Vương Thu Nhi!
Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy rõ trên khăn trùm đầu có thêu ba chữ như thế.
Chẳng lẽ nàng là. . . . .
Nghĩ đến đó, hắn lập tức co giò phóng theo bóng dáng cô gái kia. Hướng người con gái ấy chạy đi, không phải là thành Sử Lai Khắc kia sao?
Tốc độ của cô gái rất nhanh, như cô sơn ca bé nhỏ đang sợ hãi bỏ trốn, hắn chạy theo mà ngẩn tò te, vì vốn chỉ có thể thấy bóng dáng người ta.
"Tốc độ nhanh gớm, tu vi cô này ít nhất cũng phải là Hồn Vương ngũ hoàn cấp đây, không chừng có thể là Hồn Đế kia."
"Vương Thu Nhi? Vương Đông? Chẳng lẽ nàng chính là tỷ tỷ song sinh mà Vương Đông từng đề cập sao?
Hoắc Vũ Hạo chạy rất nhanh, nhưng mà trong lòng lại cảm thấy không yên, không biết có nên đuổi theo như thế không. Dù rằng mình biết người ta, nhưng mà người ta chưa chắc đã biết mình cơ mà, đuổi theo như thế có sỗ sàng quá không đây?
Nhưng chỉ thoáng nhìn qua đôi mắt ấy, hắn biết rõ tim mình đập như cái trống cơm, cảm giác không khác gì lần đầu tiên nhìn thấy mỹ nữ Quang Nghê Thường năm nào.
"Vương Đông không gạt ta a! Tỷ tỷ của hắn quả là giống hệt Quang Thần Nữ không khác chút nào! Thật là xinh đẹp quá đi, à ít nhất đuổi kịp nàng ta có thể hỏi nàng có phải tỷ tỷ của Vương Đông hay không, cũng được, dù sao quen thân với Vương Đông, cũng không tính là háo sắc chạy theo gái a!"
Hoắc Vũ Hạo lẩm bẩm thuyết phục chính mình, không do dự nữa, dốc toàn lực tăng tốc đuổi theo. (LCT: nói qua nói lại cũng thấy gái là ham, chả khác chi cả)
Khoảng cách từ học viện Sử Lai Khắc đến thành Sử Lai Khắc cũng không xa lắm, vất vả đổ mồ hôi mới thấy được bóng mỹ nữ trước mặt giảm tốc gần lại được một chút, thì người ta đã thong thả đi vào thành, hỡi ôi.
Lát sau, Hoắc Vũ Hạo cũng tới được cổng thành Sử Lai Khắc, hắn cũng đành phải giảm tốc, chỗ này hầu hết đều là người bình thường, lấy tốc độ của Hồn Vương chạy ào ào trong này không khỏi gây náo loạn, còn chưa biết sẽ bị học viện Sử Lai Khắc phạt như thế nào đâu.
Bước nhanh vào thành, dòng người đông đúc nhộn nhịp, đưa mắt thất vọng nhìn ngóng lung tung, đúng là tìm không ra người đẹp giữa rừng người không đẹp.
Hoắc Vũ Hạo như có nguyên một chữ "háo sắc" viết trên trán, đỏ mắt nhìn khắp nơi, thậm chí sử dụng Tinh Thần Tham Trắc nhưng cũng vô pháp tìm ra cô gái xinh đẹp kia. Dù sao Tinh Thần Tham Trắc không phải là mắt, chỉ nhìn được hình thể tổng thể chứ không thấy rõ được mặt mũi đường nét ra sao, mà trước đó lại không kịp để ý khí tức của người ta, bây giờ thì như mò kim đáy biển. (LCT: ngu quá đi, mở Vận Mệnh Nhãn chơi cái Tinh Thần Tham Trắc nâng cấp nhìn kỹ từng chi tiết từ trong ra ngoài luôn...)
Nhức đầu, Hoắc Vũ Hạo bất giác thấy buồn vu vơ, chắc là tại ta vô duyên rồi. Bất quá buồn thì buồn, cũng phải đi tìm bạn bè trước cái a, chưa gì mới về mà chạy theo gái trước rồi, đúng là trọng sắc khinh bạn mà....
"Hai năm qua, cũng không biết bọn họ ra sao rồi. Đại sư huynh và tam sư huynh cao lớn thế nào nhỉ? Tứ, ngũ sư tỷ không biết xinh đẹp hơn nhiều không. Vương Đông không biết bây giờ cũng ở đó hay là đang ở học viện đây, thôi tới Đường Môn gặp đi là biết."
Nghĩ vậy, hắn lấy bản đồ thành ra, đây là bản đồ mà trước đó Bối Bối vẽ ra nhờ Vương Đông gửi cho hắn, trên bản đồ chỉ rõ đường đi đến Đường Môn như thế nào.
Đường Môn chiếm địa bàn không nhỏ, dù ở một khu vực tương đối vắng vẻ trong thành, nhưng ở cái địa phương đất đắt xắt ra miếng, tấc đất còn đắt hơn cả tấc vàng thì một khu đất như thế không biết phải được ưu đãi của học viện ra sao mới có thể nhận được đây a.
Nhanh chóng xuyên qua dòng người, thành Sử Lai Khắc vẫn phồn thịnh như xưa, người người đông đúc như trẩy hội, những con đường san sát những hàng quán đầy người, quả không hổ danh một trong những trung tâm mậu dịch của đại lục, mang lại nguồn thu tài chính dồi dào cho học viện Sử Lai Khắc.
Trên con đường bước đi thong thả, Hoắc Vũ Hạo không hề biết cách đó không xa, trên lầu của một nhà hàng có một đôi mắt đẹp vẫn luôn nhìn vào hắn từ khi hắn bước qua cổng thành, cho đến khi hắn mất hút ở cuối con đường, nàng mới nhẹ nhàng rời khỏi.
Nhẹ nhàng vỗ vỗ bộ ngực sữa căng tròn, (LCT: 17 tuổi chưa có baby lấy đâu ra sữa cha nội, dóc tổ) tỏ vẻ như may mắn thoát được hắn, đôi mắt cô gái lộ rõ ý cười lanh lợi thần bí, xoay người đi vào một con đường khác.
Lần đầu tiên đến Đường Môn, chỉ dựa vào bản đồ do Bối Bối vẽ, nên cũng có hơi mất thời gian một chút, đi lòng vòng hơn nửa canh giờ hắn mới có thể đến con đường trước cổng Đường Môn.
Từ xa hắn đã thấy được bức tưởng đỏ thắm cao chừng 2 trượng (LCT: khoảng 6m)kéo dài gần cả trăm mét. (LCT: mệt nhất là hệ thống đo lường của mấy lão này, hồi thì mét hồi thì trượng, lằng nhằng)
Cổng Đường Môn cao 3 trượng, phía trên treo một tấm biển sơn son thiếp chữ vàng. Phía dưới hai chữ vàng Đường Môn, có bốn chữ nhỏ hơn bên góc, khi hắn nhìn thấy bốn chữ đó, bất giác giật mình.
Mục Ân sở kí!
Quả thật không ngờ biển Đường Môn này chính là bút ký lưu lại của Mục lão, bất giác khiến hắn nhớ đến Mục lão, và cả Y lão, cảm giác nhớ thương lại nổi lên.
- Lão sư.
Khẽ gọi, thân thể Hoắc Vũ Hạo run run.
Đúng lúc này, cổng Đường Môn mở toang, một cô gái từ trong đó đi ra, đối mặt với hắn.
- Na Na?
Cô gái ấy đúng là Na Na, là người con gái với võ hồn U Linh ngày trước ở học viện Nhật Nguyệt.
Na Na cũng nhìn hắn với ánh mắt vui mừng, tiến lên trước mặt hắn, bỗng nhiên quỳ một gối, cúi đầu thốt lên
- Chủ nhân!
Hoắc Vũ Hạo co giò hoảng sợ né sang một bên
- Na Na, làm cái chi đó, đứng dậy!
Na Na lại không đứng, chỉ lắc đầu, hai mắt đã đỏ.
Hoắc Vũ Hạo vội tiến lên nắm tay kéo nàng đứng dậy
- Chuyện gì đó? Na Na? Ngươi đừng khóc a!
Na Na lau nước mắt, nhìn hắn sâu sắc
- Ân tái tạo của chủ nhân, Na Na suốt đời không quên. Từ ngày bước vào Đường Môn ta mới biết được cái gì là niềm vui và hạnh phúc. Chủ nhân, ngài không chỉ siêu độ cho vong linh phụ mẫu được an nghỉ, còn ban cho Na Na một cuộc sống mới, đời này của Na Na mãi là nô tì cho ngài, nhất định phải báo đáp ân đức sâu nặng của ngài.
So với ngày xưa, khí sắc của Na Na tốt hơn rất nhiều, dung nhan trắng hồng xinh đẹp hơn, cơ thể thanh xuân tràn đầy sức sống, tinh thần cũng vui vẻ hơn rất nhiều. (LCT: nói cái thằng này háo sắc không sai mà, mới thấy gái đẹp đằng kia, tới đây thấy gái khác cũng mê liền, bất quá... ta cũng thế!)
Hoắc Vũ Hạo lúc này mới thoải mái cười sằng sặc
- Ta vừa thấy ngươi khóc, còn tưởng ngươi ở Đường Môn bị bắt nạt. Cái gì mà ân đức với ân tình, sau này đừng có nhắc nữa. Xét tuổi tác ngươi còn già hơn ta, gọi tên là được rồi, ta cũng gọi tên ngươi, ngươi đã là thành viên Đường Môn, chính là đồng môn tỷ muội của ta.
- Như vậy sao được? Chủ tớ phải phép, ta không thể nào gọi thẳng tên của chủ nhân. Ta là người có nghĩa khí, chủ nhân, ngài không cần phải thử ta đâu
Hoắc Vũ Hạo cười méo xẹo:
- Ngươi nghĩ lung tung cái gì thế? Na Na, nghe ta nói, nếu ngươi còn nhận ta là chủ nhân thì khó mà quên được quá khứ, vậy thì khó mà chân chính hạnh phúc vui vẻ, hiểu chưa? Ngày trước giúp ngươi không phải vì muốn ngươi làm nô tì cho ta, mà chân chính là giúp bằng hữu cùng cảnh ngộ. Ngày xưa còn nhỏ ta cũng trải qua những chuyện đau khổ gần giống như vậy, mất đi mẫu thân yêu quý nhất. Ta và ngươi đồng bệnh tương liên, vậy thì làm sao trở thành chủ nhân của ngươi đây? Mọi thứ đã qua thì quên đi, nếu đã có cuộc sống mới rồi, cũng nên bỏ qua cái cũ. Gia nhập Đường Môn, thì vì Đường Môn mà cống hiến, vậy mới phải.
Na Na nhìn thấy đôi mắt cương nghị của hắn, đành miễn cưỡng chấp nhận.
- Vâng, chủ nhân...
- Ặc ặc, cho ta xin đi...
Hoắc Vũ Hạo nhăn mặt.
Na Na xấu hổ cúi đầu
- Vũ Hạo....
Hoắc Vũ Hạo cười nói:
- Vậy mới phải chớ! Na Na, ngươi ra ngoài làm việc phải không, vậy thì đi đi, đại sư huynh đang ở đâu thế?
Na Na gật đầu, nói:
- Bối tiên sinh ở đây. Ngài vào đi.
- Kêu ngươi giùm cái đi, đừng có ngài, ta ngại lắm a!
Hoắc Vũ Hạo chán nản, vẫy tay tạm biệt nàng, nhanh chóng bước vào Đường Môn, lòng mong mỏi gặp lại bạn bè.
Nhìn thấy hắn đã vào trong, Na Na mỉm cười ngọt ngào mỉm cười, lẩm bẩm:
- Ngươi không cho ta gọi ngoài miệng, thì ta gọi trong lòng. Dù sao đã quyết nhận ngươi là chủ nhân, thì ngươi chính là chủ nhân, mãi mãi không đổi, việc này xem chủ nhân làm sao mà quản ta được.
Nàng vui vẻ quay người đi.
Vào trong Đường Môn, Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy một cái sân trống, tiền sảnh khá nhỏ, hai bên đều có phòng ốc, cũng không có thứ gì trang trí khuôn viên, so với khí thế bên ngoài chênh lệch không nhỏ.
Có hai thanh niên áo trắng thấy hắn đi vào, liền xông lên chặn đường.
- Ngươi vào đây có chuyện gì?
Hoắc Vũ Hạo cười láu cá:
- Về nhà!
- Về nhà?
Hai thanh niên kia nghe mà sửng sốt.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Ta tên là Hoắc Vũ Hạo, cũng là một người của Đường Môn chúng ta, Bối Bối là đại sư huynh của ta. Hắn ở đâu?
Nghe hắn nói, hai người kia bất giác trở nên vui vẻ
- Thì ra là lục sư huynh. Đại sư huynh ở trong, ta dẫn ngài vào.
Hoắc Vũ Hạo lại trở nên chột dạ
- Tuổi của ta e rằng còn nhỏ hơn ngươi nữa, kêu sư huynh vậy không ổn đâu, gọi tên là được rồi.
Thanh niên kia cười nói:
- Lục sư huynh, cũng không thể tùy tiện như thế. Đại sư huynh đã có quy định, trình tự sắp xếp dựa vào thời gian nhập môn, hơn nữa hai chúng ta vẫn chưa phải là đệ tử chính thức, phải thông qua khảo hạch môn phái mới chân chính là đệ tử Đường Môn.
Hoắc Vũ Hạo suy nghĩ
"Xem ra đại sư huynh đã tổ chức Đường Môn theo quy định rồi a! Cũng tốt!"
Không nói thêm nữa, hắn đi theo hai người thanh niên kia---------------------------------Hây, vậy là hết chương hôm nay, bây giờ qua biên Đại Chúa Tể a, hôm nay nhiều việc thế không biết