Tuyệt Thế Lãnh Nữ

Chương 8: Chương 8: Bước đầu của Phượng Tĩnh Xuy (Trung)




Sáu hài tử trở về, khụ, thực ra là trở ra, huấn luyện cũng là trong địa bàn của Dạ gia mà thôi, sáu nam hài qua bốn năm đã trở thành tiểu nam tử hán, vượt qua sự mong đợi của tất cả mọi người.

Dạ Khiêm, Thuần thú sư trung kỳ tứ cấp, dị thú khế ước Cộng Hữu là một Hắc Lang cao ngạo.

Dạ Thạnh cùng Dạ Thuyên, Thuần thú sư tiền kỳ tứ cấp, cùng ký khế ước cộng hữu với hai Hắc Sóc.

Dạ Phi, Thuần thú sư tiền kỳ tứ cấp, ký khế ước Cộng hữu cùng Hắc Báo.

Ngay cả Dạ Tử Mặc tuy kém hơn, chỉ đạt hậu kỳ tam cấp nhưng cũng là một Thuần thú sư, ký khế ước Cộng Hữu cùng một Hắc Miêu béo ú tham ăn.

Thực lực mạnh nhất là Dạ Diên, vừa đạt tới tiền kỳ ngũ cấp nửa tháng trước, ký thêm một khế ước Cộng Hữu cùng một con Bạch Xà quái dị, không ai biết Bạch Xà này ở đâu ra, tuy trong Sơn trang có xà nhưng vì đặc thù linh lực của Dạ gia, tất cả đều là Hắc Xà.

Không chỉ thế, Bạch Xà trên đầu còn có một thanh sừng nhỏ, tính tình kiêu kỳ, ngoại trừ Dạ Diên không ai tới gần quá ba bước. Các dị thú khác thấy nó cũng run rẩy sợ sệt, ngoại trừ Quái Quái vô tâm vô phế bị đốt sạch lông đuôi là có thể đứng cạnh nó.

Ban đầu các Quản thú không có cách nào xác định được cấp bậc của Bạch Xà này, sau đó ngay cả Hắc Lang bát cấp ngũ phẩm thấy nó cũng vội vàng lùi mấy bước, chín phần chắc chắo Bạch Xà này thuộc hàng dị thú thập cấp.

Mà cũng phải nói lại về lý do ký được khế ước này, khụ, nếu nói là Bạch Xà ký khế ước cùng Dạ Diên thì có ai tin không?

Nhưng sự thật là như vậy. Trong ký khế ước, điều quan trọng nhất đối với Thuần thú sư không phải là linh lực hay tinh thần lực mà là sự phản hệ. Thua kém cấp bậc càng cao, sự phản kháng của dị thú càng lớn thì phản hệ đối với Thuần thú sư càng mạnh. Cho dù Bạch Xà tự nguyện thì Dạ Diên cũng không chịu nổi phản hệ chênh lệch giữa sáu cấp mạnh nhất này.

Còn một lý do nữa chính là sau khi ký khế ước, linh lực của Dạ Diên từ hậu kỳ tứ cấp tăng mạnh lên tiền kỳ ngũ cấp.

...

Dạ phụ thân lo ba sợ bảy về việc này vội vàng gặp Đại trưởng lão hỏi han đủ mọi điều, cuối cùng cũng tin đây là việc tốt.

Dạ mẫu thân sau khi kiểm tra sức khỏe của Dạ Diên bỗng nhận thấy trong cơ thể Dạ Diên ẩn hiện một loại linh lực kỳ quái khác...

Mọi việc xoay quanh Dạ Diên rốt cuộc không ai giải thích hoàn hảo, đành tạm gác lại một bên.

...

Tối đó, trong phòng Phượng Tĩnh Xuy

'Xuy nhi, đến cho ca ôm.' Dạ Diên nửa ngồi nửa nằm trên giường nhìn Phượng Tĩnh Xuy mắt to trừng mắt nhỏ nhìn Quái Quái.

Phượng Tĩnh Xuy vuốt vuốt đầu Bạch Xà đã thu nhỏ quấn lên cổ tay mình, khiêu mi nhìn Quái Quái.

'Phiu phiu.' Oa oa tiểu chủ nhân giành xà của Quái Quái, tiểu chủ nhân xấu xấu.

'Ca. Quái Quái đã đạt tứ cấp bát phẩm rồi à?' Phượng Tĩnh Xuy leo lên giường ngồi vào lòng Dạ Diên.

'Ừ, ta lên cấp thì nó cũng lên theo.' Dạ Diên sủng nịch xoa đầu.

'Ca luyến đồng à.' Phượng Tĩnh Xuy hất tay.

'Luyến cái gì đồng, ta cũng là hài tử đó.' Dạ Diên cười khổ 'Khoan, sao muội biết cấp bậc của Quái Quái? Đã có ai nói với muội đâu?'

'Hả?' Phượng Tĩnh Xuy chau mày 'Không có mà nhỉ? Tự dưng lúc nãy nhìn nó muội liền nghĩ trong đầu vậy thôi'

'Muội nghĩ gì?' Dạ Diên gấp rút hỏi, nếu Phượng Tĩnh Xuy có khả năng này thì có thể hi vọng sau này muội ấy xuất ra được linh lực rồi.

'Hắc Thố, dị thú hệ Ám, tứ cấp bát phẩm, chỉ vậy thôi.'

'Muội không biết, chỉ có Thuần thú sư mới nhìn ra linh lực của dị thú, quan trọng là dị thú đó chưa có khế ước, nếu đã thuộc khế ước thì chỉ có Thuần thú sư chủ nhìn ra linh lực cụ thể của dị thú. Tất nhiên ngoại trừ trường hợp Thuần thú sư đó không có ý che dấu hoặc là Thuần thú sư này có cấp bậc cao hơn.' Dạ Diên nói một hơi dài, nửa băn khoăn nửa hi vọng nói tiếp 'Có thể... trong cơ thể muội có linh lực.'

'Hi vọng là vậy. Có thể là trùng hợp. Ngày mai ca bảo các ca ca che dấu linh lực dị thú, muội nhìn xem sao.' Phượng Tĩnh Xuy thầm nghĩ, cho dù không có linh lực, ta nhất định không phải là nữ nhi yếu đuối hay làm một Luyện dược sư chỉ có thể phụ thuộc người khác.

'Được. À, muội nhìn xem Bạch Xà này.'

'Thanh Long, thần lực.' Phượng Tĩnh Xuy nhìn Bạch Xà, nói xong mới giật mình bật người ngồi dậy 'Ca, muội vừa nói gì?'

Dạ Diên còn đang sửng sốt, vô thức lặp lại 'Thanh Long, thần lực. Thảo nào không ai nhìn ra...'

'Ca, nó là thần thú Thanh Long?' Phượng Tĩnh Xuy nhìn Bạch Xà, cảm giác... rất thân thuộc.

'Cũng có thể, ta dạo này vẫn thường mơ thấy Thanh Long...' Dạ Diên trầm ngâm, trong lòng bổ sung, còn cảm giác như quen biết từ lâu.

'Bạch Xà này là long sao. Ca, nó tên gì?' Phượng Tĩnh Xuy chuyển chủ đề.

'Ta chưa đặt.' Việc này đành tới đâu hay tới đó, Dạ Diên ta không tin có gì có thể uy hiếp được.

Phượng Tĩnh Xuy nhìn đôi mắt tím của Bạch Xà, bảo 'Vậy gọi là Tử Phách đi.'

'Được, Tử Phách.'

...

Từ ngày ký khế ước cùng Bạch Xà, có một giấc mơ luôn lặp lại mỗi đêm, hình ảnh Thanh Long bay lượn trên chín tầng mây, vui vẻ tự tại,

Mỗi lần như vậy ta đều cảm thấy chuẩn bị nhớ ra điều gì đó nhưng cuối cùng đều không nắm bắt được. Thanh Long dường như đang tìm, đang chờ một ai khác,,,

Lúc tỉnh giấc ta luôn thấy Bạch Xà đang nhìn mình, con ngươi màu tím tràn đầy nghi vấn, không còn là ánh mắt kiêu hãnh đầy vương giả mà có vẻ mang mác lo lắng và khẩn trương.

Ta không hiểu, không nghĩ được gì cả...

Nhưng ta có thể chắc chắn, Bạch Xà hay Thanh Long cùng những giấc mơ đó rất quan trọng với ta.

...

Ta không nói với Dạ ca, lúc ta nhìn Thanh Long, nó gọi ta 'Phượng chủ nhân.', nhưng đó là giọng điệu đầy cung kính chứ không phải là thuần phục dĩ nhiên.

Nó cũng giống như Quái Quái xem ta là tiểu chủ nhân?

Không, ta không nghĩ vậy!

Đừng hỏi vì sao, đó là trực giác.

Tất cả mọi chuyện, là trùng hợp hay là điều đã định sẵn?

...

Tuyệt thế lãnh nữ - Tác giả Ngọc Xuy - Xuyên không, dị giới, NP, 3S.

'Diên ca, tiểu Xuy, có chuyện gì vậy?' Dạ Tử Mặc sau 4 năm cũng có chút gọi là trưởng thành.

Dạ Phi cùng Dạ Thanh Dạ Thuyên nhìn nhau nghi vấn, sáng sớm đã vội gọi họ mang theo dị thú tới đây còn đặc biệt căn dặn phải che dấu linh lực là có chuyện gì?

'Là có chuyện nhưng giờ ta chưa thể nói trước được. Mọi người đã làm như ta dặn rồi chứ?' Dạ Diên hỏi.

'Rồi, đệ có chuyện gạt bọn ta?' Dạ Khiêm lạnh nhạt hỏi.

'Không có. Xuy nhi, muội thử đi.'

'Hắc Lang, tứ cấp tam phẩm. Hắc Sóc, này tứ cấp nhị phẩm này tứ cấp nhất phẩm. Hắc Báo, tứ cấp nhất phẩm. Hắc Miêu...' Phượng Tĩnh Xuy cau mày.

Mọi người còn đang sửng sốt, chỉ có Dạ Diên biết trước thấy Phượng Tĩnh Xuy khó hiểu liền hỏi 'Muội nhìn không ra? Vậy được rồi, đừng gắng sức.'

'Không phải, muội không mệt, Hắc Miêu này là dị thú hệ Quang, tam cấp cửu phẩm.' Phượng Tĩnh Xuy tới gần nhìn Hắc Miêu.

Hắc Miêu nghiêng đầu lưỡng lự rồi 'Miêu ô.' một tiếng nhào vào lòng Phượng Tĩnh Xuy. Hai Hắc Sóc cũng nhảy tới ôm chân 'Chi chi.'. Hắc Báo cùng Hắc Lang thì điềm tĩnh hơn một chút, chỉ bước tới gần Phượng Tĩnh Xuy cúi đầu gừ gừ thân thiện.

Phượng Tĩnh Xuy loạng choạng vì bị Hắc Miêu nhảy lên, lúc này nhìn lại cảm thấy không hiểu nổi quay sang cầu cứu 'Mặc ca.'

Dạ Tử Mặc hoàn hồn vội vàng bước tới ôm lấy Hắc Miêu.

Những người khác cũng lên tiếng gọi dị thú của mình lui về, Bạch Xà trừng mắt nhìn qua một lượt, năm dị thú vội vàng cụp đuôi chạy về phía sau lưng chủ nhân của mình, không dám chậm trễ một giây.

Oa oa, là tại Hắc Miêu hết, sao lại quên tên Thanh Long đó còn ở đây chứ.

Dạ Khiêm mở lời đầu tiên 'Đây là?'

'Sao muội biết linh lực của bọn chúng?' Dạ Thanh hỏi, việc trước đó chưa ai nói cho Phượng Tĩnh Xuy biết là hoàn toàn chắc chắn, chỉ có thể như vậy.

'Muội không rõ, tối qua nhìn ra Quái Quái, bây giờ các dị thú này cũng vậy.'

'Có thể trong cơ thể muội tồn tại linh lực, hoặc đây là một loại dị năng.' Dạ Phi suy đoán.

'Nếu là linh lực, này... cũng quá mạnh đi.' Dạ Thanh nói.

'Hi vọng là vậy.' Dạ Khiêm lại nói tiếp 'Dù sao cũng là chuyện tốt, chúc mừng tiểu Xuy, muội còn chưa hiểu năng lực này cường đại đến mức nào đâu.'

'Xuy muội, muội nói Hắc Miêu là hệ Quang.' Dạ Tử Mặc hỏi, sao có thể như vậy, ngay cả Nhị trưởng lão nhìn xong cũng không nói gì.

'Vâng, nhưng có cả hệ Quang sao?'

'Có, ta đã từng nghe nói, mẫu thân ta nói trước đây có quen biết một nhóm người thần bí sử dụng Quang linh lực. Khiêm ca...' Dạ Phi ngập ngừng hỏi ý Dạ Khiêm.

'Chuyện này chưa cần thiết nói ra. Các đệ cũng không cần hỏi, sau này sẽ biết. Xem đó là duyên phận đi.' Dạ Khiêm nhìn Dạ Tử Mặc mỉm cười trấn an 'Không tin Khiêm ca cùng Phi ca sao?'

'Đệ tin các ca ca.' Dạ Tử Mặc nói xong mím môi, Dạ Phi thương tiếc xoa đầu, rõ ràng là rất muốn mà vẫn tin tưởng mình không hỏi thêm.

'Nếu làm gì có lỗi với ai đó thì đừng trách muội vô tình.' Phượng Tĩnh Xuy buông một câu không đầu không đuôi làm ba người hiểu ba người ngơ ngác.

'Được rồi được rồi, mau ăn trái cây, nho này là mẫu thân ta trồng bằng dược nha. Vừa ngon vừa bổ.' Dạ Diên cười cười nói đánh tan không khí trầm mặc.

'Khoan đã.' Dạ Thuyên nãy giờ mới lên tiếng. 'Phượng Tĩnh Xuy, muội bước lại đây cho ca. Dạ Diên, đừng nói đệ không biết, còn tính giấu bọn ta?'

Chương 9: Bước đầu của Phượng Tĩnh Xuy (Hạ)

'Thuyên.' Dạ Thanh gọi 'Có chuyện gì từ từ nói'

'Thuyên ca.' Phượng Tĩnh Xuy ngơ ngác không hiểu gì

'Lại đây.' Dạ Thuyên lạnh giọng 'Nói ta nghe là Dạ thúc ép muội hay có người nào xúi bậy, uy hiếp muội. Các ca ca xử lý cho muội.'

'Chuyện gì ạ?'

'Chuyện muội từ lúc một tuổi làm tới giờ. Ai bảo muội làm?'

'Chuyện đó... không có ai bảo...' Phượng Tĩnh Xuy cúi đầu, Thuyên ca này còn đáng sợ hơn cả phụ thân.

'Chạy bộ, luyện chữ ta không cấm. Còn luyện kiếm săn thú, ai cho muội làm?'

'Thuyên đệ, rốt cuộc là có chuyện gì?' Dạ Khiêm vẫn chưa rõ.

'Khiêm ca, mấy năm nay, nhất là một năm này tiểu Xuy học luyện quyền luyện kiếm chiều đi săn thú một mình, còn tập cái gì mà phi tiêu cung nỏ.' Dạ Thuyên giải thích. Tối qua nghe hạ nhân nói mấy hôm nay các thiếu gia trở về, tiểu thư không còn lên núi săn thú, gọi lại hỏi rõ thì mới biết được 'Còn không thua kém chương trình huấn luyện một tháng của chúng ta 4 năm trước.'

'Tiểu Xuy, là ai ép muội?' Dạ Thanh nghe xong, suy nghĩ đầu tiên là có người ép buộc, hai là tại sao Dạ thúc không ngăn cản?

'Không ai ép, là muội tự học, phụ thân ngăn cản nhưng mà muội chỉ làm trong khả năng nha.' Phượng Tĩnh Xuy bắt đầu nghĩ cách giải thích.

'Thật không ai ép? Nhưng làm sao muội biết? Nói cho rõ ràng!' Dạ Thanh truy vấn.

'Là muội thấy trong giấy của Diên ca để lại nha, có cả vẽ vũ khí nè, cách dùng nè. Chơi rất vui nha.'

'Chơi vui?'

'Đúng nha, phụ thân cũng bảo nếu hoạt động vừa sức thì rất tốt cho sức khỏe.'

'Rèn luyện một chút là được rồi, còn luyện vũ khí săn thú làm gì?'

'Muội... muội... Oa... Mặc ca ca, Thanh ca hung muội.' Phượng Tĩnh Xuy rơm rớm nước mắt chùi chùi vào áo Dạ Tử Mặc, oa, ta bị hài tử nạt, thật mất mặt.

'Tiểu Xuy ngoan, là Thanh ca lo cho muội, không phải hung dữ, ngoan ngoan nha.' Dạ Tử Mặc xoa xoa đầu Phượng Tĩnh Xuy, trừng mắt với Dạ Thanh.

Dạ Diên ngẩng đầu nhìn trời đếm mây, ta thật sự không nhìn thấy Xuy nhi cũng có bộ mặt ngây thơ như vậy.

'Ta không có, xin lỗi tiểu Xuy, ca ca hư, ca không nên hung muội.' Dạ Thanh luống cuống ôm Phượng Tĩnh Xuy dỗ dành.

'Tiểu Xuy, từ nay chỉ được chạy bộ, luyện quyền. Ta sẽ tịch thu vũ khí của muội.' Dạ Khiêm thấy Phượng Tĩnh Xuy đã nín khóc liền nói, Dạ thúc cũng thật là, ngay cả chuyện này cũng có thể mềm lòng được.

'Không được.' Phượng Tĩnh Xuy quệt môi nói, không giả khóc nữa, chiêu đó chỉ dùng được với Dạ Thanh còn với Dạ Khiêm thì phải cứng đối cứng 'Muội muốn có linh lực, muội không muốn làm Luyện dược sư, muội muốn làm Thuần thú sư, muội muốn có dị thú!'

'Nhưng... Tiểu Xuy, muội còn nhỏ, đợi sáu tuổi rồi lại rèn luyện được không?'

'Không được, nữ nhân làm gì có linh lực, muội bây giờ phải bắt đầu luyện tập. Khiêm ca, không phải ca cũng thấy muội có năng lực nhìn ra cấp bậc của dị thú sao? Đây không phải là dấu hiệu của linh lực sao?'

'Có thể, nhưng phải đợi muội sáu tuổi xuất ra linh lực, tới lúc đó ca không ngăn cản.'

'Ca, vậy tại sao trăm năm nay Thiên Viêm đại lục chúng ta không nữ nhân nào có linh lực? Là bởi vì tinh thần lực vốn dĩ quá yếu, ca bảo muội giống như họ, chờ đợi duyên phận hay sao? Muội chính là đang rèn tinh thần lực, như vậy thì có gì không tốt?'

'Khiêm ca, đệ nghĩ cứ làm theo tiểu Xuy. Đúng là nguyên do bởi vì tinh thần lực của nữ nhân quá yếu nên cơ thể không hấp thu được linh lực. Cho dù biết như vậy, cải thiện tinh thần lực của nữ nhân là việc bất khả thi vì sức khỏe nữ hài tử khi sinh ra đã rất kém, tới lúc ổn định thì đã qua độ tuổi hấp thụ linh lực. Tiểu Xuy từ bé sức khỏe đã tốt hơn cả nam hài, kết quả rèn luyện ba năm nay rất khả quan. Năng lực của tiểu Xuy chính là bằng chứng, ngay cả đệ cũng không thể nhìn ra cấp bậc của dị thú của các ca.' Dạ Phi chậm rãi lên tiếng.

'Thôi được, tiểu Xuy, nếu xảy ra chuyện gì phải lập tức ngừng ngay, càng không được phép ngăn cấm hai Ám đi theo. Có biết không?' Dạ Khiêm dặn dò, trong mắt vẫn còn lo lắng không thôi.

'Vâng, nghe lời Khiêm ca.' Phượng Tĩnh Xuy âm thầm giơ ngón cái trong lòng, yeah, toàn thắng, sau này có làm gì cũng không ai dám dị nghị hay nghi ngờ này nọ.

'Mọi người an tâm, có ta chăm sóc cho Xuy nhi mà.' Dạ Diên tới bây giờ mới dám lên tiếng. [Tuyệt thế lãnh nữ - Tác giả Ngọc Xuy - Xuyên không, dị giới, NP, 3S.]

'Đệ nữa. Đệ sẽ ngày ngày ghé qua xem chừng tiểu Xuy.' Dạ Tử Mặc ôm Hắc Miêu đưa cho Phượng Tĩnh Xuy 'Tiểu Xuy sau này nhất định cũng có được dị thú. Nếu không, ca mang dị thú của ca cho muội chơi.'

Hắc Miêu ô ô khóc, cho dù nó rất thích tiểu nữ hài này, nhưng mà không cần ghét bỏ mang nó làm đồ chơi nha, nó là dị thú, dị thú người người cầu mà không được đó.

'Cảm ơn Mặc ca, nhưng mà muội đâu phải cần dị thú để chơi.' Phượng Tĩnh Xuy hắc tuyến, sao qua 4 năm vẫn ngây thơ đơn thuần như vậy hả?

'Tháng tới là nhập học ở Học Viện rồi. Mấy ngày còn lại chúng ta phải đặt ra chương trình huấn luyện phù hợp, không thể để tiểu Xuy tùy hứng làm bậy.' Dạ Thanh suy tính, mặc dù rất thắc mắc làm sao Phượng Tĩnh Xuy suy nghĩ thấu đáo như vậy, nhưng mọi việc vừa giải quyết xong, không nên khơi ra.

Cuối cùng, Phượng Tĩnh Xuy bị bắt buộc giảm cường độ luyện tập, Dạ Diên cùng các huynh đệ Dạ gia ngày ngày đối kháng một chọi một.

Người trong Dạ gia mừng mừng tủi tủi, Đại trưởng lão Nhị trưởng lão có tôn tử sum họp tinh thần sảng khoái, Dạ phụ thân rảnh rỗi ngày ngày cùng phu nhân nhà mình trau dồi tình cảm.

Dạ gia như phủ đầy hoa hồng, còn chưa hay tin từ các gia tộc khác.

...

'Haha...' Tiếng cười hùng hậu vang dội khắp căn hầm 'Trời giúp ta, trời giúp ta. Haha... Ngày dẹp bỏ các gia tộc khác không còn xa nữa!'

'Chúc mừng Đại trưởng lão.' Giọng cung kính từ hai nam nhân trẻ tuổi đồng loạt vang lên.

'Haha...' Lại là tiếng cười của lão nam nhân, tiếng cười kéo dài mang theo một tia sát khí rét lạnh.

Phụt... Rầm Rầm...

Hai bóng đen phía sau bỗng chốc ngã ập xuống đất, tia lửa nhỏ từ tim mỗi người lan rộng rồi bùng cháy, thiêu đốt mọi thứ.

Chỉ chớp mắt, nơi hai người vừa đứng chẳng còn gì ngoài mùi khen khét của thịt và vải vóc bị cháy.

Lão nam nhân thả lỏng bàn tay vừa xuất ra tia lửa, chẳng mảy may quay lại nhìn một cái, phất tay áo đi ra khỏi căn phòng hầm lúc nãy, giọng cười cuồng tiếu ghê bẩn lại vang lên 'Haha... An nghỉ đi, kiếp sau hãy nhớ lấy, người biết càng nhiều thì chết càng sớm.'

Thế nên lão nam nhân ấy không thấy, cuốn sách hắn vừa xem, chợt lật qua như có gió thổi, hai làn khói mỏng màu đen ùa tới, thấm vào từng con chữ.

Cuốn sách gập lại, căn phòng đóng lại, rốt cuộc ai là người nắm giữ bí mật cuối cùng? Hoặc, không ai cả...

...

Một nơi khác, hai lão nam nhân nhìn chằm chằm vào một cuốn sách cũ kĩ nhưng bên trong trắng tinh, lần lượt rót từng tia linh lực vào sách.

Một khắc, hai khắc, một canh giờ trôi qua, mọi thứ vẫn như cũ, chẳng có gì ngoài tiếng gió vù vù trong căn phòng.

...

Sóng ngầm mãnh liệt giữa tám đại gia tộc chưa bao giờ ngớt. Có lẽ bây giờ chính là một bước ngoặt quan trọng cho sự thay đổi địa vị các gia tộc.

Lại nói về Dạ gia, hai trưởng lão đã đạt tới tiền kỳ trung kỳ cửu cấp từ chục năm nay nhưng vẫn không thể nào bức phá linh lực tiếp được. Phải biết rằng, trưởng lão chính là biểu tượng của mỗi gia tộc, cấp độ ai cao hơn thì gia tộc ấy cũng được kiêng dè kính nể một phần, chính là 'con bài ngửa' của gia tộc.

Việc linh lực dậm chân tại chỗ là điều rất thường gặp, nhưng khi đặt mình vào trường hợp đó, còn mang cả sứ mệnh gia tộc trên vai thì không ai có thể thản nhiên chấp nhận. Đại trưởng lão Nhị trưởng lão ngày ngày bế quan tu luyện, ngay cả cách nguy hiểm nhất là tự phong tỏa kinh mạch, để người khác rót linh lực vào cơ thể mình, tạo ra sự đối chọi giữa hai nguồn linh lực khiến linh lực bản thân đột phá cũng sử dụng.

Các Luyện dược sư miệt mài luyện cấp, điều chế không biết bao nhiêu loại linh đan, nhất là linh đan bổ sung linh lực. Nhưng phần vì Luyện dược sư hoặc không có linh lực hoặc linh lực quá yếu, phần vì các Thuần thú sư không hiểu nguyên ly của việc luyện dược, hai nhóm người kết hợp rất khó khăn. Luyện ra được cũng chỉ là sơ cấp, nhị cấp trong khi linh đan cần dùng ít nhất phải đạt tứ cấp.

Khẩn trương, rối rắm, đi vào ngõ cụt, sắp tới ngày Dạ Diên cùng các huynh đệ nhập học, Đại trưởng lão cuối cùng đành đưa ra quyết định khó tin 'Dùng linh đan che dấu, hạ cấp bậc của bọn chúng xuống còn tiền kỳ tam cấp.'

Lời này vừa nói, Dạ gia trước giờ nghiêm minh kỷ luật cũng khó giữ trật tự, cách hạ nhân nghe thấy cũng bàn tán xôn xao.

'Đại trưởng lão, người là muốn Diên nhi cùng các huynh đệ điệu thấp?' Dạ Diên bước ra hỏi (điệu thấp ~ làm thấp ~ làm mình kém hơn bình thường)

Đại trưởng lão gật gật đầu, xoa xoa thái dương, vẻ đầy mệt mỏi.

'Đại trưởng lão, người thăng cấp gặp vấn đề sao?' Dạ Thuyên lo lắng hỏi.

'Các hiền tôn không cần lo lắng, ta chỉ là không thể thăng cấp, không có gì nguy hiểm.' Đại trưởng lão từ ái nói, lại không biết làm sao giải thích, bọn chúng khổ luyện bốn năm trời chính là chờ một ngày này, vậy mà ta... haii...

'Đại trưởng lão, chuyện hạ cấp bậc là...' Dạ Tử Mặc tâm tư vốn dĩ đơn thuần, không hiểu ý nghĩa sâu xa của việc này, chỉ nghĩ tới lý tưởng của các ca ca bốn năm trước, bây giờ gia gia lại có ý hạ mấy lượt cấp bậc của họ, trong lòng buồn rầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.