Trải qua phân tích cặn kẽ, hiện nay xem
ra, có khả năng ẩn giấu Bản Thể Tông cường giả nhất phải là Thiên Long
Môn, Ngạo Kiếm Tông cùng với Tuyết Ma Tông ba tông môn này. Thẳng thắn
mà nói, vô luận là Bản Thể Tông ẩn dấu ở nơi nào, đối với Đường Môn và
Học viện Sử Lai Khắc mà nói đều là uy hiếp to lớn.
Sau khi tiến nhập bát cường, nhất định là trận trận gian nan.
Ngay lúc mọi người Đường Môn đi tới nơi so tài, Sử Lai Khắc chiến đội và đối thủ của bọn họ, Học viện Hồn đạo sư Minh Đô chiến đội đều đã đang
làm nóng người.
Đang ở nửa khu trên, Sử Lai Khắc không hề nghi ngờ là chiến đội lên đài đầu tiên.
Hôm nay bốn cuộc tranh tài đều là rất quan trọng. Ánh mặt trời đã mọc
lên, ngày hôm nay thời tiết phi thường tốt, mặt trời chiếu sáng khắp mọi nơi, mang đến cho mỗi người cảm giác ấm áp.
Thời tiết Minh Đô mấy hôm trước có chút trong trẻo nhưng lạnh lẽo, hôm
nay ánh nắng mặt trời cũng rất dễ khiến mọi người có tâm trạng tốt.
Vương Thu Nhi lẳng lặng đứng ở ngoài khu nghỉ ngơi của khách quý, nhìn
về phía sàn đấu đã được sửa chữa tốt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ánh mặt trời đột nhiên chiếu vào trên mái tóc dài như những tầng sóng
màu lam nhạt của nàng, nhuộm lên một sắc vàng nhàn nhạt.
Nàng lúc này, giống như là một gốc cây hàn mai cao ngạo, đứng ngạo nghễ ở nơi này, tựa hồ với tất cả hoàn toàn tách biệt, lại vừa giống như là
trung tâm của một phiến thiên địa nơi đây.
Mọi người đi vào khu nghỉ ngơi, Vương Đông Nhi đi theo bên người Hoắc Vũ Hạo đột nhiên đi về phía Vương Thu Nhi.
Hoắc Vũ Hạo sửng sốt một chút, nhưng cũng không có ngăn cản. Đây là một
phần tín nhiệm, Đông Nhi và Thu Nhi mặc dù luôn so đấu cùng nhau, nhưng
nàng nhất định là có chừng mực. Nhất là chuyện phát sinh ngày đó.
Vương Đông Nhi đi tới bên người Vương Thu Nhi, cùng lúc đó ánh mặt trời
chiếu lên mái tóc dài của nàng, phản xạ ra quang mang càng thêm mãnh
liệt, nhưng mái tóc dài cuộn sóng của Vương Thu Nhi dưới ánh mặt trời
cũng không hề thua kém, tạo ra một màn mê ly.
Dung nhan giống nhau như đúc, nhìn qua tuổi tác có hơi khác biệt, nhị nữ đứng ở nơi đó, giống như một bức tranh thiên nhiên tuyệt mỹ.
Vương Thu Nhi cảm thụ được Vương Đông Nhi đi tới bên cạnh mình, quay đầu nhìn nàng một cái.
_ Ngươi tới làm gì? - Vương Thu Nhi nhàn nhạt hỏi.
Vương Đông Nhi mỉm cười, nói:
_ Ngày đó ta không phải đã nói rồi sao? Ngươi là tỷ tỷ của ta a! Ngươi
sẽ bắt đầu so tài ngay bây giờ. Ta tới thăm ngươi một chút, được chứ?
Vương Thu Nhi lạnh lùng nói:
_ Nếu như ngươi là tới để thị uy, vậy hãy đi đi. Ngươi thắng.
Vương Đông Nhi sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh thì hiểu ra nàng ta có ý gì, than nhẹ một tiếng:
_ Ngươi biết không? Ngày ấy sau khi đánh một trận, huynh ấy mắng ta. Đây là lần đầu tiên huynh ấy nổi giận với ta.
Vương Thu Nhi nhíu mày:
_ Ngươi nói với ta những thứ này làm gì? Hắn không phải là sợ ngươi bị ta làm thương tổn được.
Vương Đông Nhi nhẹ nhàng lắc đầu:
_ Không chỉ như vậy. Ta có thể cảm giác được, huynh ấy nhưng thật ra là
yêu thích chính ngươi. Hơn nữa, ngươi đã cứu huynh ấy nhiều lần như vậy, vô luận là huynh ấy hay là ta, đối với ngươi đều là cảm kích. Nếu như
không phải chuyện tình cảm không có khả năng nhường nhịn, ta thực sự
nguyện ý cùng ngươi làm một đôi hảo tỷ muội. Ta rất bội phục ngươi.
_ Ngươi có thể đi. - Nụ cười trên mặt Vương Thu Nhi tựa hồ càng thêm lạnh như băng.
Vương Đông Nhi cúi đầu, nói:
_ Ta biết, vô luận ta nói cái gì, đối với ngươi đều trở thành châm chọc. Thế nhưng ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, ta tuyệt đối không ghét
ngươi. Thậm chí, có một chút thích sự kiên cường của ngươi.
Nói xong câu đó, nàng rốt cục xoay người, đi về phía khu nghỉ ngơi của
Đường Môn. Đi ra hai bước, nàng dừng lại, quay đầu một lần nữa nhìn về
phía Vương Thu Nhi:
_Tỷ, nhất định phải thắng nha.
Vừa nghe được một tiếng "tỷ" này, không biết vì sao khiến lòng Vương Thu Nhi bỗng nhiên rung động, hai tay hữu lực thon dài bỗng siết chặt lại
theo bản năng, dùng sức gật đầu một cái.
Đôi môi đỏ mọng của Vương Đông Nhi khẽ nhếch lên, đi về bên người Hoắc Vũ Hạo.
_Muội nói gì với nàng vậy? - Hoắc Vũ Hạo vẻ mặt tò mò hỏi.
Vương Đông Nhi lại có chút kiêu ngạo nói:
_ Đây là chuyện của nữ nhân chúng ta. Huynh hỏi nhiều như vậy làm gì?
_ Ách... - Hoắc Vũ Hạo gương mặt bất đắc dĩ ^^
Từ Tam Thạch ngồi ở bên kia cười hắc hắc nói:
_Vũ Hạo, ta thấy đệ càng ngày càng giống ta. Cảm giác bị phu nhân quản nghiêm thế nào a?
Hoắc Vũ Hạo tức giận trừng mắt liếc hắn, nói:
_ Tam sư huynh, ta... ít nhất ... còn là bị phu nhân quản nghiêm. Nam Nam tỷ đã từng thừa nhận là phu nhân của huynh sao?
Từ Tam Thạch quay đầu nhìn thoáng qua Giang Nam Nam, hướng nàng chép
miệng. Giang Nam Nam lại căn bản là giống như không thấy, phân phó Ban
tổ chức giải đấu chuẩn bị đồ uống, một bộ dạng tự đắc.
Từ Tam Thạch quay đầu một lần nữa, hung tợn nhìn Hoắc Vũ Hạo nói:
_ Vũ Hạo đệ chỉ biết học thói xấu của người khác, xát muối lên vết thương của ta. Hừ hừ!
Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói:
_ Là huynh chọc vào ta trước, không phải sao?
Lúc này, người của các chi chiến đội đã cơ bản đều đến đông đủ, ngay cả
người của Thánh Linh Tông cũng không ngoại lệ. Bọn họ vẫn là thần bí như vậy, tất cả đều bị bao phủ bởi hắc y. Đường Nhã ngồi ở phía trước, rõ
ràng là nàng có địa vị cực cao ở chi đội Thánh Linh Tông.
Mà ở phía sau của chiến đội này, là nữ nhân khiến Hoắc Vũ Hạo cảm thấy
cực kỳ quen thuộc, nàng tựa hồ là lão sư dẫn đội, mà Hạt Hổ Đấu La
Trương Bằng cũng chẳng biết đã đi đâu, hắn không có mặt ở đội ngũ Thánh
Linh Tông.
Người của Tuyết Ma Tông cũng đã sớm tới rồi, Duy Na và Mộ Tuyết ngồi ở
phía trước, đang thấp giọng nói gì đó. Ở phía sau bọn họ là các đội viên chiến đội. Cả đám có vẻ tinh thần hưng phấn, cũng không nhìn về phía
Đường Môn bên này nhiều.
Trong các khu nghỉ ngơi, số người hiện tại tuy rằng xa xa không nhiều
bằng trước đây, nhưng bầu không khí cũng tương đối khẩn trương. Nhất là
các đội ngũ ở nhánh thi đấu hôm nay, lúc này bầu không khí đã ẩn chứa
đầy mùi thuốc súng. Trên đài chủ tịch, Nhiếp chính vương Từ Thiên Nhiên
đã tới từ rất sớm. Quất Tử đỡ hắn ngồi xuống cạnh nàng, đưa tới cho hắn
một chén trà thơm.
Từ Thiên Nhiên nhấp một ngụm trà, hướng Đường chủ Minh Đức Đường hỏi:
_ Hồng Trần đường chủ, tôn tử và tôn nữ của ông thế nào rồi?
Kính Hồng Trần nói:
_ Đa tạ điện hạ quan tâm, nhờ ngài đích thân phái ngự y đấu la giúp
chúng trị liệu, tình huống đã ổn định. Chỉ là vết thương khá nặng, muốn
hoàn toàn khôi phục, sợ rằng cần ít nhất một năm.
Từ Thiên Nhiên than nhẹ một tiếng, nói:
_ Chỉ cần có thể không để lại di chứng là tốt rồi. Bọn họ đều là trụ cột của đế quốc, làm phiền ông chuyển lời tới Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng
Trần, đây là ta nói: "Một lần thất bại chẳng hề có ý nghĩa gì, thất bại
là mẹ thành công, chính là nhờ trải qua thất bại thảm hại, bọn họ mới có thể đi trên con đường tương lai tràn đầy thành công. Ta tin tưởng, một
ngày nào đó, bọn họ có thể đánh bại những người Học viện Sử Lai Khắc."
_ Đa tạ điện hạ. - Kính Hồng Trần hai ngày này rõ ràng có chút tiều tụy. Học viện Hồn đạo sư Hoàng gia Nhật Nguyệt thất bại khiến hắn phải chịu
rất nhiều áp lực.
Đã có không ít đại thần tố cáo hắn. Ngay cả tiểu tổ cũng không có khả
năng thi đấu vòng kế tiếp, đây quả thực là điều khiến đế quốc vô cùng
nhục nhã. Hơn nữa, thương thế của Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần đều
tương đối nghiêm trọng. Nếu không phải Từ Thiên Nhiên kịp thời phái đi
vị Phong Hào Đấu La hệ trị liệu duy nhất của Nhật Nguyệt đế quốc, sợ
rằng Tiếu Hồng Trần đã nguy hiểm tính mạng rồi, Mộng Hồng Trần cũng phải tàn tật cả đời.
Từ Thiên Nhiên ủng hộ mới giúp địa vị của hắn không bị lung lay. Nhưng
Kính Hồng Trần hiểu rõ, ở thế giới này, không hề có bữa cơm nào miễn
phí. Trải qua chuyện lần này, mình đã hoàn toàn bị gán cho cái danh là
người của thái tử điện hạ, thời gian tới cũng chỉ có thể bán mạng cho
hắn. Đối với sự lợi hại của Từ Thiên Nhiên, Kính Hồng Trần chính là lĩnh giáo một cách sâu sắc, vị thái tử điện hạ này dã tâm bừng bừng. Nguyên
bản tâm hắn vẫn còn có chút do dự, nhưng bây giờ hắn ngoại trừ giữ vững
niềm tin vào thái tử điện hạ ra, không còn biện pháp nào khác.
_ Hồng Trần đường chủ, ông bảo hôm nay Minh Đô học viện có thể thắng Sử
Lai Khắc không? - Cuộc so tài thứ nhất chuẩn bị bắt đầu, Từ Thiên Nhiên
hôm nay cũng rất cao hứng, có thể chứng kiến những trận quyết đấu này
khiến hắn cảm thấy muốn bùng cháy a! (Chỗ này là dịch giả bí quá nên
chém gió đó ^^)
Kính Hồng Trần nói:
_ Tuy rằng không nên thổi phồng chí khí của địch nhân mà làm giảm đi uy
phong của chính mình, nhưng thần không thể không nói, Minh Đô học viện
và Học viện Hoàng gia của chúng ta khi đem ra so sánh, vẫn có sự chênh
lệch nhất định. Chỉnh thể thực lực của chiến đội Sử Lai Khắc kỳ thực
cũng không phải là đặc biệt cường đại. Nhưng Vương Thu Nhi này quá khó
đối phó. Tình huống ngày đó ngài cũng đã nhìn thấy ở thời khắc sau cùng
khi Vương Thu Nhi bộc phát ra sức chiến đấu, đã tiếp cận cấp bậc của
cường giả Bát hoàn Hồn Đấu La. Bằng không cũng không có khả năng chiến
thắng tôn tử và tôn nữ của ta. Có sự tồn tại của một vị đội trưởng như
thế, chiến đội Sử Lai Khắc có sức cạnh tranh cực mạnh.
Từ Thiên Nhiên khẽ vuốt cằm, than nhẹ một tiếng, nói:
_Học viện Sử Lai Khắc vạn năm tích lũy, đúng là không thể khinh thường a!
Vị quốc sư thần bí ngồi ở bên cạnh hắn kia đột nhiên mở miệng nói:
_ Tích lũy nhiều hơn nữa, cũng cần nhân tài. Theo ta thấy, Đường Môn
cùng Sử Lai Khắc chiến đội này, hầu như đã là thế hệ nhân tài trẻ xuất
sắc nhất của bọn họ rồi.
Trong mắt Từ Thiên Nhiên có tinh quang lóe lên, khẽ mỉm cười nói:
_ Quốc sư nói có lý.
Quất Tử ngồi ở bên người Từ Thiên Nhiên vẫn luôn không mở miệng, trên
gương mặt luôn luôn hiện lên nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt nhìn về phía
dưới đài so tài, sâu trong mắt nàng hiện lên một tia lo lắng nhàn nhạt.
Bất Phá Đấu La Trịnh Chiến tiếp tục đảm nhiệm vị trí trọng tài. Từ sau
khi có hắn chủ trì các cuộc tranh tài, tỷ lệ thương vong giảm xuống đáng kể. Hầu như những trận đấu quan trọng trong giải đấu đều do hắn làm
trọng tài chính, ngày hôm nay cũng không ngoại lệ.
_Trận đầu tiên của bát cường, chiến đội Học viện Sử Lai Khắc quyết đấu
với chiến đội Học viện Hồn Đạo sư Minh Đô. Đội viên hai đội tiến vào khu chiến đấu. Đội viên đầu tiên tham gia đấu loại cá nhân lên đài.
Bảy người chiến đội Sử Lai Khắc bên này đồng loạt đứng lên, đều là những đội viên đã từng tham chiến trong trận đấu với chiến đội Học viện Hồn
đạo sư Hoàng gia Nhật Nguyệt. Ngoại trừ Vương Thu Nhi ra, còn có Đái Hoa Bân, Chu Lộ, Ninh Thiên, Tào Cẩn Hiên cùng tỷ muội Lam thị. Đây là một
tổ hợp tiêu chuẩn cho đoàn đội chiến.
Khi thượng đài cùng Học viện Hồn đạo sư Hoàng gia Nhật Nguyệt phân cao
thấp, kỳ thực phối hợp của bọn họ cũng không tính là quá mức ăn ý. Bởi
vì Vương Thu Nhi bị suy lão xạ tuyến đánh trúng một chút, nên Đái Hoa
Bân cùng Chu Lộ phải sớm bộc phát ra Võ hồn dung hợp kỹ, suýt nữa khiến
trận đấu không thể khống chế được. Vì thế, sau khi trở về Vương Thu Nhi
đã hung hăng trách cứ bọn họ.
Đương nhiên, Vương Thu Nhi tự mình cũng rất rõ ràng, nếu như không phải
là Hoắc Vũ Hạo lặng lẽ dung hợp, suy lão xạ tuyến tuy rằng không thể
khiến nàng già yếu đi, nhưng hồn lực của nàng sẽ bị tiêu hao cực kỳ
nhanh, vậy thì căn bản không có khả năng chiến thắng Tiếu Hồng Trần cùng Mộng Hồng Trần.
Nhưng càng như vậy, Vương Thu Nhi lại càng không phục. Nàng rất không muốn ở trước mặt Hoắc Vũ Hạo tỏ ra yếu kém.
Tiến nhập khu chiến đấu, Vương Thu Nhi không có ngồi xuống mà trực tiếp
nhảy lên đài thi đấu. Phía bên kia, thần sắc các đội viên của Học viện
Hồn Đạo sư Minh Đô rõ ràng có chút khó coi.
Ai cũng không muốn đối mặt vị Hoàng Kim Long Nữ lực lượng cường đại
không gì sánh được này a! Hoàng kim long thương này của nàng, khoảng
cách xa gần đều như nhau, vậy thì chống lại kiểu gì? Nhất là khi nàng
chiến thắng huynh muội Tiếu Hồng Trần thì rất nhiều người cho rằng, nàng chính là tuyển thủ có thực lực cá nhân cường đại nhất ở đại tái lần
này.
Làm gì có ai có "tâm nguyện" (^^) muốn đối mặt với nàng a? Thế nhưng, ở
vòng đấu loại cá nhân, nàng đã lên đài. Học viện Hồn Đạo sư Minh Đô cuối cùng cũng vẫn phải thi đấu.
Một gã thanh niên từ Học viện Hồn Đạo sư Minh Đô bên này phóng người lên, trực tiếp rơi vào đài thi đấu.
Tên thanh niên này tướng mạo anh tuấn, vóc người thon dài, giống như
tràn đầy khí phách nam nhi, nhãn thần tràn đầy tự tin, đi nhanh về phía
đài thi đấu nơi Vương Thu Nhi vừa tới.
_ Song phương báo danh.
_ Sử Lai Khắc, Vương Thu Nhi. - lời nói của Vương Thu Nhi luôn luôn trực tiếp đơn giản như vậy.
_ Học viện Hồn Đạo sư Minh Đô, Lục Quân. Xin chào, Hoàng Kim Long Nữ,
rất vinh hạnh có thể cùng nàng giao thủ. Xin hãy thủ hạ lưu tình...
Lục Quân rất có phong độ hướng Vương Thu Nhi chào hỏi, nhưng Vương Thu
Nhi không đợi hắn nói hết lời, liền xoay người đi về phía bên đài thi
đấu của mình, không quan tâm đến anh chàng đẹp trai bên kia.
Khóe miệng Lục Quân co quắp lại, đây cũng quá là không coi hắn ra gì rồi. Quả nhiên có cá tính, ta thích.
Vương Thu Nhi biểu hiện cường thế, hơn nữa nàng dung nhan tuyệt thế,
hiện tại hấp dẫn không ít người. Một vài hồn sư, hồn đạo sư sớm tự hỏi
có thể có tư cách theo đuổi nàng không, cả đám liền nhao nhao muốn thử.
Vị Lục Quân này cũng không ngoại lệ.
Bất Phá Đấu La Trịnh Chiến thờ ơ lạnh nhạt, không nhịn được nói:
_ Tiểu tử, đừng tưởng rằng ngươi lớn lên đẹp trai thì nàng sẽ thủ hạ lưu tính với ngươi. Cô nương này tính tình rất cố chấp, trong mắt nàng chỉ
có thắng lợi. Cẩn thận một chút đi.
Lục Quân gật đầu, nói:
_Đa tạ tiền bối nhắc nhở, ta nhất định cẩn thận.
Thái độ cẩn thận như vậy của hắn khiến Bất Phá Đấu La có chút hảo cảm.
Đã sớm nghe nói lần này Học viện Hồn Đạo sư Minh Đô xuất hiện vài tên
nhân tài ưu tú. Lục Quân này hẳn là một trong số đó.
Thực ra có thể thông qua giải đấu hôm nay suy tính cẩn thận một chút, hẳn là có thể thu được một đệ tử tốt cũng chưa biết chừng.
Lục Quân so với Vương Thu Nhi lui về phía sau đài thi đấu bên mình chậm
hơn một chút. Song phương giằng co với nhau. Lúc này Lục Quân cũng đã
thu hồi nụ cười lúc trước, biểu tình trở nên nghiêm túc, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm vào Vương Thu Nhi.
Ai dám sơ suất khi đang phải đối mặt với vị Hoàng Kim Long Nữ này a! Làm quen là làm quen, có thể trở thành một đoàn viên hạch tâm của một chiến đội trong bát cường, Lục Quân tự nhiên không hề dám khinh suất.
_ Song phương chuẩn bị. - Nhìn sang hai bên, Bất Phá Đấu La trầm giọng quát lên.
_ Trận đấu bắt đầu.
Sau khi hét lớn một tiếng, Vương Thu Nhi trong nháy mắt liền động. Chân
trái dùng sức bước một bước trên mặt đất, cả người giống như mũi tên
hướng phía Lục Quân ở ngoài trăm thước phóng đi.
Đối với sức bật của nàng, tất cả mọi người đều đã quá rõ ràng. Cự ly
trăm mét đối với nàng khi toàn lực chạy nước rút, bất quá chỉ là trong
nháy mắt mà thôi.
Ngay khi Trịnh Chiến hô lớn "song phương chuẩn bị", Lục Quân liền có một động tác ngồi xổm xuống. Khi bốn chữ "Trận đấu bắt đầu" được hô lên,
hắn cũng lập tức phóng người lên, nhanh như tia chớp nhảy lên, ở phía
sau, một đôi cánh phi hành hồn đạo khí kim loại trong nháy mắt mở ra,
bốn đạo lưu quang toàn lực phun ra, thúc đẩy thân thể hắn hướng phía
khoảng không, nhanh như điện bắn lên.