Tuyệt Thế Hôn Quân

Chương 9: Chương 9: chương 9




Bộ Kinh Vân cùng Tề Tuyên sau khi rời khỏi hoàng cung, không trực tiếp ra kinh, mà trụ lại phẩm trai nổi danh nổi danh đệ nhất kinh thành, bởi vì nàng bị một trăm lẻ tám món điểm tâm ở nơi này mê hoặc, lập lời thế không đem chúng ăn hết một vòng không ly khai tửu lâu. Nhưng kỳ thật, hai người là vì không yên lòng triều chính.

Bọn họ đối quyền thế không có hứng thú, chỉ là có tâm yêu nước, chỉ sợ bản thân đột nhiên biến mất, sẽ làm cục diện rung chuyển. Không thể tưởng tượng được bọn họ chạy trốn mau, động tác Lí Hữu Hợp cũng không chậm, ba ngày sau liền lập tức để Tề Hạo lên ngôi, dù chưa chính thức đăng cơ, cũng gánh chịu giang sơn. Tề Tuyên mắng trong lòng mười tám tiếng “dựa vào”. Sớm biết sự tình dễ dàng giải quyết như vậy, nàng đã bỏ chạy từ tám trăm năm trước, làm chi ở trong cung chịu khổ? “Ta là trư a!” Nàng tức chết rồi.

“Còn tưởng trách nhiệm của mình trọng đại, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, kết quả không có ta, mặt trời vẫn mọc ở đằng đông, lặn ở đằng tây. Chàng nhìn xem…” Nàng ngồi ở lầu hai nhất phẩm lầu, chỉ vào đám người nhộn nịp phía dưới. “Chỉ sợ dân chúng cả nước còn không biết ngôi vị hoàng đế đã thay người đảm nhiệm.”

Nàng càng nghĩ càng phát hỏa, nhịn không ược liền đem phát ra trên người hắn. “Này đều tại chàng! Vì sao không sớm chút đem ta rời hoàng cung? Hại ta bị thoái mạ lâu như vậy.” “Còn có, còn có…” Nàng càng không ngừng mắng, hắn nửa điểm phản ứng cũng không có. Nàng chính là không thoải mái, hắn còn dám xem nhẹ nàng, nàng ảo não cực kỳ, nghiêng thân mình, liền cắn một miếng lên cánh tay hắn.

Lấy công lực của hắn, như vậy cắn là không được tích sự gì! Nhưng là…. “Nàng cắn ta làm cái gì?” “Ta đang nói chuyện, chàng cũng dám ngẩn người! Thành thật nói xem, bị con hồ ly tinh nào lấy mất hồn?” Hắn từ trong lòng lấy ra tờ giấy, mở ra, đặt trên bàn. Nàng cúi đầu liếc mắt một cái. “Lí Hữu Hợp muốn mời chúng ta ăn cơm?”

Đầu nàng hướng ra ngoài cửa sổ tìm kiếm, không nhìn thấy trên trời đỏ mưa a! Như thế nào Lí Hữu Hợp đột nhiên hảo tâm, muốn mời nàng ăn cơm? “Không đúng, chàng lúc nào thì lấy được tờ giấy này?” “Sáng nay nhặt được ở cửa.”

“Lí Hữu Hợp sao biết chúng ta ở nơi này?” “Mật thám triều đình đều nằm trong tay hắn, hắn muốn điều tra ra nơi ở của chúng ta cũng không khó, hơn nữa, chúng ta đã ở trong này ba ngày, vẫn chưa di chuyển, bị tra ra hành tung cũng thực bình thường.” “Kia hắn đây là có ý tứ gì?” Nàng nghĩ Lí Hữu Hợp phi thường hy vọng nàng biến mất, hiện tại nàng chủ động thỏa mãn nguyện vọng của Lí Hữu Hợp, Lí Hữu Hợp không đi thắp hương tạ thần nhưng lại muốn thiết yến khoản đãi nàng cùng Bộ Kinh Vân là làm sao? Luyến tiếc?

“Không tiếc.” Hắn trầm ngâm một chút, lại nói. “Bất quá ta nghe nói Chu tướng quân đại thắng, ít ngày nữa sẽ khải hoàn hồi kinh.” Tề Tuyên cho cái xem thường. “Ba mươi vạn đại quan còn lại bao nhiêu?” “Hơn bảy vạn tám ngàn.” “Này cũng kêu đại thắng, ngu ngốc!” Tề Tuyên thật muốn tát mạnh Lí Hữu Hợp cùng Chu Bằng.

“Hay là hắn đột nhiên mời chúng ta dùng cơm là muốn vì chúng ta mở tiếc tiễn biệt? Thuận tiện chúc mừng Chu Bằng hồi kinh?” “Ta nghĩ Lí Hữu Hợp không nghĩ lại gặp lại chúng ta mới đúng.” Bởi vì Tề Tuyên còn tồn tại một ngày, Tề Hạo sẽ không nguyện ý chính thức đăng cơ, này đã thành cái gai trong thịt Lí Hữu Hợp.

“Ta cũng cảm thấy như vậy. Lí Hữu Hợp ước gì ta không hoàn toàn biến mất, sao còn có thể mở tiệc chiêu đãi chúng ta? Trừ phi…” Ánh mắt nàng nhìn hắn. “Lí Hữu Hợp còn nhớ đến tình cảm kết nghĩa của chàng, rõ ràng ta cùng chàng một khi rời kinh, kiếp này, huynh đệ chàng mãi mãi khó gặp lại, cho nên mới muốn cùng chàng gặp mặt lần cuối. Về phần ta, hắn đại khái là ngượng ngùng muốn chàng bỏ mặc ta một mình, đành phải cố gắng khiến ta tỉnh ngộ.” Bọn họ trong lúc đó còn có tình nghĩa huynh đệ sao?

Hắn nghĩ tới năm đó khi kết bái huynh đệ, ba huynh đệ lập lời thế cùng phúc cùng họa, lại nghĩ mấy năm gần đây, những việc Lí Hữu Hợp cùng Chu Bằng làm, nếu còn tình huynh đệ, sao không cùng hắn thương lượng, lại tự chủ trương, vào cung hành thích vua? Vô luận xuất thân của Tề Tuyên hay huyết thống dù sao cũng là cốt nhục của tiên hoàng, ý đồ mưu hại đó là phản quốc! “Uy, này tiếc đến vẫn là không đến?” nàng hỏi.

Không đưa lời mời, lén đưa giấy mời, có thể hay không là Hồng Môn Yến đâu? Hắn suy đi nghĩ lại, vẫn là an toàn của bọn hắn quan trọng nhất. “Chàng xác định? Chúng ta một khi ra kinh, cả đời này sẽ không trở về, thật sự không đi nói câu tạm biệt?” “Chỉ sợ yến vô hảo.” Hắn lấy tờ giấy, nội lực nhất thời phát ra, giấy trắng biến thành bột phấn.

“Chàng có thể hay không tưởng tượng quá nhiều? Ta thừa nhận bản thân không thích Lí Hữu Hợp cùng Chu Bằng, người cổ hủ, tâm tư thâm trầm, nhưng tổng thể mà nói, bọn họ cũng không sai, muốn trừ bỏ ta, cũng là vì đẩy tiểu Hạo tử đăng cơ, bản thân không có ý niệm soái vị. Về phần cùng chàng bất hòa, là vì ý kiến bất đồng.

Người với người ý tưởng sao có thể hoàn toàn giống nhau đâu? Khác biệt là bình thường, cũng không thể bởi vậy mà gạt bỏ những hiềm nghi sao?” “Nàng là khuyên ta phó ước?” Hắn rất ngoài ý muốn. “Nàng luôn luôn chủ trương nhân tính bản ác, sẽ không nghĩ tới, tại yến này của Lí Hữu Hợp đối với chúng ta bất lợi?”

“Nghĩ tới a! Nhưng ta cho rằng hắn không to gan như vậy. Ta tuy không phải đế vương chân chính, tốt xấu gì cũng là tiên hoàn chi nữ, thân phận công chúa, hắn tổng sẽ không giết cả công chúa chứ?” Hắn suy nghĩ một lát, vẫn là lắc đầu. “Vì an toàn dự kiến, chúng ta vẫn là nhanh chóng ra kinh, yến này sẽ không đi.”

“Còn nói chàng tin tưởng con người bản tính lương thiện đâu, kết quả ngay cả đại ca chính mình kết bái cũng không tín nhiệm.” Tuy nói thế, trong lòng nàng cũng rất ngọt. Hắn cẩn thận tất cả là vì cái gì? Không phải đều vì nàng cả sao?

Có trượng phu như thế, đời nàng đã đủ. “Nguyên nhân ta biết quá rõ đại ca, mới vì tờ giấy mời này nổi lên lòng nghi ngờ. Đại ca luôn trọng lễ nghĩa, mời người sẽ không qua loa như vậy, trong đó chắc chắc có vấn đề.” Hắn càng nghĩ càng lo lắng. “Tuyên nhi, chúng ta lập tức ra kinh.” “Vội vàng như vậy? Muốn hay không thu thập cái gì?”

Bộ Kinh Vân gọi tiểu nhị, bảo hắn mỗi loại điểm tâm của nhất phẩm trai đều lấy một phần, gói vào hộp mang đi. “Cầm điểm tâm, chúng ta đi.” Người này, trốn chạy còn không quên mong muốn của nàng, thật muốn nói hắn đầu gỗ, quả thật sẽ không lời ngon tiếng ngọt, nhưng nói đến ôn nhu săn sóc, hắn đứng thứ hai, đại khái sẽ không có người dám đứng thứ nhất. “Tất cả nghe chàng.” Hắn toàn tâm thương nàng, nàng tự nhiên lấy chân thành đáp lại.

Hai người dắt tay, hấp tấp ra kinh. Bộ Kinh Vân cùng Tề Tuyên ra kinh, một đường tới hướng bắc. Ba tháng sau, bọn họ đi tới chân núi Vân Mộng. “Nơi này là chỗ của sư môn chàng?” Nàng thực kinh ngạc. “Núi Vân Mộng là trong Tề quốc nổi danh Quỷ Vực nha! Nghe nói yêu quái ở đây so với dân chúng Tề quốc còn nhiều.”

Khuôn mặt ngăm đen của hắn hiện lên một chút hồng, thật không ý tứ nói, cái gọi là yêu quái này đều là sư phụ hắn nghiên cứu y thuật, bừa bãi tạo thành đi. “Tuyên nhi, ta…” Đột nhiên, hắc sắc mặt rùng mình. “Ai?” “Tam đệ, đã lâu không gặp.”

Người tới đúng là Chu Bằng. Bên cạnh hắn có mười thân binh, phía sau còn có năm mươi quân sĩ xếp thành hai hàng, người người mang dao mang cung. “Nhị ca không phải hẳn là khải hoàn hồi kinh, nhận phong thưởng của giám quốc đại nhân? Vì sao dẫn binh tới đây?” Bộ Kinh Vân kéo Tề Tuyên bảo hộ ở sau người. “Tam đệ, ngươi từ quan như thế nào lại không cho nhị ca một tiếng?

Nếu không phải đại ca nói, ta còn không biết đâu!” Chu Bằng nháy mắt, trừ bỏ thân binh hai hàng quân sĩ nhanh chóng di chuyển, đem Bộ Kinh Vân cùng Tề Tuyền vây lại. “Nhớ năm đó, ba huynh đệ chúng ta kết nghĩa, từng lập minh ước, vì Tề Quốc cúc cung tận tụy, chết không nề hà, nay đại sự chưa thành, tam đệ dĩ nhiên đã quên lời thề sao?”

Bộ Kinh Vân chỉ biết Lí Hữu Hợp tâm không an. “Cho nên nhị ca tới nơi này là khuyên ta hồi kinh phục chức?” Lạnh lùng quét mắt qua đám cung sĩ đang giương cung. “Nếu không phải nhị ca mở miệng, tiểu đệ thấy trận trận như vậy, còn tưởng nhị ca muốn giết người diệt khẩu đâu!” “Ha ha ha!” Chu Bằng ngửa đầu cười to.

“Tam đệ vẫn thích nói đùa như vậy, nhị ca như thế nào giết ngươi? Ngươi là Tề Quốc lương đống chi tài, một trận này là để diệt trừ tai họa muốn đảo điên Đại Tề ta.” “Tai họa là nói ta sao?” Tề Tuyên nay đã thay nữ trang, quần áo thanh thủy lục sam váy, tóc dài kết biện, dùng một hạt châu kết lại trên đầu, chưa dùng nhiều trang sức, lại giống như dòng nước giữa sa mặc, tiên tử giáng trần, kiều diễm vô song. “Phụng ý chỉ của giám quốc đại nhân cùng tướng gia, Tề Tuyên phạm thượng, dụ dỗ võ tướng, tội này tử.”

Chu Bằng giơ lên tay phải, cho các quân sĩ chuẩn bị, chỉ đợi ra lệnh một tiếng, liền khiến Tề Tuyên trở thành một khối thi thể. “Chậc!” Tề Tuyên khẽ gắt một tiếng. “Ta cũng không biết Lí Hữu Hợp có quyền thế như vậy, cư nhiên có thể hạ chỉ.” “Yêu phụ, nhiều lời vô nghĩ, người lên…” “Chậm đã!” Tề Tuyên hô to.

“Ngươi nói phụng chỉ, thánh chỉ đâu? Nói miệng không bằng chứng, bản cung tốt xấu cũng là cốt nhục tiên hoàng, như thế nào cũng là thân phận công chúa, ngươi dám giết ta?” “Vì sợ rèm pha, đương nhiên chỉ có mật chỉ, chẳng lẽ lại dùng giấy trắng mức đen viết ra cho toàn thiên hạ biết người trong hoàng tộc biến chất như vậy?”

“Đại Tề ta nặng nhất là hiếu lễ hữu ái, hơn trăm năm lập quốc tới này, chưa từng có ví dụ huynh đệ tương tàn, ngươi nói giám quốc đại nhân hạ mật chỉ giết ta, rõ ràng ăn nói bừa bãi.” Tề Tuyên đưa mắt nhìn quanh bốn phía quân sĩ.

“Tề Tuyên ta là Diễm quý phi chi nữ, đại tỷ giám quốc đại nhân, thử hỏi giám quốc đại nhân làm sao có thể hạ mật chỉ giết ta? Rõ ràng là ngươi Chu Bằng cùng Lí Hữu Hợp ý đồ gây rối, có ý đồ châm ngòi li gián tình nghĩa tỉ muội ta, mưu đồ lợi riêng!”

Lời vừa nói ra, bốn phía quân sĩ một trận mờ mịt, xôn xao xôn xao, vòng vây chung quanh đúng là xuất hiện khe hở. “Chúng quân sĩ đừng nghe lời li gián của yêu phụ, nàng câu dẫn Bộ thống lĩnh bỏ trốn, dâm loạn hậu cung, thiên chân vạn xác, giám quốc đại nhân cũng vì bất đắc dĩ mới hạ lệnh tru sát.” Chu Bằng sợ binh sĩ sinh tâm nghi ngờ, vội vàng trấn an.

“Ngươi vừa rồi còn nói Kinh Vân là rường cột nước nhà, hiện tại lại nói giám quốc đại nhân muốn giết hắn, lời trước lời sau không nhất quán, rõ ràng, trong lòng có quỷ.” Tề Tuyên nói. Lời nói kia của nàng lại khiến cho tâm hoài nghi của các binh sĩ càng trở nên hỗn loạn. Bộ Kinh Vân thực sự bội phục nàng, cái gì gọi là không chiến mà thắng?

Nàng là ví dụ, đâu giống Chu Bằng cái loại giết một ngàn quân, tự tổn hại tám trăm quân, phương pháp tác chiến như vậy thật là hại mình hại người. “Yêu phụ, chết đến nơi còn dám vu miệt (vu khống+miệt thị) bản tướng! Chúng quân sĩ nghe lệnh, bắn!” Chu Bằng hô to. Nhưng quân sĩ đã bị lời nói của Tề Tuyên thuyết phục, trong lúc nhất thời, kéo cung, lại không biết có nên bắn hay không. Tề Tuyên kéo ống tay áo Bộ Kinh Vân, nhỏ giọng nói:

“Việc này khó giữ lâu, chuẩn bị chạy trối chết.” Nàng cũng lặng lẽ đem ám khí, độc dược loạn thất bát tao Tề Tranh đưa lấy ra, chuẩn bị dùng tới. Bộ Kinh Vân vuốt cằm, đối nàng truyền âm. “Như thế này nếu tình huống có biến, ta bám trụ Chu Bằng, nàng biết phía đông bắc, không cần lo lắng cái gì cây to thú lớn, chính là thẳng tắp mà chạy, biết không?”

“Muốn hay không điên đảo một chút?” Nàng biết Bộ Kinh Vân võ công rất tốt, nhưng có đôi khi, võ công không đại biểu cho tất cả, nhất là đối mặt với quân đội cung nỏ này, nàng cho rằng ám khí cùng độc dược trong tay mình ngược lại so với cá nhân dùng võ tốt hơn.

“Không được.” Hắn rõ ràng nàng bề ngoài thô lỗ, kì thực tâm tư thẳng thắn, lần này trốn đi, nàng sẽ không chuẩn bị cái gì. Nàng không hề có vũ lực, cung tiễn này tùy tiện bắn tới thân thể nàng, đều có thể lấy đi mạng nhỏ của nàng, làm sao có thể để nàng mạo hiểm?

“Nhưng là một mình chàng….” “Nghe lời ta.” Bộ Kinh Vân còn đang tranh luận cách thức bảo mệnh, Chu Bằng hổn hển chửi bậy. “Ai dám trái lệnh, xử theo quân pháp!” Theo tiếng hô kia rơi xuống, rốt cục có người bắn ra mũi tên đầu tiên. Bộ Kinh Vân hai tay tạo hình vòng cung, kình lực khổng lồ cuồn cuộn cuốn lên cát vàng đầy trời, mũi tên kia bắn tới cách hắn một tấc, đã bị nội lực của hắn đánh nát. “Thật là lợi hại.”

Tề Tuyên líu lưỡi, đồng thời cũng lấy ra sét đánh tử, đoạt mệnh châm… đủ loại ám khí cùng độc dược, mê dược hướng Chu Bằng ném qua. Chu Bằng không chú ý, bị ngã trên mặt đất lăn mấy vòng, nếu không có thôi giáp hộ thân, một viên sét đánh tử kia có thể đã lấy mạng hắn.

Nhưng những thân binh bên cạnh hắn không có tốt số như vậy, kiện kiện gì đó Tề Tranh đưa đều là tinh phẩm, mê dược này hít một hơi ngục một người, độc dược chỉ cần dính một chút, không nhanh chóng đem độc dược loại bỏ, giây lát liền thành một khối thi thể màu đen. Chu Bằng vận khí tốt, gặp tập kích liền bổ nhào, tránh thoát mê dược, kịch độc, nhưng thân binh của hắn gục ngã, mười người chết năm, năm người khác cũng là hôn mê bất tỉnh, tổn thất quá lớn. Hắn nhất thời lửa giận ngập trời. “Bắn tên, bắn tên—cho ta, bắn chết hai cái gian phu dâm phụ…” “Lão tử– không đúng, cô nãi nãi trước đánh ngươi

chết.” Nàng lại ném một viên sét đánh tử đi qua. Khôi giáp tuy rằng bảo hộ thân thể Chu Bằng, lại không ngăn được chấn động do nổ mạnh ảnh hưởng tới nội phủ hắn, hắn ngửa đầu phun ra một ngụm máu.

Chủ soái bị thương, quân sĩ lập tức hồi phục tinh thần, mũi tên thưa thớt hướng Bộ Kinh Vân cùng Tề Tuyên bắn tới. Bọn họ phải bảo hộ Chu Bằng, cũng không dám thạt sự xuống tay, nàng dù sao cũng là huyết mạch hoàng thất. Cũng may, các quân sĩ phóng tay, nếu không chỉ bằng một Bộ Kinh Vân, chỉ sợ võ công của hắn dù cho có ngang thần tiên cũng không ngăn được mấy chục người cầm trăm mũi tên đồng loạt bắn tới.

Ba mũi tên đầu tiên chưa kịp chạm vào người Bộ Kinh Vân đã bị trưởng phong của hắn khiến tan thành cát bụi. Thừa dịp khe hở, hắn đem Tề Tuyên đẩy về hướng đông bắc. “Đi mau.” Tề Tuyên đánh giá một chút ám khí, độc dược trong tay mình còn lại không bao nhiêu, lưu lại, quả thật sẽ trở thành gánh nặng của Bộ Kinh Vân.

“Chàng cũng cẩn thận.” Nàng đem tên bảo mệnh còn lại toàn bộ đưa hắn, sau đó kéo cao váy, lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới phía trước. Nếu nơi này thật sự là sư môn của Bộ Kinh Vân, bên trong hẳn là có người mới đúng, nàng muốn tìm viện binh. “Yêu phụ! Chạy đâu?!” Chu Bặng bị Tề Tuyên làm điên rồi, thấy nàng chạy đi, hắn lại khiêu lại mắng.

“Nâng cung phá thành, bắn chết nàng cho ta!” Người này điên rồi, ngày cả vũ khí công thành đều lấy ra, chỉ vì tính mạng của Bộ Kinh Vân cùng Tề Tuyên. Bộ Kinh Vân kêu to. “Tiếp tục chạy, không cần quay đầu!” Giờ phút này, hắn cũng bất chấp đều là dân Tề Quốc, không nên gà nhà đá lẫn nhau, thân hình hóa thành cuồng phong, nhào vào giữa đám quân sĩ.

Vừa nghe đến cung phá thành, Tề Tuyên cả người chấn động, thiếu chút nữa sẽ chạy trở lại. Nàng cùng hắn nói qua, một đời một kiếp, không rời không xa. Nhưng tiếng hô của hắn khiến nàng dịu xuống xúc động quay đầu, nàng nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ bừng, giống như ra huyết thệ. “Chu Bằng, bản cung lây danh nghĩa tiên hoàng, Kinh Vân nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, bản cung muốn Chu phủ cả nhà chôn cùng!”

Nói xong, nàng vùi đầu chạy vào màn sương. Ở phía sau nàng, tiếng kêu càng lúc càng lớn, tình huống rốt cuộc diễn biến như thế nào? Nàng không biết, nhưng trong lòng đã nóng như lửa đốt, trong đầu đều là khoảng thời gian mười năm ở cùng Bộ Kinh Vân, từng phút từng giây, ngày đêm khắc khẩu, một hồi hoan ái, cho nhau thưởng thức, cùng sinh cùng tử. Bọn họ từng nói muốn dắt tay đến bạc đầu. “Chuyện sinh tử khó đoán, cùng sinh lập thệ, chết nắm tay, cùng đến bạc đầu….” Nàng nỉ non nhớ kĩ, một lần. Một lần, lại một lần….

Tề Tuyên từ trong sơn cốc Vân Mộng lôi kéo một lão nhân đầu lông tóc bạc trắng, quần áo rách nát, trở lại nơi nàng cùng Bộ Kinh Vân bị vây hãm, chỉ thấy thi thể đầy đất, bốn phía không còn ai đứng vững. “Hay là lưỡng bại câu thương?” lão nhân hỏi. Tề Tuyên nhấc chân đáp hắn một cước. “Hỗn đản! Người trong thiên hạ đều chết, Kinh Vân cũng sẽ không chết.” “Ngươi…” Lão nhân vuốt mông, nhất thời có điểm dại ra.

Nhớ lại hắn “Độc thủ quỷ ý” năm đó hành tẩu trên giang hồ là uy phong cỡ nào, hắc bạch lưỡng đạo thấy hắn đều phải vòng đường khác mà đi, không thì tìm nơi ẩn nấp, tùy tiện một cái tiểu cô nương dám đối với hắn động thủ động cước, hắn hạ mí mắt, muốn giáo huấn nàng một chút. “Tuyên nhi……” Một tiếng kêu nho nhỏ khiến Tề Tuyên nhảy dựng lên, chạy so với thỏ còn nhanh, vọt tới thân cây khô. Nàng thấy hắn nằm trên mặt đất, đùi, hai tay đều bị ba mũi tên bắn trúng.

Nhưng đó không phải vết thương nghiêm trọng nhất trên người hắn, có một hai mũi tên sắt xuyên thấu trên ngực hắn, ghìm hắn trên mặt đất. Nhìn biển máu khiến cước bộ nàng mềm nhũn, thiếu chút nữa quỵ ngã. ‘Kinh Vân……” Hắn há mồm muốn nói, lại chính là nôn ra một ngụm lại một ngụm máu tươi.

“Không có việc gì, không có việc gì, chỉ càn còn sống là tốt rồi, chàng không có việc gì…..” Nàng ngồi xổm xuống, nhìn hắn, lại không biết như thế nào khiến hắn ngồi dậy.

Chu Bằng chết tiệt, thật sự lấy cung phá thành đối phó hắn, mệt bọn họ vẫn là anh em kết nghĩa! Đây là cái gọi là tình nghĩa kim lan sao? Còn có Lí Hữu Hợp, giả chiếu giết người, nàng âm thầm thề, rồi sẽ có ngày bắt hai người này nợ máu trả bằng máu. Hiện tại, trọng yếu nhất là cứu Bộ Kinh Vân. Nàng thử bẻ mũi tên sắt kia, nhưng tay nàng vừa đụng tới tên, trong miệng hắn sẽ không ngừng nôn ra máu. “Ngươi như vậy không được.”

Lão nhân đi đến bên người Bộ Kinh Vân, ra tay điểm tam đại huyệt trước ngực hắn trước, tạm thời cầm máu, rồi sau đó vận chưởng đem cả thân hình Bộ Kinh Vân kéo lên. Sau đó, tay hắn như đao chém về phía mũi tên. Hai mũi tên to như ngón tay dưới chưởng lực của hắn giống như làm bằng bột mì, bị cắt thành hai đoạn. Tề Tuyên nhìn xem nghẹn họng trân chối. Không hổ là sư phụ của Bộ Kinh Vân, võ công cao đến dọa người.

Lão nhân ôm Bộ Kinh Vân, ra hiệu cho Tề Tuyên, lại đi đến huyệt địa trong thâm cốc. Xuyên qua màn sương mù dày đặc, là một tòa tứ phía là khe núi, cảnh sắc quỷ dị, chỉ thấy trên đầu trâu là sừng huowu, trên cây hoa đào nở ra hoa lí. Nơi đây, bất kỳ động thực vật hình thù quái lạ nào cũng có, chớ trách ngoại nhân tán dương đây là quỷ vực đệ nhất Tề Quốc.

Mà làm ra hết thảy hiện tượng quái lạ này đúng là sư phụ của Bộ Kinh Vân Độc thủ quỷ y, hắn tự xưng là đã sống qua ba giáp, tính danh sớm đã quên, để cho người khác trực tiếp gọi hắn lão nhân. Lão nhân chính mình giải thảo dược, đem Bộ Kinh Vân đặt trong phòng, ngón tay để lên mạch Bộ Kinh Vân, sau một lúc lâu, hắn lấy xuống ngân trâm trên đầu, cắm vào thiên trung huyệt của Bộ Kinh Vân, vận công một lát.

Bộ Kinh Vân sắc mặt trắng bệch dần trở nên hồng nhuận, miệng mũi cũng không chảy ra tơ mãu nữa, hắn mở hai mắt, vừa thấy lão nhân, mặt hiện lên chút thành kính. “Sư phụ.” “Năm đó khi thu ngươi nhập môn từng nói qua, mạng ngươi đặc thù, không thể lạc chân vào chuyện thế tục, còn cho riêng ngươi đổi tên thành Bộ Kinh Vân, tùy thời nhắc nhở ngươi. Ngươi không nghe, nay… thân thể chính ngươi rõ ràng, kinh mạch đứt đoạn, không cứu.

Vi sư cho ngươi một châm giữ mệnh là lưu lại lời cuối, có di thưc mau nói đi!” “Tử lão nhân, ngươi nói cái gì?!” Tề Tuyên một cước đem lão nhân đá văng. “Bộ Kinh Vân, chàng nghe, tiểu Hạo tử trước mắt còn chưa có đăng cơ, trẫm vẫn là thiên tử, miệng vàng lời ngọc, trãm nói chàng không chết sẽ không chết, chàng sẽ không phải chết, cho dù phải chết cũng phải bò dậy cho trẫm.”

Nàng luống cuống chân tay lục hộp trúc, nhớ rõ bên trong còn có hoàn mệnh đan, tiểu Đậu tử nói qua, chỉ cần còn khí lực, hoàn mệnh đan đều có thể cứu trở về, cho nên hắn nhất định không có việc gì. Lão nhân bị Tề Tuyên vô lễ tức giận chết khiếp. Hắn là ai nào, lão quái vật đã sống ơn hai trăm tuổi a! Bao giờ bị người thô lỗ khi dễ qua?

Muốn nhẫn, cũng không thể nhẫn, lão nhân cười giảo hoạt, đối với Tề Tuyên bắn ra chút bột màu tím. Này cũng không phải kịch độc gì, lại có thể khiến cho người ta toàn thân ngứa sưng, trên mặt đất lăn lộn ba ngày, mơ tưởng khỏi hẳn. Hắn sẽ khiến Tề Tuyên quỳ xuống xin lỗi hắn. Nhưng là…… Bột phấn dính trên người nàng, dính trên làn da, màu tím nổi bật trên làn da trắng, vô cùng bắt mắt…. Gặp quỷ, Tề Tuyên thế nào một chút phản ứng cũng không có?! Lão nhân không tin dược vật chính mình cư nhiên mất đi hiệu lực.

Hắn một phen giữ chặt tay Tề Tuyên, muốn xem mạch của nàng. “Làm gì?!” Tề Tuyên bị dọa nhảy dựng, hộp trúc đổ xuống, vật bên trong phân tán, bất quá kia dược liệu được xưng là có thể cải tử hoàn sinh, hoàn mệnh đan rốt cục lăn ra. Lão nhân xem mạch Tề Tuyên, tròng mắt thiếu chút nữa lồi ra. “Ngươi này hảo tiểu tử!

Thật sự may mắn, dùng thời gian chín năm đi luyện kia mưa thuận gió hòa đan, đem thân thể phàm nhân thanh tẩy trở thành tiên thể.” Người bình thường cho dù có tư chất, cũng phải trải qua trăm năm tu luyện, trừ phi khổ công tu luyện, đả thông kỳ kinh bát mạch, mới có thể đạt tới cảnh giới tiên cảnh, tỷ như Bộ Kinh Vân.

Cần phải nói, luyện võ đến trăm năm, trong một trăm võ giả có một người đạt tới đã là kỳ tích, dù sao, trừ bỏ bên ngoài khổ luyện, tư chất, cơ duyên cũng không thể thiếu, trên đời nào có nhiều người thông minh lại cố gắng như vậy, vận khí lại nhân tốt?

Vì thế, lão nhân nghiên cứu ra một loại đan dược, có thể khiến cho một người bình thường dịch cân tẩy thủy trở thành tiên thể, đó là mưa thuận gió hòa đan. Bất quá đan dược này rất khó luyện thành, cho dù có luyện được còn có thể thất bại, quá trình chế luyện càng thêm lo lắng, ngay cả hắn cũng không đủ kiên nhẫn.

Không thể tưởng tượng được bổn đồ đệ của chính mình lại thành công, trong một năm đem Tề Tuyên cải tạo, nếu hiện tại Tề Tuyên bắt đầu luyện võ, khẳng định không đến vài năm có thể trở thành thiên hạ vô địch thủ.

Nhưng khiến cho lão nhân giật mình không chỉ có vậy, Tề Tuyên tìm ra đan dược cứu mạng kia, sờ có phong sáp bọc quanh, mùi thơm ngát xông vào mũi, màu sắc đan hoàn lại trong suốt, xung quanh tỏa ra tia hồng phấn, đúng là tiên dược trong truyền thuyết, cách trần đan. “Tiểu nha đầu làm sao có được bảo bối này, đưa cho lão phu…”

Hắn mới nghĩ lấy cách trần đan tới đánh giá, Tề Tuyên cũng đã đem đan dược nhét vào trong miệng Bộ Kinh Vân. Dược kia vừa vào miệng liền tan biến, không lâu sau, cả người Bộ Kinh Vân đỏ đậm, cả người giống như phình to gấp đôi. Hắn ngửa đầu rống to, thiết tên trong thân, vũ tên cùng ngân châm đều bị văng ra, đồng thời, hắn phun ra một ngụm máu tươi, hôn mê. “Kinh Vân, Kinh Vân…” Đây là có chuyện gì?

Tiểu Đậu tử rõ ràng nói cho nàng thuốc này cực kỳ trân quý, xác thực cùng với diêm vương cướp người, vì sao Bộ Kinh Vân ăn xong, ngược lại lâm vào hôn mê? “Ngươi nha đầu kia… Tức chết lão phu.” Cách trần đan là tiên dược trong truyền thuyết có thể tùy tiện ăn sao?

Kỳ thật hắn cũng không biết, cái gọi là trong truyền thuyết, chính là không ai biết cách luyện thôi! Hắn chạy nhanh giúp Bộ Kinh Vân bắt mạch, mạch đập như có như không, lại gián đoạn không thôi, không giống người chết, lại không giống người sống, đúng là quái lạ vô cùng. “Tức chết ngươi, thiên hạ đệ nhất tai họa.”

Tề Tuyên mới mặc kệ lão nhân là thần thánh phương nào, sư phụ Bộ Kinh Vân lại thế nào? Dám rủa hắn chết, nàng liền thông suốt không ưa. Dù sao hiện tại là bảo mệnh cho Bộ Kinh Vân, chỉ cần không tắc thở, chung quy đều có thể tìm được phương pháp khiến hắn thanh tỉnh, nàng tin tưởng, hắn sẽ không chết.

“Ta sinh, ngươi sinh, ta tử, ngươi mới có thể đi theo. Chính chàng nói, ta tin chàng, nếu ta còn sống, chàng sẽ không phải chết.” Nàng ôm chặt hắn, mặc kệ phải tốn bao lâu, một tháng, một năm, mười năm… Rồi sẽ có ngày, nàng khiến hắn thanh tỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.