Tiêu Tiêu mặc dù đang liên tiếp bị bức lui về phía sau nhưng năng lực chiến đấu của nàng cũng đang dần được thể
hiện ra. Ngay sau khi cảm nhận được lực lượng không thể bằng đối thủ,
nàng ngay lập tức thay đổi phương thức chiến đấu. Đại đỉnh trong tay
không ngừng xoay tròn, chân đạp Qủy Ảnh Mê Tung Bộ, không hề miễn cưỡng
mà là khéo léo mượn lực, giảm bớt lực tác động, dần dần ổn định lại cục
diện.
Đồng thời kích phát võ hồn cùng hồn đạo khí áo giáp, tiêu hao của đối
thủ nhất định lớn hơn mình. Đây là ý niệm hiện lên trong đầu Tiêu Tiêu.
Chưa nói đến nàng cũng là người có song sinh võ hồn a! Luận về cường độ
hồn lực tuy rằng nàng không thể so sánh với Vương Đông Nhi, nhưng ở
trong hàng ngũ hồn vương năm hồn hoàn, nàng chắc chắn cũng là người nổi
bật, bởi vậy, nàng cũng không nóng vội. Thể hiện ra sự ổn định thậm chí
còn muốn vượt qua Vương Đông Nhi.
Mà ngay cả Từ Tam Thạch bên dưới đài cũng không nhịn được bội phục, lầm bầm nói:
- Tại sao Tiêu Tiêu lại giống phòng ngự hệ chiến hồn sư hơn ta vậy?”
Trận đấu bắt đầu đến giờ, hai trận đấu đầu tiên đều kết thúc khá nhanh,
trận đấu thứ ba vì đội trưởng Minh Ngọc Tông bất chấp quy định công kích bất ngờ mà bị phán thua cuộc. Còn trận đấu trước mắt này lại có vẻ kịch liệt. Va chạm chân thực như vậy, thật làm cho người ta có cảm giác
nhiệt huyết sôi trào.
- Keeng!
Lại một đao hạ xuống, bị Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh trấn văng ra. Cảm giác
vô lực không thể dự đoán được hiện ra trong lòng Tần Nguyệt Nguyệt. Nàng đột nhiên cảm thấy đại đỉnh trước mắt giống như một quả núi lớn không
thể vượt qua vậy, bản thân đã tập trung hết toàn lực tấn công. Nhưng lại không có biện pháp gì làm nó lay chuyển. Loại cảm giác này thật không
dễ chịu gì.
Không xong rồi, hồn lực của ta tiêu hao quá nhanh. Tần Nguyệt Nguyệt cảm thấy bất lực, trong chớp mắt liền hiểu được mình đang dần kiệt sức.
Tiêu Tiêu vẫn đang chờ đợi cơ hội. Cũng không phải nàng không có năng
lực đánh bại Tần Nguyệt Nguyệt nhanh chóng, mà là nàng hi vọng có nhiều
thời gian tôi luyện năng lực thực chiến của chính mình, đồng thời cũng
dùng hết khả năng để che giấu thực lực.
Tần Nguyệt Nguyệt đột nhiên nhụt chí, nàng lập tức phát hiện ngay sau
khi nàng liều mạng hạ một đao Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh cũng động. Tiêu
Tiêu đột nhiên bước ra từng bước dài, hai tay ôm lấy Tam Sinh Trấn Hồn
đỉnh. Tay trái hướng ra sau, tay phải vặn về phía trước. Động tác giữ
đỉnh này đang dùng thủ pháp của tuyệt học Đường Môn là Khống Hạc Cầm
Long.
Bỗng nhiên, Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh mãnh liệt xoay tròn, khiến một đao Tần Nguyệt Nguyệt chém tới đẩy qua một bên.
Tiêu Tiêu quát lên một tiếng, hai tay kéo xuống phía dưới, bỗng nhiên
Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh lại biến lớn, hồn hoàn đầu tiên lóe sáng, hình
thành một đại đỉnh to lớn đang không ngừng ầm ầm rơi xuống đất.
- Ầm!
Một tiếng nổ mãnh liệt cùng bụi khói màu đen khuếch tán ra ngoài không
khí. Tần Nguyệt Nguyệt bị bất ngờ không kịp đề phòng, đã bị cỗ áp khí
đánh bay lên không trung.
Nàng dù sao cũng là một Hồn Đạo sư, cận chiến Hồn Đạo sư cũng không phải Hồn Đạo sư. Ở phương diện hồn kỹ, so sánh với một Hồn sư chân chính thì có sự khác biệt rất lớn. Bọn họ cũng ỷ lại vào Hồn Đạo khí của chính
mình. Hai người đánh lâu như vậy, Tiêu Tiêu vẫn không sử dụng hồn kỹ gì, thế nên Tần Nguyệt Nguyệt thậm chí đã quên chính mình đang đối mặt với
một gã hồn sư chứ không phải giống nàng là cận chiến hồn đạo sư.
Đột nhiên bộc phát ra hồn kỹ làm Tần Nguyệt Nguyệt không kịp đề phòng.
Thân thể bị chấn động bay lên không trung, Tần Nguyệt Nguyệt cảm thấy
giáp trụ toàn thân của mình vang lên những tiếng ông ông, làm chính bản
thân cũng cảm thấy ù tai choáng váng. Thầm kêu một tiếng không tốt trong lòng, nhưng lúc này thì cũng đã chậm rồi.
Tiêu Tiêu đột nhiên đẩy hai tay về phía trước, một chưởng đã đẩy Tam
Sinh Trấn Hồn đỉnh ra ngoài, hồn hoàn thứ hai trên người cũng theo đó
lấp lánh. Đỉnh Chi Đãng.
Cơ hội chỉ đến trong nháy mắt, nhưng Tiêu Tiêu đã có chuẩn bị từ sớm nên đã hoàn toàn nắm được, Tần Nguyệt Nguyệt không có chỗ lẩn trốn, bị lực
lượng mạnh mẽ công kích mà bay ra ngoài. Người vẫn còn trên không trung
đã phun ra một ngụm máu tươi. Chương mới tại Truyen.org
Tiêu Tiêu nhảy thẳng người lên, ôm lấy Tam Sinh Trấn hồn đỉnh thu nhỏ
trên không trung, thân thể xoay tròn, lại ném đại đỉnh ra. Đuổi theo
hướng đối thủ.
- Ta nhận thua.
Tần Nguyệt Nguyệt trên không trung miễn cưỡng kêu lên một tiếng.
Một đạo thân ảnh cao lớn bỗng xuất hiện giữa không gian trống rỗng, một chưởng chặn đứng Tam Sinh Trấn Hổn đỉnh.
Nhìn đại đỉnh phía trước tay mình vẫn không ngừng xoay tròn, Trịnh Chiến trong lòng không khỏi âm thầm khen ngợi, thực lực của đệ tử Đường Môn
này thực sự quá mạnh mẽ. Thực lực Minh Ngọc Tông không kém, thậm chí có
chỗ đặc biệt, nhưng lại bị Đường Môn áp chế toàn diện. Khó trách họ có
thể chiến thắng Học Viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư. Như vậy xem
ra, chiến đội này có thể trở thành ứng cử viên nặng kí tranh chức vô
địch của cuộc thi lần này.
Màu đen chợt lóe, Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh biến mất trong hư không. Bên
kia, Tần Nguyệt cũng bị rơi trên mặt đất. Nàng dùng đại đao chống đỡ
thân thể mình rồi thở hổn hà hổn hển. Va chạm vừa rồi dù hộ thể áo giáp
chống đỡ được phần lớn lực lượng, nhưng vẫn làm nàng bị nội thương.