm giác được sau một khắc công kích của vị Kiếm Si này sẽ rơi ở trên người mình.
"Quý huynh." Hoắc Vũ Hạo có chút bất đắc dĩ nhắc nhở một câu.
"Quý Tuyệt Trần?" Đột nhiên một tiếng quát to chợt vang lên, người giật mình rống lên, còn không phải là Tiếu Hồng Trần sao?
Lúc trước mặc dù Quý Tuyệt Trần và Kinh Tử Yên vẫn đi theo mọi người
của Đường Môn, nhưng sự chú ý của hai huynh muội Tiếu Hồng Trần vẫn chỉ ở trên người Hoắc Vũ Hạo, hơn nữa bọn họ cũng không quen thuộc lắm với
Quý Tuyệt Trần và Kinh Tử Yên. Lúc này, khi Quý Tuyệt Trần phóng ra Kiếm Ý mạnh mẽ đó, rốt cục Tiếu Hồng Trần nhận ra hắn.
"Quý Tuyệt Trần, ngươi lại bỏ trốn đầu quân cho Đường Môn?" Tiếu Hồng Trần nghiến răng nghiến lợi nói.
Quý Tuyệt Trần nhíu mày, cũng không lên tiếng. Một bên Kinh Tử Yên liền nói, "Cái gì gọi là bỏ trốn? Đừng nói khó nghe như vậy có được hay
không? Chúng ta chỉ là bỏ học sau đó tìm một tông môn để nương tựa mà
thôi, chẳng lẽ chúng ta bán Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện
cho các ngươi sao?"
"Ngươi…….."
"Chuyện gì xảy ra vậy? Thu hồi vũ hồn cho ta. Các ngươi muốn bị hủy tư cách thi đấu sao?" Một
cái thanh âm vang lên, ngay sau đó, người trọng tài mà ngày đó đã từng
tham gia vào trận của Đường Môn và Nhật Nguyệt chiến đội, Hồn Đạo Sư cấp chín, Bất Phá Đấu La Trịnh Chiến đã đi vào. Một cổ khí thế cường đại
được phóng ra từ trên người hắn, áp chế mọi người ở đây.
Sư phụ dẫn đội không thể trực tiếp tiến vào khu nghỉ ngơi, vì vậy, nơi này
cũng chỉ có những đội viên dự thi. Đối mặt một vị Phong Hào Đấu La, mọi
người nhất thời cũng trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Các đội
viên dự thi cũng rối rít thu hồi vũ hồn của mình, Quý Tuyệt Trần chỉ
lạnh lùng nhìn Tiếu Hồng Trần một cái, cùng Kinh Tử Yên cùng nhau ngồi
xuống.
Sắc mặt của Tiếu Hồng Trần trầm xuống đến đáng sợ, híp
hai mắt lại, không biết nghĩ đến cái gì. Sắc mặt của hắn hoàn toàn đủ
làm nổi bật ra tâm tình vô cùng tức giận hiện giờ của hắn.
Vị
đội trưởng của Minh Ngọc Tông cũng ngồi xuống, dường như lúc trước cái
gì cũng không có xảy ra vậy, cả người lộ ra vẻ vô cùng bình tĩnh.
Ánh mắt uy nghiêm của Trịnh Chiến quét qua toàn trường, sau đó mới đi
ra khỏi khu nghỉ ngơi. Hôm nay hắn lại trực tiếp đi lên sân thi đấu, lại là trọng tài.
Hoắc Vũ Hạo khẽ nhíu mày, vị Phong Hào Đấu La,
Hồn Đạo Sư cấp chín này chẳng lẽ là đặc biệt nhằm vào Đường Môn? Lại là
hắn? Bất quá, nhìn qua hắn cũng còn có chút công bằng hơn.
Thời gian đã đến, trên sân thi đấu, tiếng nói của Trịnh Chiến vang vọng toàn trường, "Trận đầu tiên ngày thi thứ hai của bảng A, Đường Môn đấu với
Minh Ngọc Tông, đội viên dự thi của hai bên tiến vào khu đợi chiến,
chuẩn bị. Đội viên dự thi trận đầu tiên của loạt trận cá nhân đào thải
có thể trực tiếp lên sân thi đấu."
bên phía Đường Môn, mọi người rối rít đứng dậy, Vương Đông Nhi đẩy Hoắc Vũ Hạo, cùng đi về hướng khu đợi chiến.
Bên phía Minh Ngọc Tông cũng có bảy người đứng dậy, vị đội trưởng thần
bí kia được sáu người khác bảo vệ xung quanh, đi về khu đợi chiến. Khi
hai bên đồng thời đi ra khỏi khu nghỉ ngơi, không khí cũng có phần trở
nên xơ xác tiêu điều.
Vương Đông Nhi mở cây dù ra, che mưa bụi
cho mình và Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo quay đầu nhìn thoáng về hướng Minh
Ngọc Tông, đội trưởng của Minh Ngọc Tông tựa hồ cũng nhìn về bên này.
Ánh mắt hai bên bởi vì có cái khăn che mặt cách trở, nên không cách nào
chạm trực tiếp. Nhưng trong lòng của Hoắc Vũ Hạo cũng hơi động một chút. Hắn mơ hồ cảm thấy được thứ gì đó.
Rất nhanh, hai bên riêng rẽ tiến vào trong khu đợi chiến. Bên phía khu đợi chiến không có mái che,
tất cả mọi người chỉ có thể mở dù ra. Vương Đông Nhi giao cây dù lại cho Nana, mủi chân chỉa xuống đất, nhẹ nhàng phóng lên sân thi đấu.
Vừa nhìn thấy nàng lên sân thi đấu, dân chúng xem chiến nhất thời vang
lên một mảnh tiếng vang, có ồn ào, có phản đối. Rất rõ ràng, đối với hai tên đội viên cực mạnh đã từng chiến thắng Nhật Nguyệt chiến đội này,
bọn họ cực kỳ không hoan nghênh. Cho dù Vương Đông có anh tuấn cỡ nào đi nữa, cũng không có cách nào triệt tiêu được sự chán ghét trong lòng của bọn họ.
Bên phía Minh Ngọc Tông, đi lên thi đấu là một tên
thanh niên nhỏ thó, không mập không gầy, thân cao chưa tới một thước
sáu. Động tác hết sức linh hoạt, nhưng dường như có chút không đứng đắn.
Hai bên nhanh chóng chạm mặt nhau ở giữa sân thi đấu đã được sửa chữa xong.
Trịnh Chiến nhìn hai bên một chút, hắn không giống như những trọng tài
khác, dường như đang cố ý ghi nhớ những đội viên dự thi vậy, trầm giọng
nói: "Hai bên xưng tên."
"Đường Môn, Vương Đông."
"Minh Ngọc tông, U Thần."
Trịnh Chiến gật đầu, nói: "Quy tắc thi đấu các ngươi cũng đã nắm rõ,
lão phu không lắm lời nữa. Nhưng các ngươi phải nhớ kỹ, đây là thi đấu,
không phải là sinh tử đánh nhau. Người nào cũng có cha mẹ, mạng sống
cũng chỉ có một mà thôi. Nếu ai cố ý giết người, đừng trách lão phu loại ra khỏi đại tái. Hiểu chưa?"
"Hiểu rõ." Vương Đông Nhi và U Thần riêng rẽ đáp ứng một tiếng.
Từ khi đối thủ lên sân thi đấu, Vương Đông Nhi vẫn quan sát hắn, nàng
có thể cảm giác được phần địch ý trong ánh mắt của đối thủ. Không nghi
ngờ chút nào, phần địch ý này đến từ kết quả của vòng đấu trước. Dù sao, Minh Ngọc Tông cũng xuất thân từ Minh Đô, cho dù như thế nào đi nữa thì bọn họ cũng có quan hệ với Nhật Nguyệt chiến đội.
Bất quá, vậy thì sao chứ?
Vương Đông Nhi khẽ hất cằm, vốn dĩ nàng cao hơn không ít so với U Thần
của Minh Ngọc Tông, bởi vậy càng có cảm giác như đang nhìn xuống từ trên cao.
U Thần lạnh lùng liếc nàng một cái, xoay người rời đi, đi về mép của sân thi đấu.
Vương Đông Nhi cũng quay người đi. Hai bên riêng rẽ triển khai thân
hình, chỉ chốc lát đã phân biệc đi về bên mép sân thi đấu, kết thúc
chuẩn bị.
Tay phải của Trịnh Chiến giơ lên cao, nhìn thấy hai
bên đã chuẩn bị xong, lúc này mới đột nhiên vung tay xuống, "Trận đấu
bắt đầu!"
Khi cánh tay của hắn hạ xuống, dường như hai bên hành động cùng một lúc. Mũi chân của Vương Đông Nhi chĩa xuống đất, cả người nhẹ nhàng vọt tới trước, Hai cánh của Quang Minh Nữ Thần Điệp mở ra kèm theo từng cái từng cái Hồn Hoàn đẹp mắt bay lên ở sau lưng nàng. Quang
mang màu vàng nhạt trong nháy mắt tràn ngập toàn thân.
Có được
bài học của ngày hôm trước, bây giờ nàng càng thêm cẩn thận. Cho dù như
thế nào đi nữa cũng sẽ không cho kẻ thù có cơ hội đánh lén mình .
Bên phía U Thần, hai tay của hắn nhấc lên ngang hai vai, hai đạo quang
mang hiện lên, trong mỗi lòng bàn tay của hắn mọc ra gai nhọn làm vũ
khí. Đồng thời trên người hắn cũng dâng lên năm cái Hồn Hoàn, hai vàng,
ba tím.
Minh Ngọc Tông là tông môn của Hồn Đạo Sư, Vương Đông
Nhi sẽ không bởi vì đối phương pha trộn Hồn Hoàn không cân đối mà xem
thường đối thủ.
Khi Hồn Hoàn xuất hiện, thân thể của U Thần đột nhiên có chút hư ảo, sau lưng có kéo theo một chuỗi tàn ảnh, người xông về phía trước, cơ hồ là trong nháy mắt đã rút ngắn khoảng cách mười mấy thước. Dưới tình huống không có sử dụng bất kỳ hồn đạo thôi tiến khí,
xông về phía Vương Đông với tốc độ nhanh vô cùng. Hai tay gai nhọn một
ngang một dọc, chợt vẽ ra một hình chữ thập, quét về hướng Vương Đông.
Tốc độ nhanh thật. Quả nhiên không phải là Đề Thăng Hồn Lực Hình Hồn Đạo Sư , mà là Mẫn Công Hệ Chiến Hồn Sư.
Kinh nghiệm chiến đấu của Vương Đông Nhi cũng tương đối phong phú, mặc
dù cũng hơi giật mình, nhưng phản ứng cũng không chậm. Mũi chân trái
chỉa xuống đất, toàn thân giống như là đang nhảy múa xoay tròn một vòng. Đôi cánh cũng đã hóa thành hai thanh đao khổng lồ, chém về phía các gai nhọn trong lòng bàn tay của đối phương.
"Đinh, đinh." Trong
hai âm thanh giòn giã. Có thể thấy rõ ràng, hai vòng quang mang màu vàng tản ra ở trên không trung. Ngay sau đó, tốc độ của Vương Đông Nhi đột
nhiên gia tăng, chân đạp Quỷ Ảnh Mê Tung, xoay người né tránh cú đâm của U Thần.
Một vài người có nhãn lực đặc biệt tốt mới có thể phát hiện, ở trên một cánh của Vương Đông Nhi, bị đâm mất hai cái lổ nhỏ.
Mặc dù động tác của nàng rất nhanh, cố hết sức che dấu điểm này, nhưng
đợt va chạm này hiển nhiên là nàng thiệt thòi.
"Lực công kích
thật là mạnh. Tất cả hồn đạo khí của hắn hẳn là cũng chỉ có đôi tay gai
sắc nhọn này. Đây mới thực sự là mẫn công." Trịnh Chiến khẽ gật đầu,
nhưng có chút tiếc đối với tên đội viên đi theo hướng cực hạn này của
Minh Ngọc Tông. Bất kỳ Hồn Sư nào muốn trở thành cường giả, điều đầu
tiên phải làm đúng là tìm ra được điểm lớn nhất của bản thân, chỉ có như thế, mới có thể lan truyền ra, càng ngày càng mạnh.
Hiện tại
Vương Đông Nhi cũng sợ hết hồn, nếu như không phải đôi cánh của nàng dẻo dai, hơn nữa tốc độ phản ứng nhanh, trước tiên đánh bật một chút gai
nhọn của đối thủ thì sợ rằng công kích của đối phương cũng đã xuyên qua
cánh đâm vào trên người nàng.
Mặc dù trước đây Vương Đông Nhi
cũng từng thua qua, nhưng đây là lần đầu tiên vũ hồn của nàng bị thương. Cho dù là Thú vũ hồn hay là khí vũ hồn. Vũ hồn giống như là một phần
thân thể của Hồn Sư vậy, một khi vũ hồn xuất hiện tình huống bị thương,
như vậy, nhất định Hồn Sư cũng bị ảnh hưởng. Lúc này hồn lực trong cơ
thể Vương Đông Nhi đã xuất hiện tình huống hơi hỗn loạn.
Trong
lòng Vương Đông Nhi âm thầm than thở, quả nhiên là giống như Vũ Hạo đã
nói, đội ngũ có thể vào đến giai đoạn vòng bảng thì không có một đội nào là đơn giản cả.
Bất quá, hiện tại nàng cũng chỉ kịp dâng lên
một cái ý niệm này trong đầu mà thôi. Tốc độ của U Thần đúng là quá
nhanh. Trong nháy mắt khi Vương Đông Nhi né được, Hồn Hoàn thứ ba trên
người hắn chợt sáng lên, ngay sau đó, cả người của hắn giống như là phân ra vậy, tàn ảnh lúc trước hiện ra bởi tốc độ cao nay đã trở nên chân
thật hơn, thân ảnh biến thành bảy, đồng thời vây quanh Vương Đông Nhi.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, cho dù Vương Đông Nhi muốn né tránh cũng không
còn kịp nữa, trực tiếp bị bao vây.
Nhưng Vương Đông Nhi là Hồn
Đế. Hơn nữa còn là Hồn Đế xuất thân từ nội viện của học viện Sử Lai
Khắc, nếu như bị hạn chế bởi vì tốc độ của đối phương thì chắc hẳn nàng
cũng sẽ không trở thành một trong những tinh anh trẻ của học viện Sử Lai Khắc.
Khi đối thủ vây quanh mình, Hồn Hoàn thứ tư trên người
Vương Đông Nhi cũng đã sáng lên. Một vòng quang hoàn màu vàng tuyệt đẹp
lấy thân thể của nàng làm trung tâm hiện ra trên mặt đất. Mắt thấy đối
thủ vây quanh, Vương Đông Nhi đứng yên đó, thậm chí không nhúc nhích
chút nào. Chỉ là yên lặng nhắm hai mắt lại. Dùng lỗ tai đi lắng nghe cái gì đó. Cùng lúc đó, hai tay ở phía trước khép lại, một cái quang cầu đã được ngưng kết.
Bảy đạo thân ảnh mới vừa định khép lại hướng
vào phía trong, lập tức bị bắn ngược ra giống như bị điện giật. U Thần
phản ứng quả thật rất nhanh, cũng trong nháy mắt khi bảy đạo thân ảnh
của hắn bay ra ngoài, một cột sáng khổng lồ có đường kính đạt tới hai
thước chợt dâng lên. Lục mang tinh trận! Công kích, uy lực khống chế cực kỳ cường đại, nhưng nhất định phải dự đoán và khống chế được công kích
của đối thủ, là kỹ năng công kích.
Mặc dù bây giờ nàng không có phối hợp với Hoắc Vũ Hạo, nhưng nàng vẫn là Vương Đông Nhi cường đại nha.
U Thần hiển nhiên không thể duy trì bảy đạo thân ảnh kia trong thời
gian dài được, sau khi bắn ngược, bảy đạo thân ảnh trong nháy mắt hợp
nhất. Ngay sau đó, hắn đã thấy được một quang nhận phô thiên cái địa
cuốn về phía hắn.
Hồn kỹ thứ ba của Vương Đông Nhi, Điệp Thần Trảm.
Lần này Điệp Thần Trảm không còn là tập trung công kích một điểm nữa,
mà là chợt phân tán thành 108 đạo quang nhận, dưới sự khống chế của
Vương Đông Nhi, giống như là một tấm lưới khổng lồ bay thẳng đến U Thần.
Thân hình của U Thần trong nháy mắt nổ tung, vào lúc này, chỉ có lui về phía sau thì hắn mới có thể tránh được. Có tốc độ cao cùng công kích
cực mạnh thì lực phòng ngự của hắn sẽ không mạnh như vậy. Tuyệt đối
không muốn bị đối thủ lấy mạng mình. Trên thực tế, hắn giống như là một
Thích Khách, am hiểu nhất chính là ẩn giấu ở trong bóng tối, bất chợt
bộc phát sẽ cho người ta một kích trí mạng.
Bất quá, đây là thi đấu, ở trên sân thi đấu thì không có chỗ nào để ẩn núp. Trong khi lui
về phía sau thì mấy cái tàn ảnh kia đã lại nhanh chóng bị kéo ra ngoài.
Vương Đông Nhi không có đuổi theo hắn, hai tay chỉ làm ra một cái động tác nâng lên hướng về phía trước.
U Thần một mực quan sát nàng, khi thấy hai tay của nàng vừa nhấc lên,
cơ hồ là theo bản năng đột nhiên búng lên như cá nhảy sang một bên.
Quả nhiên có cột sáng chợt dâng lên trên con đường hắn dự định chạy
trốn, lại là lục mang tinh trận. Mặc dù U Thần phản ứng nhanh, nhưng dự
đoán của Vương Đông Nhi cũng hết sức chính xác. Chỉ cần một cái dâng
lên, đã tiêu diệt mất hai đạo tàn ảnh của hắn. Khiến cho thân thể của U
Thần khẽ run một chút. Khí thế nhất thời kém đi vài phần. Ngay sau đó
hắn liền thấy hai tay của Vương Đông Nhi lại một lần nữa làm ra động tác nhấc lên.
Lục mang tinh trận chẳng những có năng lực công kích và khống chế cực mạnh, quan trọng hơn chính là nó là một kỹ năng cường
đại có thể phóng ra liên tục. Là Hồn kỹ thứ tư của Vương Đông Nhi, bản
thân nó có uy lực vượt qua năm ngàn năm. Chỉ bất quá ngoài mặt không
hiển hiện ra mà thôi.
Mắt thấy hai tay của nàng lần nữa nhấc
lên, dưới sự kinh hãi, U Thần lập tức làm ra một cái lộn nhào. Nhưng mà
trong khoảng khắc hắn lộn nhào, đã thấy trên mặt Vương Đông Nhi toát ra
một nụ cười giảo hoạt. Hai tay của nàng lại dừng lại một chút ở trên
không trung. Ngay sau đó, U Thần đã thấy thân thể của mình đụng vào một
đạo kim quang mới vừa dâng lên.
Không hề do dự, một tầng quang
bọc màu vàng chợt bộc phát ra từ trên người U Thần. Hắn làm sao dám để
lục mang tinh trận của Vương Đông Nhi trúng vào mình. Vô địch hộ tráo
cũng không phải là độc quyền của Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học
viện, tông môn của họ cũng có. Trong lúc vô địch hộ tráo xuất hiện,
trong nháy mắt, hắn đã bị lục mang tinh trận ôm trọn.
Không kịp đi cảm thụ hồn lực đang nhanh chóng tiêu hao trong cơ thể mình. Mũi
chân điểm một cái ở trên mặt đất, U Thần đã bạo phát ra tốc độ lớn nhất
của mình. Lần này, hắn xuất ra được đến chín đạo tàn ảnh, chạy thẳng tới Vương Đông Nhi. Hắn muốn dựa vào thời gian ngắn ngủi của vô địch hộ
tráo này liên tiếp phát ra công kích mạnh nhất về hướng Vương Đông Nhi.
Chỉ có như thế, hắn mới có khả năng chiến thắng.
Sau khi đạo
lục mang tinh trận thứ ba dâng lên, Vương Đông Nhi đã động, hai cánh
Quang Minh Nữ Thần Điệp ở sau lưng đột nhiên vỗ mạnh, thân thể của nàng
bay lên. Điệp Thần Chi Quang tựa như mưa sao băng oanh kích đối thủ có
tốc độ cao kia.
Cùng lúc đó, ở trong tay nàng xuất hiện một
trọng pháo, hồn đạo pháo. Thân pháo màu trắng bạc có hình giọt nước cực
kỳ đẹp. Khẩu pháo rất lớn, chiều dài đạt tới một thước rưỡi, đường kính
cũng có khoảng hai mươi phân. Khiêng ở trên bả vai Vương Đông Nhi, nhìn
qua có mấy phần mùi vị rất bạo lực.
Tốc độ của U Thần đúng là
rất nhanh, thân ở trên không trung, hắn đã cố hết sức để né tránh những
Điệp Thần Chi Quang. Có vô địch hộ tráo bảo vệ, Điệp Thần Chi Quang dĩ
nhiên không thể đả thương được hắn, nhưng những Điệp Thần Chi Quang lại
có thể ngăn cản tốc độ của hắn hắn, sau khi bị trúng phải, tốc độ sẽ
phải giảm bớt một phần.
Thông qua mấy lần giao phong trước đó, U Thần đã rõ ràng cảm giác được, thực lực của tên Hồn Đế của Đường Môn
này cực mạnh, hồn lực không chỉ cao hơn một bậc so với mình. Một khi bị
đối phương ổn định trận tuyến, như vậy mình nhất định sẽ thua, không cần phải nghĩ. Cầu phú quý trong nguy hiểm, thời gian khi mở vô địch hộ
tráo chính là cơ hội cuối cùng của hắn.
Mắt thấy khoảng cách
với Vương Đông Nhi càng ngày càng gần . Hắn không do dự nữa, Hồn Hoàn
thứ năm trên người chợt sáng lên, cùng lúc đó, đôi gai nhọn ở trong tay
sáng lên một đạo quang mang màu trắng xám. Gai nhọn dài chừng nửa thước, vô cùng sắc bén, thậm chí còn mang theo thanh âm "ong ong".
Đây là những lưỡi dao chấn động với tần số cao, công kích của nó không
thuộc về bất kỳ nguyên tố nào. Lấy chấn động lực làm thủ đoạn phá hoại,
đặc biệt được nhằm vào Quang Thần Phụ Thể đã từng được sử dụng ở trận
đấu trước của Vương Đông Nhi. Không chỉ có Đường Môn nghiên cứu đối thủ, biểu hiện xuất sắc của bọn họ cũng khiến cho tất cả đối thủ đều nghiên
cứu bọn họ.
Mũi chân điểm nhẹ trên mặt đất, toàn bộ chín đạo
tàn ảnh ở sau lưng của hắn cũng đuổi theo lên, rối rít dung nhập vào
trong thân thể của hắn. Vào giờ khắc này, cả người U Thần lại trở nên
trong suốt, giống như là biến thành linh hồn vậy, tốc độ trong nháy mắt
tăng lên gấp đôi. Quang mang của vô địch hộ tráo tăng lên tới trạng thái mạnh nhất, thân gai hợp nhất, tựa như một tia chớp phóng thẳng tới
Vương Đông Nhi.
Gai U Hồn. Vũ hồn của hắn và Nana có chút giống nhau, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau. Vũ Hồn của Nana có khuynh
hướng né tránh công kích vật lý, còn hắn thì đi theo hướng khác, thông
qua u hồn để tăng cường tốc độ và lực phá hoại của mình. Hồn kỹ thứ năm
này chính là một kích mạnh nhất của hắn, lại phối hợp với hồn đạo khí
cấp sáu, cho dù là cường giả cấp bậc thất hoàn Hồn Thánh cũng rất khó
khăn chiếm ưu thế khi đối kháng chính diện.
Hồn lực ba động
cường đại trong nháy mắt bắn ra khiến cho không khí trong quá trình thân thể của hắn đâm xuyên qua phảng phất cũng bị rạch ra. Ở xung quanh của
hắn không ngừng xuất hiện những cái khe nhỏ.
Dưới tình huống
sinh mạng đang gặp phải nguy hiểm khổng lồ, Vương Đông Nhi lại cười.
Không sai, nàng cười, hơn nữa cười vô cùng thong dong.
Ngay sau đó, mọi người đã nghe được một tiếng nổ mạnh vang lên.
Trọng pháo trên bả vai của Vương Đông Nhi chợt nổ mạnh. Một đoàn ngân
quang mãnh liệt trong nháy mắt nổ tung trên không trung, đạn chấn động,
không, nói chính xác hơn thì hẳn là đạn chấn động tổ hợp với bạo liệt
đạn. Trong nháy mắt xuất hiện lực nổ mạnh chẳng những cản trở đối thủ.
Đồng thời, cũng đẩy thân thể của Vương Đông Nhi bay ra ngoài.
Tốc độ bộc phát của Gai U Hồn thật sự là quá nhanh, cho dù đã bị cản trở một chút, nhưng cũng còn nhanh hơn so với việc Vương Đông Nhi mượn sức
giật của hồn đạo pháo bay ngược về sau, mắt thấy hắn đã gần đuổi kịp
Vương Đông Nhi .
Vương Đông Nhi khẽ mỉm cười, hai cánh sau lưng chợt thu liễm, trong tay phải, hắc quang chợt lóe. Đã có thêm một thanh chùy. Một thanh trọng chùy toàn thân ngăm đen, không chút nào bắt mắt,
nhưng sau khi xuất hiện liền làm không khí chợt trở nên ngưng trọng.
Một cái hào quang đen nhánh dân lên từ dưới chân của Vương Đông Nhi, ngay sau đó, nàng đem chùy chắn trước người của mình.
"Ầm!" Trong thanh âm giòn tan, tốc độ bay ngược ra sau của Vương Đông
Nhi lại lần nữa gia tốc, nàng chỉ hơi chấn động một chút thì đã khôi
phục bình thường. Còn tốc độ đâm tới nhanh nhất của Gai U Hồn cũng đã
kết thúc, nhanh chóng xoay mình rơi xuống, U Thần chỉ có thể trơ mắt
nhìn Vương Đông Nhi bay ngược ra sau, kéo xa khoảng cách với mình.
Đây, rốt cục đây là năng lực gì? Song sinh vũ hồn? Lúc này U Thần ngoại trừ trợn tròn mắt ra, hắn không nghĩ ra được cái từ ngữ nào khác. Sau
đó hắn đã thấy, khi mới vừa rơi xuống đất, thân thể mềm mại của Vương
Đông Nhi xoay chuyển, sau đó đột nhiên làm ra một cái động tác ném mạnh. Thanh chùy đen như mực trong tay của nàng đã xoay tròn và bay ra với
tốc độ cao, phóng thẳng tới phương hướng của hắn. Sau đó hai tay của
nàng mở ra hai lần, đồng thời làm ra một cái động tác bắt và chụp.
Lúc này, vô địch hộ tráo trên người của U Thần đã biến mất, mới vừa thi triển xong hồn kỹ thứ năm, hắn cũng đang lúng túng khi chưa hồi lực.
Hắn biết, trận đấu này mình không thắng được, hiện tại điều mà hắn muốn làm, chính là cố hết sức trì hoãn một ít thời gian, tiêu hao thêm một
chút hồn lực của tên Hồn Đế ở trước mặt.
Trong lúc hắn đang
muốn né tránh, hắn hoảng sợ khi thấy ở trên mặt đất hai bên thân thể của mình sáng lên một cái quang hoàn màu vàng có đường kính hai thước.
Không chỉ có như thế, ngay cả sau lưng cũng có. Nói cách khác, ở trong
phút chốc, căn bản hắn không thể né về ba phía bên trái, bên phải và
phía sau. Mà trong nháy mắt khi hắn do dự, thanh chùy đen như mực cũng
đã đến từ phía chính diện.
Bất đắc dĩ, U Thần chỉ đành phải giơ đôi tay gai nhọn hoắc lên nghênh đón.
Khóe miệng của Vương Đông Nhi xuất hiện một nụ cười lạnh, "Lực lượng, không chỉ mình Vương Thu Nhi có, ta cũng có vậy."
"Oanh___” Trong tiếng nổ vang, chỉ thấy thân thể của U Thần chợt bay
ngược về sau, trong khi hắn bay ngược về sau, một vài vòng lục mang tinh trận ở sau lưng của hắn trong nháy mắt vọt lên, đem thân thể của hắn
mạnh mẽ bắt bỏ vào trong tia sáng, đem vào giữa không trung.
Thanh chùy màu đen một lần nữa trở lại trong tay của Vương Đông Nhi, bên chỗ lúc trước của U Thần, hai cái gai nhọn sắc bén đã rơi xuống mặt
đất.
Đây chính là đệ nhất khí vũ hồn, Hạo Thiên Chùy!
Thuần Túy Lực Lượng Khí Vũ Hồn, ngay từ vạn năm trước đây đã được khen
là một trong sáu vũ hồn mạnh nhất thời đó. Cũng là vũ hồn thứ hai của
Vương Đông Nhi. Cũng là thực lực chân chính của nàng.
Khi thấy
Vương Đông Nhi dùng Hạo Thiên Chùy, hơn nữa thấy trên Hạo Thiên Chùy
xuất hiện Hồn Hoàn màu đen, đừng nói đối thủ, ngay cả Hoắc Vũ Hạo cũng
kinh hãi, ngay cả hắn cũng không biết, Vương Đông Nhi đã thêm một cái
hồn hoàn cho vũ hồn thứ hai của mình. Hơn nữa còn đánh bại đối thủ khi
không có sử dụng hồn kỹ của nó.
Đây chính là thực lực! Thực lực của một Hồn Đế trong nội viện của học viện Sử Lai Khắc.
"Ngừng!" Trịnh Chiến kịp thời xuất hiện ra ở trước mặt Vương Đông Nhi,
không để cho nàng tiếp tục truy kích nữa. U Thần đã bị lục mang tinh
trận hoàn toàn bắt được, chẳng những hồn lực tiêu hao thật lớn, hơn nữa
căn bản cũng không thể ra dấu hiệu được. Trận đấu này đã kết thúc.
" Trận đầu tiên, Đường Môn thắng." Trịnh Chiến hết sức công chính tuyên bố kết quả. Sau đó ánh mắt của hắn nhìn Vương Đông Nhi lại có thêm vài
phần cung kính.
"Ngươi xuất thân từ Hạo Thiên Tông?" Trịnh Chiến thấp giọng hỏi.
Vương Đông Nhi liếc hắn một cái, đối với người của Nhật Nguyệt đế quốc, nàng luôn luôn không có hảo cảm," Thì ra Nhật Nguyệt đế quốc các ngươi
cũng biết Hạo Thiên Tông!"
Trịnh Chiến cảm giác được đối phương rõ ràng toát ra địch ý, có chút bất đắc dĩ nói: "Tại sao Nhật Nguyệt đế quốc thì không thể biết Hạo Thiên Tông? Thật không nghĩ tới được, ở chỗ này có thể thấy được hậu nhân của cố nhân. Ta từng biết một người trong Hạo Thiên Tông. Hẳn là trưởng bối của ngươi. Đợi sau khi đại tái kết
thúc, ta lại tìm ngươi hàn huyên một chút."
Vương Đông Nhi vừa
nghe được hắn biết người của Hạo Thiên Tông, sắc mặt nhất thời hòa hoãn
xuống, gật đầu một cái, lấy ra bình sữa bắt đầu khôi phục hồn lực của
mình.
Trận này thật ra nàng thắng cũng không nhẹ nhàng gì. Bàn
về thực lực, nàng mạnh hơn đối thủ rất nhiều, nhưng năng lực của U Thần
khiến nàng không thích. Loại đối thủ hoàn toàn theo đuổi cực hạn công
kích như vậy, một cái sơ sót, vạn nhất bị hắn đánh lén, như vậy, cục
diện có thể bị nghịch chuyển. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Vương Đông Nhi không cho hắn có thêm cơ hội nữa, thà rằng bại lộ vũ hồn thứ hai
của mình cũng phải nhanh chóng kết thúc trận đấu.
Lục mang tinh trận kết thúc, U Thần một lần nữa rơi trên mặt đất, toàn thân đã bị
quang minh hỏa diễm đốt cháy thành từng mảnh nám đen. Sắc mặt thì càng
khó coi muốn chết. Nhưng cho dù nói như thế nào, cuối cùng cũng không có bị thương quá nghiêm trọng. Có chút sợ hãi nhìn Vương Đông Nhi một cái, lúc này mới đi xuống sân thi đấu.
Vương Đông Nhi không thích
phương thức chiến đấu của hắn, thì làm sao hắn thích phương thức chiến
đấu của Vương Đông Nhi được? Cái thứ lục mang tinh trận có thể hiện ra
bất cứ lúc nào và bất kỳ vị trí nào chính là thứ làm hắn nhức đầu nhất.
Nhất là sau khi bị lục mang tinh trận bao phủ, hắn lại càng thống khổ
muốn chết. Lục mang tinh trận đó chẳng những có quang minh hoả diễm cực
mạnh, lại còn có thể hạn chế năng lực rất lớn, thân ở trong đó, giống
như là bị vậy trong ao đầm. Dưới tình huống tu vi của mình không bằng
Vương Đông Nhi, hắn muốn thoát ra cơ hồ là chuyện không thể nào.
"Người tiếp theo." Vương Đông Nhi chuyển hướng về phía Minh Ngọc Tông,
ánh mắt lạnh lùng trực tiếp quét về phía tên đội trưởng thần bí của bọn
họ. Tên này mới vừa rồi lại dám ngang nhiên nghênh mặt với Vũ Hạo. Trong nội tâm nàng đã sớm nổi lửa, ước gì tên đội trưởng kia sẽ lên đài khiêu chiến mình.
Bất quá, tên đội trưởng của Minh Ngọc Tông lộ ra
vẻ rất tỉnh táo, ngay cả đội viên của bọn họ cũng như thế, cũng không có quá mức để ý đến thất bại của trận đấu thứ nhất.
Đội trưởng
ngồi thẳng bất động, cũng không có bất kỳ chỉ thị nào, một đạo thân ảnh
chợt đứng lên từ khu đợi chiến của Minh Ngọc Tông, "Sưu" một cái, đã lên sân thi đấu.
Người này vừa lên sân thi đấu, Vương Đông Nhi đã
sửng sốt một chút. Bởi vì bộ dáng của đối thủ thực sự có chút kỳ quái.
Lúc trước tên đội viên này của Minh Ngọc Tông vẫn luôn cúi đầu, biến mất trong sự che chở của những đội viên khác, không thể thấy được, nhưng
lúc này khi vừa nhìn thấy hắn thì cũng rất dễ dàng khiến cho người ta
lưu lại ấn tượng khắc sâu.
Đây là một tên thanh niên có làn da
tái nhợt, sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào, cả người cũng có cảm giác ốm yếu. Một mái tóc không quá dài lại dùng một chút đồ đặc thù búi cao lên. Ánh mắt màu nâu nhạt lạnh như băng. Lưng có chút còng, vóc người cũng rất gầy, nhưng vóc dáng rất cao. Cánh tay rất dài, đung đưa
nhẹ ở hai bên thân thể. Mới vừa lên sân thi đấu đã làm cho người ta có
cảm giác u ám.
Nếu như người này hiện ra ở trong chiến đội của Thánh Linh Tông, tuyệt đối không cần phải hóa trang.
Trịnh Chiến nhìn tên thanh niên của Minh Ngọc Tông này, trầm giọng nói: "Hai bên xưng tên."
"Đường Môn, Vương Đông Nhi."
"Minh Ngọc Tông, A Đức." Thanh âm của tên thanh niên Minh Ngọc Tông này rất quái lạ, cực kì nhỏ, hết sức vang xa. Nhưng lại hết lần này tới lần khác khiến cho người ta có cảm giác rất mạnh mẽ, hoàn toàn tương phản
với khí tức âm trầm trên người hắn.
"Lùi ra sau, chuẩn bị thi đấu."
Vương Đông Nhi không nóng nảy một chút nào, trong tay vẫn còn cầm lấy
bình sữa, mượn khoảng thời gian ngắn ngủi này khôi phục hồn lực mà lúc
trước đã tiêu hao. Hai bên riêng rẽ lui về phía sau, đến mép sân thi
đấu, dối diện lẫn nhau.
Mặc dù thị lực của Vương Đông Nhi không nhạy cảm giống như Linh Mâu của Hoắc Vũ Hạo, nhưng nhãn lực cũng vô
cùng tốt. Nàng kinh ngạc phát hiện, khi mình nhìn lại A Đức, hai màu mắt của tên thanh niên Minh Ngọc Tông này đột nhiên thay đổi, vốn dĩ là màu nâu nhạt lạnh như băng chợt trở nên nóng rực, giống như là trong nháy
mắt bị máu tươi nhuộm đỏ vậy, đỏ rừng rực, nhìn qua hết sức kinh người.
"Trận đấu bắt đầu." Bất Phá Đấu La Trịnh Chiến vung tay phải xuống, tuyên bố trận đấu bắt đầu.
Đối thủ bên kia trong nháy mắt đã hành động, mũi chân điểm nhẹ ở trên
mặt đất một cái, A Đức trong nháy mắt nhảy lên giống như là không có
chút sức nặng nào, một tầng hồng quang nhàn nhạt đã phát ra từ trên
người của hắn, đồng thời, một đôi cánh khổng lồ đã nhô ra từ phía sau
lưng, Phi Hành Vũ Hồn.