Tuyệt Thế Hảo Yêu

Chương 72: Chương 72: Lão tử cũng là yêu quái




- Lý Vân, bọn họ là yêu quái...!

Nhâm Hiểu Nguyệt thanh âm có chút run lên. Trong lòng Nhâm Hiểu Nguyệt kỳ thực rất sợ nói ra thân phận của bọn Tiểu Mỹ. Bất quá vì để Lý Vân biết người biết ta, nàng không thể làm gì khác hơn là cắn môi nói ra.

- Ngươi cũng biết?

Tiểu Mỹ có chút ngoài ý muốn

- Ngu ngốc, các ngươi vẫn cãi nhau không ngừng, chỉ cần không phải kẻ ngu si đều có thể biết.

Lý Vân tức giận nói:

- Làm yêu quái mà như các ngươi, thực sự quá thất bại.

Nhâm Hiểu Nguyệt nghe xong, mới biết Lý Vân cũng đã sớm biết.

- Tiểu tử, thức thời thì cút ngay cho ta, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí...!

Một Tiểu Yêu tựa hồ nghĩ sẽ đe doạ được Lý Vân, cố ý lộ ra răng nanh sắc nhọn.

Thân thể Nhâm Hiểu Nguyệt tự động hướng vào trong ngực Lý Vân dựa dựa. Tự hồ chỉ có như vậy, mới có thể chấn an nội tâm đang kinh hoảng của nàng. Trước ngực hắn thật ấm áp.

- Cậu đi về phía trước chờ tớ, tớ đi dạy mấy đứa nhỏ vô giáo dục này một bài học đã.

Lý Vân ném cho Nhâm Hiểu Nguyệt một ánh mắt tự tin, khẽ cười một tiếng, nhàn nhạt nói:

- Tin tớ đi, không có việc gì đâu, tớ rất nhanh sẽ quay lại gặp cậu. Rồi sẽ đích thân đưa cậu về nhà.

- Ân!

Trong lòng Nhâm Hiểu Nguyệt cũng biết Lý Vân khả năng muốn giáo huấn những yêu quái này, bản thân ở tại chỗ này thật có chút vướng bận, nàng cũng không miễn cưỡng nữa, vội vàng rời đi.

Mắt thấy con mồi đến miệng muốn đi, con vịt đang nhúng nước sôi lại bay mất. Bọn yêu quái nhất thời không vui. Lực ca là đứa lợi hại nhất trong bọn. Hắn đến gần vài bước nhìn Lý Vân, tức giận nói rằng:

- Ngươi muốn chết à... Biết ta là ai không? Lão tử là yêu quái...

Lý Vân âm thầm cười nhạt, yêu quái thì hắn không đánh được sao?

Phải biết rằng, hiện nay yêu quái tại xã hội loài người kỳ thực chính là quần thể yếu thế.

- Lão tử cũng là yêu quái...!

Lý Vân tùy tiện mà đáp lễ một câu.

Lực ca cùng Tiểu Mỹ hít sâu mấy hơi thở, nghĩ Lý Vân đang nói láo. Bởi vì bọn họ tại trên người Lý Vân cũng không ngửi thấy yêu khí gì.

- Tất cả mọi người đều là yêu quái, ta không muốn làm khó dễ các ngươi. Các ngươi đi đi.

Lý Vân dặn dò:

- Nhớ kỹ, hiện tại yêu quái không thịnh hành ăn thịt người? Nếu như đói bụng, đi ăn mì xào đi.

- Mì xào so với thịt người ăn ngon hơn thật...!

Ngay tại lúc này, hỏa yêu Vương Đại Sơn xuất hiện phía sau lưng Lý Vân. Hắn hướng về phía Lý Vân cười cười cộc lốc:

- Bà chủ để cho ta qua đây, nàng để cho ta sang đây xem xem, có hay không có thể giúp ngươi được cái gì. Lão đại này, ngươi cùng mấy đứa yêu quái đàn em vô dụng này nói nhiều làm gì a, không bằng để ta cho một cây yêu hỏa đốt bọn hắn thành tro bụi đi. Mặc dù có chút không vệ sinh nhưng ít ra cũng là vì dân trừ hại ha.

Hắn đối với Lý Vân cúi nghiêng người chào. Bỗng toàn thân Vương Đại Sơn toát ra yêu khí. Lạc đà gầy vẫn còn to hơn ngựa, lực lượng của hỏa yêu mặc dù hiện tại so với thời kì vàng son chỉ bằng một phần mười ngàn. Nhưng dù sao một vạn năm trước hắn cũng là yêu quái đẳng cấp cao, những thứ tiểu yêu mới sinh này làm sao có khả năng bằng được. Khi hỏa yêu tỏa ra khí thế cường đại, Lực ca, Tiểu Mỹ chậm rãi lui về phía sau. Mặt lộ vẻ sợ hãi. Cường giả vi tôn, đây là chân lý của Yêu tộc từ xa xưa chưa từng thay đổi.

- Mẹ, hù dọa ai a...!

Một con yêu quái có thể là do quá đói nên hét lên một tiếng vô cùng tức giận, nó bước lên phía trước nói:

- Lực ca, Tiểu Mỹ các ngươi tránh ra, ta tới thu thập cái bọn quèn này cho. Nhìn cái bộ dạng uất ức của hắn kia kìa, quả thật yêu quái này làm sao mà mạnh được cơ chứ.

- Kẻ đần độn...!

Vương Đại Sơn đối với yêu quái kia nói:

- Kích động là ma quỷ, ngươi sẽ hối hận.

- Má ngươi mới hối hận đó.

Nói xong, Tiểu Yêu liền vung lên nắm tay đối với Vương Đại Sơn đánh qua. Đừng xem Tiểu Yêu chỉ đơn giản một quyền. Nếu như là người thường, một quyền kia đánh xuống, đủ có thể đánh thành thịt vụn. Hắn là nén giận toàn lực xuất thủ. Uy lực không thể coi thường. Thế nhưng lúc này hắn đối mặt chính là hỏa yêu a.

Nếu bàn về bối phận, hỏa yêu đủ tư cách là tổ tông bọn hắn.

- Muốn chết...!

Đối mặt với nắm đấm của Tiểu Yêu, Vương Đại Sơn cười lạnh một tiếng, trong đôi mắt hiện lên một đạo sát khí, gương mặt biểu hiện sự hiền lành bỗng nhiên biến mất.

- PHỐC...!

Một tiếng, một âm thanh thô nhuyễn từ trong miệng yêu hỏa Vương Đại Sơn phun ra, bởi vì khoảng cách quá gần, Tiểu Yêu trong nháy mắt liền bị yêu hỏa cắn nuốt. Còn chưa kịp kêu thảm một tiếng, toàn bộ thân yêu quái cũng đã hóa thành tro tàn. Một điểm vết tích cũng không có.

Thấy tình cảnh như thế. Hiện trường an tĩnh đến kì lại. Trong không khí vắng vẻ tràn ngập quỷ dị này, Lực ca, Tiểu mỹ rốt cục ý thức được hiện thực tàn khốc trước mặt này là do đồng loại mình gặp phải ngày hôm nay. Hơn nữa còn là cái loại rất lợi hại..

- Tiểu muội ta có mắt không nhìn thấy thái sơn, không biết tiền bối ngươi đại giá quang lâm, người không biết không có tội, xin tha thứ cho ta đi mà?

Nữ yêu Tiểu Mỹ thật là thông minh lanh lợi. Nàng vội vàng quỳ rạp xuống đất giả một bộ dạng điềm đạm đáng yêu, đồng thời thỉnh thoảng hướng Vương Đại Sơn liếc mắt đưa tình, hi vọng dùng cái này giành được đồng tình của hắn, thả cho nàng một con đường sống.

Tại lúc Tiểu Mỹ quỳ xuống, bọn yêu quái đều học theo quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Lực ca cũng bắt đầu nhanh trí, thanh âm thê thảm:

- Ta trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, đại ca tha mạng a... Ta không dám, ta thật không dám, sau này ta nhất định ăn mì xào không ăn thịt người nữa...

Mấy đứa nhát gan, mắt thấy đồng bạn tại trong nháy mắt đốt thành tro bụi, đã sợ đến run cả người, thấp giọng khóc ồ lên. Thậm chí còn có đứa không khống chế được tè cả ra quần.

- Đại tiên tha mạng a...!

Yêu quái do quá sợ nên không lựa được lời nói.

Vương Đại Sơn tức giận chửi thề:

- Bà mẹ nó, lão tử là yêu quái.

Chúng Tiểu Yêu nghe vậy, mới biết nói sai lời rồi, đều trừng tròng mắt nhìn đứa đã nói xấu hổ vô cùng, nơm nớp lo sợ cho đồng bạn.

Lý Vân nghĩ quỳ hoài cũng không tốt. Hắn quát tháo một tiếng, nói:

- Đều đứng lên cho ta. Quỳ rạp xuống đất còn giống cái thứ gì nữa.

Đám yêu nghe vậy, cũng không biết có nên đứng dậy hay không. Vương Đại Sơn tức giận nói:

- Mẹ nó, lão đại nhà tao nói tụi bây có nghe hay không? Lẽ nào để cho ta cũng quỳ xuống mời các ngươi đứng lên?

Lời này vừa nói ra, chúng Tiểu Yêu run rẩy mà đứng lên. Nhớ đến đồng bạn trong nháy mắt chết cháy do Vương Đại Sơn gây ra, bọn Tiểu Yêu lúc này trong lòng còn sợ hãi, nghe hắn rống 1 tiếng, làm sao có thể dám không động đậy. Có điều dù cho đứng nguyên tại chỗ, nhưng hai chân bọn Tiểu Yêu vẫn run lên cầm cập.

Lý Vân lẳng lặng nhìn bọn Tiểu Yêu, hỏi:

- Các ngươi muốn ăn thịt người sao?

Lũ yêu tranh thủ thời gian cúi đầu, len lén mà nhìn nhau vài lần, trong nháy mắt đã trao đổi với nhau rồi thống nhất một ý kiến:

- Chúng ta muốn ăn mì xào?

Lý Vân cau mày:

- Các ngươi thích ăn mì xào? Sở thích rất kỳ quái a. Mẹ nó, loại yêu quái này là đồ bỏ đi, đang nói các ngươi đó.

Bọn yêu quái âm thầm kêu khổ, trong lòng oán giận nổi lên. Đó không phải là bản thân mình yêu thích, chính là bị ép mới nói như vậy. Yêu quái á, ăn mì xào. Nói ra còn không bị người khác chê cười đến chết sao.

- Đứa nào đầu đàn?

Ánh mắt Lý Vân tại trên người lũ yêu quái quét một vòng, rồi hỏi.

Lũ yêu lần thứ hai cúi đầu, ai cũng không nói chuyện. Súng bắn chim đầu đàn, trong lúc mấu chốt này làm gì có ai dám thừa nhận chứ. Tiểu Mỹ có chút thiếu kiên nhẫn, nghĩ thầm có người gánh trách nhiệm là được. Nàng âm thầm dùng cùi chỏ chạm một chút Lực ca, thấp giọng nói:

- Lực ca, đến lượt ngươi thể hiện đó, trước đó ngươi vẫn còn nói mình là lãnh đạo của chúng ta đấy.

- Ta mới không phải!

Lực ca bĩu môi lẩm bẩm một câu.

- Được lắm, đừng có oán giận lẫn nhau nữa. Các ngươi ai cũng đừng mong chạy thoát.

Lý Vân nói xong liền bấm số điện thoại của lão hòa thượng, để cho bọn họ chạy tới bắt mấy đứa này đi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.