Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, nói:
- Thù nhất định phải báo, nhưng huynh cũng là người của Tinh La Đế Quốc, vô luận huynh hận những người kia thế nào, huynh cũng muốn vì quốc gia
của mình mà cố gắng. Huynh muốn dùng năng lực của mình giúp quốc gia
chống lại ngoại địch, đồng thời từng bước tiến lên sánh ngang, thậm chí
vượt qua vị trí của người kia. Chỉ có như vậy, huynh mới có thể khiến
cho hắn đến trước mộ phần mẫu thân của huynh sám hối.
Vương Đông Nhi hơi thở phào nhẹ nhõm:
- Vũ Hạo, huynh đã thay đổi rất nhiều.
Hoắc Vũ Hạo ha hả cười một tiếng, nói:
- Không giống như khi còn nhỏ, luôn hận cuộc sống phải không?
Vương Đông Nhi gật đầu.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Lão sư đã từng hỏi huynh:" Mục tiêu khiến con sống là gì?" Lúc ấy
huynh đã không chút do dự trả lời: “ báo thù”. Đây là tâm nguyện cho tới hiện tại của huynh, có thể nói, huynh cố gắng tu luyện khắc khổ như
vậy, cũng là vì cừu hận. Nhưng mà, lão sư lại hỏi huynh:" Sau khi báo
thù thì sao?" Huynh lại không trả lời được. Lúc ấy trong đầu huynh chỉ
là một mảnh mờ mịt, huynh căn bản không nghĩ ra sau khi báo thù huynh
còn có thể làm gì.
- Lão sư nói: “ Sư phụ không yêu cầu con nuôi ý chí đi cứu vớt thế nhân
thiên hạ. Nhưng ta hy vọng, con có thể làm một người tốt. Con đã không
có mục tiêu trong tương lai, ta đây sẽ mang tới mục tiêu cho con.”
- Huynh liền mờ mịt hỏi lão sư: “ Người đặt ra mục tiêu gì?"
- Lão sư mỉm cười nói cho ta biết : “ Hãy làm cho thật nhiều người nở nụ cười. “
Nói tới đây, Hoắc Vũ Hạo dừng lại một chút, cau mày:
- Nếu như chiến tranh bắt đầu, không biết bao nhiêu người sẽ phải chết,
cũng không biết có bao nhiêu người phải rời xa quê hương. Cho nên huynh
hy vọng có thể can thiệp vào chiến tranh, để cho thời gian chiến tranh
rút ngắn hết mức có thể, chiến tranh kết thúc, hẳn là sẽ có rất nhiều
người vui vẻ. Dĩ nhiên, nếu có thể, huynh càng hy vọng chiến tranh không bắt đầu, đáng tiếc, lực lượng của huynh vẫn còn là quá yếu.
Bối Bối kinh hãi, hắn thật sự bị lời nói này của Hoắc Vũ Hạo làm kinh
hãi. Hắn chẳng thể nghĩ tới, vị tiểu sư đệ vô cùng quen thuộc này lại có thể nói ra những lời sâu sắc như vậy.
Vương Đông Nhi cũng vậy, nàng cầm lấy cánh tay của Hoắc Vũ Hạo, nhẹ giọng nói:
- Muội cũng muốn làm người tốt như vậy, cho nên, khi huynh hành động, muội sẽ luôn sát cánh cùng huynh.
Bối Bối đột nhiên cười, dang tay ôm lấy bả vai Hoắc Vũ Hạo, nói:
- Lúc trước huynh vẫn cảm thấy, Đường Môn chúng ta thiếu lý tưởng, thiếu mục tiêu, nhưng mà, hiện tại huynh tin tưởng mình đã tìm được rồi. Cám
ơn đệ, Vũ Hạo.
Hai người nhìn nhau cười, tất cả đều không nói thêm gì. Mà lúc này, đài
thi đấu cũng đã sửa chữa xong, trận chiến thứ hai bát cường sắp bắt đầu.
Trên nửa khu trên, trận thứ hai, Ngạo Kiếm Tông đối chiến Thiên Long Môn.
Đối với hai tông môn này, Đường Môn cũng không quá quen thuộc, đến giai
đoạn hiện tại, muốn chiến thắng bất kỳ đối thủ nào cũng phải dùng toàn
lực, cho nên cũng là thời cơ tốt nhất để quan sát đối thủ, mục đích đến
sớm chính là vậy.
Ngay cả Sử Lai Khắc chiến đội cũng vậy, mặc dù Vương Thu Nhi đã rời đi,
nhưng chỉ có mấy đội viên nữ đi theo nàng, Đái Hoa Bân, Tà Huyễn Nguyệt, Chu Tư Trần, Tào Cẩn Hiên vẫn còn ở lại tiếp tục xem chiến, hiển nhiên
là đã sớm chuẩn bị. Đội chiến thắng trong trận sắp tới này cũng chính là đối thủ tiếp theo của họ.
Trọng tài điều khiển trận đấu vẫn là Bất Phá Đấu La, cấp chín Hồn Đạo Sư Trịnh Chiến.
Người thứ nhất lên đài thi đấu của hai đội đều là thiếu niên có thân hình cao lớn.
Đội viên bên Ngạo Kiếm Tông mặc một bộ y phục màu xanh, thân cao chừng
hơn một thước tám, mặc dù tuổi chỉ từ hai mươi tuổi trở xuống, nhưng
nhìn qua khiến người khác có cảm giác vô cùng thành thục. Lưng dài vai
rộng, hai cánh tay đặc biệt thon dài, nhất là hai bàn tay, ngón tay vừa
dài vừa lớn.
Thấy người này lên đài thi đấu, người có phản ứng lớn nhất trong Đường
Môn chính là Kiếm Si Quý Tuyệt Trần. Một cỗ kiếm khí lạnh thấu xương gần như trong nháy mắt từ trong người hắn phát ra, mặc dù chỉ xuất hiện
trong thoáng chốc rồi nhanh chóng được giấu đi, nhưng cũng khiến những
người khác trong Đường Môn chú ý đến.
Hai mắt Quý Tuyệt Trần híp lại, sâu trong đáy mắt lộ ra mấy phần cuồng nhiệt,· hai tay nhẹ nhàng siết chặt tay vịn của ghế.
Nhìn bộ dáng này của hắn, Hoắc Vũ Hạo cùng Kinh Tử Yên, những người hiểu rõ hắn nhất đã biết, đây chính là lúc chiến ý Kiếm Si đại thịnh, muốn
tìm người động thủ. Rất rõ ràng, vị thiếu niên đến từ Ngạo Kiếm Tông kia đã khơi gợi lên chiến ý của hắn.
Bên kia Thiên Long Môn, là một thiếu niên mặc trang phục màu đỏ sẫm,
thân hình cũng rất cao lớn, chiều cao hơi thấp hơn thiếu niên đến từ
Ngạo Kiếm Tông một chút, nhưng nhìn qua thân thể rất rắn chắc. Một đầu
tóc ngắn màu nâu đỏ dựng ngược sắc như kim châm, hai tròng mắt ánh mắt
ngưng trọng, đứng ở nơi đó, giống như là một khối kim thiết bền chắc.
Thực lực của hai người kia cũng rất mạnh, mặc dù tranh tài còn chưa bắt
đầu, nhưng chỉ cần là người sáng suốt, cũng có thể nhìn ra được một
chút.
Xét thấy Vương Thu Nhi ở trận đấu loại cá nhân thể hiện ra lực lượng quá mức mạnh mẽ, hiện tại các chi chiến đội cũng có khuynh hướng để đội
viên có thực lực mạnh ra sân ngay trận thứ nhất. Nếu không sẽ giống như
Học Viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư cùng Học Viện Minh đô Hồn Đạo
Sư vậy, đều phải chịu thiệt thòi, đến lúc lên trút giận thì bị đối thủ
chèn ép, do đó tiếp tục mất đi ý chí, đây tuyệt không phải là hiện tượng gì tốt.
Vì vậy, cho dù hai người trước mắt này không phải là người mạnh nhất của Ngạo Kiếm Tông và Thiên Long Môn, nhưng cũng là không kém bao nhiêu.
- Hai bên báo danh.
- Ngạo Kiếm Tông, Ngô Diệc Phàm.
- Thiên Long Môn, Tinh Diễm.
Hai thiếu niên báo tên, ánh mắt từ đầu đến cuối kiên định ngưng trọng
nhìn đối phương, chiến ý mãnh liệt tăng lên mấy phần, hết sức căng
thẳng.
- Hai bên lui về phía sau, chuẩn bị cuộc thi.
Trịnh Chiến mặc dù đang có chút buồn bực vì cuộc tranh tài trước. Nhưng
cuối cùng trận chiến lại kết thúc trước thời hạn nên cũng khiến hắn nhẹ
nhàng thả lỏng một chút. Hiện tại đối chiến là hai tông môn tương đối
bình thường trong mắt của hắn nên sắc mặt hắn cũng dễ nhìn không ít.
Hai gã đội viên chia ra lui về phía sau, về phía đài thi đấu của mình.
Khi xoay người lại lần nữa nhìn đối phương, ánh mắt bọn họ đều sáng lên, chiến ý mạnh mẽ không chút do dự phát ra.
- Trận đấu bắt đầu.
Kèm theo tiếng quát to của trọng tài Trịnh Chiến, người đầu tiên hành
động chính là Thiên Long Môn Tinh Diễm, chỉ thấy hắn chợt tiến lên một
bước. Sau đó âm thanh trầm đục vang lên, cả người hắn giống như đạn pháo bay ra, thân ở trên không trung, hai vàng, hai tím, hai đen, sáu Hồn
Hoàn theo nhau xuất hiện. Quả nhiên là tinh anh, cường giả cấp lục hoàn
Hồn Đế, hơn nữa còn là tổ hợp Hồn Hoàn cân đối nhất.
Bất quá, phương thức chiến đấu này nhìn qua làm sao quen mắt như vậy…
Trong lòng tất cả người xem đều sinh ra ý niệm giống nhau. Phương thức
chiến đấu của Tinh Diễm của Thiên Long Môn này, nhìn thế nào cũng thấy
có chút tương tự Vương Thu Nhi. Chỉ bất quá, khí tức hung bạo so với
Vương Thu Nhi kém hơn một chút. Không có khí thế kinh khủng chưa từng có từ trước đến nay của Vương Thu Nhi. Nhưng dù là như vậy, chỉnh thể cũng là tương đối giống. Khi ở trên không trung, Hồn Hoàn thứ nhất của hắn
đã sáng lên. Một tầng vảy rồng màu đỏ sẫm trong nháy mắt bao bọc thân
thể.
Vũ hồn: Xích long.
Trong miệng phát ra một tiếng rồng ngâm to rõ, thân thể Tinh Diễm tăng
vọt đến gần gấp đôi, khí thế cũng là trong nháy mắt tăng lên vùn vụt.
Thân thể tráng kiện được bao bọc dưới tầng Long Lân, ngay cả trên mặt
cũng bị Long Lân che kín. Có thể thấy được tu vi của hắn cách thất hoàn
Hồn Thánh lúc có thể thi triển vũ hồn chân thân đã không xa.
Bên kia, Ngô Diệc Phàm cũng không phải là hạng người dễ dàng đối phó.
Đối mặt với thế công hung hãn của đối thủ đánh tới, hắn cũng bước về
phía trước một bước, tay phải vươn ra ngón trỏ cùng ngón giữa khép lại,
hướng về trước người.
Nhất thời, một tiếng kêu to vang lên, một thanh trường kiếm to lớn màu xanh hiện ra giữa không trung.
Cũng là hai vàng, hai tím, hai đen sáu hồn hoàn xuất hiện, nhưng cũng
không là hiện ra trên người Ngô Diệc Phàm, mà là xuất hiện trên thân
chuôi cự kiếm này.
Hồn Hoàn thứ nhất lóe sáng, đối với một Hồn Sư mà nói, khi thi triển hồn kỹ, Hồn Hoàn cũng sẽ sáng lên, sau đó hào quang hơi khuếch tán ra phía
ngoài hoặc là phóng đại hơn một chút. Nhưng Ngô Diệc Phàm lại không như
thế, trong nháy mắt khi hồn hoàn thứ nhất trên thân cự kiếm sáng lên,
tia sáng chợt lui vào bên trong, hoàn toàn dung nhập vào trong đại kiếm.
Ánh sáng màu xanh trên đại kiếm chợt lóe, một đạo kiếm quang đã mang
theo tiếng kêu chói tai đánh ra, hướng Thiên Long Môn Tinh Diễm đâm tới.
Quả nhiên không hổ là Ngạo Kiếm Tông a! Vũ hồn này vốn là kiếm.
Đối mặt với kiếm khí lạnh lẽo, sắc mặt Tinh Diễm cũng hơi đổi. Bàn về
sức bật, hắn so Hoàng Kim Long Nữ Vương Thu Nhi vẫn có chênh lệch không
nhỏ, tốc độ tất nhiên cũng là chậm hơn không ít.
Nếu như đổi thành Vương Thu Nhi tấn công như vậy, kiếm khí của Ngô Diệc
Phàm mặc dù cũng có thể phát ra, nhưng chờ khi hắn phát ra, sợ rằng
Vương Thu Nhi đã đến gần kề. Mà lúc này Tinh Diễm còn cách Ngô Diệc Phàm gần 20m.
Đối mặt với kiếm khí đang không ngừng lớn mạnh, Hồn Hoàn thứ ba trên
người Tinh Diễm lóe sáng, hai tay hướng ra, quang mang đỏ sẫm mãnh liệt
hiện ra trên đôi long trảo, trực tiếp hướng đến kiếm khí kia mà đánh.
Hắn muốn học cũng không phải là phương thức chiến đấu của Vương Thu Nhi, mà là khí thế chiến đấu chưa từng có từ trước đến nay của Vương Thu
Nhi.
Trải qua mấy ngày nay, đối với Vương Thu Nhi nghiên cứu nhiều nhất, chỉ
sợ sẽ là Thiên Long Môn. Nguyên nhân rất đơn giản, đệ tử Thiên Long Môn, cũng lấy long là vũ hồn. Vũ hồn Long cũng có mạnh có yếu, nhưng lại có
một điểm đồng nhất, đó chính là sự cao ngạo của Long Tộc.
Vương Thu Nhi trong chiến đấu thể hiện ra khí thế cùng với cao ngạo chưa từng có từ trước đến nay, cơ hồ đã vang vọng toàn bộ Thiên Long Môn. Vì vậy, những bậc thầy trong Thiên Long Môn đang không ngừng nghiên cứu
phương thức chiến đấu của Vương Thu Nhi, lấy ra tinh hoa, dạy lại cho
những đệ tử bổn môn thích hợp sử dụng.
Trực tiếp đánh chính diện, không tránh khỏi bị đối thủ công kích, ưu
điểm của cách đánh này cũng không chỉ đơn giản là tăng lên khí thế như
vậy. Trải qua Thiên Long Môn phân tích, loại phương thức chiến đấu này
có thể trong thời gian ngắn nhất cùng đối thủ đánh giáp lá cà. Đồng thời cũng dùng khí thế áp chế đối phương. Đối với Hồn Sư có năng lực thân
thể cường hãn mà nói, là một loại phương thức chiến đấu vô cùng tốt.
- Xoẹt!
Tiếng nổ chói tai vang lên, đạo kiếm khí thanh sắc đã bị hai đấm của
Tinh Diễm phá vỡ. Nhưng nắm đấm của hắn cũng đau đớn một hồi, trên lân
phiến để lại một đạo dấu vết thật sâu.
Cứng rắn ngăn chặn cũng không phải dễ dàng như vậy a! Không phải là người nào cũng có thể làm vậy.
Sau khi phát ra một đạo kiếm khí, thân thể Ngô Diệc Phàm vẫn tiến về
phía trước, cánh tay phải thon dài có lực cầm lấy chuôi kiếm, đồng thời
mũi chân cũng điểm xuống mặt đất, thân thể bắn lên, một tay cầm kiếm
cũng đổi thành hai tay. Nhân kiếm hợp nhất, nghênh đón Tinh Diễm.
Vừa tiến vào trạng thái Nhân Kiếm Hợp Nhất, cả người Ngô Diệc Phàm cũng
tràn đầy hơi thở sắc bén không gì sánh kịp, khí thế mạnh mẽ trong nháy
mắt tăng mạnh. Kiếm khí lẫm liệt, trên thân kiếm dài, tản mát ra ba
thước kiếm quang. Không khí phía trước vang lên từng tiếng vỡ vụn, nơi
mũi kiếm đi qua như mang một khe hở không gian màu đen.
Hảo cường!