"Ba, ba!"
Hai căn lam ngân thảo ám lam sắc thật dài ngang trời xuất thế, vừa lúc
chắn phía trên hai Lôi Đình Long Trảo, bất ngờ liền cường thếđem Lôi
Đình Long Trảo ở khoảng không đánh nát, một lượng lớn dây leo dâng lên
trong nháy mắt, chặn đường đi của Bối Bối.
Bối Bối cũng là rất nhanh, hồn kỹ thứ ba: Lôi Đình Chi Nộđược phóng
thích, điện quang xung quanh thân thể lập tức trở nên cường thịnh. Sau
đó hai tay ở trước ngực khép lại, một tiếng rồng ngâm to rõ từ miệng hắn phát ra.
Nhất thời, vòng xoáy lôi điện khổng lồ hội tụ trở thành một cái vòi rồng thật lớn, oanh kích thẳng đến mảng lớn lam ngân thảo.
"Oanh —— "
Tiếng nổ kịch liệt vang lên giữa không trung, mảng lớn lam ngân thảo bị
hồn kỹ thứ tư Lôi Đình Long Trảo của Bối Bối chấn cho bay tán loạn bốn
phía. Nhưng làm người ta kinh hãi chính là, lấy sức bật cường đại như
vậy của Lôi Đình Long Trảo nhưng vẫn không thể đánh cho lam ngân thảo
hoàn toàn tan tác, chỉđẩy ra mà thôi.
Lúc này Bối Bối tựa hồđã cố sức rất nhiều , thân thể hướng mặt đất hạ
xuống, đồng thời hắn phách xuống dưới một chưởng, mượn lực tiếp tục
chuyển hướng, song chưởng mở ra, làm ra một động tác ôm hướng đến Đường
Nhã.
Đường Nhã vẫn mang theo vẻ mặt lạnh như băng, tay phải dựng thẳng lên ở
phía bên phải của thân thể mình, lòng bàn tay hướng vào phía trong, đầu
ngón tay hướng về phía trước. Một thanh trường mâu tản ra hào quang ám
lam sắc xuất hiện trên đầu ngón tay nàng.
Khi thanh trường mâu xuất hiện trong nháy mắt, những căn lam ngân thảo
phi đãng ở không trung đều hóa thành từng đạo tàn ảnh nháy mắt dung nhập vào. Thân mình Đường Nhã cũng biến thành một mảnh thông thấu ám lam
sắc.
Đây là…
Bất Pháđấu la Trịnh Chiến cảm thấy được da đầu run lên một trận, đó là
một loại cảm giác giống như linh hồn đều phải bị xuyên thấu.
Hồn kỹ thứ năm, hồn kỹ này của Đường Nhã gây cho hắn áp lực so với áp
lực khi Bối Bối thi triển Long Hoàng Phá Tà Liệt lúc trước không kém hơn chút nào.
Tại thời điểm này, hồn lực của Bối Bối dường như đã tiêu hao quá lớn,
căn bản là không có biện pháp thi triển ra năng lực của Quang Minh Thánh Long. Hai hồn hoàn thứ năm và thứ hai trên người hắn cũng hoàn toàn yên lặng.
Trên khuôn mặt Bối Bối xuất hiện một tia quyết tuyệt. Đối mặt với Đường
Nhãđã giơ lên trường thương, hắn nho nhã mỉm cười, nụ cười mang theo một vẻ thê lương.
“Tiểu Nhã, ta rất nhớ nàng.” Hắn nhẹ nhàng nói, vào giờ khắc này cả
người hắn tựa nhưđã hoàn toàn đắm chìm trong tâm tình của mình. Điện
quang trên long trảo biến mất, ánh mắt lại tràn ngập vẻôn nhu.
Đơn giản một chữ, nhưng lại như là một chùy thật mạnh đánh sâu vào linh
hồn Đường Nhã. Nàng đã ngưng tụ hoàn thành trường mâu, thế nhưng không
có phóng ra.
Mắt thấy Bối Bối vọt tới trước với tốc độ cực nhanh, chớp mắt liền đã đến trước mặt nàng.
"Phốc —— "
Huyết quang băng hiện.
Bối Bối không có né tránh, cũng không có ý đồ phát ra công kích gì. Lập
tức trường mâu thâm thúy kia theo chỗ ngực phải chính mình nháy mắt
xuyên thấu mà vào, xuyên qua sau lưng.
Biến hóa bất thình lình, tất cả mọi người Đường môn sợ ngây người. Cho
dù là Hoắc Vũ Hạo cũng không thể bảo trì bình tĩnh, yết hầu giống như
vướng cái gì, tay phải gắt gao bắt lấy tay vịn của xe lăn hoàng kim thụ.
Sử Lai Khắc thất quái năm người kia tất cảđều nháy mắt đứng lên.
"Đại sư huynh ngươi gạt ta." Thanh âm run rẩy theo miệng Hoắc Vũ Hạo vang lên, hắn không dám tin nhìn một màn trên đài thi đấu.
Ngay tại lúc trước khi dự thi hôm nay, Bối Bối lặng lẽ tìm đến Hoắc Vũ
Hạo thậm chí ngay cả Vương Đông Nhi cũng không cho dự thính. Một mình
cùng Hoắc Vũ Hạo nói một lát.
"Tiểu sư đệ, chiến thuật an bài cứ như vậy. Ngươi còn có ý kiến gì không?"
"Đại sư huynh, ý kiến ta nhưng thật ra không có. Chính là, Tiểu Nhã lão
sư làm sao bây giờ? Nếu ở mấy tràng trận đấu phía trước nàng lên sân
khấu, chúng ta thật có thể động thủ với nàng sao?"
"Tiểu sư đệ, yên tâm đi, ta có nắm chắc. Mặc dù tà hồn sư bắt đi nàng,
nhưng mà, không ai hiểu rõ nàng hơn so với ta. Còn nhớ rõ ngày đó khi
nàng đem ta đánh bay sao? Đây chẳng qua là ở mặt ngoài nàng bày ra như
vậy. Là để cho đám tà hồn sư xem. Trên thực tế, khi đó nàng cũng đã nhận ra ta. Dùng đến ký hiệu chỉ có hai người chúng ta biết nói cho ta biết
tình huống của nàng. Nàng đã bị này tà hồn sư hiếp bức cho nên mới tạm
thời không thể trở về. Trận đấu, chúng ta sẽ cóăn ý, ngươi cứ yên tâm."
"Vậy thật tốt quá. Chính là Thánh Linh Giáo dùng cái gì để hiếp bức Tiểu Nhã lão sư? Chúng ta muốn cho Tiểu Nhã lão sư bình an trở về mới được
a!"
" Chuyện này đệ cũng không cần lo lắng nhiều như vậy, ta tự có biện
pháp. Đừng quên, Đại sư huynh của đệ cũng là có thể hóa thân thành Quang Minh Thánh Long a! Ngươi chừng nào thì gặp qua Đại sư huynh đi làm
chuyện không có nắm chắc? Tiểu Nhã là nữ nhân ta yêu nhất bất luận như
thế nào, ta đều phải làm cho nàng khôi phục lại. Chuyện tình đó cũng chỉ ta mới có thể làm được. Ngươi yên tâm đi, toàn lực lo cho trận đấu
làđược."
"Vậy thật tốt quá. Tiểu Nhã lão sư có thể trở về thật tốt quá a!"
Lời nói còn văng vẳng bên tai, nhưng mà, hết thảy phát sinh trước mắt, lại cùng lời Bối Bối nói với hắn hoàn toàn bất đồng.
Hoắc Vũ Hạo lúc trước vì cái gì có thể gắng giữ tĩnh táo là bởi vì Bối
Bối đã sớm nới trước cùng hắn. Hơn nữa tâm chí hắn luôn luôn trầm ổn.
Nhất là khi hắn nhìn đến Bối Bối trước sau đánh tan đối thủ hai đại cường giả, đối với Đại sư huynh hắn tin tưởng mười phần
Vào khoảnh khắc này, Bối Bối làm vẻ mặt mỉm cười, bình tĩnh khi đánh lên thủ trưởng Đường Nhã từ lam ngân thảo ngưng tụ mà thành trường mâu,
Hoắc Vũ Hạo nói chính mình sai lầm rồi. Đại sư huynh nói dối.
Hắn căn bản là không có cùng Tiểu Nhã lão sư liên hệ. Ngày đó thừa nhận
công kích, cũng không phải Đường Nhã cho hắn cái tín hiệu đặc thù gì.
Hắn căn bản là không có năng lực đem Đường Nhã mang về a!
Đại sư huynh!
"Phốc ——" trường mâu thật dài đâm thủng ngực phải Bối Bối, từ phía sau
lưng của hắn xuyên qua. Nhưng hắn cũng thuận thế đụng phải Đường Nhã
trước mặt. Mở ra song chưởng khép lại, gắt gao đem Đường Nhã ôm lại.
Máu tươi nóng bỏng, theo vết thương nơi ngực mãnh phun, phun lên trên
người Tiểu Nhã, khiến cho hơi thở lạnh như băng trên người nàng giống
như bị kịch liệt đánh sâu vào, có loại cảm giác bị hòa tan.
Đường Nhã cả người đều ngây dại. Ngay tại nháy mắt hồn kỹ thứ năm Lam
Ngân Bá Vương Thương của nàng đâm vào trong ngực Bối Bối, nàng cảm thấy
trong ngực giống như cũng bị đâm xuyên qua. Một loại thống khổ khó có
thể hình dung chợt hiện ra tại ngực nàng.
Nàng không có phóng xuất ra năng lực có thể thôn tính sinh mệnh của Lam
Ngân Bá Vương Thương, mà là ngơ ngác đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích. Cả người giống như là bị trúng phải định thân thuật. Đôi mắt mê võng
của nàng cũng biến thành kịch liệt giãy giụa.
"Tiểu Nhã, cảm giác lại được ôm nàng thật tốt." Bối Bối giống như không
cảm giác được đau đớn trên ngực của mình, hắn ôm thật chặt Đường Nhã,
trên mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc. Chính là, trên mặt của hắn cũng đã hoàn
toàn mất đi huyết sắc.
"Tiểu Nhã, nàng biết không? Ta thật sự rất nhớ nàng, rất nhớ nàng. Sau
khi mất đi tin tức của nàng, ta mới hiểu được, trong lòng ta, nàng là
quan trọng cỡ nào. Trong sinh mệnh của ta, nàng sớm trở thành một phần
không thể thiếu."
"Ngày đó, lại nhìn thấy nàng. Linh hồn vẫn luôn chìm đắm rốt cuộc thức tỉnh. Chờ đợi ngày này, ta đã chờ lâu lắm, lâu lắm."
"Ta không biết, nàng còn có thể nhớ lại ta hay không, cũng không biết
nàng có khôi phục được không. Nhưng lại có thể ôm nàng thì ta đã thỏa
mãn rồi. Tỉnh lại đi, Tiểu Nhã, ta dùng sinh mệnh của ta thức tỉnh
nàng. Đường môn ta đã vì nàng mà thành lập, tỉnh lại đi, được không?"
Kim sắc quang mang, rốt cục lại một lần ra hiện ra trên người Bối Bối.
Nhưng lần này hiện ra, cũng là kim sắc quang vụ nhợt nhạt.
Khu nghỉ ngơi, Hạt Hổ đấu la đã vọt tới cửa lều trại, nhìn chăm chú lên đài thi đấu, sắc mặt biến hóa âm tình bất định.
Bọn họ hiển nhiên cũng không biết quan hệ Bối Bối cùng Đường Nhã. Sau
khi Đường Nhã gia nhập Thánh Linh giáo, liền lấy thiên phú kinh tài
tuyệt diễm chiếm được sự coi trọng của Thánh Linh Giáo. Mấy năm qua,
nàng luôn luôn trầm mặc tu luyện, tu vi tăng trưởng ở trong thế hệ tuổi
trẻ là vị trí đứng đầu, lần này mới có thể đại biểu Thánh Linh tông làm
đội trưởng xuất chiến.
Nhìn qua, Đường Nhã phải chiếm cứ thượng phong tuyệt đối mới đúng, nhưng là, nàng vì cái gì không đem đối thủ hủy diệt khi lam ngân bá vương
thương đã đâm thủng ngực hắn, thôn tính lực lượng sinh mệnh của hắn?
Thôn tính lực lượng sinh mệnh một gã hồn đế cường giả như vậy, nhất định có thể làm cho tu vi của nàng lại một lần nữa tăng lên trên diện rộng.
Hơn nữa hồn lực chẳng những không có tiêu hao, ngược lại lại so với thời khắc đỉnh phong càng mạnh mới đúng a!
Sao nàng lại đứng ở nơi đó không nhúc nhích?
Máu tươi, đã bắt đầu chảy xuôi theo khóe miệng Bối Bối mà ra, ngực phải
bị xuyên qua, phổi bị xuyên qua. Còn có trên lam ngân bá vương thương
không ngừng tản mát ra hơi thở lạnh như băng. Hơi thở tràn ngập tà ác.
Cảm nhận được Đường Nhã dại ra, Bối Bối chậm rãi nhắm lại hai mắt. Lẩm bẩm: "Vẫn là..., không được sao..."
"Không quan hệ, Tiểu Nhã, cứ như vậy đi. Có thể chết ở trên tay nàng, ôm nàng chết, với ta mà nói cũng là một loại hạnh phúc. Ít nhất so với
chịu tra tấn mỗi ngày tưởng niệm nàng thì tốt hơn nhiều."
Vừa nói, đầu của hắn đã muốn gục xuống bả vai Đường Nhã, trên mặt lại treo lên kiểu cười mỉm nho nhã.
Khu nghỉ ngơi, nhìn đến một màn này, Sử Lai Khắc Đại sư tỷ Trương Nhạc
Huyên rất nhanh nắm chặt song quyền, móng tay đã muốn đâm vào lòng bàn
tay.
Bối Bối, sao ngươi lại ngu như vậy? Nàng thật sự tốt như vậy, đáng giá
ngươi làm như vậy sao? Ngu ngốc, ngươi thật là một tên ngu ngốc a!
Vương Thu Nhi cũng đồng dạng dại ra nhìn lên trên đài thi đấu, giờ này
khắc này, ở trong óc nàng hiện lên mà ra, hình ảnh Hoắc Vũ Hạo đứng ở
băng hỏa lưỡng nghi nhãn, liều lĩnh nuốt vào dương tuyền nóng cháy, hòa
tan cực hạn chi băng trong cơ thể.
Đây là yêu sao? Vì người mình thích, trả giá sinh mệnh?
"Tiểu Nhã, ta có chút lạnh. Ngươi động thủ đi." Bối Bối dùng hết chút
khí lực cuối cùng, ôm thật chặt Đường Nhã. Vào giờ khắc này, dưới đài
thi đấu Sử Lai Khắc thất quái cũng đã sợ ngây người. Trước mặt là hồn
đạo vòng bảo hộ, bọn họ không thể xông lên, bọn họ thậm chí cũng không
có biện pháp xông lên. Bởi vì bọn họ nhìn đến, trên mặt Bối Bối mỉm cười thỏa mãn a!
"Tiểu Nhã lão sư, tỉnh lại đi." Hoắc Vũ Hạo tuy rằng biết rõ trên đài
Đường Nhã nghe không được chính mình kêu gọi, lại như trước nhịn không
được hô to ra tiếng. Hắn đã rơi lệ đầy mặt.