Lý Vân phiền muộn đủ điều. Nhìn tư thế của hắn, biết ngay là sắp xảy ra một hồi đại chiến rồi.
- Đại thúc, về nhà đi, tỉnh thành mặc dù tốt, đáng tiếc lại không thuộc về ngươi...!
Lý Vân hảo tâm khuyên bảo.
- Ngươi câm miệng...!
Trên trán hắn gân xanh nổi lên, thân thể đều giận đến run rẩy:
- Các ngươi vũ nhục ta đủ chưa? Ta lớn lên xấu xí, càng trở nên già đi, là ta sai sao? Nếu như ta có thể thức tỉnh sớm một chút, ta nhất định rất tuấn tú.
- Đẹp trai không phải trọng điểm. Trọng điểm là Hải Quỳnh tiên tử căn bản không yêu ngươi.
Vương Trân Trân lúc này cũng đi tới bên người Lý Vân, yếu ớt nói:
- Ngươi căn bản không hiểu được cái gì là yêu. Yêu, không phải giữ lấy. Mà là nỗ lực. Nếu như ngươi chân thành yêu Hải Quỳnh tiên tử, ngươi nên chúc phúc cho nàng, cầu khẩn nàng tìm được tấm chân tình. Mà không phải giống như bây giờ, gắt gao quấy rầy.
- Đúng vậy, Hải Quỳnh tiên tử căn bản không thương ngươi...!
Lý Vân cũng phụ họa nói rằng.
- Đều là ngươi...!
Hắn trừng mắt oán hận nhìn chằm chằm Lý Vân, giống như là muốn phun ra lửa:
- Nếu như không phải ngươi xuất hiện, Hải Quỳnh tiên tử căn bản sẽ không thay lòng đổi dạ yêu ta, xém chút nữa ta đã cảm động được nàng.
- Thôi đi..., chỉ là xém mà thôi?
Nhìn người kia nổi trận lôi đình kìa, Lý Vân căm giận bất bình nói:
- Đại thúc, ngươi cũng biết, ta mất trí nhớ, ân ân oán oán trước đây ta đều không nhớ rõ. Ta đề nghị ngươi, hay là đi tìm Hải Quỳnh tiên tử đi? Là nàng mặt dày mày dạn muốn ta làm vị hôn thê, nói thật, ta cũng là người bị hại.
- Câm miệng, ngươi không được nói bậy...!
Hắn tức giận trừng mắt dường như muốn lớn hơn:
- Lý Vân, ngươi tên hỗn đản này, không cho phép ngươi nói Hải Quỳnh tiên tử như vậy. Ngươi cư nhiên lại dám nói xấu Hải Quỳnh tiên tử như thế, ta thật sự sẽ liều mạng với ngươi.
Lý Vân cười nói:
- Ngươi đi ngay lập tức đi, ta đảm bảo sẽ không nói bậy về Hải Quỳnh tiên tử nữa.
- Có thật không?
Mắt hắn trở nên dịu đi rất nhiều, nhưng vẫn thẳng hướng Lý Vân nghiêng mắt nhìn đến, ở giữa ẩn chứa ý tứ nhưng lại có chút kỳ quái:
- Ngươi không được cùng con hồ ly tinh này làm chuyện bậy.
- Dựa vào cái gì?
Lý Vân cùng Vương Trân Trân cùng nhau kêu lên.
- Nếu Hải Quỳnh tiên tử thật lòng muốn cùng với ngươi, ta cũng không muốn cưỡng ép. Thế nhưng ngươi phải cam đoan đem toàn bộ tình yêu đều dành cho Hải Quỳnh tiên tử. Bằng không, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Hắn lớn tiếng nói nhưng trong thanh âm mang theo một tia thê lương.
Bà mẹ nó, Lý Vân nhất thời phẫn nộ, sự tình của lão tử còn chưa tới phiên ngoại nhân như ngươi phải lải nhải. Chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, khóe miệng Lý Vân hiện ra một tia tươi cười mà có chút xem thường:
- Đại thúc, ngươi tính toán gì vậy, chuyện của ta ngươi dựa vào cái gì để ý tới?
- Đúng vậy, ngươi dựa vào cái gì làm cho nhân gia chỉ có thể yêu một nữ nhân...!
Đúng lúc này, trong bóng tối truyền đến thanh âm nữ nhân, nghe có chút quen thuộc, nhưng Lý Vân nhất thời nhớ không ra nàng là ai, càng không rõ ràng nàng là địch hay là bạn.
Vương Trân Trân nhíu mày, nói:
- Ai? Đi ra...!
Kiếm tiên cũng quát nhẹ vài tiếng:
- Người nào? Không nên xen vào việc của người khác...
Nữ nhân kia cười nhẹ “Xuy” một tiếng, thân hình nhoáng lên, đã hiện thân.
Lý Vân nhìn kỹ, đúng là nữ nhân của Hồng gia - Yến Tử.
- Cô tới đây làm cái gì?
Vương Trân Trân liếc nhìn nữ nhân kia vài lần, nhàn nhạt hỏi thăm.
- Ta đến gặp tình lang a...!
Yến Tử trong thanh âm tràn ngập quyến rũ cùng phong tình vạn chủng. Con ngươi nàng nhìn chằm chằm vào Lý Vân, tình ý mập mờ không che dấu chút nào.
Kiếm tiên không nhịn được phất phất tay, nói:
- Cút…!
- Ha ha...!
Yến Tử ha ha cười ra tiếng, một bộ dạng nhàn nhã đi chơi phong thái tự đắc:
- Ngươi nghĩ mình là ai, ngươi dựa vào cái gì để cho ta cút.
- Muốn chết!
Kiếm tiên trong lòng vốn đã tức giận, hôm nay lại bị Yến Tử trêu trọc thành ra làm sao còn có thể nhịn được. Thanh âm rít gào trong cổ họng, hắn tế lên trong tay hắc sắc lợi kiếm nhất thời hướng phía Yến Tử đâm đi. Tuy rằng còn không rõ ràng lắm thân phận Yến Tử, bất quá hắn hầu như có thể khẳng định, nữ nhân này một thân khí tức tà ác. Xem ra, là hắn dự định thay trời hành đạo.
- Ai muốn chết? Vẫn còn không biết đâu?
Yến Tử cười lạnh một tiếng, cũng không e ngại hắn, cũng không biết từ chỗ nào lấy ra một cái quyền trượng liền cùng hắn đánh nhau.
Nhìn một màn trước mắt này, Lý Vân cười. Vương Trân Trân cùng cười.
- Chó cắn chó...!
Lý Vân đưa ra một cái lời bình.
Nhìn tình huống hiện tại cũng biết lực lượng giữa hai người không kém nhau là bao, một thời ba khắc nữa sợ rằng cũng không phân được thắng bại.
Thừa dịp bọn hắn đánh nhau tóe lửa, Vương Trân Trân thấp giọng hỏi:
- Không bằng chúng ta đi thôi?
Lý Vân nghĩ ngợi một chút rồi nói:
- Không vội, xem cuộc vui, xem cuộc vui...!
- Trong lời nói chẳng lẽ còn có ý khác...
Âm thanh Vương Trân Trân dừng một chút, lập tức lại vang lên:
- Ma nữ kia đến đây tìm cậu, sẽ không thực sự để ý cậu chứ?
- Chị ghen?
Lý Vân nhãn tình sáng lên,.
- Hừ...!
Vương Trân Trân trắng mắt nhìn Lý Vân, không thèm nhắc lại.
- Phanh...!
Một tiếng. Yến Tử cùng Kiếm Tiên đánh giáp lá cà. Dây dưa một phen rồi hai người không hẹn mà cùng thối lui. Thanh âm quyến rũ của Yến Tử lại vang lên:
- Vị này hẳn là đại thúc tiên tộc, ta và ngươi lần đầu gặp mặt, hà tất phải đấu đến mức người chết ta sống. Ta xem không bằng ta và ngươi dừng tay đi?
- Hừ...!
Kiếm Tiên hừ lạnh một tiếng, không hề để ý tới Yến Tử. Mà là đưa mắt nhìn sang Lý Vân, cả giận nói:
- Ta nhất định sẽ nói cho Hải Quỳnh tiên tử, ngươi thông đồng với hồ ly tinh không nói, lại còn cùng ma nữ phương tây ở cùng nhau.
- Hải Quỳnh tiên tử?
Yến Tử khẽ cười một tiếng, thanh âm mị hoặc lại một lần nữa vang lên:
- Lý Vân, xem ra cậu thật đúng là phong lưu a.
Dừng một chút, nàng đưa ánh mắt chuyển hướng về phía Kiếm Tiên ôn nhu nói:
- Xem ra ngươi là tình địch của cậu ấy? Chỉ là bộ dạng ngươi hoá trang thật sự rất khó đạt được thành công.
Yến Tử phong tình vạn chủng đủ để khiến cho bất kỳ một nam nhân bình thường nào nhiệt huyết sôi trào, mà ngay cả Kiếm Tiên trong khoảnh khắc đó đều có chút thất thần.
Ngắn ngủi ngây ngốc một chút, Kiếm Tiên cả giận nói:
- Im miệng, ma nữ, ngươi nhớ kỹ cho ta, nơi này là phương đông, mà không phải phương tây của các ngươi. Muốn ở chỗ này sinh tồn, ngươi tốt nhất nên cụp đuôi lại.
- Lý Vân, nước có thể chuyển nhưng núi không thể dời, để ta chờ coi... Chờ sau khi Hải Quỳnh tiên tử trở về, ngươi sẽ bị nàng phạt như thế nào...
Thanh âm Kiếm Tiên càng ngày càng xa, hẳn là biết mình ở lại cũng không tốt, chi bằng rời khỏi.
- Trân tỷ, chị tốt, tôi là Yến Tử...!
Yến Tử cười hì hì nhìn hồ ly tinh nói rằng:
- Tôi tới là để trao đổi với chị, Hồng gia cần chị.
- Trao đổi?
Thanh âm Vương Trân Trân có vẻ phẫn nộ mang theo vô cùng kinh ngạc:
- Có ý gì?
Yến Tử cười giải thích:
- Chị là bạn gái Lý Vân, mà tôi lại là người của Hồng Diệp. Hồng gia hi vọng chúng ta có thể làm một cuộc trao đổi. Hiện giờ đang rất thịnh hành loại chuyện này đấy?
- Vô sỉ!
Sau khi nghe rõ ý đồ đối phương, Vương Trân Trân nhất thời phẫn nộ:
- Ma nữ cô rất không biết xấu hổ, lời nói chán ghét như vậy, cô cũng có thể nói ra được.
Yến Tử nghe vậy, trong con ngươi hiện lên một đạo hàn ý. Bất quá một lát sau, nàng cũng đã khôi phục thần sắc như bình thường. Nàng nghiêm túc nói:
- Vì chị là đối thủ cạnh tranh với tôi.