Tuyệt Thế Hảo Yêu

Chương 66: Chương 66: Vị khán giả thần bí




- Hóa ra là một kẻ mềm yếu...

Đầu trọc A Thanh khẽ cười một tiếng, nói:

- Bạn thân, muốn anh hùng cứu mĩ nhân, mày cũng phải thấy rõ tình thế chứ. Trong tay anh mày có hơn năm mươi người, mày nếu không sợ chết, tao cũng không phản đối. Nói đi, đấu solo hay quần ẩu?.

Lý Vân khinh thường nói:

- Ý mày solo chính là một mình tao chọi năm mươi người chúng mày, còn quần ẩu là năm mươi người chúng mày đánh một mình tao... là như thế hả?

A Thanh nghe vậy, sững sờ một chút, lập tức cười nói:

- Thằng nhãi, xem ra mày cũng rất hiểu chuyện a?

Lý Vân bước ra một bước, đôi mắt lạnh lẽo liếc nhìn đầu trọc A Thanh, khinh miệt nói:

- Hãy bớt sàm ngôn đi, ngon nhào dô... Cho bọn mày xuất thủ trước, nếu để tao nếu xuất thủ, bọn mày căn bản không có bất cứ cơ hội hoàn thủ nào.

Mắt thấy Lý Vân bày ra một bộ dạng uy hiếp hò hét khủng bố, đầu trọc A Thanh cũng sững sờ một chút. Trước mắt chỉ là một người thanh niên diện mạo xấu xí, không biết hắn thuộc loại gà mờ giả bộ hảo hán hay là giả heo ăn thịt hổ đã định liệu trước?

Nếu như là loại người phía trước, vậy hắn nhất định sẽ chết rất khó coi. Còn nếu là người sau, như vậy thì sẽ rất phiền phức.

Nhâm Hiểu Nguyệt cắn chặt môi, nhìn bọn đàn ông đối diện kia, trong mắt tràn ngập tức giận. Trong nội tâm nàng âm thầm chửi rủa, những vật cản của xã hội tiến bộ này vì sao không chết hết đi cho rộng chỗ.

- Thế nào? Mày sợ?

Lý Vân khinh thường nói, con ngươi màu đen nheo lại, khóe miệng cong lên dị thường quỷ quái. Cùng lũ lưu manh này đánh nhau, có lẽ mất hết măt mũi, bất quá nếu đã dự định ra mặt, phải trước sau vẹn toàn. Huống chi mình cùng Nhâm Hiểu Nguyệt lại còn là bạn học. Bạn học trong lúc gặp khó khăn tương trợ cũng là hợp lẽ.

- Bà mẹ nó.... Lão tử chưa phải chưa từng giết người, tao có cái gì phải sợ. Mày có tin hay không hiện tại tao lập tức giết chết mày.

A Thanh kêu gào nói:

- Giết chết mày, nhiều lắm mất hai vạn đồng hậu sự. Mày cho là mày tính toán ngon ăn như vậy sao. Tưởng anh hùng cứu mỹ nhân, mày cũng không nhìn một chút xem đây là địa phương nào.

Lão tử đã từng giết người, đây là lời A Thanh phun ra khỏi miệng.

Nội tình bên trong ai cũng biết, điều hắn nói chẳng qua chỉ là cái đáng cười. Có người nói trước đây đầu trọc A Thanh mới vào nghề một thời gian, lão đại giao nhiệm vụ, bắt hắn phải đi thu phí bảo kê. Kết quả đối phương là lão đầu sáu mươi tuổi bán quầy hàng, hắn vừa mới nói, lão đầu liền bộc phát bị xuất huyết não, chết ngay tại chỗ.

Đây chính là cái mà hắn gọi là đã từng giết qua người.



Cách đó không xa, có một người ngồi trên ghế sa lon, lão nhân dáng dấp ngoài năm mươi, khí định thần nhàn, tựa ở trên ghế sa lon, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào tình huống ở bên này. Bên cạnh hắn, chỉ thấy có một nữ tử không dưới hai mươi. Nữ tử cả người trang điểm son phấn, nhìn qua phục trang đẹp đẽ. Khuôn mặt cũng cực kì thanh tú, vóc dáng cũng mê hoặc dụ người. Lúc này, một tay lão nhân đặt trên cái mông của nàng vuốt ve xoa nắn, nữ tử thỉnh thoảng rên nhẹ vài tiếng.

Mắt thấy tình thế ngày một căng thẳng, một số ít khách nhân nhát gan sợ phiền phức liền rời khỏi, còn lại đa số lưu lại xem náo nhiệt. Đến nhà hàng chơi đêm, người nào không phải vì giải sầu do cô đơn, tìm kiếm kích thích. Trước mắt một màn vui nhộn kích thích sắp diễn ra. Bọn họ dĩ nhiên sẽ không bỏ qua.

- Hồng gia, ngài xem chúng ta có phải hay không đứng gia can thiệp một chút.

Lúc này một gã thanh niên đi giày tây, hào hoa phong nhã, đeo kiếng cận, ước chừng ba mươi tuổi đi tới trước mặt lão nhân kia, thấp giọng hỏi:

- Bên kia đều là học sinh đại học trong tỉnh, nếu như xảy ra tai nạn chết người gây náo loạn, sợ là sẽ hỏng việc lớn.

Thanh niên đeo kính tên gọi Hàn Quân, là tổng giám đốc của khu giải trí Tiền Quỹ. Đừng xem hắn một bộ dạng hào hoa phong nhã, kì thực cũng là một kẻ cùng hung cực ác. Ai trên đường cũng biết, năm đó hắn một người một đao giết hai mươi mạng bang đầu rắn. Đến nay nói đến hắc đạo ở tỉnh thành này đó đã là một giai thoại.

- Không sao, nhìn kĩ rồi hẵng nói....!

Lão nhân âm trầm mỉm cười, ôm sát nữ nhân vào người, lần thứ hai đem tầm mắt nhìn sang phía xung đột bên kia, tựa hồ như lẩm bẩm:

- Nếu như ta không nhìn lầm mà nói, ngày hôm nay thật là có nhiều trò hay. Đúng, nha đầu kia hẳn là con gái của Nhâm Cường...

- Nhâm Cường?

Hàn Quân chảy mồ hôi lạnh dè dặt nói:

- Hồng gia, ngài nói là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Nhâm Cường? Nếu là như vậy mà nói, chúng ta càng nên ra mặt.

- Không có việc gì, cứ im lặng mà xem biến cố....!

Bàn tay to của Hồng gia đã an ủi tại bộ ngực của nữ nhân, dùng sức bóp mạnh một cái, hắn mới vừa cười vừa nói:

- Có người trẻ tuổi kia ở đây, con gái Nhâm Cường sẽ không xảy ra việc gì. Ngươi trước hết cứ đi đi, đúng, sớm liên hệ với bệnh viện, phỏng chừng nhóm người đầu trọc A Thanh đều được lên cáng đi cấp cứu đó.

- Ah, tôi biết....!

Hàn Quân biết ánh mắt Hồng gia không sai bao giờ, nếu hắn xem trọng người trẻ tuổi kia. Như vậy nói lên hắn tuyệt đối sẽ không gặp nguy hại gì.



- Khi ngươi khinh thường mạng sống của con người, thì sau đó sinh mạng của ngươi cũng sẽ bị người khác xem nhẹ..!

Lý Vân nói một câu triết lý đầy giáo huấn, tay phải không biết cầm lên một bình rượu từ lúc nào, không hề báo trước hung hăng ở trên đầu A Thanh nện một cái thật mạnh. Vết máu đỏ tươi từ trên đầu chảy ra, hắn kêu lên thảm thiết, còn chưa kịp gọi người khác đã bị hôn mê.

Lý Vân giọng điệu bình tĩnh nói:

- Đây là báo ứng...

- Chúng ta đi thôi...!

Lý Vân đối với Nhâm Hiểu Nguyệt đang nghiêng đầu nhìn nói.

Nhâm Hiểu Nguyệt có chút ngạc nhiên, lần đầu tiên nhìn thấy đánh nhau, lại là tàn nhẫn như vậy, mắt không nháy lấy một chút. Lại thấy ánh mắt cùng vẻ mặt của Lý Vân vẫn thản nhiên. Làm cho người ta cảm giác như là chưa từng có chuyện gì phát sinh vậy.

Một khắc này, Nhâm Hiểu Nguyệt chợt thấy Lý Vân trước mắt rất xa lạ.

Trên thực tế, tại hiện trường rất nhiều người đều có chút ngoài ý muốn, bọn họ hình như cũng không ngờ tới Lý Vân dáng dấp học sinh như vậy mà ra tay thật tàn nhẫn. Chỉ có lão nhân gọi Hồng gia đang yên bình thưởng thức trong tay bộ ngực của nữ nhân là không có gì ngạc nhiên, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, tựa hồ tương đối tán thưởng với hành vi của Lý Vân.

- Tên tiểu tử phế vật này..!

Sau một lúc ngây người, thủ hạ A Thanh đem Lý Vân vây quanh. Lúc này, Nhâm Hiểu Nguyệt đã không còn là trọng yếu. Lý Vân mới là mục tiêu của chúng.

Nhâm Hiểu Nguyệt mắt thấy bọn họ muốn quần ẩu, tâm tình nhất thời khẩn trương hẳn lên, nàng thỉnh thoảng lại hướng phía cửa nhìn tới, hi vọng cha mình có thể nhận được tin nhắn, lập tức tới đây ngay.

Trước đó, trong lúc xảy ra chuyện, Nhâm Hiểu Nguyệt ngay lập tức nhắn tin cho cha mình Nhâm Cường cầu viện. Tính toán thời gian, hắn cũng sắp đến. Nhâm Hiểu Nguyệt lo nhất chính là cha mình không thấy được tin nhắn.

Nàng biết Lý Vân lợi hại, nhưng đã có câu nói: song quyền nan địch tứ thủ. Hắn chỉ có một người, đối phương cũng hơn mười người. Một khi quần ẩu, Lý Vân ắt sẽ gặp nguy hiểm.

- Kẻ nào dám khi dễ con gái của ta....

Rốt cục, Nhâm Hiểu Nguyệt nghe được một âm thanh quen thuộc. Sau đó, Nhâm Cường mang theo mười mấy người hiện ra trong tầm mắt cô. Nhâm Cường chỉ là một người buôn bán, bất quá thuộc hạ được chọn bằng thông báo tuyển dụng chính là bộ đội xuất ngũ đặc chủng. Mặc dù đối với yêu ma quỷ quái giao chiến không được, nhưng thu thập những tên lưu manh này thì không là cái gì cả. Sau khi nhận được tin nhắn cầu cứu của con gái, hắn liền vội vàng triệu tập nhân thủ, một khắc không dám lỡ tức thời chạy đến.

Nhâm Cường sau khi vào cửa, tại khu dành cho khách quý nhìn thấy Hồng gia đang hưởng thụ nữ nhân, nhưng lại không có ý chào hỏi, tùy ý lườm mắt liền đi nhanh về phía trước. An nguy của con gái mới là điều trọng yếu.

Nhâm Cường xuất hiện, tất cả lầu một phòng khách khu giải trí Tiền Quỹ đều an tĩnh lại. Đám lưu manh kia tựa hồ cũng biết Nhâm Cường, nhìn thấy hắn, dường như cũng có chút kiêng kỵ, đều lui xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.