Tuyệt Thế Đường Môn

Chương 286: Q.4 - Chương 286: Một đại tái khác




Chân phải của Từ Tam Thạch nhanh chóng tiến lên một bước, tấm thuẫn áp trước người, không thi triển bất kì hồn kỹ nào, chỉ dựa vào hồn lực và lực lượng thân thể của mình xông thẳng đến Vương Trình Tích, hắn phát lực rất đột ngột làm cho Vương Trình Tích cũng chưa chuẩn bị kịp, Thiết Kiếm trong tay liền rút lại, chợt nhìn thấy Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn sắp đụng vào người nàng.

Tay trái của Vương Trình Tích giơ ra trước, hai tay nắm chặt kiếm. Cúi người xuống dưới một cái, dựa theo thế xông tới của tấm thuẫn, thân thể chợt lui về phía sau, động tác cực kỳ phiêu dật, hai cánh tay phát lực đồng thời nhảy lên trên không, lướt qua Từ Tam Thạch sau đó xoay người trên không, tựa như thế ngoảnh đầu ngắm trăng.

Kiếm quang trên Thiết Kiếm chợt tăng mạnh, kiếm khí sắc bén trong nháy mắt bao phủ thân thể của Từ Tam Thạch từ phía sau.

Rút kiếm, nhảy lên, phản kích. Sự ứng phó tuyệt đối có thể làm cho người ta nhìn sáng con mắt.

Từ Tam Thạch từ chủ động biến thành bị động. Nhưng hắn thân chinh bách chiến, có tình huống nào chưa từng đối mặt qua chứ. Không hốt hoảng chút nào, Vương Trình Tích chỉ cảm thấy hoa mắt, tấm thuẫn trong tay của Từ Tam Thạch đột nhiên chắn phía sau hắn, chặn lại toàn bộ kiếm quang. Không bỏ sót chút nào.

Chỉ có những người chăm chú nhìn vào sân thi dấu mới có thể phát hiện, Khi Vương Trình Tích nhảy lên, Từ Tam Thạch cũng không thèm xoay người lại, nhưng tấm thuẫn lại chuyển động theo nàng, nó di chuyển từ dưới lên, cho nên mới làm cho người ta có cảm giác tấm thuẫn đột nhiên xuất hiện.

Kiếm quang lại thất bại một lần nữa, nhưng dường như nụ cười trên mặt của Vương Trình Tích càng thêm nồng. Thiết Kiếm trong tay đột nhiên tỏa sáng, một tầng quang mang băng lam sắc chợt bao phủ lấy Từ Tam Thạch. Quang mang trên Thiết Kiếm là vòng quang mang thứ ba.

Chỉ trong chốc lát khí lưu băng lam sắc đã bao phủ lấy Từ Tam Thạch. Nhưng ngay lúc đó, một quang mang màu đen trong nháy mắt đột nhiên khuếch tán ra từ Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn, giống như là một cái hộ tráo khổng lồ hướng ra bên ngoài. Chẳng những trong nháy mắt xua tan toàn bộ khí lưu băng lam sắc, hơn nữa còn bao phủ luôn cả Vương Trình Tích.

Hồn kỹ thứ nhất của Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn, Huyền Minh Chấn.

Huyền Minh Chấn của Từ Tam Thạch cũng đã khác xưa, lực chấn động mạnh nhất giống như có linh tính không bộc phát ra trước, mà là trong nháy mắt bao quanh thân thể của Vương Trình Tích, sau đó mới bộc phát ra lực chấn động cực mạnh.

Vương Trình Tích giật mình, khi đối mặt Từ Tam Thạch nàng có cảm giác như bị trói tay trói chân vậy, kinh nghiệm chiến đấu hết sức ưu tú của nàng dường như không hề có tác dụng khi đối mặt với hắn. Dường như tất cả kỹ xảo chiến đấu mà nàng tự hào đều bị đối thủ nhìn thấu. Hồn kỹ của Từ Tam Thạch chỉ mới vừa phóng ra lập tức mang cho nàng áp lực cực lớn.

Quang mang thứ năm trên Thiết Kiếm chợt lóe sáng, hai tay của Vương Trình Tích nắm chặt lấy kiếm, thân thể chợt chập chờn, nhưng bất chợt gọi to một tiếng, "Đau quá."

Ai có thể biết được cái tên có bộ dáng dê như Bát Giới kia, lúc này lại hoàn toàn bất đồng, lực chấn động cực mạnh của Huyền Minh Chấn trong nháy mắt bạo phát ra. Không chỉ có như thế, một tầng quang mang màu đen cũng dâng lên từ trên người của hắn, thể tích của tấm thuẫn trong tay chợt tăng lên gấp đôi, uy lực của Huyền Minh Chấn trong nháy mắt cũng bạo tăng.

Hồn kỹ ngàn năm, Huyền Minh Chi Lực.

Một đạo cường quang chợt nổ tung trong tay của Vương Trình Tích, giống như đang chấn động kịch liệt chợt bể ra vậy, dường như uy lực của Hồn Hoàn thứ năm trên Thiết Kiếm hoàn toàn bị phá hủy. Ngay cả nàng cũng bị lực chấn động cường đại đánh bay. Quang mang trên Thiết Kiếm nhất thời ảm đạm.

Từ Tam Thạch không có truy kích, chẳng qua là dùng thanh âm mà Vương Trình Tích tuyệt đối có thể nghe được, lẩm bẩm nói: "Hô đau quá mà Hồn Hoàn lại sáng lên, cái này có chút giả dối nha!"

Một tầng quang mang ảm đạm phóng ra từ trong cơ thể của Vương Trình Tích, triệt tiêu đi lực chấn động cường đại của Huyền Minh Chấn, tay phải nàng khẽ chống trên mặt đất, lại một lần nữa phóng lên.

"Tên chết tiệt này, thật không biết thương hoa tiếc ngọc mà!" Thanh âm u oán thực sự có chút đánh vào tâm phách.

Từ Tam Thạch oán giận nói: "Sao mà ta không biết thương hoa tiếc ngọc chứ? Ta chỉ là tự vệ thôi mà. Cho dù muốn thương hoa tiếc ngọc cũng phải có mạng mới được chứ, đúng không hả mỹ nữ. Có còn đánh nữa hay không? Nếu không ngươi đi xuống đi, mắc công ngươi nói ta không thương hoa tiếc ngọc."

Vương Trình Tích mân mê cái miệng nhỏ nhắn, nói: "Ngươi còn chưa thắng hoàn toàn, nếu như ta cứ đi xuống như vậy, làm sao ăn nói với tông môn. Đấu lại."

Vừa nói xong, nàng lại lao đến Từ Tam Thạch, lần này, dường như thân hình của nàng càng thêm phiêu dật, tốc độ cũng nhanh hơn, mái tóc dài màu đen bay múa trong gió.

Từ Tam Thạch không có vọt tới trước, ngược lại lui về sau một bước, bày ra tư thế giống như cây cung, trên mặt thản nhiên mỉm cười.

Hắn quả thật rất thích nữ nhân, nhưng nếu như nữ nhân khi dễ hắn không có đầu óc, muốn hắn bị thương, vậy nhất định sẽ rất thảm….

Khi Vương Trình Tích cách Từ Tam Thạch không tới năm thước, đột nhiên nàng nhảy lên cao, thân thể mềm mại xoay tròn trên không trung, hai tay cầm kiếm đâm thẳng tới Từ Tam Thạch, tóc dài tung bay trên không trung và sự chuyển động của thân thể tựa như trăng rằm màu đen.

Từ Tam Thạch không lui không tiến, đứng yên tại chỗ, ánh mắt vững vàng nhìn chăm chú ở trên người Vương Trình Tích. Mắt thấy hồn hoàn thứ năm trên Thiết Kiếm trong tay Vương Trình Tích vừa sáng lên. Kiếm quang chói mắt trong nháy mắt ngưng đọng. Lần này có thể thấy rõ ràng, trên Thiết Kiếm trực tiếp tách ra một thanh kiếm màu đen, bản thể màu đen, nhưng lại phóng ra ngân quang mãnh liệt, kiếm chưa xuất ra, nhưng kiếm khí đã làm tiếng xé gió không ngừng xuất hiện trong không khí. Có thể thấy được sự sắc bén của một kiếm này.

Cùng lúc đó, mái tóc đen mà Vương Trình Tích xoay người hất ra đột nhiên dài ra, hóa thành một con hắc xà cực dài phóng thẳng tới Từ Tam Thạch. Không chỉ có như thế, nàng cũng chợt ngẩng đầu lên, dù nàng ngẩn đầu lên không gấp gáp, nhưng lại khiến cho Từ Tam Thạch sợ hết hồn.

Một cô nương lúc trước còn ôn nhu động lòng người, lúc này sắc mặt tái nhợt, hai cái nanh lộ ra ở trong miệng, đôi mắt càng tái nhợt hơn, hai đạo thương mang màu trắng trong nháy mắt bắn về phía Từ Tam Thạch. Dưới sự che dấu của vô số tóc rắn, nhựng người xem chiến bên ngoài không cách nào thấy được điều này. Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy thân thể của Từ Tam Thạch bị vô số tóc rắn cắn nuốt.

Kiếm quang, tóc rắn, con ngươi màu trắng, ba loại công kích khác nhau nhưng cũng đều cực kỳ cường hãn lại bộc phát ra ở cùng một thời gian.

"Song sinh vũ hồn?" Từ Tam Thạch kinh ngạc gọi một tiếng. Ngay lúc này, bạch quang bắn ra từ trong mắt của Vương Trình Tích đã đến.

Từ Tam Thạch ngồi chồm hổm xuống, dùng tấm thuẫn bảo vệ tất cả thân thể mình, để cho hai đạo bạch quang kia chiếu xạ ở trên tấm thuẫn của mình.

Nhất thời, hắn chỉ cảm thấy tấm thuẫn trầm xuống, hoàn toàn biến thành một tảng đá nặng nề. Ngay sau đó, hàng vạn hàng nghìn tóc rắn cũng đã tới từ bốn phương tám hướng, kiếm quang nhanh như tia chớp cũng đã đến trước mặt.

Dưới sân thi đấu, tất cả mọi người của Đường Môn cũng khẩn trương lên. Dường như Vương Đông Nhi đồng thời hét lên như Từ Tam Thạch, "Song sinh vũ hồn?"

Nhưng Hoắc Vũ Hạo lại lắc đầu, sắc mặt của hắn cũng không có biến hóa gì lớn.

Khi tất cả mọi người cảm thấy Từ Tam Thạch không ổn, một màn kỳ dị chợt xảy ra. Trên không trung phảng phất có đồ vật gì đó bị bóp méo một chút. Sau đó Từ Tam Thạch hiện ra ở bên ngoài, còn tóc rắn của Vương Trình Tích lại đổi vị trí với hắn, rơi trên mặt đất, tất cả công kích đều rơi vào khoảng không.

Hồn kỹ thứ tư, Huyền Minh Trí Hoán. Năng lực cường đại đã từng sáng tạo kỳ tích ở trong kì đại tái trước.

Lần này, Từ Tam Thạch không hạ thủ lưu tình nữa. Một đoàn quang mang màu đen chợt bộc phát ra từ trên Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn đã bị biến thành đá kia, có thể thấy, dường như ở mặt ngoài tấm thuẫn xuất hiện nhiều hơn một con rắn, bạch quang được phóng ra từ trong hai con ngươi màu đỏ kia, hóa giải trạng thái hóa đá. Ngay sau đó, Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn hóa thành thuẫn ảnh phóng đầy trên không trung. Đám tóc rắn mới bao quanh Từ Tam Thạch nhất thời bị bọn nó đẩy ra xa.

Tốc độ của Từ Tam Thạch bạo tăng, theo thuẫn vọt tới trước. Tay cầm Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn, đánh thẳng tới Vương Trình Tích.

Lúc này, có thể thấy ở trên người của Vương Trình Tích lại có thêm năm cái hồn hoàn, hai vàng, hai tím, một đen. Trong đó, hai cái Hồn Hoàn màu tím đồng thời lóe sáng, tóc rắn không ngừng vọt tới trước, đồng thời thân thể của nàng cũng trở nên mềm mại như bông vải, bên ngoài da mặt thậm chí xuất hiện một tầng lân phiến. Nhanh chóng lui về phía sau.

Đồng thời, Hồn Hoàn thứ năn ở trên người nàng lại lóe sáng thêm lần nữa, trong đôi mắt của nàng lại hiện ra màu tái nhợt.

Mỹ Đỗ Toa! Đây chính là Vũ Hồn cường đại mà Vương Trình Tích thể hiện ra lúc này. Hồn kỹ thứ năm của nàng chính là Mỹ Đỗ Toa Chi Ngưng.

Đáng tiếc hôm nay nàng lại đụng phải Từ Tam Thạch. Vũ hồn của Từ Tam Thạch cũng không đơn giản chỉ là Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn, mà là biến dị Huyền Vũ Thuẫn.

Huyền Vũ chính là tổ hợp của rùa và rắn. Vũ Hồn Thủy thuộc tính cao cấp nhất. Mỹ Đỗ Toa Chi Ngưng của nàng hoàn toàn bị hơi thở của Huyền Vũ Thuẫn khắc chế. Chỉ cần không trực tiếp rơi vào trên người của Từ Tam Thạch, cơ hồ là không thể nào đạt được đầy đủ tác dụng như ý muốn của nàng. Tu vi của nàng còn kém xa chưa tới trình độ đối thủ nhìn ánh mắt của nàng một cái sẽ phải hóa đá.

"Muốn chạy?" Từ Tam Thạch hừ lạnh một tiếng, tấm thuẫn đang bay đầy trời kia chợt hợp lại vào trong.

Nếu như người của Thiên Giáp Tông còn chưa đi, thấy sự vận dụng tấm thuẫn của Từ Tam Thạch lúc này, nhất định sẽ xấu hổ đến chết.

Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn huyễn hóa ra tường chắn, dưới lực khống chế cường đại của Từ Tam Thạch trong nháy mắt hóa thành cũi, vây hãm Vương Trình Tích ở bên trong.

Hai đạo quang mang màu đỏ bắn nhanh ra từ hai tròng mắt của hai đầu rắn ở mặt ngoài của Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn, va chạm với Mỹ Đỗ Toa Chi Ngưng, làm nó biến mất. Còn thân thể của Từ Tam Thạch cũng đã ngang nhiên đụng vào nàng.

Thân thể của Vương Trình Tích đột nhiên giãy dụa, tất cả tóc rắn được thu về, trong nháy mắt vọt tới trước, chính diện cứng đối cứng.

Đáng tiếc, sự chênh lệch về thực lực không phải dùng sức mạnh là có thể thay đổi. Tóc rắn bay ra. Vương Trình Tích kêu rên một tiếng, đã bị Từ Tam Thạch chấn bay vào trong cũi.

Nhìn chăm chú Vương Trình Tích ở khoảng cách gần, dùng tấm thuẫn vững vàng chỉa vào thân thể Mỹ Đỗ Toa, Từ Tam Thạch có chút lắc đầu, nói: "Một cô nương xinh đẹp như vậy, biến mình thành như vậy làm gì. Thật là đáng tiếc. Vốn tưởng rằng ngươi là song sinh vũ hồn, nhưng nhìn dáng dấp không giống vậy. Rất thông minh, đáng tiếc, ngươi gặp được ta. Yên tâm, ta rất thương hoa tiếc ngọc. Nhận thua đi."

"Không___" Vương Trình Tích quật cường nhìn Từ Tam Thạch, hồn lực toàn diện xuất ra, thử tránh thoát.

Từ Tam Thạch lắc đầu có chút bất đắc dĩ, quang mang màu đen lần nữa bắn ra, Huyền Minh Chấn!

Nhưng lần này trạng thái của Huyền Minh Chấn là ở dưới thuẫn tường, hơn nữa còn là từ ngoài vào trong, toàn diện bao bọc.

Khi Từ Tam Thạch lui về phía sau một lần nữa, Vương Trình Tích đã biến lại hình dạng ban đầu, mềm mại nằm ở trên mặt đất.

Từ Tam Thạch hài lòng gật đầu, tự nhủ: "Chính là như vậy nè, nhìn như vậy đẹp hơn nhiều. Thật ra ngươi nên cám ơn ta mới đúng."

Trọng tài nghe được câu nói của hắn, không khỏi lắc đầu. Thanh niên thời nay cũng đều không biết xấu hổ như vậy sao?

Từ Tam Thạch xoay người, vươn ra hai cái ngón tay với mấy người bên khu đợi chiến, tỏ vẻ thắng lợi. Sau đó lại xoay người nhìn về phía bên của đối thủ, lớn tiếng nói: "Người tiếp theo."

Người trọng tài thật sự không nhịn hắn được nữa, tức giận nói: "La cái gì mà la, ngươi cho rằng ngươi là ta hả. Có mang theo dẫn âm hồn đạo khí sao. Ta cho ngươi biết, ở trong vòng bảo hộ này, trừ ta, thanh âm của ai cũng không truyền ra ngoài được."

"Ách….." Từ Tam Thạch nghĩ tới những lời lúc trước mình nói với Giang Nam Nam, không khỏi sợ hãi. Vừa định quay đầu nhìn, hai người bên phía Thiết Kiếm Môn đã đi lên, mang Vương Trình Tích đi xuống.

Vương Trình Tích không có bị thương, nhưng là bị Từ Tam Thạch chấn hôn mê. Hơn nữa hoàn toàn ngất đi, không thể tỉnh lại nhanh như vậy.

Mặc dù ngoài miệng Từ Tam Thạch nói như vậy, nhưng trên thực tế trận chiến này cũng không thoải mái, dưới tình huống muốn ẩn dấu thực lực, Vương Trình Tích chợt bộc phát vài loại năng lực kia thực sự mang cho hắn áp lực không nhỏ.

"Ô, cuối cùng cũng thắng. Tam sư huynh thật là lợi hại!" Vương Đông Nhi khẽ cười nói.

Hoắc Vũ Hạo cười nói: "Chút ít sóng gió nhỏ như thế này không làm khó được Tam sư huynh, bất quá, cô bé kia rất có tâm kế."

Vương Đông Nhi nói: "Hình như nàng không phải song sinh vũ hồn. Nếu không, làm sao lại đem hai cái vũ hồn cùng nhau tăng lên Hồn Hoàn giống nhau như vậy. Chuyện này đối với tương lai phát triển rất bất lợi."

Hoắc Vũ Hạo nói: "Dĩ nhiên không phải là song sinh vũ hồn, song sinh vũ hồn cũng không phải tùy ý là có thể thấy được.”

Giang Nam Nam ở bên cạnh liếc mắt một cái, nói: "Còn không phải tùy ý là có thể thấy được sao? Trong bảy người chúng ta thì ba người các ngươi đã là song sinh vũ hồn ."

Hoắc Vũ Hạo cười hắc hắc nói: "Đó là bởi vì chúng ta đến từ Sử Lai Khắc! Tứ sư tỷ, tỷ nhìn Tam sư huynh vững vàng như vậy, tỷ cũng đừng mong làm khó được huynh ấy."

Khóe miệng của Giang Nam Nam hiện ra một tia cười lạnh, nhàn nhạt nói: "Ta không tin ta không đổi được cái tật xấu kia của hắn."

Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều bắt đầu yên lặng cầu nguyện cho một ai đó.

Tên đội viên thứ hai của Thiết Kiếm Môn nhanh chóng tiến lên sân thi đấu, lần này là một gã thanh niên. Trên mặt hắn rõ ràng mang theo phẫn nộ, vừa lên tới liền hỏi Từ Tam Thạch: "Ngươi đã làm gì sư tỷ của ta?"

Từ Tam Thạch vẻ mặt khẩn thiết nói: "Vì không để cho nàng thương tổn được ta, nên ta cho nàng ngủ một lát. Các ngươi cứ yên tâm, nhiều nhất là một ngày, nàng nhất định có thể tỉnh lại."

Thanh niên Thiết Kiếm Môn sửng sốt một chút, nói: "Một ngày mới tỉnh? Như thế đoàn chiến của chúng ta thì sao? Sư tỷ là đội trưởng của chúng ta, không có nàng, chúng ta. . ."

Từ Tam Thạch trợn mắt nói: "Huynh đệ, ngươi không phải là đi lên đây diễn trò cho ta xem chứ."

"Diễn trò? Diễn cái rắm. Lão tử liều mạng với ngươi." Tên thanh niên của Thiết Kiếm Môn chẳng đợi phản ứng, mạnh mẽ lao đến Từ Tam Thạch.

Đáng tiếc, sau một khắc hắn đã bị trọng tài ngăn lại.

Trọng tài nhẹ nhàng nói: "Mặc dù ta cũng rất chán hắn, nhưng mà ngươi nhất định phải tuân thủ quy tắc thi đấu, lui về phía sau."

Đối mặt một tên thanh niên dễ thương chân chất như vậy, Từ Tam Thạch tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình.

Ở trong lòng hắn, chỉ tồn tại nữ nhân, mỹ nữ và động vật nhỏ. Nam nhân và những thứ khác, chỉ cần không phải là bằng hữu chí cốt của mình, cũng sẽ coi như không bằng động vật, tự nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình.

Đội trưởng Thiết Kiếm Môn, thiếu nữ thiên tài Vương Trình Tích cũng phải thua, vị thanh niên tu vi tứ hoàn Hồn Tông này cũng chỉ kiên trì không được hai phút, đã ngã xuống bởi tấm thuẫn của Từ Tam Thạch.

Phương thức chiến đấu của Từ Tam Thạch làm cho người ta có cảm giác rất đơn giản và chất phác, không có quá nhiều hoa chiêu, nhưng đem tấm thuẫn vận dụng đến mức xuất thần nhập hóa. Mấy hồn kỹ thì linh hoạt đa dạng, người khác nhìn thấy, dường như hắn đem một cái hồn kĩ sử dụng ba cách khác nhau. Ai nấy đều thấy được, hắn tuyệt đối không dùng toàn lực.

Bất quá, đánh xong trận thứ hai, dựa theo ước định lúc trước, Từ Tam Thạch nhận thua, xuống đài. Nhường trận thi đấu thứ ba cho đồng bạn.

Dường như thực lực của Thiết Kiếm Môn chủ yếu tập trung ở trên người Vương Trình Tích, những trận đấu sau đó, đối với Đường Môn mà nói, giống như là chém dưa thái rau vậy, căn bản không gặp phải chống cự gì. Về phần đoàn chiến, càng là thắng lợi áp đảo.

Trong đó, Hòa Thái Đầu, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi ba người, căn bản không có xuất thủ.

Từ Tam Thạch mang theo Giang Nam Nam, Tiêu Tiêu và Nana giải quyết trận đấu.

Tranh tài kết thúc, Đường Môn tiến vào vòng thứ ba. Thiết Kiếm Môn bị loại.

Tố chất thân thể của Vương Trình Tích cũng tương đối khá, tỉnh dậy ngay lúc đoàn chiến mới vừa kết thúc. Lúc này trên mặt của cô nương này không còn bất kỳ nụ cười nào, bộ dáng tức giận kia cũng không khác so với khi Nam Thu Thu bại dưới tay Đường Môn.

Nói đến Nam Thu Thu, cô nương này hôm nay cũng đi theo mọi người tới đây, chỉ bất quá nàng ở trong khu nghỉ ngơi. Nàng không ghi danh với Đường Môn, nên cũng không có biện pháp ra sân. Chỉ bất quá, nàng đã đàng hoàng hơn , ngồi ở bên cạnh Kinh Tử Yên, thỉnh thoảng hướng mọi người làm chút ít mặt quỷ.

Mấy ngày qua, mỗi ngày Nam Thu Thu cũng cùng Kinh Tử Yên và Quý Tuyệt Trần ở chung một chỗ, hiện tại cừu hận của nàng cũng bớt đi rồi.

Liên tục hai vòng, Đường Môn cũng không có gặp qua đối thủ quá mạnh, chỉ cần qua được vòng tiếp theo, bọn họ đã tiến vào giai đoạn thi đấu vòng tròn.

Sau khi trận đấu kết thúc, mọi người không ở lại khu nghỉ ngơi, Hoắc Vũ Hạo và các đồng bạn trực tiếp trở về tửu điếm nghỉ ngơi. Hơn nữa đem tin tức thắng lợi nói cho Đại sư huynh Bối Bối.

Tình huống của Bối Bối vẫn không tốt hơn, hai ngày nay cũng không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, thương thế của hắn không có cách nào trị liệu thông qua trị liệu Hồn Sư, hơi thở Tà Thuộc Tính xâm nhập, chỉ có thể dựa vào hồn lực của bản thân đi giải trừ, đồng thời còn phải khôi phục nguyên khí.

Những người khác đều trở về phòng nghỉ ngơi, Nana lại lặng yên không một tiếng động rời khỏi tửu điếm, tiếp tục nhiệm vụ mà Hoắc Vũ Hạo giao cho.

Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi trở về phòng, lập tức bắt đầu tu luyện. Dùng hết thảy thời gian đi hấp thu băng thuộc tính thiên địa nguyên lực trong cơ thể. Cho đến khi màn đêm buông xuống, cửa phòng của bọn họ bị gõ vang.

"Phanh, phanh, phanh." Tiếng gõ cửa làm thức tỉnh Vương Đông Nhi đang nhắm mắt dưỡng thần hộ pháp cho Hoắc Vũ Hạo.

"Người nào vậy?" Vương Đông Nhi hỏi.

"Là ta." thanh âm của Nana từ ngoài cửa truyền vào.

Vương Đông Nhi bước rồi từ trên giường, đi tới mở cửa phòng.

Nana áy náy nói: "Chủ……, Đông Nhi, trễ như vậy còn quấy nhiễu các ngươi, thật ngại quá."

Thanh âm của Hoắc Vũ Hạo truyền ra từ bên trong phòng, "Đông Nhi, để cho nàng đi vào đây đi."

Vương Đông Nhi mang theo Nana cùng nhau trở vào trong phòng, Hoắc Vũ Hạo đã kết thúc tu luyện, an vị ở bên giường. Chi dưới của hắn không thể động, muốn di động cũng chỉ có thể dựa vào tay phải, lúc này nắm thành giường mới miễn cưỡng giúp hắn xoay người hướng ra phía ngoài.

"Có gặp mặt chưa?" Hoắc Vũ Hạo hỏi Nana.

Nana nói: "Chủ nhân, tình huống có chút không tốt lắm. Mấy ngày qua ta cũng có tiếp xúc với mấy khu chợ đen. Bọn họ cũng không quá quan tâm chuyện bán kim loại hiếm cho chúng ta. Họ nói kim loại hiếm sản lượng quá nhỏ, thứ chúng ta muốn lại hết sức trân quý."

Hoắc Vũ Hạo khẽ nhíu mày, nói: "Bọn họ làm như vậy là vì muốn nhiều tiền hơn, hay là có nguyên nhân khác?"

Nana nói: "Ta cẩn thận hỏi thăm một chút, nghe nói là nhân cơ hội tổ chức toàn bộ đại lục thanh niên cao cấp Hồn Sư tinh anh đại tái, Ba cái chợ đen lớn nhất của Minh Đô cũng tổ chức một kì đại tái ở dưới lòng đất. Phần thưởng hết sức hậu hĩ, bởi vì ở thế giới dưới lòng đất thì kim loại hiếm là đồng tiền, cho nên bọn họ đều cầm đi làm tiền đánh cuộc. Chúng ta muốn mua đúng là rất khó khăn."

Hoắc Vũ Hạo nghi ngờ nói: "Đánh cuộc còn cần tự mình mở đại tái sao? Chẳng lẽ toàn bộ đại lục thanh niên cao cấp Hồn Sư tinh anh đại tái còn chưa đủ để bọn họ đánh cuộc sao?"

Nana nói: "Chủ nhân, ngài có điều không biết. Nhật Nguyệt đế quốc ban xuống nghiêm lệnh, không được lấy kì đại tái đang tiến hành này làm nơi cá cược, cho dù là bên ngoài hay là chợ đen cũng không được phép, nếu không sẽ phải chịu trừng phạt."

Hoắc Vũ Hạo sửng sốt một chút, nói: "Tại sao nhỉ? Ta nhớ được ban đầu Tinh La đế quốc cũng có thể đánh cược mà."

Nana nói: "Nghe nói đương kim nhiếp chính vương rất chán ghét đánh bạc. Cho nên, phía bên chợ đen cũng không còn cách nào khác, mới tự mình mở đại tái."

Hoắc Vũ Hạo nói: "Tinh anh hồn Sư cũng đều đã tham gia toàn bộ đại lục thanh niên cao cấp Hồn Sư tinh anh đại tái, bọn họ tìm người tham dự ở đâu chứ? Không đủ người dự thi, đại tái cũng không còn ý nghĩa gì."

Nana nói: "Bọn họ không phải thi đấu đánh nhau. Mà dường như là tranh tài chế luyện hồn đạo khí. Đây cũng là nét đặc sắc của Minh đô, sẽ không có ở quốc gia khác. Yêu cầu là dưới ba mươi tuổi, chỉ cần là Hồn Đạo Sư thì cũng đều có thể tham gia. Quy chế thi vẫn là đấu loại. Nhưng dường như quy tắc thi đấu của mỗi một vòng lại không giống nhau."

Hoắc Vũ Hạo nói: "Ngươi nói chi tiết xem, đại tái này là như thế nào, còn chế độ giải thưởng và đánh cược là như thế nào?"

Cuộc sống thuở nhỏ của Nana là ở Minh đô, đối với nơi này rất quen thuộc. Hỏi thăm tin tức rất là hợp. Lập tức, nàng nói cặn kẽ chuyện ba khu chợ đen lớn nhất ở dưới lòng đất mở đại tái.

Lúc đầu, ba khu chợ đen này vì muốn nhân toàn bộ đại lục thanh niên cao cấp Hồn Sư tinh anh đại tái kiếm một khoản lớn, nhưng do không muốn chạm đến nhiếp chính vương Từ Thiên Nhiên, nên tự mình thành lập một cái đại tái. Lấy lý do là xúc tiến sự phát triển hồn đạo khí của Nhật Nguyệt đế quốc.

Chế độ thi đấu cũng không quá nghiêm khắc, trước tiên chính là tư cách dự thi. Hồn Đạo Sư dưới ba mươi tuổi đều có thể tham gia, yêu cầu chính là chế tạo ra một hồn đạo khí cấp bốn, có thể tiến vào vòng tiếp theo. Có tư cách chân chính đi dự thi.

Tư cách dự thi cũng có thể đánh cược, phương pháp rất đơn giản, trực tiếp đánh cược có bao nhiêu người thông qua tư cách dự thi. Có thể đánh cược cho một người, cũng có thể đánh cược cho nhiều người, đánh cược là bội số của mấy. Các loại phương thức và tỉ lệ đặt cược lớn nhỏ không giống nhau.

Hiện tại đang chính thức tiến hành lấy tư cách dự thi. Bởi vì chế luyện hồn đạo khí không hề giống thi đấu đối kháng, có thể kết thúc ở trong khoảng thời gian ngắn. Nên vòng thứ nhất này cho Hồn Đạo Sư ba ngày thời gian. Những trận đấu sau đó tất cả đều là đấu loại. Nhưng đề mục tranh tài sẽ không giống nhau.

Ba khu chợ đen còn đặc biệt mời một vị Hồn Đạo Sư cấp chín trong hoàng thất của Nhật Nguyệt đế quốc làm trưởng ban trọng tài. Cùng với một đội do mười hai vị Hồn Đạo Sư cấp bảy trở lên tạo thành làm ủy ban trọng tài, nhằm bảo đảm sự công bằng khi tranh tài và đánh bạc.

Thật ra thì việc cần phải làm của bọn họ rất đơn giản, chính là nhân cuộc so tài này, hấp dẫn những bình dân, quý tộc muốn đánh bạc nhưng lại không có cách nào trực tiếp cá cược ở kì đại tái lần này. Từ đó kiếm món lãi kếch sù.

Sự thật chứng minh, bọn họ hết sức thành công. Trước mắt đã có hơn mười vạn người tham gia. Lợi lớn có thể nghĩ.

Vì muốn hấp dẫn những Hồn Đạo Sư ưu tú đến tham dự, nên tất cả phần thưởng của đại tái này đều là kim loại hiếm.

Bắt đầu ngay từ vòng một, chỉ cần thắng là sẽ có phần thưởng. Cho dù là thi để lấy tư cách dự thi cũng vậy. Cứ mỗi lần qua một vòng, phần thưởng sẽ gia tăng trên diện rộng.

Hồn Đạo Sư có thể không cần kim tiền, nhưng tuyệt đối sẽ cần kim loại hiếm. Kim tiền thì bọn họ có thể thông qua việc chế luyện hồn đạo khí để kiếm, nhưng kim loại hiếm thì không phải có tiền là có thể mua được. Nhất là kì đại tái này còn lấy một vài kim loại hiếm cực kỳ hiếm thấy làm phần thưởng.

Ba khu chợ đen trong lúc này cũng cạnh tranh với nhau. Cho nên đại tái chia ra tiến hành ở cả ba khu. Cuối cùng quán quân của từng khu sẽ thi đấu với nhau. Khi đó, tất cả tiền đánh cược của cả ba khu cũng sẽ là kim loại hiếm. Đây cũng là lý do tại sao Nana đưa ra giá cao cũng không thể mua được kim loại hiếm.

Nghe xong những lời của Nana, dường như trong mắt của Hoắc Vũ Hạo chợt nghĩ ra gì đó, nói: "Nana, nếu muốn ghi danh vào đại tái này có cần yêu cầu gì khác nữa không?"

Nana lắc đầu, nói: "Yêu cầu rất đơn giản, số tuổi không quá ba mươi tuổi, tự tin chính bản thân mình có năng lực đoạt được tư cách dự thi, chỉ cần nộp một trăm kim hồn tệ lệ phí là được rồi."

Vương Đông Nhi biến sắc, nói: "Vũ Hạo, không phải huynh muốn đi dự thi chứ. Không được, quá nguy hiểm. Nơi này chính là Minh Đô, nơi đó lại có nhiều Hồn Đạo Sư cường đại như vậy."

Hoắc Vũ Hạo khẽ mỉm cười, nói: "Phần thưởng hậu hĩnh như vậy, không tham gia thì thật là đáng tiếc. Muội yên tâm, huynh sẽ không mạo hiểm. Nếu nhựng khu chợ đen này cử hành tranh tài ở dưới lòng đất, nhất định là có bảo đảm về phương diện an toàn. Dự thi đều là Hồn Đạo Sư, là đoàn thể có quyền thế nhất ở Nhật Nguyệt đế quốc. Nếu như bọn họ có can đảm đi gian lận trong trận đấu, Hồn Đạo Sư có thể chứa chấp bọn họ không? Bọn họ tuyệt đối không dám. Cho nên, phương diện này muội không cần lo lắng. Hơn nữa, huynh cũng sẽ không dùng thân phận thật của mình đi dự thi. Dịch Dung Thuật của muội cộng thêm hồn kỹ mô phỏng của huynh, muốn gạt người bộ khó lắm sao?"

Vương Đông Nhi cau mày nói: "Nhưng mà chúng ta còn có đại tái."

Hoắc Vũ Hạo nói: "Hồn Đạo Sư đại tái của chợ đen cũng thi đấu vào buổi tối, không ảnh hưởng. Đông Nhi, vì sự phát triển của Đường Môn, đại tái này huynh nhất định phải tham gia. Đối với chúng ta mà nói đánh bạc cũng là một cơ hội tốt, nhưng nếu đặt cược ở trên thân người khác thì huynh không yên lòng. Huynh là một Hồn Đạo Sư, đây cũng là một cơ hội tốt để cho huynh kiểm nghiệm năng lực của bản thân mình. Đồng thời, huynh cũng có thể học tập nhiều hơn từ bọn họ. Huynh sẽ mang Nhị sư huynh theo cùng."

Nói tới đây, hắn dừng lại một chút, nghiêm mặt nói: "Đông Nhi, lần này chúng ta đến đây dự thi. Đại tái mang cho Đường Môn chỉ là danh tiếng. Còn việc mua kim loại hiếm sẽ mang tương lai cho Đường Môn. Hai cái cũng đều rất quan trọng."

Vương Đông Nhi suy nghĩ một chút, nói: "Huynh muốn đi cũng được. Muội có hai điều kiện. Thứ nhất, nhất định phải được sự đồng ý của đại sư huynh. Thứ hai, muội sẽ đi với huynh. Bất quá, thật sự có thể tham gia sao? Không phải đại tái đã bắt đầu rồi sao?"

Hoắc Vũ Hạo nói: "Nana mới vừa nói, trận đấu lấy tư cách dự thi còn thời gian một ngày. Hiện tại cũng còn chưa muộn. Hai điều kiện của muội huynh cũng đáp ứng. Đi, chúng ta đi gặp đại sư huynh ngay, sau đó đi ghi danh dự thi."

Lúc này, hắn rất quyết tâm. Việc mua kim loại hiếm là một trong những mục đích quan trọng nhất mà hắn đến đây lần này. Đối với sự phát triển của Đường Môn trong tương lai, còn có việc tăng năng lực Hồn Đạo Sư của chính hắn, đều có ý nghĩa rất quan trọng.

Lập tức, Hoắc Vũ Hạo kêu Vương Đông Nhi đẩy mình đi gặp Hòa Thái Đầu, sau đó đi đến phòng của Bối Bối.

Sau nửa canh giờ.

Sắc trời đã hoàn toàn tối đi, có lẽ là do những trận đấu ban ngày khiến cho dân chúng tiêu hao quá lớn tinh lực, nên ban đêm Minh Đô có chút vắng lạnh. Dòng người trên đường phố cũng không quá nhiều. Tuyệt đại đa số người cũng đã tiến vào mộng đẹp.

Trong một góc đường đen tối cách Minh Duyệt tửu điếm ước chừng ba trăm thước, ánh sáng đột nhiên bị bóp méo, ngay sau đó, có bốn đạo thân ảnh hiện ra.

Hoắc Vũ Hạo vẫn ngồi ở trên xe lăn, chỉ bất quá hiện tại xe lăn của hắn hoàn toàn là màu đen, tướng mạo của hắn cũng đại biến. Anh tuấn hơn so với lúc trước rất nhiều. Rất nhiều chỗ nhỏ nhất cũng biến hóa. Cho dù là người biết hắn, đứng ở trước mặt hắn, chỉ cần không liên tưởng đến xe lăn, cũng rất khó nhận ra hắn.

Vương Đông Nhi thì cải nam trang, tướng mạo thay đổi trở nên lạnh lùng, bình thường hơn rất nhiều. Cả người nhìn qua như là một gã thanh niên hết sức bình thường.

Biến hóa lớn nhất của Hòa Thái Đầu là đầu tóc. . . , cái đầu trọc của hắn đội lên một mái tóc giả màu rám nắng, tóc giả ngang vai, mang một cái mặt nạ màu đen, da ở bên ngoài cũng trắng hơn rất nhiều. Hơn nữa còn khoác một cái trường bào màu đen, cả người cũng bị che dấu đi, tràn đầy hơi thở thần bí.

Nana thay đổi đơn giản nhất, hóa trang thành một thị nữ, đơn giản biến hóa khiến nàng làm cho người ta có cảm giác điềm đạm đáng yêu, đứng ở bên cạnh xe lăn của Hoắc Vũ Hạo, nét cung kính hoàn toàn không cần làm giả.

Hòa Thái Đầu tán thán nói: "Tiểu sư đệ, hồn kỹ mô phỏng của đệ thật sự càng lúc càng cường hãn , lại có thể giúp cho chúng ta nhiều người như vậy hoàn toàn không ai nhận ra, thần không biết quỷ không hay đi ra ngoài từ trong tửu điếm. Cái này thật sự không có bất kỳ người nào có thể hoài nghi đến chúng ta."

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói: "Nhị sư huynh, bắt đầu từ bây giờ, xưng hô của mọi người cũng phải thay đổi một chút. Ta ngồi trên xe lăn, nên phải lợi dụng mọi người một chút. Huynh đệ chúng ta, ta gọi huynh là đại ca, huynh hãy gọi ta là nhị đệ. Đông Nhi và Nana là người hầu của ta. Phải gọi ta là chủ nhân. Ta gọi các ngươi là Tiểu Đông và Tiểu Na."

Vương Đông Nhi tức giận nói: "Ngươi cố ý muốn lợi dụng chúng ta thì có."

Hoắc Vũ Hạo cười ha hả nói: "Không có! Nhưng thân phận như vậy của chúng ta không phải là hợp lý nhất sao? Mau gọi một tiếng chủ nhân cho ta nghe một chút xem nào."

Nhìn thần sắc giảo hoạt trong mắt của hắn, Vương Đông Nhi vểnh miệng lên, hừ một tiếng, thanh âm biến thành giọng nam, thấp giọng nói: "Chủ, chủ nhân. . ."

Hoắc Vũ Hạo cười hắc hắc nói: "Phải gọi tự nhiên một chút, gọi một lần nữa ta nghe."

"Ngươi……" Vương Đông Nhi giơ tay lên, muốn động thủ, nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng ngồi ở trên xe lăn của hắn, mới thu tay lại. Hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, không để ý đến hắn nữa.

"Đi thôi. Lên đường. Thời gian không còn sớm. Hết thảy tiến hành dựa theo kế hoạch."

Vương Đông Nhi đẩy xe lăn, Nana vâng lời đi theo bên cạnh, Hòa Thái Đầu bước đi ở bên còn lại, một nhóm bốn người thừa dịp bóng đêm chạy thẳng về hướng khu chợ trung tâm Minh Đô.

Địa phương có người sẽ có thế giới dưới lòng đất, cho dù là Thiên Hồn, Đấu Linh, Tinh La hay là Nhật Nguyệt đế quốc cũng đều giống nhau. Thế giới dưới lòng đất cũng phân ra rất nhiều loại. Cấp thấp nhất là những người lấy sắc tình, giết chóc, buôn người làm phương thức sinh tồn. Cao cấp hơn một chút, thì phải kể đến những người mua bán súng ống đạn được, những người giao dịch chính trị dưới lòng đất, những người đầu cơ trục lợi…… Cho dù là cấp thấp hay là cao cấp, trên thực tế, tất cả đều chỉ như là món đồ chơi trong tay của các nhân vật lớn. Nếu không như vậy thì làm sao bọn họ có thể kéo dài sinh tồn được đây?

Ở trong thế giới dưới lòng đất của Minh Đô, chủ yếu có tam đại thế lực, theo thứ tự lớn nhất là Tịch Thủy Minh, Bình Phàm Minh và Áo Đô thương hội.

Trong đó, Bình Phàm Minh nắm giữ toàn bộ sắc tình của Minh đô, kể cả bên ngoài cho đến thế lực dưới lòng đất. Áo Đô thương hội thì nắm giữ công hội sát thủ và đạo tặc cùng một chút thế lực đen. Đặc biệt lấy việc thu phí bảo vệ, ám sát, trộm cắp để sinh tồn.

Tịch Thủy Minh cao cấp hơn so với bọn họ, chuyên kiếm tiền từ thuốc men, mua bán súng ống đạn được, còn kiêm luôn việc buôn người ở dưới lòng đất.

Bình Phàm Minh và Áo Đô thương hội quan hệ hết sức mật thiết, liên hiệp ở chung một chỗ đối kháng Tịch Thủy Minh. Chỉ bất quá bọn họ không có người chống lưng lớn mạnh như Tịch Thủy Minh, chuyện tranh giành địa bàn cũng không xảy ra nhiều lắm, dưới sự thỏa hiệp của các thế lực chống lưng, mới giữ vững trật tự.

Tam đại thế lực dưới lòng đất đều có chân trong việc đầu cơ trục lợi kim loại hiếm, dù sao đồ chơi này có thể nói là một vốn bốn lời. Chỉ cần có thể tìm ra được con đường khai thác, vốn bỏ ra thì cực thấp, nhưng giá bán lại cực cao, kiếm nhiều tiền hơn so với bất kì thứ gì.

Lấy ví dụ đơn giản nhất, ở trong số các kim loại hiếm, có một loại Đoán Hồn Ngân có lực tương tác cực cao đối với hồn lực, nó có thể dung hợp với bất kỳ kim khí nào khác, tăng cường sự hòa hợp đối với hồn lực của Hồn Sư, đồng thời tăng cường dộ dai và độ cứng của kim khí. Cơ hồ là sự bổ trợ cho đa số hồn đạo khí cao cấp.

Đoán Hồn Ngân chỉ có sản xuất ở Nhật Nguyệt đế quốc, sản lượng trung bình, giá vốn để khai thác một kí lô cần năm trăm kim hồn tệ. Mà giá tiền ở trên thị trường của món đồ chơi này lại bán tới một trăm kim hồn tệ cho một gram, lợi nhuận gấp hai trăm lần. Làm sao không khiến cho người khác điên cuồng được chứ? Cho dù trên đường có bị ăn bớt một chút, cũng là một món lời khổng lồ.

Mà trong số các kim loại hiếm, lợi nhuận của Đoán Hồn Ngân chỉ có thể coi là trung bình mà thôi. Giá tiền của một số kim loại cực kì khan hiếm lại càng làm cho người ta khó có thể tin được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.