Tuyệt Thế Hảo Yêu

Chương 90: Chương 90: Xử nữ chi thần




Tất Phong vẻ mặt cứng đờ, bởi vì Bồ Đề Nhận của Lý Vân đã cắm vào phía sau lưng hắn. Tất Phong chậm rãi quay đầu lại nhìn Lý Vân, trong mắt tràn ngập biểu tình không cam lòng cùng tuyệt vọng.

- Yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi phải chết…

Một đao kia của Lý Vân không có đâm trúng chỗ yếu hại của Tất Phong, vì hắn còn muốn hỏi Tất Phong vài chuyện.

Tất Phong há to miệng, lạnh lùng nói:

- Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi.

- Hiện thực thường rất tàn khốc…!

Khóe miệng Lý Vân nổi lên một tia cười nhạt:

- Cho dù là sơ sẩy một chút thôi, cũng sẽ mang họa vào thân. Mà lẽ ra ngươi cũng nên tìm tới ta.

Vừa nói, Lý Vân vừa bóc lớp mặt nạ trên mặt Tất Phong ra, quả nhiên chính là hắn.

- Vì mưu sinh cả thôi.

Cuối cùng hắn sâu kín thở dài một hơi.

Lý Vân rút Bồ Đề Nhận ra, Tất Phong bị đau liền rên rỉ một tiếng, một dòng máu tươi từ miệng vết thương phun ra. Lý Vân liền vội vàng phong bế yếu huyệt của hắn lại, rồi đưa cho hắn một viên dược hoàn có mùi nồng nặc:

- Thần dược chữa thương của chùa Bạch Mã, đảm bảo hàng thật giá thật, bây giờ là vô giá. Ta xem như cũng có duyên với ngươi, cho ngươi chút lợi ích vậy.

Tất Phong vô ý thức nhận lấy viên thuốc, cũng không có nghĩ gì liền nuốt luôn.

Nếu Lý Vân thật sự muốn hại hắn, trước đó đã dùng một đao kia đâm vào tim hắn rồi, cần gì phải hao phí tâm tư như vậy.

Nuốt xong viên thuốc kia được một lúc, vẻ mặt đang tái nhợt của Tất Phong liền xuất hiện vài tia hồng nhuận. Vật phẩm của chùa Bạch Mã quả thật là thứ tốt.

- Vì sao lại cứu ta?

Tất Phong lạnh giọng hỏi.

Lý Vân ra hiệu cho Tất Phong ngồi xếp bằng, sau đó chính mình cũng ngồi xuống, vừa cười vừa nói:

- Không biết tại sao, ta lại cảm thấy bản chất của ngươi vốn không có xấu, giống như ngươi nói, chỉ là vì muốn mưu sinh thôi.

- Thì sao?

Tất Phong bĩu môi nói:

- Ta làm như vậy là vì muốn giết ngươi.

- Vấn đề là, ngươi không giết được ta.

Lý Vân thuận miệng hỏi:

- Có phải Hồng gia phái ngươi đến đây?

- Không phải

Tất Phong trả lời rất dứt khoát:

- Không phải, chuyện lần trước quả thật là Hồng gia làm, ta cũng mới biết được thân phận của hắn không lâu, nhưng lúc này đây… không phải là hắn. Ngươi cũng biết ta làm sát thủ, chỉ cần người ta trả tiền, ta liền tiếp nhận nhiệm vụ.

- Có thể nói cho ta biết đó là ai không?

Lý Vân hỏi.

- Đây là điều kiện ngươi cứu ta sao?

Tất Phong khẽ cười một tiếng:

- Ta biết ngay mà, thiên hạ không có bữa cơm nào là miễn phí hết, nhưng thế nào đi nữa, ta đã chịu ân huệ của ngươi, nên sẽ cho ngươi một cái công đạo.

- Nói như thế nào?

Lý Vân có chút chờ mong.

Tất Phong hít sâu một hơi, do dự một lức rồi nói:

- Đáng ra ta không thể nói ra tên của cố chủ, nhưng mà… Ư!!!

Ngay khi Tất Phong định nói ra tên của người cố chủ thì một đạo kình phong từ trong bóng tối kéo tới trúng ngay giữa lưng của hắn.

Lý Vân phát hiện sự việc có chút không thích hợp, vội vàng kiểm tra, liền phát hiện một con dao găm đã đâm vào phía sau lưng của Tất Phong, đâm thủng trái tim hắn.

Ra tay thật độc ác, đúng là hiếm thấy.

- Chết tiệt…!

Lý Vân tức giận mắng một tiếng, một mặt âm thầm cảnh giới, mặt khác giúp Tất Phong chữa thương, hy vọng có thể biết được cố chủ là ai.

- Ma…ma…ma…

Tất Phong hô lên ba tiếng Ma, liền đứt khí mà chết. Lúc trước đã bị Lý Vân đả thương nặng, giờ lại bị người khác đâm xuyên tim, Lý Vân cũng không còn cách nào cứu vãn.

- Chết tiệt, rốt cục là ai?

Lý Vân quay về phía bóng đêm giận giữ nói:

- Có bản lĩnh thì trực tiếp nhằm vào ta đi… Mẹ kiếp, cứ giấu đầu giấu đuôi thì là cái thá gì chứ?

Đêm tối mang theo một vài tia gió nhẹ thổi qua, cũng không có lời nào đáp trả lại.

Lý Vân mắng chửi vài câu, thấy không có được gì, liền im lại. Bấy giờ Tất Phong đã chết, tuy hắn có đáng chết, nhưng Lý Vân cảm thấy hắn chết thảm quá.

Đưa tay vuốt mắt hắn vài cái, Lý Vân gọi điện thoại nói cho tiểu hòa thượng Tuệ Viến. Tất Phong là yêu quái, thi thể của hắn nên giao cho chùa Bạch Mã xử lý là hợp lý nhất.

Nửa giờ sau, Tuệ Viễn mang theo vài tăng nhân đến, mang thi thể Tất Phong đi. Lý Vân một mình đi về nhà, trên đường đi hắn suy nghĩ lại sự tình ngày hôm nay, đặc biệt là ba tiếng « ma » kia của Tất Phong, nếu không sai mà nói, độc thủ đứng phía sau màn chắc hẳn là bọn Ma tộc.

Thế nhưng Tất Phong cũng đã nói rõ ràng là không phải người của Hồng gia làm.

Như vậy có thể đoán là trong tỉnh thành còn có người thuộc huyết mạch Ma tộc khác thức tỉnh.

Hơn nữa, Ma tộc này là nhằm vào hắn mà đến.

Sau một lúc, Trí Hoằng đại sư gọi điện thoại tới, tỉ mỉ hỏi lại một chút tình huống khi đó, Lý Vân cũng không giấu diếm, đem chuyện lúc nãy tỉ mỉ nói ra.

Đầu dây bên kia, Trí Hoằng đại sư khuyên bảo Lý Vân:

- Tiểu tử, xem ra đã có Ma tộc nhắm vào ngươi, tuy rằng không rõ nguyên nhân, nhưng ngươi nên cẩn thận một chút. Nhớ kỹ, nếu có xảy ra chuyện gì bất thường thì gọi điện thoại ngay cho ta.

Lý Vân nghĩ một lúc, hỏi:

- Ngoại trừ Hồng gia ra, các ngươi còn biết ma tộc nào nữa không?

Đầu dây bên kia điện thoại trầm mặc một hồi, đáp:

- Có, nhưng có thể thuê Tất Phong, lại có thể ở trước mặt ngươi ám sát giết người thì không có. Đúng, chúng ta còn phát hiện được người của Thần tộc cũng thức tỉnh.

- Có lợi hại không? Có thân phận gì?

Lý Vân chợt có hứng thú hỏi.

Đầu dây bên kia Trí Hoằng đại sư đột nhiên cười nói:

- Chúng ta vừa mới biết được thân phận nàng, nàng chính là Artemis.

- Artemis?

Lý Vân vẻ mặt mù mịt:

- Là ai vậy, rất nổi tiếng sao?

Đầu dây bên kia lão hòa thượng nghe Lý Vân nói như vậy, liền không nói gì. Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi nói:

- Artemis là nữ thần săn bắn của Thần tộc phương Tây, được xem là thần hộ mệnh của dã thú, cũng là một trong các chủ thần của đỉnh Olympus. Nàng cùng với Thái Dương thần giống nhau, đều thích rừng rậm và thảo nguyên, nên cũng là nữ thần săn bắn. Vóc người nàng thon dài, cân đối, dung mạo mỹ lệ, lại còn là Xử nữ chi thần. Đúng, nàng cùng với Thái Dương thần Apollo là muội muội sinh đôi, là con của Zeus với Ám Dạ nữ thần Leto, sống ở đảo Aster.

Nghe xong lão hòa thượng giới thiệu, Lý Vân hai mắt tỏa sáng, cười hỏi:

- Nàng đang ở đâu, có thể giới thiệu cho ta làm quen không?

- Biết ngay tiểu tử ngươi sẽ nói như vậy mà.

Lão hòa thượng cười nói:

- Tạm thời còn chưa được, sau khi huyết mạch của nàng thức tỉnh vẫn chưa có ổn định. Có lẽ đợi một thời gian ngắn nữa thì ngươi sẽ được gặp nàng thôi.

- Ừh…!

Lý Vân đáp lại một tiếng, rồi lại nghiêm túc nói:

- Việc Tất Phong bị giết, ta hi vọng các ngươi có thể cẩn thận điều tra một chút, tốt nhất có thể tra ra ai ở phía sau hạ độc thủ.

- Cái này không cần ngươi nói chúng ta cũng sẽ tự chú ý tới.

Lão hòa thượng suy nghĩ một chút, nói:

- Như vậy đi, ngươi nghĩ cách tiếp xúc với Hồng gia, xem có thể từ chỗ hắn có tra được tin tức gì không. Mà ta nghe nói Yến Tử bên Hồng gia đối với ngươi có tình ý, không phiền thì lợi dụng một chút…

- Ngươi bảo ta dùng mỹ nam kế?

Lý Vân hỏi.

Đầu dây bên kia lão hòa thượng lại cười:

- Tiểu tử, ngươi không biết trang điểm, lại cùng với mỹ nam không có quan hệ gì nhiều lắm. Bất quá Yến Tử kia cũng xem là được, ăn được thì ăn đi, cứ im lặng không làm gì, ta cũng có chút lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.