Tuyệt Thế Hảo Baby

Chương 9: Chương 9




CHƯƠNG 9

Một buổi sáng chủ nhật trời trong nắng ấm, tiểu khu yên tĩnh bỗng xuất hiện một chiếc xe đen bóng có rèm che. Sau khi dừng ở bãi đỗ, một người đàn ông cao lớn đeo một chiếc kính râm bước ra khỏi xe, một thân trang phục gọn gàng làm nổi bật lên dáng người cao lớn của người đàn ông.

Sự xuất hiện của hắn như là một luồng ánh sáng chói mắt toát ra từ lòng đất, thoáng cái đã thu hút được ánh mắt của nhiều người, ngay cả không khí xung quanh hắn lúc này cũng trở nên không tầm thường. Tuy đôi mắt bị kính râm che đi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân hé ra, làm cho bà chủ nhà cùng các cô gái trẻ ở tiểu khu này trái tim nhảy loạn.

Chỉ thấy người đàn ông rất nhanh đi đến một căn nhà trọ cũ.

“Kinh coong…king coong…”

Bạch Lộ Hàn nhấn chuông cửa, lòng hồi hộp không ngừng, nghĩ đến việc cánh cửa được mở ra, lập tức có thể nhìn thấy Hình Phong, hắn không thể khống chế được trái tim tung tăng nhảy như chim sẻ.

Bàn tay hồi hộp ra đầy mồ hôi, Bạch Lộ Hàn cố gắng trấn tĩnh bản thân. Băng hỏa lang lãnh khốc vô tình rõ ràng cũng có lúc khẩn trương, nói ra nhất định không ai dám tin. Có điều, cái này cũng không có gì là quan trọng, quan trọng là…hắn nhất định phải chính miệng nói cho Hình Phong, trong lòng hắn không biết đã luyện tập biết bao nhiêu lần.

Sau một vài lần bấm chuông, vẫn không có ai ra mở cửa, lông mày Bạch Lộ Hàn không khỏi chau lại. Là ra ngoài? Bình thường thời gian này Hình Phong đều ngồi trước máy tình làm việc nha!

Bạch Lộ Hàn bắt đầu hối hận khi không gọi điện báo trước.

“Tiên sinh, ngài tìm Hình tiên sinh?”

Một giọng nói dường như quen quen từ phía sau vang lên.

Bạch Lộ Hàn quay người lại, nhận ra đây là người nhiều lần giúp Hình Phong trông hắn: bác Phương. Một cảm giác thân thiết nổi lên, hắn tháo kính râm xuống lễ phép hỏi thăm “Tôi tìm Hình Phong, xin hỏi cậu ấy có nhà không?”

Oa, thật là một người đàn ông suất chúng.

Mặc dù là đã bước vào tuổi trung niên, cũng không khỏi bị mị lực của Bạch Lộ Hàn hấp dẫn. Bác Phương một bên trả lời một bên không quên nghĩ tại sạo lúc trẻ mình không gặp qua một người đàn ông tốt như thế.

“Hình tiên sinh đã dọn nhà, cậu ấy hiện tại không ở đây nữa”

“Cái gì?”

Giống như bị tạt một gáo nước lạnh, cõi lòng đầy chờ mong của Bạch Lộ Hàn như bị đẩy xuống đáy vực sâu.

“Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Hắn vội hỏi.

Hình Phong chuyển nhà? Tại sao đột nhiên lại như vậy? Hắn một chút cũng không ngờ tới!

“Chính là mấy hôm trước, tôi cũng không biết mọi thứ đang tốt lành, cậu ấy đột nhiên chuyển đi” Bác Phương nuối tiếc trả lời “Đại khái là đã đi được hai ngày rồi”

“Cậu ấy chuyển đi đâu?”

Bạch Lộ Hàn không buông tha tiếp tục hỏi.

Sao có thể như vậy? Hắn đã chuẩn bị rất kĩ chạy tới, vốn tưởng sẽ có một cái “Lần đầu” gặp mặt khó quên, ai ngờ…

“Tôi không biết, Hình tiên sinh chưa nói”

Bác Phương lắc lắc đầu.

Đả kích đột nhiên đánh tới, làm Bạch Lộ Hàn choáng váng đầu óc.

Sẽ không bỏ lỡ như vậy chứ? Không có địa chỉ, không số điện thoại, biển người mênh mông, hắn biết đi đâu tìm Hình Phong đây? Chẳng lẽ sau khi hoàn hồn, bọn họ không còn quan hệ gì nữa, từ nay về sau không còn được gặp mặt?

Không thể!

Tuyệt đối không thể để cho Hình Phong cứ như vậy biến khỏi cuộc đời hắn.

****

Mỗi ngày Bạch Lộ Hàn điên cuồng tìm kiếm, đi ô tô tìm khắp các ngõ lớn ngõ nhỏ, liều mạng tìm kiếm trong đám người, mong muốn có thể tìm thấy được thân ảnh luôn chiếm cứ trong lòng hắn. Các nhà trọ, thậm chí là siêu thị, hắn đều đi qua, nhưng đều không có tìm thấy.

Mỗi ngày đều là không có ích gì trôi đi.

Đang lúc Bạch Lộ Hàn tinh thần chán nản, vì đang lo lắng không tìm thấy Hình Phong, tại Bạch gia.

“Trọng Kiếm, tôi ở nơi này có được không?”

Hình Phong có chút bất an hỏi.

“Không phải là cậu đang lo lắng Kiều Cát Chi sẽ đến tìm lần nữa sao? Nơi này là an toàn nhất trong lúc này, tôi cam đoan tuyệt đối không người nào dám đến đây quấy rầy cậu”

Bạch Trọng Kiếm chỉ còn thiếu vỗ vỗ ngực mình mà chứng minh.

“Nhưng mà…đây là nhà của anh, tôi có lẽ quấy rầy đén người nhà của anh không…”

Bạch gia đã giúp cậu rất nhiều chuyện lộn xộn, cậu sao có thể không biết xấu hổ mà tiếp tục quấy rầy họ? Ở đây không mất tiền thuê nhà, tiền điện nước, thậm chí có cả người giúp việc chuyên môn giúp dọn dẹp phòng, cậu thực sự là không chịu nổi.

“Quấy rầy cái gì? Cậu cũng thấy đấy, trong lúc này ngoại trừ quản gia, người giúp việc, lão Đại, ngoài ra chỉ có tôi, ngôi nhà khác nào tòa nhà hoang, phòng ốc còn trống nhiều, không dùng thật lãng phí.”

Các anh em của nhà họ Bạch bên ngoài đều có nơi ở riêng, ngoại trừ những người còn tâm huyết với căn nhà ở một hai ngày, còn lại về sau cũng không hiểu phân bố đi đâu hết.

Bạch Trọng Kiếm thấy Hình Phong có chút từ chối, thích thú nói.

“Còn nữa, cậu bình thường công việc bận rộn, không phải đang lo lắng không biết chăm nom đứa trẻ như thế nào sao? Bà quản gia chính là rất yêu mến đứa trẻ a, anh em chúng tôi cũng đều do một tay bà ấy nuôi lớn. Khi cậu bận rộn dịch bản thảo, bà ấy có thể giúp cậu trông nom đứa trẻ”

Hình Phong nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng, khi mới tới Bạch gia, vị quản gia hòa ái cùng cục cưng trong lòng cậu dường như mới quen đã thân lắm, suốt ngày bế bồng không ngơi tay, chọc cho cục cưng khanh khách cười không ngừng. Nhìn thấy cục cưng cười, cậu mới cảm thấy yên lòng. Tuy cục cưng đã có thể xuất viện, nhưng là cậu lo lắng thân thể đứa bé sau khi bệnh không dễ gì khôi phục, kết quả là bà quản gia nói cứ để đó cho bà, không đầy một tháng nhất định sẽ làm cho cục cưng béo tròn trở lại.

Ngoài ra, ngẫm lại cũng có chút kì quái, cục cưng vốn dĩ rất ghét Bạch Trọng Kiếm, sau khi tỉnh dậy mặc kệ Bạch Trọng Kiếm bế cũng không có quẫy đạp, ngược lại còn có thể cùng nhau chơi đùa. Có điều như vậy, cậu cũng vơi đi không ít lo lắng.

Thịnh tình không thể từ chối, Hình Phong chỉ còn cách cảm kích đầy tấm lòng tiếp nhận đề nghị của Bạch Trọng Kiếm, tạm thời ở tại Bạch gia.

“Đúng rồi, Bạch tiên sinh không phải là đã xuất viện rồi sao? Sao tôi không thấy anh ta lúc nào vậy?”

Hình Phong đưa ra nghi vấn trong lòng.

Những ngày này vì cục cưng, cậu không rảnh chú ý tới hắn, đợi đén lúc rảnh rỗi đến thắm Bạch Lộ Hàn, mới biết là hắn đã tỉnh, cũng đã làm thủ tục xuất viện. Rất mong muốn gặp được Bạch Lộ Hàn nói lời xin lỗi, Hình Phong ở Bạch gia chờ đợi nhiều ngày, cho rằng có thể gặp được Bạch Lộ Hàn, thế nhưng ai ngờ hắn một mực chưa có về nhà.

“Không biết, tiểu tử kia vừa ra viện đã giống như người điên, mỗi ngày đều chạy loạn ngoài đường, đại khái là ngủ lâu, hắn muốn vận động cho giãn gân cốt ấy mà”

Bạch Trọng Kiếm vô tội nói.

Gã đương nhiên biết Bạch Lộ Hàn đang tìm cái gì, có thể xông đến gã mắng gã câu kia “Đầu óc heo có giòi” đánh chết gã cũng không nói cho hắn biết người hắn đang tìm hiện đang ở đây, cho nên nhìn Bạch Lộ Hàn sau khi xuất viện điên cuồng tìm kiếm bên ngoài, trong lòng gã tự cười thầm đến n lần.

“Vậy khi nào anh ấy trở về? Để tôi có thể thay mặt chị gái xin lỗi anh ấy”

Hình Phong u buồn nói.

“Hắn gần đây đều là rồng thấy đầu mà không thấy đuôi, lại thêm lão Đại bắt hắn điều trị hơn một tháng, muốn gặp hắn rất khó”

Sớm biết Bạch Lộ Hàn sinh long hoạt hổ như vậy, vừa ra viện là có thể chạy lung tung, lão đại sẽ chẳng phải cho hắn đi điều trị, hắn thì cần gì điều trị? Làm hại mọi công việc của hắn đều đặt trên người gã, cho nên thù này không muốn trả cũng phải trả.

****

Sao mãi không tìm thấy người?

Bạch Lộ Hàn sắp nổi điên, hắn đi cả tuần nay, nơi nào nên tìm cũng đã tìm rồi, chỉ còn thiếu nước kiếm trong thùng rác, đều không có thấy Hình Phong.

Một người đàn ông mang theo một đứa trẻ, có thể đi đâu chứ?

Hắn từng gọi điện thoại hỏi Bạch Trọng Kiếm khi hắn hôn mê có xảy ra chuyện gì không, kết quả lại bị vứt cho một câu lạnh như băng “Không biết”, tức giận hắn ném cả điện thoại đi, mắng chửi Bạch Trọng Kiếm thấy cả tổ tông mười tám đời nhà gã…tuy nhiên cũng chính là hắn đang mắng mình.

Hôm nay lại không thu hoạch được gì, đang lúc Bạch Lộ Hàn chán nản, thất vọng dựa người vào ghế xe thì, điện thoại vang lên.

Vừa nhận máy liền nghe thấy.

“Lộ Hàn? là anh”

Là Bạch Lộ Ngâm.

“Có chuyện gì…?”

Hắn mệt mỏi đến lời nói cũng không muốn nói nhiều.

“Cậu mấy ngày nay rốt cục là làm cái gì vậy? Nếu như tinh thần tốt như vậy, thì lập tức về nhà ngay tôi có chuyện muốn nói”

Bạch Lộ Ngâm ngữ khí mang theo trách cứ.

“….Nói chuyện chính đi”

Nếu như chỉ là vì truy nã hắn, vậy có thể ngắt máy, chưa tìm được Hình Phong, tâm tình của hắn có thể nói là tồi tệ đến cực điểm.

“Cậu xuất viện được một tuần rồi, đều chưa có về nhà, hôm nay tất cả mọi người đều qua dùng cơm, xem như chúc mừng cậu hồi phục, mong chóng quay về nhà ngay, cậu đừng có không hiểu rõ như vậy, lập tức trở về nhà một chuyến.”

Bạch Lộ Ngâm nói xong, liền thật nhanh mà ngắt máy.

Chúc mừng hắn hồi phục?

Đám người kia từ lúc nào có thể nhàn hạ thoải mái như vậy? Tám chín phần là tới nhìn hắn xem có thiếu cái chân cái tay, hay đầu óc có bị ảnh hưởng gì không thì đúng hơn, chỉ cần nhìn thấy cái lũ đáng chết đó, có khỏe rồi thì cũng phải ngã bệnh lại lần nữa.

Bạch Lộ Hàn không cho là đúng, bĩu môi, khởi động xe quay về.

Cứ như lão Đại đã nói, về nhà một chuyến cũng không có gì đáng lo, cùng lắm là nước đến đất yên, binh tới tướng đỡ. Lấy một địch nhiều, khẩu chiến cùng quần hùng, không phải là chuyện hắn chưa từng trải qua.

Bạch Lộ Hàn tuyệt đối không ngờ tới, sẽ ở phòng khách Bạch gia gặp lại hình  dáng người mà hắn luôn mong nhớ. Vừa bước chân vào cửa, ánh mắt của hắn không rời khỏi con người vừa bước ra khỏi phòng là Hình Phong. Giống như bị tia sét đánh trúng, hắn sững sờ như tượng gỗ đứng ở cửa ra vào.

Sao có thể như vậy?

Chẳng lẽ vì hắn nhớ quá mà sinh ra ảo giác?

Bạch Lộ Hàn chớp chớp mắt, sợ tất cả chỉ là hoa trong kính, trăng dưới nước.

Không có biến mất.

A! Cậu đang hướng phía hắn mà đi tới!

A! Cậu nở nụ cười đối với hắn!

A! Cậu mở miệng nói chuyện!

“Bạch tiên sinh, ngài đã trở về!”

Hình Phong nghe Bạch Lộ Ngâm nói hôm nay tất cả anh em sẽ đến, cho nên ở nhà chờ từ sớm, là vì muốn chính mình nói lời xin lỗi với Bạch Lộ Hàn.

Thấy Bạch Lộ Hàn không nói gì mà ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn vào cậu, khuôn mặt của Hình Phong có chút lo sợ khẩn trương. Nhớ tới Bạch Lộ Hàn chưa từng gặp qua cậu, Hình Phong vội nói:

“Tôi là Hình Phong, là em trai của người đã gây tai nạn cho ngài, chị gái của tôi không phải là cố tình, chị ấy chỉ là thương tâm quá độ, hi vọng ngài có thể tha thứ, tôi…tôi thay mặt chị gái tôi hướng ngài nhận lỗi!”

Một hơi nói ra toàn bộ mọi chuyện, mắt Hình Phong rủ xuống không dám đối mặt với Bạch Lộ Hàn, cả thở cũng không dám thở mạnh. Bạch Lộ Hàn vẫn là trừng mắt nhìn cậu, không nói câu nào.

Không rõ Bạch Lộ Hàn ngạc nhiên hay tức giận, Hình Phong bất an đứng yên, tay chân cũng không biết để như thế nào, giống như phạm nhân đang bị thẩm vấn. Cậu đã sẵn sàng ngẩng đầu nghe hắn mắng, không ngờ phát hiện ra một sự kiện xuất hiện trước mắt, tiếp theo cả người cậu đã bị một đôi cánh tay rắn chắc ôm siết lấy.

Tìm được rồi, đúng là cậu!

Bạch Lộ Hàn kích động không thôi, chăm chú ôm siết lấy Hình Phong, tựa đầu vùi sâu vào cổ cậu, tham lam hấp thụ lấy mùi hương mà hắn luôn nhớ mong.

Không phải là mơ!

Tất cả điều này đều là sự thật!

“Bạch, Bạch tiên sinh!?”

Hình Phong chấn kinh không thôi, nhưng lại không thể phản kháng, chỉ có thể mặc cho Bạch Lộ Hàn ôm lấy.

“Gọi anh là Lộ Hàn”

Bạch Lộ Hàn không chờ phản kháng nói, hắn không thể chờ đợi được chính miệng Hình Phong gọi tên của hắn.

Câu nói bất ngờ làm cho Hình Phong cang rơi vào sương mù.

Lần đầu tiên gặp mặt mà gọi thẳng tên không phải là kì quái sao? Tuy cậu từng nhìn qua Bạch Lộ Hàn nhiều lần, nhưng đối với Bạch Lộ Hàn mà nói, hôm nay hẳn là lần đầu tiên gặp cậu mới đúng, tại sao…lại đối với cậu có những hành động kì quái như vậy?

Mặc kệ là gì, trước hết phải rời khỏi cái tình trạng sắp làm cậu ngộp thờ này mới được.

“Được…trước tiên, có thể thả tôi ra được không?”

Hình Phong khó kêu ra tên của Bạch Lộ Hàn, chỉ có thể nói tránh đi.

“Không thả”

Đáng giận! Tại sao không gọi tên hắn? Không phải cậu và tiểu tử Bạch Trọng Kiếm kia vẫn kêu tên nhau hay sao?

Tức giận chuyện cũ, ghen tị lại càng nâng lên. Bạch Lộ Hàn chỉ sợ cậu chạy thoát càng ôm chặt hơn, suy nghĩ trong nháy mắt được nói ra:

“Chúng ta kết hôn đi”

Không hiểu sao một câu cầu hôn của Bạch Lộ Hàn không chỉ làm cho con người đang bị hắn ôm chặt trong lòng Hình Phong ngây người mà cả anh em huynh đệ Bạch gia cũng cùng phản ứng.

Lão Đại Bạch Lộ Ngâm nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia ngoài ý muốn, nhưng lại tức thì biến mất trong nháy mắt. Lão Nhị mới từ nước ngoài trở về trạng thái vẫn trước sau như một, không có biểu hiện gì thay đổi, giống như là một xác khô trong mộ cổ, anh chỉ liếc mắt qua Hình Phong, sau đó lại yên lặng ngồi yên trên sofa, xem tivi, không nhìn đến lần thứ hai.

Các vị khách quan cũng không có phản ứng gì, tiếp tục anh em họ nhà họ Bạch lại lấy lại phong độ.

Bạch Trọng Tầm anh trai của Bạch Trọng Kiếm thật vất vả mới khép lại được lại cái cằm thiếu chút nữa bị trật khớp, nước trái cây không kịp nuốt phun ra ngoài ầm ầm, hướng hỏi em mình.

“Này, Lộ Hàn sao lại biến thành đồng tính luyến ái thế?”

Anh cũng không hiểu được ra hắn còn có phương diện ham mê này.

“Đúng rồi, không phải đầu óc anh ấy bị đụng xe nên xảy ra vấn đề?”

Chị em song sinh nhà họ Bạch- Bạch Như Băng, Bạch Nhược Tuyết cũng hoài nghi hỏi.

Không phải là Diêm Vương ngại phiền phức nên không thu nhận hắn, nên mới vứt sâu mọt vào phá hủy đầu óc hắn, biến hắn thành đồng tính luyến ái, để tránh hạ độc cho con gái nhà người ta? Đáng tiếc là được cái này lại mất cái khác, bảo toàn phụ nữ, lại gây độc cho đàn ông, ví dụ điển hình là người con trai đáng thương đang bị hắn ôm trong ngực dọa cho ngây người.

Những người còn lại cũng không hiểu chuyện gì, ánh mắt đồng loạt hướng phía Bạch Trọng Kiếm tìm câu trả lời để biết tí chút tình hình.

Để thỏa mãn nhu cầu mong muốn của mọi người, Bạch Trọng Kiếm phun ra ba chữ đơn giản:

“Biến dị gen”

*****

Để tránh người khác lắm chuyện, sau khi cầu hôn xong, Bạch Lộ Hàn lại nhanh chóng lôi Hình Phong vẫn đang khiếp sợ vào trong phòng hắn. Cánh cửa đóng lại, chặt đứt những ánh mắt tò mò đằng sau.

“Anh…anh nói cái gì?”

Sau khi Hình Phong khôi phục lại ý thức, cậu ngây ngốc trừng mắt nhìn người đàn ông đang chòng chọc nhìn cậu như con báo đang rình mồi, giọng nói cũng trở nên lắp bắp.

Không phải là cậu nghe nhầm chứ? Người đàn ông này sao lại nói….

“Kết hôn với anh!”

Bạch Lộ Hàn cương quyết nói.

Tất cả, tất cả đều bỏ qua, tình yêu của người khác phân làm ba bước, thôngtỏ tình, yêu đương, cầu hôn, hắn thì không có cái kiên nhẫn kia, đơn giản chỉ có đúng một bước.

“Kết, kết hồn?”

Hình Phong hít một hơi sâu, thiếu chút nữa sặc nước bọt.

Thảm! Chẳng lẽ là di chứng phát tác? Không phải Bạch Trọng Kiếm rõ ràng nói hắn đã hoàn toàn hồi phục, có thể sinh long hoạt hổ…Nhìn tình huống trước mắt, thân thể không có gì bị tổn hại. Có thể đầu óc thì…

“Bạch, Bạch tiên sinh…”

Cậu vừa mới mở miệng, đã bị Bạch Lộ Hàn không vui nói cắt ngang:

“Gọi anh là Lộ Hàn”

Quát xong hắn mới hối hận, bởi vì hắn nhìn thấy trên mặt Hình Phong hiện lên một tia sợ hãi. Hắn sao lại lớn tiếng như vậy? Giống như là đang tức giận, nếu làm Hình Phong lo sợ chạy đi thì sao? Bạch Lộ Hàn vì chính mình lỗ mãng, hối hận không thôi.

“Thực, thực xin lỗi….anh, anh không phải…”

Hắn như kẻ ngốc nói lời xin lỗi, không muốn nhìn thấy vẻ mặt lo lắng sợ hãi của Hình Phong đối với hắn. Có thể hắn chưa từng nói qua lời xin lỗi lần nào, nên lúc này nói ra cảm thấy khó khăn.

“Không có…không có việc gì.”

Hình Phong cố gắng mỉm cười.

Mọi người đều nói, đối phó với người tâm thần phải kiên nhẫn, cậu nên chú ý cẩn thận, không để Bạch Lộ Hàn phát điên. _ _!!!

“Ngài…không thoải mái?”

Cậu thử hỏi thăm.

A! Cậu vừa cười với hắn!

Thấy Hình Phong cười như thế, Bạch Lộ Hàn có chút choáng ngợp vui sướng.

“Không sao cả, anh cực kì thoải mái!”

Gặp được người trong lòng, sao có thể không thoải mái chỗ nào chứ? Hắn vui sướng còn không kịp nữa là.

Tựa hồ có chút không thích hợp. Hình Phong càng nhìn càng thấy ánh mắt Bạch Lộ Hàn có chút khác thường.

“…Có cần tôi gọi anh em của ngài bên ngoài kia vào không?”

Có mặt nhiều người vẫn tốt hơn, trong phòng chỉ có hai người bọn họ, không khí có điểm là lạ.

“Đừng, anh chỉ cần em là đủ rồi”

Cần đám người kia vào đây làm cái gì? Ngoại trừ Hình Phong, bây giờ bất luận là kẻ nào thì trong đôi mắt lạnh lùng của Bạch Lộ Hàn cũng đều tự động biến thành một đám bánh bao hết. Coi như không tồn tại.

Bạch Lộ Hàn nói đến đây, nhớ tới Hình Phong còn chưa cho hắn câu trả lời thuyết phục.

“Em vẫn chưa trả lời vấn đề anh vừa hỏi”

Bởi vì vừa rồi bị câu nói của Bạch Lộ Hàn giáng một cú không nhỏ vào tâm trí, lại nghe đến câu hỏi này, không khỏi sững sờ.

“Vấn đề gì?”

Cậu còn hỏi hắn vấn đề gì sao?

“Kết hôn cùng anh”

Bạch Lộ Hàn lặp lại lần thứ ba, hoàn toàn, từ đầu, luôn luôn không ý thức được cái này căn bản là một câu mệnh lệnh mà không phải câu hỏi.

Trái tim đáng thương của Hình Phong lại giật thót.

Không được. Cậu không chống đỡ nổi nữa! Cứ từ từ nói sau.

“Đúng, thực xin lỗi! Hay là ngài nên nghỉ ngơi một chút đi nha, tôi đi gọi anh trai ngài đến.”

Nhất định là phát bệnh.

Thế nào lại có người đàn ông lại cầu hôn một người đàn ông? Cho dù có, nhưng dù sao thì bọn họ cũng mới là lần đầu tiên chính thức gặp mặt! Sao có thể phát sinh loại sự việc này?! Cậu chỉ là muốn nói lời xin lỗi với hắn mà thôi.

Hình Phong muốn nhanh chóng thoát ra khỏi vong kiềm cặp của Bạch Lộ Hàn.

“Gọi bọn họ tới đây làm gì? Đây là chuyện riêng của hai chúng ta”

Không vui vì Hình Phong giãy dụa, Bạch Lộ Hàn đơn giản chỉ muốn có câu trả lời của cậu.

“Anh muốn nghe câu trả lời của em.”

Trả lời? Trả lời cái gì?

Cậu cũng không phải là con gái.

Hình Phong sợ hãi nhìn hắn, lại không dám dùng sức dãy dụa mạnh, sợ Bạch Lộ Hàn sẽ phải chịu kích động, giờ phút này cậu đã hoàn toàn đối đãi với Bạch Lộ Hàn như một người không bình thường.

Sao lại vậy? Cậu chưa từng đối phó với người bị bệnh tâm thần!

Bạch Trọng Kiếm bọn họ tại sao không vào?

“Nói mau đi, em đồng ý gả cho anh chứ?”

Thấy Hình Phong thật lâu không trả lời, Bạch Lộ Hàn thất vọng đau khổ thúc giục. Loại cảm giác lửng lơ này thật khó chịu, hắn rất sợ lời nói cự tuyệt phát ra từ miệng Hình Phong.

“Bạch tiên sinh, anh, anh không phải là nhầm lẫn cái gì chứ? Tôi không….”

Nói đùa, cậu sao có thể gả cho một người đàn ông được.

Hình Phong chưa kịp nói ra chữ “Không”, lập tức Bạch Lộ Hàn nói ra một tràng phản đối kịch liệt.

“Không được nói không! Em đã giúp anh tắm rửa, đã đút cơm, thậm chí còn động chạm vào mọi chỗ trên người anh, em phải chịu trách nhiệm.”

Hắn không có nói sai. Lúc trước khi còn ở trong thân xác của đứa bé, không làm được việc gì, tất cả mọi việc đều qua tay Hình Phong. Tôn nghiêm của một người đàn ông đã bị coi như không như thế, cậu con dám cự tuyệt sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.