edit : Jun
Vân Thanh Thanh cùng Đoạn Tiêu ở bên bờ biển đúng một đêm, xem trăng lặn, ngắm mặt trời mọc. Sau hừng đông, Đoạn Tiêu mang Thanh Thanh về tẩm cung của riêng mình.
Trong tẩm cung của hắn không có quần áo nữ nhân. Bởi vì Thanh Thanh là nữ nhân đầu tiên hắn mang về.
Bọn thị nữ thấy hắn cư nhiên thân mật nắm lấy tay của một nữ nhân, còn đem nàng mang về tẩm cung, hai tròng mắt thiếu chút nữa rớt xuống. Cho đến khi hắn lên tiếng phân phó bọn họ đi lấy quần áo cho Thanh Thanh, thuận tiện đem ngọc tiêu cùng nha hoàn Nhược nhi mang lại đây, bọn thị nữ mới bừng tỉnh. Hoá ra vị nữ tử che mặt này chính là võ lâm đệ tứ mỹ nhân, là người đầu tiên được đề cử cho ngôi vị Minh Vương phi.
Vị Vân đại tiểu thư này quả thực không phải người bình thường, cư nhiên có thể khiến cho Vương quan tâm chăm sóc đến như vậy. Vương tuy phong lưu nhưng ngài không bao giờ mang bất cứ nữ nhân nào lên đảo, càng không trêu chọc nữ tử trong cung, người không biết nội tình còn tưởng Vương chán ghét nữ sắc. Có thể khiến cho ngài tự thân dắt tay đưa đến tẩm cung, Vân đại tiểu thư quả thực không tầm thường!
Ở bờ biển hứng gió một đêm, Đoạn Tiêu sai người pha nước nóng có bỏ những cánh hoa hồng để cho nàng tắm. Quần áo tạm thời chưa kịp đưa đến, nàng đành phải thay một bộ y phục của thị nữ.
Một thân bạch y mặc ở trên người nàng lại càng thêm nét phong tình.
Thanh Thanh ngồi trước bàn trang điểm, chải chuốt mái tóc dài đen bóng, giống như thác nước từ từ buông xuống.
Nàng lắc lắc đầu, để cho những giọt nước còn lại trên tóc rơi vào không trung, tránh làm ướt quần áo.
Nàng tự mình chải tóc, ở trong gương đồng nhìn thấy bóng dáng của Đoạn Tiêu.
Nàng không dừng lại động tác, cười hỏi:
"Chàng đứng sau thiếp làm gì?"
"Nàng biết ta đến?"
Bước chân của hắn rất nhẹ, cơ hồ không có âm thanh, nàng làm sao mà biết được?
Thanh Thanh hé miệng cười duyên:
"Ngốc quá, chàng đứng ở trước gương, thiếp đương nhiên thấy chàng. Chàng đừng nói ngay cả công dụng của gương cũng không biết à nha, ha ha."
Nghe nàng nói như vậy Đoạn Tiêu mới tỉnh ngộ:
"Ta đã quên."
"Đại ngốc, có phảivõ lâm cao thủ chỉ dựa vào nội lực để phán đoán tiếng bước chân hay không, cho nên đến công dụng của gương chàng cũng quên?" Tuyệt đối là như thế, Đoạn Tiêu vừa rồi nhìn thế nào cũng giống như kẻ ngốc.
Đoạn Tiêu đi đến phía sau nàng, cầm lấy cái lược trong tay nàng.
"Để ta."
Thanh Thanh ngẩn người:
"A?" Nàng vẫn duy trì tư thế cầm lược.
Vừa mới tắm xong, trên người Thanh Thanh còn tản mác mùi hương hoa, hương thơm của tự nhiên.
"Thơm quá a."
Ngốc cả nửa ngày, Thanh Thanh kinh ngạc kêu lên:
"Chàng chải đầu cho thiếp?" Thân thể vẫn duy trì tư thế cũ, cứng ngắc giống như tượng điêu khắc.
"Tóc của nàng thực mềm."
Hắn cúi đầu, hít hà hương thơm trên người nàng.
Hơi thở nóng rực phả vào gáy khiến cho nàng tự nhiên cảm thấy tê dại, Thanh Thanh cười cười đẩy hắn ra.
"Đừng làm loạn. rất xấu a."
Ngày hôm qua, hắn rõ ràng là một chính nhân quân tử, như thế nào sau khi trải qua một đêm đã biến thành... (sắc lang chăng? )
Thanh Thanh vốn nghiêng đầu để trốn tránh hắn, không khéo lại ngã trên mặt đất. Đoạn Tiêu đỡ nàng dậy:
"Ngoan ngoãn ngồi xuống."
"Đừng làm nhăn quần áo."
"Chỉ là một bộ quần áo thôi mà."
Quần áo giống như thế này Minh Cung có rất nhiều.
"Cái gì gọi là một bộ quần áo mà thôi, đây là đồ mới à nha."
Chất lượng rất tốt, hẳn là đồ quý a.
"Nếu nàng thích ta có thể cho nàng rất nhiều." Đoạn Tiêu ngừng một chút:
"Đây là quần áo của thị nữ, nàng không thể mặc."
"Tại sao chứ? Thiếp mặc trông rất được mà." Thanh Thanh vung vẩy tay áo:
"Chàng xem, nó tôn lên dáng người của thiếp nè." Quần áo phiền phức như vậy căn bản không giống y phục của thị nữ.
Hắn nhẹ nhàng chải chuốt mái tóc đen của nàng:
"Gia có gia quy, nàng là thê tử của ta, sao có thể mặc loại y phục như thế này."
Đường đường là Minh Vương phi lại đi mặc loại quần áo này, nếu để truyền ra ngoài sẽ khiến người ta chê cười.
Thanh Thanh làm bộ mếu máo:
"Làm thê tử của chàng ngay đến cả việc mặc quần áo cũng bị chàng quản, không vui chút nào."
"Ta không thích nàng mặc đồ sắc trắng."
"Tại sao?" Màu trắng rất tốt nha, mờ ảo như tiên nữ. Căn cứ tiểu thuyết và phim truyền hình nàng từng xem, nữ nhân vật chính bình thường đều thích màu trắng.
"Rất mờ ảo, ta sợ không bắt được nàng."
"Lấy khí chất của thiếp, cho dù có gắn thêm đôi cánh cũng không giống thiên sứ . Đứng trên mây cũng không giống tiên nữ, chàng yên tâm đi."
Nàng tuỳ tiện giống như nam nhân, hai chữ mờ ảo ở trên người nàng thật sự không thích hợp.
Hắn đã sớm nghe quen mấy ngôn ngữ kỳ quái của Bạch Mạn Điệp, đối với những lời Thanh Thanh vừa nói cũng không có kinh ngạc mà chỉ tò mò:
"Thiên sứ là cái gì?"
"Chính là thần tiên trên trời a." Nói theo cách đơn giản là vậy.
Đoạn Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục chải mái tóc dài của nàng.
"Vương, Nhược nhi cô nương tới." Thanh âm của thị nữ vang lên bên ngoài cửa.
"Vào đi."
Thị nữ mang theo Nhược nhi tiến vào, nhìn thấy chính là Đoạn Tiêu đang chải đầu cho Vân Thanh Thanh. Mặt mày trong lúc đó thực dịu dàng, dường như muốn đem nàng hoà tan. Vương đối với nữ nhân luôn ôn như, thay nàng chải đầu cũng không có gì lạ, nhưng là...vị này là Vân đại tiểu thư mà người ta vẫn đồn đại...Cùng hai chữ mỹ nhân không hề liên quan, nói nàng là nữ nhân xấu xí cũng không đủ.
Dung mạo của nàng thật sự là... đáng sợ. Thị nữ không dám nhìn, cúi đầu xuống bảo trì phong thái của thị nữ.
Mà Nhược nhi cũng rơi vào trạng thái hoá đá. Minh Vương đại danh lừng lẫy đang chải đầu cho tiểu thư của nàng?
Nhìn vào trong gương thấy bộ dạng trợn mắt há mồm của Nhược nhi, Thanh Thanh cảm thấy không tốt, nàng đẩy tay Đoạn Tiêu ra.
"Đừng chải nữa."
Nha hoàn của nàng cùng thị nữ của Đoạn Tiêu căn bản không cùng cấp bậc, xem tiêu chuẩn của người ta, là hoàng gia cung nữ, nhìn lại nha hoàn của chính mình, thật là ngốc không đỡ nổi!
Thanh Thanh trong lòng thở dài, khác biệt giữa nàng và hắn quả thật rất lớn.
Đoạn Tiêu lấy một sợi dây lụa, giúp nàng buộc lại tóc.
"Được rồi."
"Như vậy cũng được lắm, giống..." Nam nhi, bất quá mấy từ này không có nói ra.
Hắn buông lược, hướng thị nữ phân phó:
"Truyền lệnh." Hình như bọn họ còn chưa ăn điểm tâm.
"Thiếp còn chưa thay quần áo mà." Hắn không muốn nàng dùng cái bộ dạng này đi ra chứ.
"Nàng không đói bụng sao?" Ở bờ biển hứng gió cả đêm, không đói bụng mới là lạ!
Nghe hắn nói, Thanh Thanh quả thực cảm thấy có chút đói bụng.
"Đói a." Cái bụng cũng rất phối hợp mà kêu thành tiếng.
Nhược nhi hoá đá cả nửa ngày nuốt một ngụm nước miếng:
"Tiểu thư, giờ này tuyển phi hẳn là đã bắt đầu."
"Để cho bọn họ chờ." Là hắn tuyển lão bà, hắn không gấp, bọn họ gấp cái gì.
Thanh Thanh cười trộm:
"Cũng đúng, chánh chủ còn ở đây, gấp cái gì. Đoạn lang, không bằng lát nữa khi thiếp đi ra, trực tiếp hướng các nàng khiêu chiến, để cho các nàng đem toàn bộ bản lĩnh giữ nhà lấy ra. Trực tiếp hạ gục nhanh tiêu diệt gọn, chàng thấy thế nào?"
"Tốt." Chủ ý này không tồi.
"Nói đùa?" Một người khiêu chiến n người? Nàng sẽ chết ngay cả xương cốt cũng không còn.
"Ta không hay nói giỡn."
"Không phải chứ." Nàng thực sự chỉ nói đùa mà thôi. Cũng tại khuôn mặt gây họa của Đoạn Tiêu, nữ tử nguyện ý gả cho hắn có tới 65 người, chỉ có ba người vắng mặt. Mộ Dung Thiên Thuỷ chỉ đến góp vui, không đáng lo ngại. Trừ bỏ Thiên Thuỷ, còn có 63 người là tình địch của nàng. Một chọi 63, phần thắng không nhiều lắm.
****
Các vị cô nương chia làm hai hàng ngồi ở hai bên sườn, một vị lão giả ngồi bên cạnh vị trí chủ tọa, ông chính là Công Tôn tiên sinh mà mọi người đồn đãi. Công Tôn tiên sinh thoạt nhìn rất dễ tính, chắc không khó ở chung.
Khẩn trương, ngoại trừ khẩn trương vẫn cứ là khẩn trương. Thanh Thanh theo Đoạn Tiêu đi vào đại điện, trong lòng bàn tay đã đầy mồ hôi. Dưới cái khăn che mặt chỉ có thể dùng hai từ trắng bệch để hình dung.
Nàng là được Đoạn Tiêu dắt tới. Vừa mới đi vào cửa, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người họ.
Bọn họ đi cùng nhau tuyệt đối khiến cho người khác hiểu lầm. Có hơn một nửa số người ở đây cho rằng ngày hôm qua bọn họ nhất định đã ở cùng nhau.
Có một vài vị sắc nữ đã bắt đầu chìm t
rong ảo tưởng.
Công Tôn tiên sinh nghĩ: Động tác thực mau, không bao lâu nữa ta có thể ôm tôn tử.
Ám Dạ: Động tác của Vương thực mau, chỉ mới quen biết có vài ngày đã đem người ta ăn sạch sẽ.
Ảnh Tử: Xong rồi xong rồi, lần trước cũng thế lần này cũng vậy. Lão đảo chủ, Ảnh Tử có lỗi với người a... Ân tình của ngài, kiếp sau báo đáp.
Mộ Dung Thiên Thuỷ: Đang ngạc nhiên tại sao nàng lại đi ra ngoài lúc nửa đêm, hoá ra là... Động tác quả thực không phải nhanh bình thường, các cô nương này đã hoàn toàn vô vọng!
Vân Như Nguyệt: Tiện nhân Vân Thanh Thanh nàng động tác thực mau. Đầu tiên dụ dỗ Mộ Dung Thiên Lý, bây giờ đến câu dẫn Minh Vương, đều bị nàng nhanh chân giành trước!
Cảm nhận được nỗi sợ hãi của Thanh Thanh, Đoạn Tiêu nắm chặt lấy tay nàng, để nàng bớt khẩn trương.
"Các vị, Vân Thanh Thanh ta tự nhận có võ công cùng tài văn chương xuất chúng, ngôi vị Minh Vương phi ta sẽ không nhường cho ai, người nào có ý kiến mời đứng ra. Muốn so cái gì cũng được, chỉ cần các người nói, Vân Thanh Thanh ta sẽ chơi đến cùng."
Thanh Thanh mặt không đỏ, hơi thở không gấp, nhìn qua đám nữ tử đang trợn mắt há mồm:
"Bộ dạng của Thanh Thanh cũng bình thường nhưng là chiếm được danh xưng võ lâm đệ tứ mỹ nhân. Về phần dung mạo, ta nghĩ không cần phải so."
Nếu luận dung mạo, nàng nhất định sẽ lập tức cúi đầu xuống đài. Đương nhiên, coi độ ti bỉ của nàng, làm gì có chuyện để cho người khác bắt được nhược điểm.
Ý tứ của nàng đã quá rõ ràng, một mình nàng khiêu chiến với tất cả các cô nương đang có mặt ở đây.
Nàng dù có lợi hại như thế nào cũng chỉ là một nữ tử bình thường, một chọi mấy chục có khả năng sao?
Vân Như Nguyệt đứng ra dẫn đầu:
"Vân Thanh Thanh, ta với người tỷ võ."
Vân Thanh Thanh tốt xấu gì cũng là tỷ tỷ của nàng, nàng đương nhiên biết nàng ta cho tới bây giờ chưa từng học qua võ công.
Cô gái nhỏ này đang làm cái gì? Võ công của nàng kém đến mức rối tinh rối mù, muốn luận võ công? Không phải chính mình nhận thua sao?
Không đợi Thanh Thanh đáp lời, Đoạn Tiêu đã thay nàng cự tuyệt:
"Không cần, bổn vương tin tưởng bản thân có đủ năng lực để bảo vệ thê tử của mình."
Thanh Thanh trong lòng âm thầm cười gian:
"Nếu Minh Vương không hy vọng thê tử của mình có võ công thì ta cũng không có biện pháp nào khác." Nàng biết Đoạn lang sẽ đỡ đạn cho nàng.
Thanh Thanh thu hồi ý cười, đưa mắt đảo qua chúng nữ, nói một cách nghiêm túc:
"Muốn theo ta luận võ công, các vị đã bị knock out. Muốn so âm luật thi từ, ta xin cung nghinh đại giá."
Mộ Dung Thiên Thuỷ nhún nhún vai:
"Ta nhận thua, Vân cô nương tinh thông âm luật, thổi tiêu không ai sánh bằng, ta không muốn tự rước lấy nhục."
Thiên Thuỷ làm bộ nghiêm trang nhưng kỳ thực đang cười thầm trong lòng. Nàng vốn không có ý muốn làm Minh Vương phi nên mới tự động nhận thua, thuận tiện nói chuyện giật gân để thay Thanh Thanh hù dọa một vài đối thủ.
Ai cũng biết võ lâm đệ tam mỹ nhân tinh thông âm luật, nàng còn nói như vậy, tiêu kỹ của Vân Thanh Thanh kia chỉ sợ đã đạt đến trình độ xuất thần nhập hoá. Một vài vị cô nương muốn so âm luật đã tự động lui bước.
Trong đại điện là một bầu không khí tĩnh mịch, mọi người nhìn Thanh Thanh do dự. Cũng có người muốn bước ra so tài một lần nhưng thấy phong thái tự tin của Thanh Thanh lập tức đã không còn can đảm.
"Không ai khiêu chiến a?" Thanh Thanh cười cười:
"Ta đã thắng liên tiếp hai hạng mục. Được rồi, giờ đến thi từ, nếu các vị có thể đánh bại ta thì ta tâm phục nhận thua."
"Trước hết là một bài thơ uyển chuyển hàm xúc." Nói đến uyển chuyển hàm xúc liệu có ai qua được Lý Thanh Chiếu*?
Thanh Thanh cúi đầu nhẹ giọng ngâm
"Tịch mịch thâm khuê
Nhu trường nhất thốn sầu thiên lũ
Tích xuân xuân khứ
Kỷ điểm thôi hoa vũ
Ỷ biến lan can
Chỉ thị vô tình tự
Nhân hà xứ?
Liên thiên phương thụ
Vọng đoạn quy lai lộ."**
Ngữ điệu ôn nhu của nàng đã biểu đạt rất nhuần nhuyễn những vần thơ uyển chuyển hàm xúc.
"Bêu xấu, nếu vị cô nương nào cảm thấy thơ mình làm ra hay hơn ta, xin mời đứng ra biểu diễn một chút." Thanh Thanh không còn vẻ khiếp đảm như lúc trước, ngược lại đắc ý dào dạt. Chính bộ dạng đắc ý của nàng khiến cho người ta chán ghét, nhưng chẳng ai có can đảm đứng ra đấu với nàng, chỉ có thể để cho nàng tiếp tục kiêu ngạo.
"Không có sao?" Thanh Thanh kinh ngạc:
"Không thể nào, trên giang hồ có rất nhiều tài nữ, cư nhiên không có ai dám so tài với ta. Hai vị được xưng Giang Nam song xu kia không phải rất đắc ý với tài văn chương của mình sao? Hiện tại bị câm rồi hả?" Trong giọng nói của Thanh Thanh không có ý châm chọc mà chỉ có tiếc hận, thở dài cùng bất đắc dĩ. Đương nhiên, lời nàng nói cũng thực khó nghe.
Nghe thấy nàng nhắc đến mình, Như Yên, Như Nguyệt lập tức đỏ mặt, không biết nên trả lời thế nào.
Các nàng tự nhận tài văn chương của mình không tầm thường nhưng thi từ làm ra tuyệt đối không so được với Thanh Thanh.
Hổ thẹn, đây chính là do Thanh Thanh sao chép trắng trợn a!
"Không có sao?" Thanh Thanh nhịn cười, tận lực dùng ngữ khí bình thản:
"Ta làm được một bài thơ rất khí thế, vô ý khoe ra, xin các vị thưởng thức."
"Quân bất kiến:
Hoàng Hà chi thuỷ thiên thượng lai,
Bôn lưu đáo hải bất phục hồi!
Hựu bất kiến:
Cao đường minh kính bi bạch phát,
Triêu như thanh ti mộ thành tuyết.
Nhân sinh đắc ý tu tận hoan,
Mạc sử kim tôn không đối nguyệt!
Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng,
Thiên kim tán tận hoàn phục lai."***
Thanh Thanh tự nhận mình học không giỏi nhưng bài thơ Tương Tiến Tửu của Lý Bạch vẫn còn nhớ rõ. Một bài thơ có khí phách như thế thì mười người hiện đại có đến chín người thuộc lòng!
Sau khi nàng ngâm xong, 9/10 số người ở đây đã muốn hoá đá, còn lại 1/10 không có cảm giác, bởi vì họ là kẻ thất học!
Khí thế lớn như thế cư nhiên xuất phát từ miệng một nữ tử. Những người hiểu đôi chút về văn thơ đều bị khí phách đó làm cho sợ hãi.
Thanh Thanh hài lòng khi thấy vẻ sững sờ của mọi người:
"Các vị, đừng ngẩn ra thế, nói chuyện đi." Nàng thừa biết mọi người đều không nói nên lời.
Các nàng còn có thể nói cái gì ngoài những lời ca ngợi? Nhưng đám nữ nhân này đều là những kẻ tâm cao khí ngạo, muốn các nàng mở miệng ca ngợi Thanh Thanh, so với lên trời còn khó hơn!
Công Tôn tiên sinh ho khan một tiếng, muốn đứng lên mở lời. Nhưng còn chưa kịp đứng lên đã nhìn thấy Đoạn Tiêu nháy mắt với mình. Ông đành phải ngồi xuống, tiếp tục xem biểu diễn.
"Không nói lời nào? Được rồi, ta sẽ thổi tiêu." Thanh Thanh cầm lấy ngọc tiêu, ở trong tay tao nhã xoay tròn một vòng.
"Thổi khúc gì đây? Mai hoa tam lộng đi, tiêu khúc thể hiện phẩm chất của đoá hoa mai màu trắng, giống như băng tuyết lạnh lùng mà cao quý. Khúc tiêu này hoàn toàn phù hợp với khí chất của ta."
Nàng thô lỗ giống hệt như nam nhân, vậy mà không biết xấu hổ dám mở miệng ra so sánh mình với hoa mai thanh khiết. (tự sướng a!)
Thanh Thanh chậm rãi đem ngọc tiêu đặt lên môi, toàn bộ động tác giống như hoa rơi nước chảy, tiêu sái tuyệt đẹp.
Mọi người còn chưa kịp định thần vì động tác tuyệt đẹp của nàng thì đã nghe thấy một âm thanh uyển chuyển vang lên. Toàn bộ đại điện nhất thời im lặng, chỉ có tiếng tiêu tao nhã phiêu lãng, đủ để làm rung động lòng người.
"Các vị thấy thế nào?" Ngọc tiêu trong tay nàng xoay đúng một vòng, nắm chặt để ra đằng sau lưng.
"Không có lời nào sao?" Thanh Thanh làm bộ mếu máo:
"Tại sao chỉ có một mình ta biểu diễn? Thật đơn độc a? Không có ý nghĩa. Ta cũng không phải nữ ca sĩ, vậy mà lại ở đây biểu diễn cho các người xem, thật là thiệt thòi nha."
"Không bằng các vị đặt cho ta một danh hiệu đi." Thanh Thanh đem da mặt cất vào trong túi, cười hì hì nói:
"Cho ta danh hiệu võ lâm đệ nhất tài nữ nha, hay bảo ta là thiên hạ đệ nhất tài nữ cũng được."
Mặt không đổi sắc bảo người ta đặt cho mình danh hiệu thiên hạ đệ nhất, Thanh Thanh nàng chính là người đầu tiên. Như vậy có thể thấy được da mặt nàng rất dày!
Trong võ lâm sử của Thiên Cơ các, chuyện hôm nay đã bị chủ bút Bạch đại tiểu thư sửa thành Vân Tứ tiểu thư lấy sức một người, cùng 67 vị nữ tử đại chiến ba ngày ba đêm, dùng võ công, tài văn chương, âm luật, ca múa đả bại 68 vị mỹ nữ, đoạt được ngôi vị Minh Vương phi. Đương nhiên, đây là chuyện sau này.
Mấy trăm năm sau, có người xem võ lâm sử, đọc được truyền kỳ của Vô Tranh sơn trang Tứ tiểu thư, nhịn không được khen võ công cùng tài văn chương của nàng. Còn có mấy cái bang phái bại hoại trong giang hồ, chuẩn bị đi tìm kiếm võ công bí tịch do Thanh Thanh lưu lại.
Giang hồ đồn đại chính là đồn đại. Một tháng sau, việc này đã bị bốc phét đến tận trời. Nào là Vân Thanh Thanh cùng 67 vị mỹ nữ luân phiên tỷ thí, cuối cùng sáu mươi mấy vị mỹ nữ nổi danh đó toàn quân bị diệt. Thanh Thanh thắng liên tiếp 67 trận, trở thành thiên hạ đệ nhất tài nữ.
Mọi người sau khi nghe Thanh Thanh nói xong liền quay sang nhìn nhau, cuối cùng cũng là Mộ Dung Thiên Thuỷ ra mặt giúp Thanh Thanh. Nàng lớn tiếng tuyên bố:
"Lấy tài văn chương của Vân đại tiểu thư, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu thiên hạ đệ nhất tài nữ."
Có trời mới biết Thanh Thanh muốn làm gì, nhưng thân là bằng hữu, Mộ Dung Thiên Thuỷ đương nhiên phải tận lực giúp đỡ.
"Mộ Dung Thiên Thuỷ cô nương nói có lý." Người luôn luôn lạnh lùng như Ám Dạ cũng lên tiếng giúp đỡ vị vương phi tương lai.
"Đoạn lang, thiếp thắng." Thanh Thanh không để ý đến hình tượng, xông lên nhảy vào lòng Đoạn Tiêu, ở trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn hôn một cái.
Đoạn Tiêu thay nàng sửa lại y phục, yêu chiều vuốt ve tóc của nàng. Lãnh khốc Minh Vương cư nhiên dịu dàng săn sóc một nữ nhân như vậy thật sự là chuyện lạ trong thiên hạ.
Đương nhiên, chuyện này bị đồn đại rất khó nghe. Những người trên giang hồ nghe được đều nói Đoạn Tiêu và Thanh Thanh quan hệ ngay trước mặt mọi người.
Nhưng lời đồn cũng chỉ là lời đồn, hơi đâu mà để ý.
*Lý Thanh Chiếu : hiệu Dị An cư sĩ, nữ tác gia chuyên sáng tác thi từ nổi tiếng thời nhà Tống. Theo đánh giá của nhà văn Lâm Ngữ Đường, thì bà là nữ thi nhân bậc nhất Trung Hoa.
** Điểm Giáng Thần Kỳ 1
Lặng lẽ phòng khuê
Ruột mềm một
thốn sầu chan chứa
Tiếc xuân xuân lỡ
Mưa giục hoa đua nở
Tựa khắp lan can
Man mác tình mong nhớ
Người đâu tá?
Trời liền cây cỏ
Mỏi mắt ngó đường về
*** Tương Tiến Tửu.
Há chẳng thấy:
Nước sông Hoàng từ trời tuôn xuống
Chảy nhanh ra biển, chẳng quay về,
Lại chẳng thấy:
Thềm cao gương soi rầu tóc bạc
Sớm như tơ xanh, chiều tựa tuyết?
Đời người đắc ý hãy vui tràn,
Chớ để bình vàng suông bóng nguyệt!
Trời sinh thân ta, hẳn có dùng,
Nghìn vàng tiêu hết rồi lại đến.