'Tuy vậy, ta cùng Đại trưởng lão có ý cho Dạ Diên ở lại Dạ gia
rèn luyện thêm hai năm. Cảnh nhi, con nghĩ sao?' Nhị trưởng lão tiếp
lời. Mặc dù việc này là việc tốt nhưng nếu truyền ra ngoài không những
gây sóng gió mà còn nguy hiểm đến an nguy của Dạ Diên. Minh thương dễ
tránh, ám tiễn khó phòng.
'Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, Cảnh nhi cùng phu nhân mình đã
bàn kĩ, sẽ để Dạ Diên ở lại rèn luyện. Chúng ta chậm một bước nhưng cẩn
trọng mười phần vẫn tốt hơn.' Dạ phụ thân cung kính nói.
Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão nhìn nhau hài lòng. Đám hậu bối
bây giờ nông nổi và háo thắng. Như Giang gia, Giang Lâm Nhạc chỉ mới tám tuổi vừa thức tỉnh năng lực Thuần thú đã bị gia tộc đưa vào Học Viện.
'Tốt, tốt.' Đại trưởng lão vuốt cằm 'Như vậy ta quyết định, từ
mai, Dạ Diên cùng Dạ Tử Mặc, Dạ Thanh, Dạ Thuyên, Dạ Khiêm, Dạ Phi cùng
nhau tham gia huấn luyện. Chương trình huấn luyện tập trung vào tinh
thần lực và linh lực, không có sự phân chia cấp bậc. Phải luôn tâm niệm
rằng tất cả đều là Võ giả, kể cả Dạ Diên, muốn làm một Thuần thú sư chân chính không phải nhờ vào cơ duyên mà là dựa vào năng lực của chính bản
thân. Đã rõ chưa?'
'Đã rõ, thưa Đại trưởng lão.' Tất cả sáu hài tử đồng loạt đáp lời.
Dạ Diên trong lòng vui vẻ vì không phải thuyết phục các gia gia cho ở lại.
Huynh đệ sinh đôi Dạ Thanh Dạ Thuyên tâm ý tương thông, phải cố gắng, không thể để sau này vào hệ Võ giả của Học Viện.
Dạ Khiêm có tố chất mặt than luôn lạnh lùng, tối nay phải nhờ vả biểu đệ Dạ Diên truyền đạt kinh nghiệm.
Dạ Phi chau mày, âm thầm nắm tay, các biểu ca linh lực xuất kích rất tốt, ta chỉ đạt trung kì nhị cấp, phải quyết chí hơn nữa.
Cật hóa (ăn hóa = tham ăn) Dạ Tử Mặc quệt quệt miệng, oa, học nhiều, ăn nhiều, rốt cuộc là lợi hay hại vậy.
Tối đó, Dạ Diên một bên chăm Quái Quái ăn no, một bên cùng
Phượng Tĩnh Xuy trò chuyện. Phượng Tĩnh Xuy hiện giờ đã có thể ngồi
vững, đang ngồi dưới sàn lót da cừu, tay dựa vào cạnh ghế tập đứng.
Khuôn mặt bầu bĩnh lấm tấm mồ hôi.
Dạ Diên nhìn mà đau lòng không thôi, rốt cuộc vẫn kìm chế không
đưa tay đỡ. Mặc dù bề ngoài là đứa trẻ 6, 7 tháng nhưng thực chất lại là một nữ nhân 19 tuổi, chưa kể Phượng Tĩnh Xuy còn là một Hunter khát
máu. Một chút việc nhỏ cũng giúp đỡ khác nào chọc vào lòng tự kiêu ngút
trời của nàng.
Lúc năm hài tử cùng nhau tiến vào thì thấy một màn như thế này:
Dạ Diên chân gác trên ghế nhàn nhã uống canh, Quái Quái ngồi trên bàn
gặm đùi gà, Phượng Tĩnh Xuy nửa đứng nửa ngồi hai tay dựa vào ghế.
'Dạ Diên, đệ làm gì vậy hả.' Dạ Khiêm đen mặt bước nhanh tới bế Phượng Tĩnh Xuy vào lòng.
Dạ Phi không nói gì bước tới lấy khăn tay lau mồ hôi cho Phượng Tĩnh Xuy.
'Đệ thật quá đáng.' Phượng Thanh Phượng Thuyên đồng loạt lên tiếng.
'Đệ thật không nghĩ Diên ca là người như vậy. Ngày mai đệ sẽ xin phép Dạ thúc đưa Xuy nhi về chăm sóc.' Dạ Phi nhìn Dạ Diên vẻ đầy chán
ghét.
Phượng Tĩnh Xuy đưa tay vỗ vỗ má Dạ Khiêm, nha, mặt than nè, xem như không thấy tình hình hiện tại.
'Mọi người nói gì ta không hiểu, ta làm gì chứ.' Dạ Diên ngây người.
'Phiu phiu.' Quái Quái nhe răng, thật ồn, làm gì mà to tiếng vậy chứ.
'Còn giả vờ. Tất cả chúng ta đều thấy.' Dạ Thanh nói.
'Đúng đúng, Diên ca uống canh không bón cho tiểu Xuy, còn nữa,
không cho tiểu Xuy ngồi trên giường, tiểu Xuy thật đáng thương. Đệ ghét
Diên ca nhất. Oa... Phi ca, mau mang tiểu Xuy về nuôi nuôi...' Dạ Tử Mặc nói một hơi dài, xong thút thít kéo vạt áo Dạ Phi, tay chùi nước mắt.
Dạ Diên cảm thấy nên thêm hình ảnh quạ bay đầy đầu, vẽ thêm ba vạch đen trên mặt, oan cho ta nga~
Đối mặt với một tòa núi băng, ba tòa núi lửa và một tòa núi...
nước mắt, Dạ Diên quyết định... lấy mềm chọi cứng 'Khiêm ca, Thanh ca,
Thuyên ca, Phi đệ, Viên Viên, mọi người hiểu lầm ta rồi.', mặt oan ức
'Ta là thổi canh nguội cho Xuy nhi, xem này, còn nguyên mà. Xuy nhi muốn tập đứng nên ta phải để muội ấy dưới sàn dựa ghế, không thấy ta còn lót mấy lớp lông cừu xung quanh sao?'
Nhìn vẻ mặt còn nghi ngờ của năm người, xém chút nữa Dạ Diên hét lên, 'Xuy nhi, muội còn cười, không giải thích đi.' cũng may, còn chưa
mất tia lý trí cuối cùng.
'Khiêm ca, không tin huynh để Xuy nhi xuống đi.'
Dạ Khiêm mặt băng rất giỏi nhìn sắc mặt, thấy Dạ Diên hết sửng sốt, dở khóc dở cười rồi lại bất đắc dĩ liền tin lời.
Dạ Thanh, Dạ Thuyên vốn tin tưởng Dạ Diên sủng ái Phượng Tĩnh
Xuy vô đối, lúc nãy là mất bình tĩnh giờ nghĩ lại cảm thấy rất có lý.
Dạ Phi, Dạ Tử Mặc thì khỏi nói, hình tượng Dạ Diên trong mắt như là vì sao sáng chói lóa, nghe việc không phải như mình nghĩ liền vội
vàng muốn chứng thực. 'Khiêm ca, đặt tiểu Xuy xuống thử.'
Dạ Khiêm nhẹ nhàng đặt Phượng Tĩnh Xuy xuống thảm.
'Tiểu Xuy, đứng lên nha, ca muốn xem.' Dạ Tử Mặc cao hứng vỗ tay.
Phượng Tĩnh Xuy khóc ròng, sao ta giống con khỉ trong vườn bách
thú vậy hả, hả? Thôi đành vậy, một là giải oan cho Diên ca, hai là cũng
vì các huynh đệ Dạ gia đơn thuần vì mình đứng được mà vui vẻ thôi.
Phượng Tĩnh Xuy nhẹ nhàng dựa ghế đứng dậy còn bước thêm hai
bước. Dạ Khiêm hoảng hốt vội vàng bế lên 'Sau này không cần để tiểu Xuy
mệt như vậy. Nữ nhi Dạ gia trước giờ yếu ớt, chỉ cần tiểu Xuy khỏe mạnh
bình thường là được rồi.'
Ba người còn lại tuy rất vui vẻ nhưng cũng đồng ý với lời của Dạ Khiêm.
Duy chỉ có Dạ Tử Mặc là còn cao hứng vỗ tay không thôi 'Tiểu Xuy mau mau lớn nga~ Mặc ca sẽ dẫn muội đi ăn nhiều đồ ngon thật là ngon.'
Dạ Diên đỡ trán, Khiêm ca, Xuy nhi là người Dạ gia sao?
'Mọi người tìm ta có việc sao?'
'À, là bọn ta tò mò việc đệ ký khế ước, cũng là phụ thân bảo ta
nói trước cho các đệ về chương trình huấn luyện.' Dạ Khiêm đặt Phượng
Tĩnh Xuy xuống ghế nhung dành riêng cho nàng, sau đó kéo ghế ngồi xuống, mọi người cũng ngồi theo.
Dạ Diên bê bát canh cho Dạ Tử Mặc 'Viên Viên ăn đi, ca vừa thổi
còn hơi nóng, chưa ai dùng qua đâu. Tiểu Xuy hơi mệt, ăn nhiều không
tốt.'
Dạ Tử Mặc hí hửng múc một muỗng nhấm nháp, hai mắt nheo lại 'Ngon quá, Diên ca tốt nhất.'
Dạ Phi cười dỗ dành 'Ngày mai ta bảo người làm cho đệ.'
Dạ Tử Mặc gật gật đầu 'Nhớ nha, Phi ca tốt nhất.'
Mọi người cười ha hả, tên cật hóa này, động tới ăn là thiếu suy
nghĩ, chả lẽ đệ không thể bảo người làm à, cần gì tới Dạ Phi, thật lo
lắng tên này có ngày vì ăn mà bán mình.
'Khụ...' Dạ Diên hắng giọng 'Việc ký khế ước tám phần là may
mắn, hai phần có lẽ vì linh lực xuất kích đã đạt trung cấp tam kỳ. Quái
Quái là Hắc Thố được nuôi dưỡng trong trang viên Huyền Mị của chúng ta,
vốn dĩ nó đã có ý thuần phục, vậy mà khi ký khế ước ta cũng bị phản hệ
làm trọng thương nặng. May mắn mẫu thân chữa trị kịp thời. Nghĩ lại cũng thấy thật đáng sợ.'
'Đệ lần sau không nên ký khế ước nữa. Ta không phải là ganh tỵ...'
'Thanh ca, đệ hiểu ca là lo lắng cho đệ mà. Giữa chúng ta có thể có hiềm khích hay ganh ghét sao?' Dạ Diên cảm thán, gen Dạ gia sao tốt
vậy chứ, không phải nên tính kế mưu đồ hãm hại nhau sao? Aida... thật
không thú vị.
Phượng Tĩnh Xuy âm thầm may mắn, nếu thân xác lớn hơn nàng không ngại bị mưu hại, chọc ta một ta trả lại mười mới là bản chất của Hunter như nàng. Nhưng với thân thể này, thật cảm tạ vì tình thân trong Dạ gia tốt như vậy.
'Được rồi.' Dạ Khiêm lên tiếng 'Ta cũng không dài dòng, chương
trình huấn luyện cụ thể thì bản thân ta cũng không nắm rõ. Nhưng về cơ
bản thì vẫn biết, lần này ta nói trước cho các đệ hiểu. Giả như có ai
cảm thấy mình không đủ khả năng thì có thể rút lui. Một khi bước vào Sơn trang Dạ Ám thì ba tháng mới được phép ra ngoài một ngày.'
'Ta chưa từng có ý bỏ cuộc.' Dạ Thanh hờ hững nhưng kiên quyết.
'Sau này cũng vậy.' Dạ Thuyên tiếp lời.
'Ta cũng nghĩ vậy, Viên Viên, đệ thì sao, vào đó không có đồ ăn ngon đâu nga?' Dạ Diên cảm thấy trêu đùa Dạ Tử Mặc rất khoái.
'Phi ca đi đâu đệ theo đó, Mặc Mặc không phải Viên Viên!' Dạ Tử
Mặc phồng má cãi, Diên ca xấu, học gia gia phụ mẫu trêu Mặc Mặc béo.
'Tiểu Mặc không tròn, rất vừa vặn.' Dạ Phi choàng tay vỗ vỗ vai Dạ Tử Mặc.
Phượng Tĩnh Xuy mân mê môi, nha nha, ta cảm thấy có mùi JQ nặng.
'Khụ.' Kẻ mặt than mới là nguy hiểm nhất. Dạ Khiêm nheo mắt cảnh cáo Dạ Phi.
Phượng Tĩnh Xuy tròn mắt, còn cảnh cáo gì, ai nha, chắc chắn có
ẩn khuất, nếu không sao Dạ Khiêm và Dạ Phi lại thoải mái như vậy. Lại
nhìn sang Dạ Tử Mặc, hai da, không phải là ta đoán đúng đi.