Tuyệt Thế Hảo Yêu

Chương 37: Chương 37: Mèo yêu khả ái




- Mẹ ơi, có người bắt nạt ta.....

Con mèo nhỏ nghe vậy, nhất thời gia tăng tiếng khóc.

Lý Vân triệt để không nói gì, mèo yêu này thật đúng là cực phẩm.

Vương Trân Trân cũng rất hứng thú nhìn mèo yêu, trong lòng tính toán làm như thế nào để ôm vật nhỏ khả ái này. Toàn thân đều là lông xù đen bóng, nếu ôm vào trong ngực, khẳng định rất thích nha.

Tần Suất lại là vẻ mặt cười gian, phỏng chừng hắn đang tính toán làm sao để xử lý vật nhỏ này. Nói thật, ngày hôm nay nếu như không phải Lý Vân chạy tới đúng lúc, đường đường một đời anh minh của linh yêu như hắn có thể bị hủy hoại hoàn toàn. Trong lòng Tần Suất đối với nó hận rất nhiều.

Vương Đại Sơn như trước cộc lốc. Mặc dù ngồi ở trên bệ cửa sổ, cũng vẫn duy trì phong cách của lão nông thật thà chất phác. Hắn là người duy nhất trong mọi người không có tâm nhãn. Đêm khuya đi bắt yêu cũng là do lão đại gọi hắn qua, hắn chỉ để ý nghe theo mệnh lệnh là được. Về phần việc khác, cùng hắn không có nhiều quan hệ.

- Mẹ ngươi là ai?

Lý Vân trêu ghẹo mà hỏi.

- Ta không biết...

Mèo yêu giơ một cái móng vuốt lên, tại trên trán gãi gãi vài cái, đột nhiên nói ra:

- Ngược lại chính là mẹ ta rất lợi hại, các ngươi bắt nạt ta, nếu như bị mẹ ta biết, các ngươi sẽ chết chắc. Nàng là một con yêu quái lợi hại, rất lợi hại.

- Fuck...!

Trong mũi Tần Suất hừ hừ nói:

- Cho dù có lợi hại thì cũng lợi hại đến mức nào chứ? Nứt vỡ trời sao, bất quá chỉ là một con mèo cái nhỏ mà thôi.

Tại trong trí nhớ của Tần Suất, Cường giả của Yêu tộc trong thời kỳ viễn cổ, cũng không có vị nào là một con mèo cái cả.

Tuy rằng thường nói rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột khi sinh sẽ đào thành động. Có thể về sau khi chứng minh sự thực, Tần Suất lại sai. Có đôi khi, mẹ của một con mèo nhỏ chưa chắc đã là một con mèo nhỏ. Chuyện của Yêu tộc kỳ thực rất huyền huyễn. Thế cho nên tự cho mình có thâm niên như linh yêu Tần Suất cũng chưa chắc đã biết toàn bộ.

Đương nhiên, đây là chuyện về sau tạm thời không đề cập tới.

- Mẹ của ta không phải mèo...!

Mèo yêu thở phì phì sửa lại cho đúng.

Giờ khắc này, tiếng cười đột nhiên lần thứ hai vang lên, mọi người cười đến nỗi quay cuồng ngã xuống đất, bọn họ thậm chí hoài nghi con mèo nhỏ này có phải bị dọa sợ tới mức ngu luôn rồi hay không.

- Không cho cười...!

Rốt cục ý thức được bản thân đang bị cười nhạo. Lỗ mũi mèo yêu hổn hển phun ra nhiệt khí. Quơ hai chân trước. Làm ra một bộ dáng phẫn nộ.

- Tiểu tử kia. Nhìn bộ dáng của ngươi. Là dự định cùng ta quyết đấu hả?

Tần Suất cười đến da mặt run rẩy.

Mèo yêu tức giận mà nhìn hắn. Đột nhiên nhào đầu về phía trước. Tần Suất cười lạnh một tiếng. Một cái tát đánh vào trên người mèo yêu. Đem tiểu gia hỏa kia quật ngã trên mặt đất.

- Các ngươi sao lại bắt nạt một con con mèo nhỏ?

Ngay tại lúc này. Trước tràng diện máu tanh vừa nãy đã bị hù dọa ngất đi, giờ đây Nhâm Cường đã tỉnh lại. Mở mắt. Hắn đã bắt gặp tình cảnh Tần Suất quật ngã con mèo nhỏ. Với tư cách là hội viên của hiệp hội bảo vệ động vật ở tỉnh thành này. Nhâm Cường cảm giác mình phải có nghĩa vụ cũng như quyền lực đi ngăn lại những hành vi biến thái ngược đãi tiểu động vật kiểu này.

- Phanh...!

Một tiếng. Hỏa Yêu Vương Đại Sơn chẳng biết từ lúc nào đã từ trên bệ cửa sổ đi vòng ra phía sau Nhâm Cường. Nhấc tay lên ngay trên ót của hắn đập một phát. Mới thức tỉnh không lâu, Nhâm Cường lần thứ hai rơi vào trạng thái hôn mê.

- Ta cảm thấy được lúc này hắn nên ngủ thì tốt hơn…!

Vương Đại Sơn vô tội mà nhún nhún vai:

- Hắn cùng Đường Tăng đều là mắt thường phàm thai. Không nhìn được đâu là nhân tâm tốt. Sẽ chỉ làm hỏng việc mà thôi...

- Đúng vậy, làm tốt lắm...!

Lý Vân đối với hành động của hắn đưa ra một đánh giá tích cực. Khóe miệng Vương Đại Sơn nổi lên một tia mỉm cười cộc lốc, đối với sự khen ngợi của lão đại có vẻ có chút xấu hổ.

- Mẹ ơi... Trên đời này vẫn có người tốt.

Mèo yêu cảm kích liếc mắt nhìn Nhâm Cường đang ngất xỉu trên ghế.

- Bà mẹ nó... Đừng mèo khóc con chuột giả từ bi... Trước đó ngươi vẫn còn chỉ huy lang yêu muốn giết chết hắn đấy?

Tần Suất vội vàng nói rõ khuyết điểm. Xem ra, ngày hôm nay hắn muốn Hắc Miêu phải dập đầu tới cùng mới hả giận.

- Tiểu tử kia, hỏi ngươi một lần cuối cùng, là ai thuê ngươi làm?

Lý Vân tựa hồ có chút không được bình tĩnh. Hơn nửa đêm lại cùng một con mèo nhỏ ở đây nói chuyện phiếm, thực sự không thú vị. Tuy rằng đều là yêu quái. Nhưng hắn chỉ cảm thấy hứng thú đối với nữ yêu quái có thể hóa thành hình người mà thôi.

- Ta không biết...

Mèo yêu hiển nhiên cũng ý thức được tình hình trước mắt, nó rất thản nhiên nói:

- Một người áo đen tìm đến ta, hứa hẹn cho ta một trăm đồng để mua cá, cho nên ta tiếp nhận sinh ý này. Nói thật, ta không muốn lừa dối các ngươi... Ta dựa vào năm con sói yêu kia để sinh sống thì đều bị các ngươi tiêu diệt, ta cũng không còn đường hy vọng. Mấy anh hùng, thả ta đi... Thả con mèo nhỏ đáng thương như ta đi mà...

- Không được...!

Hỏa Yêu Vương Đại Sơn là người đầu tiên phản đối:

- Mặc kệ ngươi là cố tình hay là vô tình, nói chung, ngươi đã phạm sai lầm, nếu đã phạm sai lầm thì phải tiếp thu nghiêm phạt. Lão đại, ta kiến nghị đem con mèo yêu này đưa vào chùa Bạch Mã, để cho các đại sư tụng kinh siêu độ...

Hỏa yêu đối với hành trình ở chùa Bạch Mã lần trước, tựa hồ có chút canh cánh trong lòng. Lúc này tình huống của mèo yêu so với hắn nghiêm trọng hơn nhiều. Cũng không thể đơn giản mà tha thứ cho nó.

- Ân, đồng ý!

Lý Vân gật đầu, đang muốn hỏi xem con mèo nhỏ nó có biết chùa Bạch Mã hay không. Kết quả tiểu gia hỏa kia lại bắt đầu khóc lóc. Lăn lộn trên mặt đất, thì thầm trong miệng:

- Không đi, không đi... Chết cũng không đi, người ta ghét nhất hòa thượng, ghét nhất kinh văn...

- Tiểu Lý, ta xem không bằng đem con mèo yêu này cho ta đi... Ta sẽ nuôi dưỡng nó... Không, là giám thị nó.

Vương Trân Trân ái tâm tràn lan, đến cuối cùng cũng không chịu nổi tiểu tử khả ái kia, lên tiếng xin tha.

Lời này vừa nói ra, hai mắt mèo yêu nhất thời tỏa sáng, hiểu được cứu tinh đã xuất hiện.

- Tỉ tỉ xinh đẹp Vô Song, ngươi là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, ngươi là nữ thần, ngươi là tiên nữ... Van cầu ngươi cứu ta đi mà?

Con mèo nhỏ vội vàng cầu xin.

- Ta là nữ yêu...!

Vương Trân Trân nhếch miệng cười một cái.

- Không thể nào... Ngươi tại sao có thể là nữ yêu chứ?

Con ngươi của con mèo nhỏ tại trên Thần Nông xích quét một vòng, nói ra:

- Bảo vật của Thần Nông, không có khả năng trên người một nữ yêu.

- Im miệng!

Vương Trân Trân thu hồi Thần Nông xích, hai tay chống nạnh, hiển nhiên cũng là một con cọp mẹ:

- Con mèo nhỏ, ta phải nói cho ngươi biết, trên thực tế ta chính là nữ yêu... Ngươi cũng là yêu quái, ngươi dựa vào cái gì khinh thường yêu quái. Đừng quên, mẹ ngươi, ba của ngươi đều là yêu quái, ngươi đúng là một tên phản đồ...

- Ta không có ba!

Mèo yêu đột nhiên lạnh giọng nói. Một khắc này, trong con ngươi của nó tràn ngập phẫn nộ.

Tâm tư Lý Vân cũng rất nhanh hoạt động. Hắn cảm giác trên người con mèo yêu này có cỗ khí tức rất đặc biệt. Tròng mắt xoay chuyển, hắn lập tức chú ý tới cái vòng đang đeo trên cổ con mèo nhỏ.

- Tần Suất, đi lấy cái vòng đeo cổ kia cho ta…

Lý Vân nói một tiếng.

- Không thành vấn đề...!

Tần Suất nghe vậy, mạnh mẽ bổ nhào qua, một tay cầm lấy con mèo nhỏ nhấc bổng lên. Lập tức dùng tay còn lại đi lấy cái vòng đeo ở cổ kia.

- Không cho chạm vào đồ vật của ta, đây là mẹ cho ta...

Con mèo nhỏ không ngừng đấu tranh, tựa hồ rất quý trọng cái vòng cổ kia.

Tần Suất tự nhiên không để ý tới kháng nghị của con mèo nhỏ. Tiếp tục đưa tay qua, nhưng đúng thời điểm tay hắn chạm vào cái vòng cổ kia, một cỗ sát khí cường đại đập thẳng vào mặt, ngay sau đó bên trong vòng cổ hiện lên một đạo lục quang (ánh sáng xanh), Tần Suất chợt cảm thấy mình bị một cỗ lực mạnh đánh trúng, thân hình nhất thời thối lui vài bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.